Mục lục
Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, sau khi cô lắp sim điện thoại vào, trong điện thoại hiện lên hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Có Lâm Minh Kiều, Khương Thái Vũ, Lạc Tâm Du, còn có nhiều người khác nữa.

Bọn họ có phải đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó mà quan tâm mình không?

Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút chờ mong, không cần biết vì nguyên nhân gì, cô vẫn gọi điện lại cho Lạc Tâm Du. “Mẹ” “Cuối cùng mày cũng biết gọi điện thoại cho tạo.

Thanh âm nổi giận đùng đùng của Lạc

Tâm Du từ đầu dây bên kia truyền tới: “Mày còn muốn ở bên ngoài đến bao giờ, hiện tại lập tức về nhà cho tạo.

Hai chữ “về nhà làm Khương Tuyết Nhu chua sót trong lòng: “Nơi đó còn là nhà của con sao?” “Khương Tuyết Nhu, nếu như mày còn không về nhà, vậy đời này mày cũng đừng về nữa, đừng nhận tao với bố mày là bố mẹ nữa.

Lạc Tâm Du nói xong liền ngắt điện thoại. Khương Tuyết Nhu do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định về nhà một chuyến.

Mặc kệ thế nào, vợ chồng Khương Thái Vũ có công ơn sinh dưỡng cô, hơn nữa cô còn phải đem đoạn ghi âm của Mạnh Thần Hải mang về cho họ xem nữa, để cho họ biết được bộ mặt thật của Khương Kiều Nhân.

Một tiếng sau, cô lái xe đến biệt thự của nhà họ Khương.

Thực ra chỉ không về nhà hơn một tháng mà thôi, nhưng lại làm cho cô có cảm giác cảnh còn người mất.

Cô đỗ xe xong, đi vào trong.

Bên trong phòng khách, Khương Thái Vũ, Lạc Tâm Du, Khương Kiều Nhân đều có mặt.

Nhìn thấy gương mặt kia của Khương Kiều Nhân, một luồng thù hận từ đáy lòng thoát ra ngoài: “Bố mẹ, bố mẹ có biết rằng cô ta trộm tác phẩm của con không? Cô ta… “Tuyết Nhu, em ở bên ngoài vu khống chị thì chị cũng không so đo với em, thế nhưng về đến nhà em còn muốn bôi nhọ chị nữa sao?”

Gương mặt Khương Kiều Nhân lộ vẻ đau khổ: “Chị đã nói rồi chị không làm

Gương mặt của Lạc Tâm Du cũng nghiêm lại: “Mày nhất thiết phải vừa về liền tìm chị mày gây chuyện à? Có để yên được không?” “Con có chứng cứ.

Khương Tuyết Nhu lập tức lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm rồi mở ra cho mọi người nghe.

Nghe thấy giọng nói của Mạnh Thần Hải, sắc mặt Khương Kiều Nhân thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, uất ức mở miệng: “Em tìm người từ đầu đến rồi tùy tiện tạo ra đoạn ghi âm này vậy. Ai là Mạnh Thần Hải? Chị hoàn toàn không quen biết.”

Khương Tuyết Nhu quay đầu nhìn về phía Khương Thái Vũ, đôi mắt ửng đỏ: “Bố, Khương Kiều Nhân chuyển vào tài khoản của Mạnh Thần Hải mấy trăm triệu, chỉ cần điều tra là sẽ biết. Cô ta từ nhỏ đã sống ở dưới nông thôn, sau khi được bổ nhận về mới bắt đầu học thiết kế, mới qua thời gian bao lâu, cô ta làm sao có thể thiết kế ra tác phẩm tinh xảo như vậy được.” “Bố mẹ, con thật sự không có làm.” Khương Kiều Nhân vừa khóc vừa nói. Đọc truyện mới nhất tại Nhảy hố.com

Lạc Tâm Du nhíu mày, giơ tay: “Tuyết Nhu, đưa đoạn ghi âm cho mẹ xem một chút.”

Khương Tuyết Nhu đã rất lâu chưa nghe thấy mẹ dịu dàng gọi tên của cô như vậy, cô mềm lòng liền nghe lời đưa di động cho bà ta.

Lạc Tâm Du mở tập có chứa đoạn ghi âm ra, trực tiếp xóa đi. “Mẹ, mẹ… Tại sao?” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn kinh hãi, ngay cả muốn cướp lại điện thoại về cũng không kịp.

Ánh mắt Lạc Tâm Du khôi phục lạnh lùng: “Tao không thể vì một đoạn ghi âm không biết thật giả của mày mà hủy hoại đi thanh danh và tiền đồ của chị mày được. Mày cũng nên có chừng mực đi.”

Trong khoảnh khắc đó, cô thất vọng cười: “Con hiểu rồi, bố mẹ căn bản không quan tâm thật giả, bố mẹ chỉ quan tâm cô ta thôi. Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Con cũng là con đẻ của mẹ mà.

Khương Thái Vũ đập bàn giận dữ: “Nếu sớm biết sẽ sinh ra một đứa xấu xa như mày, ngay từ đầu đáng lẽ không nên sinh ra. Mày xem xem những việc tốt mày đã làm đi. Cùng người khác làm livestream gì đó, làm cho thanh danh đều bị hủy hoại, sau này còn có người đàng hoàng nào muốn cưới mày chứ. Còn nữa, mày rốt cuộc đã đắc tội với người nào vậy? Làm cho mấy dự án lớn của Khải Phong đều bị hủy bỏ rồi.” “Con không biết bố đang nói cái gì.”

Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào lắc đầu: “Làm bố mẹ, con cái gặp phải loại chuyện như thế này, chẳng lẽ bố mẹ một chút cũng không lo lắng sao?”

Lạc Tâm Du không chút nể tình nói: “Chẳng trách Lục Thanh Minh người ta không cần mày.”

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, ngay cả một chút mong đợi cuối cùng cũng bị nghiền thành bột phấn.

Cô thật ngốc, đáng lẽ cô không nên quay về đây.

Chân tướng đối với bố mẹ cô mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng là Khương Kiều Nhân không thể thay thế kia.

Cô nản lòng thoái chỉ giơ tay về phía Lạc Tâm Du: “Trả di động lại cho con, con đi đây, loại người làm mất mặt bố mẹ như con đây không xứng được về đây, cũng không xứng cùng mọi người có quan hệ gì.”

Mày muốn ra ngoài làm tao mất mặt xấu hổ, hay là gây rắc rối cho tao đây! Khương Thái Vũ hừ lạnh: “Tao thấy sau này mày nên ở trong nhà tự suy ngẫm lại cho tao, đến khi nào thành thật rồi tạo sẽ xem xét thả mày ra ngoài.”

Ông ta nói xong liền vỗ tay, lập tức có mấy vệ sĩ từ ngoài cửa tiến vào, thoáng cái liền bao vây Khương Tuyết Nhu. “Hai người muốn làm gì? Làm vậy là bắt cóc.” Khương Tuyết Nhu muốn điên rồi, cô nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ tới người thân của cô lại đối xử với cô như vậy. “Tao là đang dạy dỗ con gái của mình, đem nó mang lên lầu trên nhốt lại.

Khương Kiều Nhân vội vàng khuyên bảo: “Bố, đừng như vậy. Tuyết Nhu dù gì cũng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, hơn nữa nhà chúng ta cũng thường có khách đến thăm, nếu như em ấy ở lầu trên la hét cũng không được tốt.” Đọc truyện mới nhất tại Nhảy hố.com

Trong lòng Khương Thái Vũ khẽ động: “Con nói cũng không phải là không có lý, vậy thì giam nó ở nhà cũ bên huyện Xuân An đi.”

Khương Tuyết Nhu cả người đều hoang mang, huyện Xuân An năm trước cúng tổ cô cũng đã về một lần. Đó là căn nhà cũ của nhà họ Khương đã được giữ lại năm sáu mươi năm, mặc dù sau này được sửa lại một chút, nhưng địa phương đó vẫn rất hoang vu, hơn nữa còn rất u ám.

Cuối cùng cô đã hiểu được nguyên nhân vì sao Khương Kiều Nhân giúp cô cầu tình rồi. “Khương Kiều Nhân, cô là đồ đê tiện.” Lạc Tâm Du tát lên mặt cô một cái: “Câm miệng! Chị mày có lòng tốt giúp cầu tình giúp mày, mày còn mắng chị, trong lòng của mày thật sự là thối nát đến tận xương rồi.” “Đưa nó đi ngay lập tức.” Khương Thái Vũ xua tay, phiền lòng tại sao Khương Tuyết Nhu lại trở thành như vậy, thật là không ra gì.

Mê man không biết ngồi xe bao lâu, Khương Tuyết Nhu trực tiếp bị giam tại nhà cũ ở quê.

Mấy tên vệ sĩ ngoài cửa nhanh chóng khóa cửa phòng lại, ngay cả cửa sổ cũng đóng hết lại.

Càng gay go hơn chính là không có điện, không có nước, thậm chí còn không có cả chăn.Đọc nhanh nhất tại N hayho.com -Nhảy H ố
Điện thoại của cô nằm trong tay của Lạc Tâm Du, cô ngay cả đồng hồ cũng không rõ ràng.

Căn nhà cũ có hai tầng tối đen như mực, gió bên ngoài thổi tới trên cửa sổ, phát ra âm thanh u ám.

Cô gần như sắp bị bức điên rồi, có người trên chiếc giường lạnh lẽo không dám nhúc nhích.

Cô sợ bóng tối, thật sự rất sợ.

Cho đến khi trên cửa sổ nhỏ truyền tới tiếng động bị mở ra, cô nhào qua, ngoài cửa có một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm bát cơm tiến đến.

Khương Tuyết Nhu nhào qua bắt lấy tay bà ta, cầu xin nói: “Bác à, xin bác thả cháu ra ngoài đi, thật sự không được thì có thể mở đèn, cho cháu tấm chăn cũng được, cháu xin bác đó. “Không được, bà chủ đã căn dặn như vậy.” Người phụ nữ tuyệt tình thu tay lại, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Khương Tuyết Nhu đứng trong bóng tối, cả người đau đến không thể hít thở. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, vì sao người nào cũng đối xử với cô như vậy?

Lấy đi tôn nghiêm của cô còn chưa đủ, thậm chí ngay cả tự do và vận mệnh của cô cũng muốn tước đoạt.

Cô rất hận, hận Khương Kiều Nhân, hận vợ chồng Khương Thái Vũ, hận Lục Thanh Minh.

Nhưng cô không thể buông bỏ bản thân. Cô cần phải sống để đi ra, cô phải báo thù.

Cô dùng sức lùa cơm vào miệng, không có một cọng rau, cơm còn bị ôi thiu.

Nước mắt cô tí tách lặn xuống, nếu như không có người đến cứu cô, cô có thể không sống nổi để đi ra ngoài mất.

Cách ngoài cổng lớn không xa, người phụ nữ lớn tuổi gọi một cuộc điện thoại: “Cô cả, tất cả đều đã làm đúng với yêu cầu của cô.” “Được, ngày mai nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, tôi hy vọng cô ta chết ở trong đó. “Yên tâm, theo tình hình này thì cô ta nhất định không qua được bốn ngày.

Mười một giờ đêm.

Hoắc Anh Tuấn tan làm trở về, tối nay bàn về một vụ án tài chính quốc tế, có uống chút rượu nên hơi choáng váng đau đầu. Vừa bước vào nhà mở đèn, Bunny đã chạy đến ôm lấy chân anh liên tục kêu “meo meo”. “Mèo con, nhớ tao đến vậy à?”

Hoắc Anh Tuấn vuốt ve đầu nó, sau đó nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cho đến khi Bunny dùng mũi cọ cọ vào chiếc bát rỗng, mới hiểu ra tất cả.

Bunny đói rồi sao?

Lẽ nào Khương Tuyết Nhu không cho nó ăn?

Anh nhanh chóng đổ một ít thức ăn ra cho Bunny, bây giờ nó đã đói meo râu.

Hoắc Anh Tuấn tìm quanh nhà một vòng, nhận ra Khương Tuyết Nhu vốn dĩ vẫn chưa trở về, sắc mặt của anh trở nên vô cùng u ám.

Người phụ nữ này có thôi đi không vậy. Lúc trước nằm viện thì thôi đi, bây giờ khó khăn lắm mới về nhà được, cô lại đối xử với Bunny như thế này sao?

Còn nữa giờ đã là mấy giờ rồi mà vẫn chưa về.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, thế mà lại tắt máy.

Cô chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ.

Hoắc Anh Tuấn móc điện thoại ra tìm định vị của cô, may mà hôm nay lúc đưa cho cô điện thoại, sợ cô lại gặp phải tình huống giống như đêm hôm qua nên anh đã cài đặt định vị cho điện thoại cô.

Sau khi nhìn định vị, anh nhắn tin cho Ngôn Minh Hạo: “Kiểm tra giúp tôi chỗ này là chỗ nào?”

Một phút sau, Ngôn Minh Hạo gọi điện thoại đến: “Đây là nhà họ Khương, nơi ở của bố mẹ cô Khương. “Tôi biết rồi.”

Hoắc Anh Tuấn bực dọc, tắt điện thoại.

Được thôi, người phụ nữ không biết tốt xấu này, chừa lại cho chút mặt mũi đã ngẩng mặt lên tận trời rồi. Nói về là về, không hề gọi một cuộc điện thoại nào, còn tắt máy.

Là dựa vào việc lấy được đoạn ghi âm lúc sáng trở về, nhà họ Khương đã bỏ qua cho cô thì không cần phải trở lại đúng không?

Coi anh là cái gì chứ?

Lợi dụng xong rồi thì vứt đi sao?

Có bản lĩnh thì cả đời này đừng quay lại nữa, sau này cô có chết anh cũng không quan tâm.

Chỉ là anh không ngờ Khương Tuyết Nhu ghê gớm như vậy, ba ngày rồi vẫn chưa thấy tăm hơi, đến cả điện thoại cũng không trả lời.

Càng khiến anh khó chịu là ba ngày nay ăn cơm chẳng thấy ngon miệng chút nào.

Cho dù đã đến nhà hàng ngon nhất thành phố Thanh Đồng mà Hạ Văn Trì giới thiệu, anh cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo khó nuốt.

Có lúc anh cũng nghi ngờ rằng Khương Tuyết Nhu xảy ra chuyện, nhưng mỗi lần mở định vị trên điện thoại, Khương Tuyết Nhu đều đang ở nhà họ Khương.

Bố mẹ ruột của cô cũng không đến nỗi sẽ hại cô, nói cho cùng thì cô sớm đã quên vẫn còn một người là anh đây.

Ba ngày này ở công ty, mỗi ngày anh đều giống như một núi băng lạnh lẽo.

Giờ tan làm vừa điểm, anh lập tức thu dọn đồ đạc trở về nhà, đúng lúc gặp phải Hạ Văn Trì ở cửa: “Lại muốn về nhà chăm sóc cho Bunny sao? Khương Tuyết Nhu vẫn chưa trở vê à?” “Đừng nhắc đến người phụ nữ này trước mặt tôi.” Hoắc Anh Tuấn hờ hững bước đi.

Hạ Văn Trì bất lực buông tay: “Tôi cũng là được người khác nhờ vả, hết cách rồi. Lâm Minh Kiều điện thoại cho tôi, bảo tôi hỏi cậu Khương Tuyết Nhu có chuyện gì không? Cô ấy nói vẫn luôn không liên lạc được, sợ cô ấy xảy ra chuyện.” “Cô ấy không phải vẫn luôn ở nhà họ Khương sao?” Bước chân của Hoắc Anh Tuấn chững lại.

Khương Tuyết Nhu không trả lời điện thoại của anh thì có thể hiểu được, suy cho cùng thì hai người cũng quen biết chưa lâu, nhưng Lâm Minh Kiều và cô là bạn tốt của nhau. “Vậy để tôi gọi lại cho cô ấy.”

Hạ Văn Trì cầm điện thoại gọi điện.

Hoắc Anh Tuấn không đợi anh ta, đi thẳng đến thang máy xuống lầu.

Trên đường về anh càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, nhưng lại sợ bản thân nghĩ nhiều cuối cùng lại trở thành lo chuyện bao đồng.

Nào ngờ về đến nhà chưa được bao lâu, Hạ Văn Trì lại gọi đến: “Không đúng, mới nãy Lâm Minh Kiều nói với tôi, cô ấy đã ghé qua nhà họ Khương, nhà họ Khương bên kia bảo Khương Tuyết Nhu đã xuất ngoại đi giải khuây rồi, cũng không để lại cách thức liên lạc. Mẹ nó, cô ấy chắc không phải lại xảy ra chuyện rồi chứ?”

Hoắc Anh Tuấn nhăn mày: “Chắc là không đầu, dù gì cô ấy cũng là con gái ruột của nhà họ Khương.

“Cũng chưa chắc đầu. Lâm Minh Kiều nói nhà họ Khương đối xử với con cái thiên vị ra mặt.” “Được rồi, để tôi kiểm tra thử.”

Hoắc Anh Tuấn sốt ruột, lại gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Kiểm tra xem vị trí của Khương Tuyết Nhu lần cuối cô ấy xuất hiện ở đâu.”

Một tiếng sau, Ngôn Minh Hạo báo tin. “Ba ngày trước cô Khương đến nhà họ Khương, sau khi cô ấy đi vào, không lâu sau có một chiếc xe từ nhà họ Khương chạy ra, chạy thẳng đến khu nhà cũ ở huyện Xuân An, cô ấy có thể đang ở đó. “Ý của cậu là cô ấy có khả năng đã bị giam lỏng?” “Rất có khả năng đó. Người nhà họ Khương ngoại trừ việc tế tổ hàng năm bình thường sẽ không về đó, hơn nữa nơi đó hoang vắng nghèo nàn, quá xa.

Hoắc Anh Tuấn nằm chặt điện thoại: “Qua đây đón tôi, tự tôi đến đó xem thử.”

Huyện Xuân An có chút xa, Ngôn Minh Hạo lái xe suốt ba tiếng đồng hồ.

Lúc đến đó đã là rạng sáng.

Lúc Hoắc Anh Tuấn xuống xe, mới phát hiện nơi đây hẻo lánh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, bốn bề đều là núi, không có một chút ánh đèn nào.

Nhà cũ của nhà họ Khương là tứ hợp viện, cửa chính có vẻ đã tồn tại mấy chục năm rồi.

Anh gõ cửa thử, không có người đáp, trực tiếp trèo tường vào luôn.

Vừa xuống đất, một ánh đèn soi đến. “Cậu là ai? Nửa đêm nửa hôm xông vào nhà tôi.” Cập nhật chương mới nhất tại Nhảy hố.com

Hoắc Anh Tuấn xoay đầu lại nhìn, là một bà lão, mở đèn pin lên: “Tôi tìm người, lúc nãy gõ cửa mà bà không mở. “Ở đây chỉ có tôi thôi, cậu đi nhanh đi.” Bà lão tiến về phía trước đẩy anh ra.

Hoắc Anh Tuấn đẩy bà ta ra, cầm đèn pin nhìn lướt qua căn nhà hai tầng lầu đó, rất ngạc nhiên.

Anh nhìn thấy, bất kể là cửa sổ lầu trên hay lầu dưới cũng đều bị bịt kín, cửa ra vào cũng bị khoá lại. “Cậu đi ra nhanh lên, nếu không tôi báo cảnh sát.” Bà lão hoảng lên, càng dùng sức để đẩy. “Bà tốt nhất nên báo cảnh sát, đừng để tôi bắt được bà đang giam giữ người bất hợp pháp.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy biểu cảm của bà ta, càng chắc chắn về điều mình đang nghĩ.

Anh bước nhanh qua đó dùng sức đạp cửa, đạp một lúc lâu cũng không mở ra được. Nhìn thấy bên cạnh có một cây rìu, anh đập vỡ cửa sổ, nhảy vào trong.

Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, trong nhà cũng không có điện, anh tìm từng phòng một, cuối cùng tìm thấy Khương Tuyết Nhu nằm co ro trên một chiếc giường gỗ.

Trên người cô vẫn mặc chiếc áo len mỏng vào buổi trưa hôm đó khi rời đi, rất mỏng manh.

Hai hôm nay nhiệt độ giảm xuống hơn mười độ, chiếc giường cô ngủ không có chăn, không có gối, thậm chí đến cả ga giường cũng không có. Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Anh chỉ cần vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương toả ra từ trên người cô, nhưng anh không quan tâm nhiều như thế nữa.

Anh xông đến dùng sức lay người cô, không hề phản ứng lại, cả người cô lạnh như một viên nước đá, gương mặt như một tờ giấy vàng vọt, không có chút phản ứng.

Nếu anh không thử đặt tay lên mũi cô, vẫn còn hơi thở yếu ớt, anh còn tưởng rằng cô có thể đã mất mạng rồi.

Anh ôm chặt cô, vội vàng chạy ra cửa, bà lão nấp ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, cũng bị dọa sợ, không dám ở lại lâu, vội vàng bỏ chạy từ cửa sau.

Hoắc Anh Tuấn không có nhiều thời gian để bắt bà ta lại, lúc này nếu không nhanh chóng đưa Khương Tuyết Nhu đến bệnh viện, chắc chắn cô sẽ chết.

Trên đường đi, người phụ nữ trong lòng nằm im bất động.

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, hai má vốn hơi bầu bĩnh hiện giờ đã gầy sọp đi, đôi môi căng mọng giờ đây đã khô nứt toạc cả ra. Anh quả thật không dám tin, dù thế nào đi nữa cũng là con gái ruột, nhà họ Khương làm ra việc này, có còn là con người không?

Trái tim cô đã thất vọng biết bao, đau đớn biết bao. Anh cảm thấy có lỗi với người phụ nữ này, hối hận vì sao anh không đi tìm cô sớm hơn.

Sau khi đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.

Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay chờ ở bên ngoài, khoảng nửa giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra nói: “Cô ấy bị bắt cóc đúng không? Nếu cô ấy chậm một tiếng thì thần tiên cũng không cứu được.” “Cô ấy đã được cứu rồi sao?” Hoắc Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vốn đang căng thẳng bấy lâu nay rốt cuộc cũng rơi xuống. “Ừ, nhưng chức năng cơ thể của cô ấy đã giảm sút rất nhiều, cơn sốt cao của cô ấy vẫn chưa biến mất.

Bác sĩ cau mày nói: “Cô ấy đã không uống nước ít nhất ba ngày rồi. Tôi đoán cô ấy cũng không ăn cơm tử tế, chắc cô ấy đã ăn phải cơm thiu. Có lẽ phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng nữa mới có thể bình phục.”

Không chỉ có Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, mà ngay cả Ngôn Minh Hạo cũng tặc lưỡi: “Nhà họ Khương còn là người nữa không?”

Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn hung ác: “Nói chuyện xảy ra hôm nay cho phóng viên biết, để người bên ngoài hiểu rõ bộ mặt thật của nhà họ Khương.” “Được.”

Khương Tuyết Nhu đã mơ một giấc mơ, trong giấc mộng đó cô dường như sắp chết, nhưng có một cái ôm nóng bỏng đã ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi.

Hơi ấm đó khiến cô tưởng như đã nắm được cọng rơm cứu mạng.

Để cô nhận ra mình vẫn còn sống. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Khương

Tuyết Nhu khi cô mở mắt.

Lúc này, trên người cô đắp chăn bông ấm áp, trong phòng ngủ đèn nhỏ đầu giường sáng lên, điều hòa đang bật, cô không ở trong căn nhà cổ u ám kia. “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ đáng chết này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Lâm Minh Kiều vội vàng đỏ mắt nhào tới, giọng nói nghẹn ngào: “Cậu liên tiếp hai ba lần đến bệnh viện, ngày một nặng hơn, suýt nữa dọa tớ sợ chết khiếp. “Là cậu tìm thấy tớ?”

Khương Tuyết Nhu chỉ nhớ rằng lúc đó cô chóng mặt, hình như sốt kinh khủng, dạ dày cũng co quắp và đau đớn, có lúc cô tưởng mình đã chết.

Lúc đó, cô nghĩ có lẽ chết đi cũng tốt, vì quá khó chịu, không chỉ đói mà còn lạnh và khát. “Không phải, là Hoắc Anh Tuấn cứu cậu. Tớ đến nhà họ Khương tìm cậu nhưng cậu không có ở đó, tớ lập tức liên lạc với Hoắc Anh Tuấn, anh ấy suốt đêm cứu cậu ra. Lúc trước cậu vẫn điều trị trong thị trấn, hôm qua ổn định lại nên sáng nay Hoắc Anh Tuấn chuyển cậu trở lại bệnh viện thành phố Thanh Đồng. Mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon, vẫn luôn chăm sóc cậu, tớ đã bảo anh ấy trở về nghỉ ngơi.” “Là anh ấy.”

Khương Tuyết Nhu thì thào, đôi mắt đỏ bừng.

Không ngờ anh sẽ nhiều lần cứu mình thoát khỏi hố lửa, thật ra cô ngoại trừ nấu cơm cho anh và Bunny mấy lần, thì cô cũng chưa làm gì khác.

Cô dường như nợ anh rất nhiều.

Lâm Minh Kiều nói: “Trước giờ cậu luôn nói anh ấy là kẻ máu lạnh nhưng tớ thấy anh ấy khá tốt.”

Lâm Minh Kiều nói: “Anh ấy còn đem chuyện cậu bị nhà họ Khương nhất và ngược đãi cậu với giới truyền thông. Ngày hôm qua cổ phiếu Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong đã bắt đầu rớt giá. Bây giờ mọi người trên Internet đang mắng chửi bố mẹ cậu, cậu sẽ không có ý kiến gì chứ.” “Không”

Nói đến nhà họ Khương, trong mắt Khương Tuyết Nhu nổi lên hận ý mãnh liệt: “Bọn họ muốn giết tớ, tớ sẽ không bỏ qua đâu, sớm muộn gì tớ cũng sẽ báo thù.”

Lâm Minh Kiều thở dài: “Cậu yên tâm, lần này Khải Phong bị tổn thương nặng, giá trị thị trường ít nhất cũng bị giảm đi vài tỷ.”

Khương Tuyết Nhu thờ ơ, mặt không đổi sắc mà nói: “Minh Kiều, một ngày nào đó tớ sẽ khiến những kẻ đã bắt nạt tớ phải trả giá.”

Lâm Minh Kiều giật mình, cảm thấy cô đã khác trước rất nhiều. “Thật ra cậu có thể nhờ Hoắc Anh Tuấn giúp cậu, cậu có cảm thấy… Anh ấy hình như có chút hứng thú với cậu không?”

Buổi tối, Hoắc Anh Tuấn và Hạ Văn Trì đi qua.

Hạ Văn Trì đặt giỏ hoa quả lên bàn uống nước, cười chào: “Chị dâu khá hơn chút nào chưa?” “Tốt hơn nhiều rồi.” Khương Tuyết Nhu lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn bên cạnh, anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, màu trầm lạnh khiến cho thần sắc của anh giống như tượng đá, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo lắng.

Khương Tuyết Nhu thành thật rũ mắt xuống: “Tôi xin lỗi, tôi lại gây rắc rối cho anh.”

“Cô biết là tốt rồi, chắc trong đầu cô chỉ toàn bã đậu.”

Hoắc Anh Tuấn thấy thân hình mỏng cô như tờ giấy thì không hiểu sao thấy khó chịu, giọng điệu đặc biệt hung ác: “Đã nói với cô rồi, suốt ngày không bớt lo. Tôi không muốn một ngày nào đó cô chết, cảnh sát kiểm tra hồ sơ lại đến thẩm vấn tôi, cô có hiểu không?” “Sau này sẽ không. Khương Tuyết Nhu cắn chặt đôi môi tái nhợt, ngăn không cho nước mắt rơi.

Hoắc Anh Tuấn thấy bực bội, anh không muốn mắng nhưng không muốn cô lại ngu ngốc. “Tại sao điện thoại tôi mua cho cô lại ở nhà họ Khương?” “Bị mẹ tôi lấy.” “Cô đúng là đồ con lợn.”

Khương Tuyết Nhu: “Anh nói đúng, sau này hãy gọi tôi là Khương lợn.”

Tiếng cười “phốc” của Hạ Văn Trì khiến không khí căn phòng bỗng chốc thoải mái. “Được rồi, cậu Hoắc, cũng đừng trách cô ấy. Ai có thể ngờ bố mẹ ruột lại độc ác như vậy.”

Khương Tuyết Nhu thân thể run lên.

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Sau này nếu muốn sống, hãy tránh xa gia đình đó.” “Đúng vậy.

Hạ Văn Trì gật đầu: “Sau này nấu cơm cho cậu Hoắc của chúng ta là được rồi. Cô xem, mấy ngày nay không được ăn đồ ăn của cô, tính tình anh ấy không tốt giống như người già rồi.” “Hạ Văn Trì.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn.

Hạ Văn Trì vội vàng câm miệng, Khương Tuyết Nhu không khỏi nở nụ cười: “Tôi sẽ sớm khỏe nấu cơm cho anh.” “Cô im đi, tĩnh dưỡng cho tốt.”
Mặc dù giọng nói của người đàn ông vẫn gay gắt như mọi khi nhưng Khương Tuyết Nhu cảm thấy rất ấm áp.

Hoắc Anh Tuấn, cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.

Tập đoàn Lục thị.

Lục Thanh Minh nhìn thấy tin tức trên Internet đã là chuyện hai ngày sau, giấy chứng nhận y tế của các bác sĩ đã được công bố trên Internet.

Anh ta khiếp sợ, kinh ngạc, lập tức lái xe xe đến nhà họ Khương.

Vừa vào cửa, anh ta cố nén tức giận hỏi: “Cô chủ, hai người thật sự đã nhốt Tuyết Nhu trong nhà cũ, không cho cô ấy uống nước, ăn cơm thiu sao?” “Nói bậy bạ gì đó. Thanh Minh, cháu là người mà chúng ta nhìn lớn lên, chúng ta là loại người như thế sao?”

Khương Thái Vũ vừa tức vừa bực bội: “Đúng vậy, chú đúng là đã cho người nhốt nó vào nhà cũ, nhưng ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, dù gì nó cũng là con gái ruột của chủ, sao chủ có thể ác độc như vậy được. “Nhưng trên mạng…”

Khương Kiều Nhân khó chịu nói: “Trên mạng toàn là giả. Em không hiểu tại sao sau khi Tuyết Nhu được một người bạn đưa ra khỏi nhà cũ thì lại bôi nhọ gia đình như thế này. Bố mẹ rất đau lòng. Họ nhốt em ấy là vì không muốn em ấy ra ngoài chơi lung tung, không ngờ em ấy lại phát sóng trực tiếp, khiến danh tiếng bị hủy hoại hoàn toàn.” Cập nhật chương mới nhất tại Nhảy hố.com

Lục Thanh Minh giật mình, nghĩ đến những lời đồn đãi vừa rồi, khuôn mặt tuấn tú phức tạp, cũng có thể hiểu được vì sao nhà họ Khương lại làm như vậy. “Xin lỗi, cháu hiểu lầm mọi người.”

Lạc Tâm Du đau lòng đấm ngực: “Trên mạng mắng chửi chúng ta như thế nào cũng không quan trọng, đúng là cô chú dạy dỗ không tốt, nhưng hình ảnh Khải Phong vất vả xây dựng đã bị hủy hoại. Hai ngày liên tiếp cổ phiếu liên tục xuống giá, giá trị thị trường đã giảm hơn mười tỷ. Đau đầu hơn nữa là Internet hiện tại đang chống lại Khải Phong, lâu dài tình hình sẽ càng không ổn.”

Lục Thanh Minh càng nghe càng đau đầu, bây giờ lợi ích của anh ta và Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong giờ đã gắn chặt với nhau. “Chỉ cần có thể chứng minh cho bên ngoài thấy quan hệ của nhà họ Khương và Khương Tuyết Nhu vẫn tốt là được, sau đó chúng ta sẽ nhờ thủy quân tuyên truyền, đến lúc đó tin đồn sẽ tự mất đi.” “Cách hay.

Khương Thái Vũ gật đầu: “Chẳng qua là sắp đến ngày đính hôn của hai đứa, ngày đó giới truyền thông nhất định sẽ đến. Đến lúc đó chỉ cần Khương Tuyết Nhu tới, hình ảnh của công ty có thể được thay đổi. “Em ấy có thể sẽ không đến đâu.”

Khương Kiêu Nhân liếc mắt đưa tình nhìn Lục Thanh Minh: “Em ấy thích Thanh Minh như vậy, nói không chừng sẽ gây ầm ĩ.”

Lục Thanh Minh ngẩn ra, nhưng đột nhiên nhớ tới tất cả những gì Khương Tuyết Nhu đã làm, trong lòng chợt lạnh lẽo.

Anh ta thừa nhận mình đã từng rất thích Khương Tuyết Nhu, nhưng bây giờ cô không xứng để anh ta tiếp tục cho đi. “Bố sẽ tìm cách.” Khương Thái Vũ nói.

Khương Tuyết Nhu nằm viện ba ngày liền, gần đây cô đã ở bệnh viện quá lâu, thực sự không muốn ở nữa.

Sau khi trở về Châu Khê, cô nghĩ rằng sau khi rời đi vài ngày, chắc hẳn Bunny không có ai chăm sóc sẽ gầy và hốc hác, nhưng không ngờ Bunny ngày càng béo hơn.

Buổi tối khi Hoắc Anh Tuấn trở về, tình cờ thấy cô đang cúi người đút cho Bunny ăn, còn nói thầm: “Bunny, em ăn ít đi một chút, em xem bụng to lên rồi, giống như đang mang thai một đàn con vậy.” đầu.

Hoắc Anh Tuấn giật giật khóe miệng, đau

Bụng của Bunny càng ngày càng lớn, nhất định sẽ không giấu được bao lâu.

Nhưng trong nhà có thêm một người cũng không tệ lắm, ít nhất là khi trở về không thấy lạnh lẽo.

Anh ta thay quần áo ở nhà đi ra, Khương Tuyết Nhu đã dọn sẵn bàn ăn và bát đũa. Để biết ơn anh đã cứu mình, buổi tối cô đã làm tất cả những món anh thích.

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Mỗi lần không hấp thì là xào, ăn chán ngấy ra, cô có thể thỉnh thoảng làm chút canh được không?”

Khương Tuyết Nhu giật mình, trước đây cô đã nấu canh cho anh nhưng anh không uống nhiều, cô nghĩ anh không thích nên bớt hầm đi, dường như cô đã hiểu lầm: “Được, anh muốn ăn canh gì?” “Súp bí đỏ hoặc súp gà đen hoặc khoai mỡ đều được. Cô có thể mua chút thuốc bổ như đảng sâm, yến sào, đông trùng hạ thảo các loại. Cứ quẹt thẻ của tôi.”

Rõ ràng khi cô ở bệnh viện, bác sĩ đã dặn phải điều dưỡng bồi bổ cơ thể, nếu không sẽ để lại di chứng, người phụ nữ này lại không hề bận tâm.

Chính là ỷ vào tuổi trẻ muốn làm gì thì làm mà không cần biết bất cứ điều gì. “Ừ.”

Khương Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Hầu hết những thứ anh nói là để bồi bổ, kẻ có tiền thích tất cả các loại thực phẩm bổ dưỡng, nhưng cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Mãi đến sau bữa ăn, cô nhìn anh ăn hết những món ăn trên bàn, cô mới nhận ra rằng anh không hề chán những món ăn này một chút nào.

Được rồi, có vẻ là người cần phải bồi bổ là cô.

Khi ra viện, bác sĩ cho biết lần này có suy nhược, ăn ít dầu mỡ, bổ sung khí huyết nhiều hon.

Cô nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, trái tim bất giác đập thình thịch.

Sau khi ăn xong, Hoắc Anh Tuấn còn nhiều chuyện nên trực tiếp vào phòng làm việc.

Mười giờ tối, Khương Tuyết Nhu thấy anh vẫn chưa ra, liền nấu một bát cháo gan heo và rau cải đưa vào.

Dưới ánh đèn sáng rực, người đàn ông ngồi vào bàn làm việc, lật xem tài liệu và kiểm xem máy tính xách tay, trên sống mũi có một cặp kính vàng, trên người toát ra vẻ tao nhã, điềm đạm mà cô chưa từng thấy.

Khương Tuyết Nhu từng nghĩ Lục Thanh Minh làm việc rất quyến rũ, nhưng hôm nay so với Hoắc Anh Tuấn thì quả thực là đã vứt Lục Thanh Minh xa vài con phố. “Cô tới từ khi nào?” Hoắc Anh Tuấn khép lại máy tính xách tay, lạnh nhạt quay đầu nhìn lại. “Lần đầu tiên nhìn thấy anh đeo kính, thật đẹp trai khiến tôi muốn ngất đi.” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nịnh nọt. “Còn chưa quen?” Người nào đó khẽ nhưởng mày.

Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu bị sặc.

Một lúc lâu sau, cô tiếp tục nịnh hót: “Khuôn mặt anh mỗi ngày một khác, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng không chịu nổi, càng nhìn càng không chán.”

Cô chưa kịp nói xong, một bàn tay to đột nhiên bịt miệng cô lại.

Tay người đàn ông có một mùi gỗ thông khô, rất nhẹ và rất dễ chịu nhưng quan trọng hơn là bàn tay của anh ấy rất nóng. “Câm miệng.

Phía sau thấu kính, một tia sáng lóe lên dưới mắt người đàn ông.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy mặt nóng bừng, cho đến khi anh bỏ tay ra thì cô mới đặt cháo xuống bàn: “Tôi đoán anh làm việc lâu như vậy chắc cũng đói rồi.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn tô cháo được rắc thêm hành lá khiến người ta thèm ăn. “Khương Tuyết Nhu, cô muốn làm cho tôi béo lên hả?” “Không phải, anh vẫn rất phong độ.

Khương Tuyết Nhu mím môi: “Hơn nữa cho dù có mập thì tôi cũng không ngại. Nói không chừng anh không được con gái thích, cho nên sau này sẽ cân nhắc đến tôi.”

Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái, khỏe miệng cười khinh bỉ: “Bỏ đi, người hai ba ngày lại đến bệnh viện như cô, tôi không kham nổi.” “Không thành vấn đề, tôi sẽ sớm ra ngoài kiếm tiền nuôi anh.” Khương Tuyết Nhu thề. “Không dám nghĩ tới, e rằng đến ngày chết cũng không đợi được.”

Hoắc Anh Tuấn cầm thìa khuấy cháo.

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị khinh thường, chán nản bước ra khỏi phòng làm việc. Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Coi thường có như thế cô thề rằng nhất định cô phải chứng minh cho anh thấy.

Một giờ sáng.

Khương Tuyết Nhu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mới phát hiện đầu đầy mồ hôi.

Cô vội vã bật đèn lên, cảm nhận sự ấm áp của ánh đèn thì mới dần bình tĩnh lại.

Cô lại mơ thấy mình bị nhốt trong căn phòng tối tăm đó, ban đêm phát ra tiếng người kêu lên.

Cô sợ hãi thu mình lại thành một quả bóng, không dám ngủ một mình trong phòng.

Do dự hồi lâu, cô cầm chăn bông gõ cửa phòng ngủ chính. “Ai?”

Bị đánh thức vào ban đêm, giọng nói của Hoắc Anh Tuấn đầy tức giận. “Là tôi, tôi có việc.”

Bên trong yên lặng trong nửa phút, ngay khi Khương Tuyết Nhu định bỏ đi, cánh cửa được mở ra.

Hoắc Anh Tuấn đứng ở cửa với mái tóc đen hơi rối bù, đôi mắt đen láy khiến người ta sợ hãi: “Tốt hơn hết cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Khương Tuyết Nhu chớp mắt nhìn hàng cúc áo ngủ của anh từ trên xuống dưới, đây là anh mới mặc lúc cô đến đúng không ? “Tôi sợ.

Cô yếu đuối ngước đôi mắt mỏng manh lên, da cô tái đi vì sợ hãi, chỉ là chiếc chăn bông trên tay cô khiến anh khó hiểu. “Lại là chiêu trò mới của cô sao?” Nh

Hoắc Anh Tuấn thừa nhận bộ dạng này của cô rất đáng thương, nhưng anh cả ngày bận rộn, ngày mai còn phải dậy sớm đến tòa án đệ đơn kiện, mệt chết đi được. “Ban đêm cô không muốn ngủ nhưng tôi còn muốn ngủ.” “Không phải.”

Khương Tuyết Nhu thực sự không muốn ở trong phòng một mình, cô cố túm lấy quần áo của anh: “Từ sau khi bị nhốt trong nhà cũ là ban đêm tôi không dám ở một mình. Tôi gặp ác mộng, rất sợ hãi. Anh để tôi ngủ trên sàn trong phòng anh nhé, tôi thực sự không giả vờ.” “Chẳng phải trong bệnh viện cô ngủ rất ngon sao?” “Bệnh viện có một y tá chăm sóc.” Lông mi của Khương Tuyết Nhu run lên, trên mỗi dưới có một hàng dấu răng cắn mạnh.

Hoặc Anh Tuấn nhìn thấy được, lông mày nhíu chặt.

Anh tự tay cứu cô ra, anh cũng đã đến ngôi nhà cũ đó, nơi u ám không có đèn, đừng nói là phụ nữ, cho dù đàn ông đóng cửa ba ngày e rằng cũng sẽ có bóng ma tâm lý.

Thấy anh im lặng, Khương Tuyết Nhu vội thề: “Tôi thề, tôi sẽ không làm phiền anh.”

“Tốt nhất hãy nhớ kỹ những gì cô nói.” Hoắc Anh Tuấn mặt vô cảm quay lại giường.

Khương Tuyết Nhu thấy anh đã đồng ý, khi anh lên giường thì vội vàng kê chăn ở mép giường.

Hoắc Anh Tuấn đề phòng một hồi, thấy cô không có gì mờ ám, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Chỉ là không biết mình ngủ bao lâu, anh lại bị tiếng phụ nữ khóc đánh thức. “Mở cửa đi… làm ơn mở cửa đi… lạnh quá… tối quá… Tôi sợ lắm.”

Hoắc Anh Tuấn ngồi dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất người phụ nữ co lại thành một quả bóng, lấy tay che lỗ tại, thân thể kịch liệt run ray. “Khương Tuyết Nhu, tỉnh lại đi, cô gặp ác mộng.” Hoắc Anh Tuấn xuống giường đẩy tay cô.

Nhưng Khương Tuyết Nhu đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn ác mộng, run lên vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần trở nên tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Hoắc Anh Tuấn không nhịn được ôm cô vào trong ngực, lại vỗ vai cô, nhẹ giọng dỗ dành. “Đừng sợ, không sao rồi.”

Giọng nói của người đàn ông giống như một liều thuốc an thần, khiến thân thể căng chặt của cô dần dần mềm nhũn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào ngực anh, một sợi tóc đen nhánh xóa trên bờ vai, trên gương mặt, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào người anh, trên người cô còn toát ra một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Đây không phải mùi nước hoa mà là mùi dầu gội đầu mua ở nhà.

Anh chưa bao giờ biết rằng dầu gội ở nhà lại có mùi thơm như vậy. Trong hương thơm thoang thoảng, Hoắc

Anh Tuấn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Anh vốn định chờ cô ngủ ngon thì đặt cô xuống, nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài đã sáng.

Hai người sánh đôi bên nhau chen nhau gối, nửa người Khương Tuyết Nhu ghé vào ngực anh, ngủ một cách rất mãn nguyện, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Hoắc Anh Tuấn cũng không có bất kỳ khó chịu nào, thậm chí còn có ảo giác, hai người giống như một đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào.

Sau nửa phút hoảng hốt, anh nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn bông lên để di chuyển nó ra ngoài.

Không ngờ lại thấy hình ảnh bên trong. Người phụ nữ chết tiệt này vậy mà lại cởi hai phần ba cúc áo ngủ. Lúc này, Khương Tuyết Nhu kinh ngạc mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng trong con người dần dần tụ lại.

Khi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hoắc Anh Tuấn, cô sợ hãi hét lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy trốn sang một bên: “Anh… Sao lại chạy vào trong chăn của tôi?” N hayho.com website cập nhật truyện nhanh nhất

Hoắc Anh Tuấn tức giận cười. “Nói rõ ràng, chính là cô gặp ác mộng khóc sướt mướt kéo tôi, tôi có lòng tốt an ủi cô.” “Anh sẽ an ủi tôi sao?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy khó tin.

Mặt Hoắc Anh Tuấn đen lại: “Khương Tuyết Nhu, cô nói lời này là có ý gì, tốt hơn là cô nên nói thẳng ra. Tối hôm qua cô cố ý, cô thật sự dùng hết cách để thu hút sự chú ý của tôi.” “Tôi không biết anh đang nói cái gì. Sau đó tôi ngủ rất ngon.”

Tuy hình như ban đầu có gặp ác mộng, nhưng dường như có một giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai khiến cô bớt sợ hãi.

Chờ đã, giọng nói dịu dàng đó sẽ không phải là Hoắc Anh Tuấn chứ.

Cô ngây người ra nhìn anh, Hoắc Anh Tuấn không chịu được nữa, đứng lên ánh mắt càng u ám hơn trước: “Trước khi nói những điều này, cô hãy nhìn vào cúc áo ngủ đi.”

Khương Tuyết Nhu cúi đầu kinh ngạc nhìn, sợ hãi đến mức mặt đỏ bừng đến mang tại, nhanh chóng che ngực.

Hoắc Anh Tuấn khịt mũi: “Còn giả bộ, rõ ràng là cô lén lút cởi ra để dụ dỗ tôi.” “Oan uổng quá.”

Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình oan hơn Đậu Nga: “Đại ca, nó tự động bung ra, dáng người đẹp không có biện pháp.”

Hoắc Anh Tuấn: “…”

“Được rồi, anh có thể công kích tôi nhưng không thể công kích phụ nữ.” “Tôi công kích thì thế nào?” Ánh mắt và giọng điệu của Hoắc Anh Tuấn đầy sự khinh thường. “Anh.” Khương Tuyết Nhu kích động đến mức chạy tới, ôm lấy cổ anh. Bởi vì cô quá nhanh, Hoắc Anh Tuấn thực sự bị dọa nhảy lên.

Người phụ nữ này chẳng lẽ nhân cơ hội cưỡng hôn anh, đôi môi cô như đông lạnh lướt qua tâm trí anh.

Anh do dự hai giây, đột nhiên một cơn đau nhói trên má.

Cô còn dám cần anh.

Hoắc Anh Tuấn đẩy cô ra, che chỗ bị cắn. Cô có phải là chó không, đau quá. “Khương Tuyết Nhu, cô phản rồi, cô cho rằng tôi không dám làm gì cô à?”

Đôi mắt của người đàn ông bừng bừng lửa giận, Khương Tuyết Nhu giật mình bình tĩnh lại, làm sao cô lại làm chuyện hoang đường như vậy. “Ừm… Tôi có thể giải thích, tất cả là vì… Vì tôi quá yêu anh.”

Cô giả vờ khóc thút thít: “Anh đã xem ỷ thiên đồ long ký” chưa? Triệu Mẫn vì quá yêu Trương Vô Kỵ nên mới cắn tay anh ấy, không phải tôi cũng muốn anh nhớ đến tôi sao?”

Hoắc Anh Tuấn từng bước tới gần, nghiến răng nghiến lợi: “Cô cho rằng tôi ngu ngốc sao?” “Vậy tôi cũng cho anh cắn một cái nhé.”

Khương Tuyết Nhu đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tới: “Anh yêu tôi bao nhiêu thì dùng lực bấy nhiêu, yêu càng sâu, dùng lực càng lớn.”

Hoắc Anh Tuấn đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên muốn chửi thề. Thực sự nghĩ dùng phép khích tướng thì anh sẽ không dám làm gì đúng không?

Anh ôm đầu cô, dùng sức cắn một cái vào má cô.

Gò má của phụ nữ mềm như thạch, khiến người ta cắn rồi không muốn nhả ra.

Khương Tuyết Nhu đau đớn kêu “A”.

Sau khi cắn mạnh, anh nhìn thấy hai hàng dấu răng sâu trên khuôn mặt nhỏ bé trắng mềm của cô, anh mới hết giận buông cô ra. “Sau này nhớ kỹ, đây là trừng phạt”

Khương Tuyết Nhu chịu đựng đau đớn với vẻ mặt ngượng ngùng: “Không phải, đây là bằng chứng cho thấy anh yêu tôi.” “Cô nằm mơ.”

Hoắc Anh Tuấn chế nhạo, đóng sầm cửa đi vào phòng tắm.

Trong gương, hai hàng dấu răng hằn rõ trên mặt tuấn tú khiến anh muốn lao ra đập có thành từng mảnh.

Chết tiệt.

Bình thường đeo khẩu trang thì không sao, nhưng hôm nay anh sẽ ra tòa. Luật sư nào có thể đeo khẩu trang trên tòa.

Vì buồn bực nên anh tùy tiện ăn sáng rồi ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu thở dài nhìn bữa sáng còn không ít.

Xong rồi, cô lại chọc cho đại ma vương phát cáu, nhưng tại sao anh lại tức giận như vậy, dấu răng trên mặt cô còn sâu hơn anh mà.

Tòa án thành phố Thanh Đồng.

Chín giờ sáng.

Đinh, thang máy mở ra, Hoắc Anh Tuấn đeo khẩu trang từ trong thang máy đi ra, Ngôn Minh Hạo theo sát phía sau anh.

Thân chủ Diêu vội vàng bước tới: “Luật sư Hoắc, hôm nay là vụ kiện cuối cùng. Tình hình hiện tại rất bất lợi với tôi. Liệu tôi có thua không?” “Không có từ “thua trong từ điển của tôi.” Giọng điệu của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng xen lẫn mất kiên nhẫn: “Đừng luôn hỏi những câu không nên hỏi. Nếu anh không tin tôi thì hãy đổi luật sư.

Anh Diêu bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm bối rối, nhưng ai bảo người ta là luật sư quyền lực nhất Nguyệt Hàn chứ. “Được rồi, được rồi, anh phải tin tưởng luật sư Hoắc của chúng tôi. Nếu anh ấy không thể thắng kiện thì anh có tìm ai cũng vô ích.”


Hạ Văn Trì bưng một ly sữa đậu nành nóng hổi tới trấn an người trong cuộc. “Sao cậu lại ở đây?” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy vẻ hờ hững. “Xin nhờ, hôm nay tôi đến nộp đơn kiện lên Tòa án số hai đó được chưa? Có thể để ý đến tôi một chút được không hả?” Hạ Văn Trì tức giận tố cáo: “Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu không sao thì đeo khẩu trang làm gì? Bị cảm à?”

Hoắc Anh Tuấn: “…” “Ôi trời, hiếm khi thấy cậu biết quan tâm đến người khác thế. Bị cảm biết lấy khẩu trang đeo để không lây bệnh cho ai. Tuấn à, sau khi tới Thanh Đồng thì cậu càng ngày càng có nhân tính rồi đó.” Hạ Văn Trì khen không dứt miệng.

Mười phút sau, khi phiên tòa sắp bắt đầu, Hoắc Anh Tuấn gỡ khẩu trang để lộ ra hai hàng dấu răng, Hạ Văn Trì thiếu chút nữa phun hớp sữa đậu nành ra ngoài. “Cậu đây là…” “Bị chó cắn.” Hoắc Anh Tuấn u ám bỏ lại một câu, sau đó chân dài sải bước vào tòa án.

Hạ Văn Trì thật là muốn phá ra cười lớn. Tưởng anh ta bị mù chắc? Rõ ràng là bị phụ nữ cần mà.

Được đấy, hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, đợi lúc nữa anh ta nhất định phải len lén chụp mấy tấm gửi lên nhóm chat cho mấy anh em. ***

Khương Tuyết Nhu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi dấu răng dần dần biến mất, lại lần nữa ra cửa tìm việc làm.

Nhưng có điều, tin tức nhận được lại không tốt cho lắm. “Cô Khương, xin lỗi, chúng tôi không nhận nhà thiết kế đạo nhái mẫu của người khác.” “Cô Khương, tai tiếng của cô đã truyền khắp giới thiết kế rồi, không còn ai dám mời cô làm việc nữa.” “Cô Khương, nhà họ Khương đã ngầm thông báo ai dám tuyển dụng cô thì chính là đối đầu với nhà họ Khương.”

Hôm ấy, khi mới vừa nộp đơn xin việc xong, Khương Tuyết Nhu vừa mờ mịt vừa tức giận, cô khó khăn cực khổ, nỗ lực để học cái chuyên ngành này. Thế mà bây giờ ngay cả công việc cũng không tìm được.

Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải đổi nghề? “Bip bip”

Bên cạnh có xe nhấn kèn nhiều lần, cô cũng không phản ứng, cho đến khi có người kêu câu: “Đàn em, đã lâu không gặp.”



Cô u mê quay đầu, từ trong chiếc xe Land Rover bên cạnh ló ra một khuôn mặt đẹp trai nho nhã. “Đàn anh, sao anh lại ở đây?” Khương

Tuyết Nhu vừa mừng vừa hoảng, không nghĩ tới có thể gặp Đường Hiếu, đàn anh mà cô có quen biết khi đi du học lúc trước kia. “Công ty của tôi cũng ở trong tòa nhà này, khi nãy mới nhìn thấy em đi ra. Em ở đây làm gì?” Đường Hiếu đậu xe xong, ngoắc gọi cô đi lên.

Khương Tuyết Nhu ngồi lên, tiu nghỉu nói: “Xin việc, không được nhận.” “Bản lĩnh như em mà không xin được việc?” Đường Hiếu khó tin.

Khương Tuyết Nhu lúng túng giật giật khóe miệng: “Em với nhà mình có chút xích mích, lại bị người khác hãm hại ăn cắp bản quyền, thanh danh ở trong giới thiết kế Thanh Đồng không tốt.” “Em mà phải ăn cắp bản quyền? Người khác ăn cắp của em nghe còn được!” Đường Hiếu cười nói: “Vừa vặn tôi mới tới Thanh Đồng mở chi nhánh công ty, trong đoàn đội còn thiếu người, em qua giúp tôi đi.”

Khương Tuyết Nhu vừa kinh ngạc lại cảm động: “Đàn anh, anh không nghi ngờ em chút nào sao?”

Đường Hiếu vô cùng tiếc rẻ mà nói: “Nhân phẩm và bản lĩnh của em tôi là người rõ ràng nhất. Lúc đầu mới tốt nghiệp xong đã nói em theo tôi đến Hương Lý gây dựng sự nghiệp đi thì em không chịu. Nhất định phải quay về công ty của gia đình, còn nói muốn cùng bạn trại kết hôn, bây giờ kết hôn chưa?”

Khương Tuyết Nhu khổ sở cúi đầu: “Chúng em chia tay rồi.”

Đường Hiếu ngẩn ra, ôn nhu nói: “Không có sao, em còn trẻ, lại còn đẹp, tương lai có thể tìm được người tốt hơn.” “Không nói em nữa. Đàn anh à, anh lợi hại thật đấy. Bây giờ còn là một trong ba nhà thiết kế lớn ở Hương Lý nữa. Em thấy anh còn ra tới mấy cuốn sách.” Khương Tuyết Nhu hất mặt lên, ý trêu đùa: “Bây giờ còn định tiến quân đến Thanh Đồng của chúng tôi nữa à?” “Cảm thấy tôi được thì sau này làm việc với tôi đi. Tôi thiếu người tài như em đó.” Đường Hiếu chân thành mời: “Tôi có thể cho em một mức lương cao, tương lai đưa ra thị trường chứng khoán, em cũng có thể trở thành cổ đông góp vốn.” “Được, vậy để ăn mừng anh trở thành ông chủ của em, tối nay em mời anh ăn cơm.”

Không ngời được rằng có thu hoạch ngoài ý muốn, Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn: “Tối nay có chuyện, tôi không trở về ăn cơm, anh tự mình giải quyết đi.”

Gần đây, bởi vì chuyện dấu răng trên mặt mà bị cười trộm nhiều lần, tính khí của Hoắc Anh Tuấn luôn không được tốt cho lắm. “Cô lại có chuyện gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm gì ngu xuẩn hại tôi phải đi cứu cô. Tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK