Hoắc Anh Tuấn nhìn xung quanh một lượt. Anh ở đây đã ba năm nhưng vừa rồi trên đường đi Ngôn Minh Hạo có nói với anh rằng nơi này từng là nơi anh và Khương Tuyết Nhu ở cùng nhau và cũng là nơi Khương Tuyết Nhu kề cạnh bên anh lúc anh bị bệnh.
“Đây là nhà của em mà.” Nhạc Hạ Thu không hiểu được ánh mắt của anh.
“Chiếm nhà của người khác đúng là thú vị nhỉ?” Hoắc Anh Tuấn bước lên từng bậc thang, đáy mắt anh đen như vẩy mực: “Bởi vì đây là nơi tôi và Khương Tuyết Nhu từng ở nên năm đó cô mới đề nghị chuyển đến đây. Có phải cướp đi tổ ấm tình yêu của người khác khiến trong lòng cô cảm thấy rất thành công?”
Đầu óc của Nhạc Hạ Thu như muốn nổ tung. Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, không ngờ Hoắc Anh Tuấn đã phát hiện.
Rốt cuộc sao anh phát hiện ra được chứ “Anh Tuấn, em không biết anh đang nói cái gì?” Nhạc Hạ Thu cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Chúng ta đã chia tay rồi, anh nói những lời này để làm nhục em sao?”
“Cũng giỏi giả vờ đấy. Chẳng trách tôi, Tử Uyên, Dung Đức bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.” Hoắc Anh Tuấn cười khẽ, anh quan sát cô ta giống như là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này vậy: “Nhạc Hạ Thu, cô có từng yêu tôi chưa? Cô luôn miệng nói yêu, là yêu tiền của tôi hay yêu vì quyền lợi.
“Anh Tuấn, chuyện giữa chúng ta đã qua rồi, em bị anh làm tổn thương đã đủ rồi. Em chỉ muốn nhìn về phía trước.”
Nhạc Hạ Thu còn chưa nói xong đã bị Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cánh tay.
Anh kéo cô ta đến trước mặt, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Nhạc Hạ Thu đã bị ánh mắt của anh đục thủng mười nghìn cái lỗ: “Năm đó, tôi tin tưởng cô, là cô dùng thuật thôi miên khi tôi đang trị bệnh đúng không?”
“Phương thức độc ác đó có thể khiến tôi trở thành một tên ngốc đấy, cô biết không. Hay cô hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi trở thành một tên ngốc. Nhạc Hạ Thu cô chỉ muốn có được những gì mình muốn, không có được thì hủy hoại.”
“Thuật thôi miên gì chứ, anh điên rồi à.” Nhạc Hạ Thu gào lên: “Nếu không có em chữa khỏi bệnh cho anh thì e là bây giờ anh đã đến bệnh viện tâm thần rồi.”
“Mẹ nó, tôi thà đi bệnh viện tâm thần, ít nhất cũng có vo con ở đó.” Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn tràn ngập tia đỏ dữ tợn, dường như nỗi hận trong tim khiến anh sắp nổ tung: “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc giống như cô. Hoắc Anh Tuấn tôi nợ nần gì cô chứ?”
“Đúng vậy, cô mất tích ở nước Miên, là tôi bắt cô mất tích sao. Kể từ lúc chúng ta quen biết nhau, cô đòi tôi cái này cái nọ, cô muốn cái gì tôi cũng đồng ý cho cô. Cả đời này, tất cả sự kiên nhẫn, sự săn sóc của tôi đều dành cho cô. Ngay cả Khương Tuyết Nhu, tôi cũng chưa từng đối xử tốt với cô ấy như vậy.”
“Tôi tưởng Nhạc Trạch Đàm xấu xa nhưng người em gái như cô là hoa sen không nhiễm bùn. Ha ha, kết quả cô còn nhẫn tâm hơn cả Nhạc Trạch Đàm. Cô sử dụng thuật thôi miên với tôi thì cũng thôi đi, tại sao còn phải lừa tôi là Khương Tuyết Nhu bị tâm thần, cô bắt tôi đích thân nhốt cô ấy lại. Cô là cái đồ phụ nữ độc ác”
Hoắc Anh Tuấn càng nói càng không nhịn được, trực tiếp ném cô ta vào trong hồ bơi.
Nhạc Hạ Thu hoảng sợ chui từ trong nước ra. Hoắc Anh Tuấn bóp cổ cô ta khiến mặt cô ta đỏ bừng: “Nhạc Hạ Thu, cô không cần ngụy biện. Tôi đã đi Thanh Đồng điều tra rồi, ký ức trong đầu tôi hoàn toàn không giống với những chuyện tôi đã trải qua. Lúc cô chữa trị cho tôi đã sửa đổi ký ức của tôi!”
“Trước kia cô nói Lỗ Triết Hạn ép buộc cô cũng là nói dối phải không? Là do tôi không thỏa mãn được cô nên cô mới chạy đi tìm ông ta, sau đó muốn kết hôn nên mới cho người giết người diệt khẩu đúng không”
“Anh Tuấn… anh Tuấn, em không có. Làm sao em có thể làm hại anh…” Nhạc Hạ Thu khóc lóc kêu la đến khàn giọng.
“Cô không làm hại tôi?”
Hoắc Anh Tuấn nghe thấy vậy thì cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt: “Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao. Rốt cuộc kiếp trước tôi gây ra nghiệp chướng gì mà gặp phải cô. Uổng công tôi chia tay còn cảm thấy thiếu nợ cô, cho cô ba trăm nghìn tỷ phí chia tay. Nhạc Hạ Thu, có phải có rất đắc ý không?”