Tổng Dung Đức cũng căm tức: "Khương Tuyết Nhu, cô xong chưa, tôi không có đắc tội đến cô, thứ nhất là cô không nên xen vào chuyện này, tôi nói cho cô biết, Nhạc Hạ Tuyền với những người khác không..." "Dung Đức” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng cắt đứt lời anh ta, giọng lạnh lùng, "Tuyết Nhu là vợ của tôi, đối với chị dâu thì cậu khách khí một chút."
Khương Tuyết Nhu mặt mũi hơi trầm xuống, mới vừa rồi lời Tổng Dung Đức muốn nói là cái gì.
Với người khác không giống nhau?
Nơi nào không giống nhau.
Tống Dung Đức phiền não nói: "Vậy cậu bảo cô ta đừng quản Hạ Tuyền, chở âm dương quái khí, có lời cứ việc nói thẳng" “Tôi cho là tôi đã nói đủ thẳng thắn Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt phản kích. "Tuyết Nhu, em đi nướng chuỗi rau cải với anh đi."Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên kéo Khương Tuyết Nhu qua: "Chúng ta qua bên kia." "... Ừ.” Khương Tuyết Nhu cân nhắc đến việc Tổng Dung Đức dù sao cũng là bạn anh, làm lớn chuyện cũng không chỗ tốt, gật đầu cùng Hoắc Anh Tuấn đi về phía bên kia vĩ nướng.
Nhưng tâm tình nói chung vẫn là không thoải mái.
Cô rõ ràng tới một câu cũng không nói gì, nhưng tại sao lại cùng Tổng Dung Đức cãi vả.
Bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng kia của Nhạc Hạ Tuyền, thật là tràn đầy mùi vị của Bạch Liên Hoa, khiến cho cô nhớ lại Khương Kiều Nhân.
Đúng rồi, Khương Kiều Nhân ở Thanh Đồng liền mất tích một cách bí ẩn. "Rau hẹ còn không xoay nữa thì sẽ cháy rụi”Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở: “Em vẫn còn ở mất hứng?" “Em không có, em đang suy nghĩ tới một ít chuyện" "Suy nghĩ chuyện gì, cùng với anh ở chung một chỗ còn không chuyên tâm như vậy.” Hoắc Anh Tuấn gương mặt anh tuấn cúi xuống lông mi dài chớp chớp. “Em đang suy nghĩ... Bây giờ hộ lý có tiền như vậy sao, còn có thể được một bộ đồ trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất, một bộ này cũng hơn trăm triệu đây chứ. Khương Tuyết Nhu không biết sao phải liền hỏi sang chuyện khác.
Hoắc Anh Tuấn nheo lông mày: "Buổi chiều tụi anh đi câu cá, cô ấy vô tình rơi xuống nước, cái đó là Dung Đức mua cho cô ấy"
Khương Tuyết Nhu môi đỏ mọng hơi kinh ngạc giương ra. “Em thật là...” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng: "Cứ không tin anh như vậy, vì một Nhạc Hạ Tuyền nhỏ nhoi mà lại ghen đến vậy, xem Nhạc Hạ Tuyền kia cũng bị em dọa sợ thành cái dạng gì rồi."
Khương Tuyết Nhu: "…"
Cô lúc nào dọa Nhạc Thanh Tuyền, cô ngay cả lời vẫn chưa nói một câu Nhạc Hạ Tuyền liền lộ ra dáng vẻ sợ hãi, cái này cũng trách mình? “Anh cũng cho là em dọa cô ấy?" Khương
Tuyết Nhu lẳng lặng hỏi. "Tuyết Nhu, cũng không phải." Hoắc Anh Tuấn lần nữa cầm tay cô: "Anh biết em không cảm giác an toàn, nhưng tình cảm anh đối với em thế nào em còn không biết sao."
Khương Tuyết Nhu nghiễm nhiên, hỏi lại lần nữa: “Anh cũng cho là em họ được cô ấy?"
"Anh thật không muốn cứ quấn quít cái vấn đề này nữa”Hoắc Anh Tuấn đành mở một chai sữa chua đưa cho cô: "Cô ấy chỉ là một người không quan trọng.
Khương Tuyết Nhu trầm mặc một chút nhận lấy sữa chua: “Tống Dung Đức thích Nhạc Hạ Tuyền?"
"Hẳn là vậy, anh cũng không biết, dù sao anh cũng không thích cô ấy”Hoắc Anh Tuấn chuyển đề tài: “Anh còn muốn ăn quả cà”
“Được”Khương Tuyết Nhu lại cầm một quả cà bỏ qua.
Trong chốc lát, Quý Tử Uyên bưng một đĩa tôm nướng xong đem tới, nói: "Chị dâu, cô phê chuẩn - một chút đi, người phụ nữ khác nướng tôm, lão Hoắc có thể ăn không" "
"Không thể, anh ấy chỉ có thể ăn đồ tôi nướng” Khương Tuyết Nhu trả lời không chút khách khí.
- ----------------------