Sau khi rời đi, Lư Hồng Khoa tức giận nói: “Chủ tịch Khương, loại người như cô ta không dạy dỗ một chút sao?” “Không cần đâu. Có thứ khác đợi cô ta.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói.
Nửa giờ sau.
Giám đốc Hà thu dọn đồ đạc xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi tới cửa, thì có cảnh sát đuổi kịp cô ta: “Tập đoàn cô có đã báo cảnh sát, cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án tham nhũng. Hãy cùng chúng tôi đến đồng cảnh sát”
“Tôi không có, tôi không muốn.” Giám đốc Hà hét ầm lên, ở địa vị của cô, ai mà chẳng tham nhũng, nhưng mọi người thường nhắm một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu vụ án thực sự được khởi tố thì lại khác. Nếu điều tra cô ta. sẽ phải đi tù”.
Nhất là thời gian này dựa vào cái bóng Nhạc Hạ Thu, cô ta tham ô không ít. “Đừng dài dòng, có bằng chứng xác thực rồi. Đi thôi” Rất nhanh, giám đốc Hà liền bị mang đi, cả tập đoàn xôn xao tin sôi sùng sục này. Sau khi Lư Hồng Khoa biết, liền nhìn bóng dáng bận rộn bên trong, vừa thán phục vừa khiếp sợ.
Chạng vạng tối. Một chiếc xe thể thao ngang nhiên đậu ở tầng dưới công ty.
Sau khi Khương Tuyết Nhu lên xe, thấy Đường Hiểu chờ đã lâu, gương mặt tuấn tú, thân thiết cười: “Đàn anh Đường Hiếu, đã lâu không gặp”
Cô vĩnh viễn sẽ không quên, lúc cô bị vợ chồng Khương Thái Vũ ép thiết kế ở Thanh Đồng, là Đường Hiểu đã cho cô một việc làm.
Không nghĩ tới ba năm sau, hai người lại một lần nữa hợp tác.
“Đàn em, càng ngày càng đẹp, mới ba ngày đã phải nhìn em với cặp mắt khác đấy” Đường Hiểu cười ha ha một tiếng: “Đi thôi, để ăn mừng sự hợp tác vui vẻ của chúng ta, anh mời em đi ăn tối”
“Đàn anh, phải để em mời anh, lần này cả nước Nguyệt Hàn cũng chỉ có tập đoàn của anh nguyện ý đứng ra ủng hộ em” Khương Tuyết Nhu chân thành nói: “Anh đó, chính là ân nhân của em”
“Quên đi, chẳng qua người bên ngoài không biết em là giám đốc thiết kế của Hazle” Đường Hiếu trêu ghẹo. “Khiêm tốn một chút”. Khương Tuyết Nhu đưa ngón tay lên trên môi, tỏ vẻ thần bí tạo nên tiếng cười trong xe bên tại không dứt. Một giờ sau, xe lái vào một căn nhà vườn, bên trong cầu nhỏ nước chảy. Trong sân đậu mấy chiếc xe sang.
Khương Tuyết Nhu cũng thường thấy kiểu nhà ăn tư nhân này, mặc dù nó ở nơi địa phương hẻo lánh, nhưng đồ ăn cực ngon.
Mới vừa đi qua một cây cầu, Hạ Văn Trì vén lên màn trúc đi ra: “Tuyết Nhu, cứ tưởng rằng cô đã chết, ôm một chút nào.”
“Hạ Văn Trì..” Khương Tuyết Nhu ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại rất nhanh cau mày.
“Chớ suy nghĩ lung tung, tôi không có nói cho Hoắc Anh Tuấn” Hạ Văn Trì hấp tấp nói: “Tôi là tới cùng Đường Hiếu.”
“Các anh.”