Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Trần Đài Trang, đây là đứa con gái khác của tôi Khương Tuyết Nhu, con bé có lá gan lớn nhưng cũng là người chính trực hiền lành, trước đó vài ngày đã hợp tác cùng cảnh sát nằm vùng, triệt phá được một nhóm người sao chép video phi pháp, bây giờ con gái lớn đã xuất giá, con gái nhỏ vẫn chưa có nơi để gả, tôi cũng hy vọng con bé sớm ngày được gả ra ngoài, ông hình như là có đứa con trai nhỏ, tôi...
Trần Đài Trang vừa nghe mặt đã biến sắc, người trong thành phố ai mà không biết Khương Tuyết Nhu, còn ai dám muốn bị khi dễ chứ.
“Quả thật là ưu tú, đáng tiếc là con trai tôi đã có bạn gái rồi. Đó không phải là Ngô hội trưởng sao, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
Trần Đài Trang lập tức kiếm cớ rời đi.
Khương Thái Vũ đáng tiếc nói: “Tuyết Nhu, con đừng lo lắng, hôm nay bố nhất định tìm cho con một đối tượng tốt.” Đọc truyện hay trên truyen88.net
Khương Tuyết Nhu mặt đầy bình tĩnh, đối với đôi vợ chồng này thì cô đã sớm tuyệt vọng.
“Diễn đủ rồi chứ? Hai người đã sắp xếp ký giả chụp hình ở bên trong, rất nhanh tin tức sẽ phát ra ngoài, bên ngoài biết chúng ta cha con tình thâm, mẹ con hiếu thuận. Hai người cũng không cần phải giả bộ, tôi tới đây cũng chỉ là muốn cùng bà nội dự một bữa tiệc, những thứ khác không có hứng thú.”
Lạc Tâm Du nén giận nói: “Khương Tuyết Nhu, lương tâm của mày có phải bị chó ăn rồi không? Dù sao đi nữa thì mày cũng được bọn tao nuôi lớn, từ nhỏ tạo và bố mày cũng tổn không ít thời gian tiền tài để bồi dưỡng mày! Mày không biết hối cải cũng được đi, vậy mà còn ở bên ngoài bôi nhọ bọn tao! Mày thử nhìn lại lương tâm của mày xem, ngoài việc của Kiều Nhân thì bọn tao có chỗ nào có lỗi với mày? Dù có đem mày nhốt lại thì cũng là vì tốt cho mày
"Bà nói đúng, tôi đúng là không nên hận các người, cũng không có nghĩa các người nuôi tôi, dưỡng tôi thì liền có thể muốn lấy mạng tôi!” Khương Tuyết Nhu tức giận cười nhạt.
Khương Thái Vũ nổi giận: “Muốn lấy mạng mày lúc nào? Tao để mày thiếu ăn hay thiếu mặc?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn người ra, chẳng lẽ cái việc kia không phải là do vợ chồng Khương Thái Vũ sắp xếp?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật có khả năng: “Vậy việc kia..."
“Tuyết Nhu, em tới thật rồi”. Khương Kiều Nhân kinh ngạc, vui mừng kêu lên.
Khương Tuyết Nhu còn chưa kịp phản ứng, Khương Kiều Nhân liền bên trái kéo tay cô, bên phải nắm lấy tay Lạc Tâm Du...
“Quá tốt, cả nhà chúng ta đều đã đông đủ.
Khương Tuyết Nhu nâng tay cô ta lên, lãnh đạm nói: “Mời cô lấy tay ra, lỡ như cô lại té ngã lăn ra đất thì đừng bảo tôi cố ý đẩy cô đấy.”
“Tuyết Nhu, em có ý gì vậy?” Khương Kiều Nhu sắc mặt đang xinh đẹp trong nháy mắt có chút lúng túng, cô ta kéo Lục Thanh Minh lại, yểu điệu nói: “Thanh Minh, anh khuyên Tuyết Nhu đi, hôm nay khách tới rất nhiều, nếu như chúng ta một nhà hòa thuận thì tốt biết bao Lục Thanh Minh theo bản năng lại
cho là Khương Tuyết Nhu lại gây chuyện, anh ta quay mắt trừng Khương Tuyết Nhu nhưng lại sợ run lên. Cô hôm nay mặc một bộ váy đầm dài màu trắng, tóc dài nhìn tùy ý nhưng tinh tế, cả người toát ra vẻ đẹp kinh hồn. Đọc truyện hay trên truyen88.net
Khương Kiều Nhu hôm nay cũng rất xinh đẹp nhưng chủ yếu vẫn do trang điểm kĩ lưỡng, dù đẹp thế nào đi nữa thì vẫn kém Khương Tuyết Nhu với vẻ đẹp thuần khiết.
Nếu như không phải do việc lúc trước thì hôm nay người đính hôn với anh ta chính là cô.
Mắt thấy Lục Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu, Khương Kiều Nhân trong lòng giận đến nghiến răng, nhưng ngoài miệng vẫn xem như không có gì nói:
“Tuyết Nhu, hôm nay em cũng thật đẹp nha, chắc là đã chuẩn bị từ sáng sớm, mọi người cũng đang nhìn em đấy.
Lục Thanh Minh gương mặt tuấn tú lộ ra nét lúng túng, vội vàng thu hồi ảnh mắt.
Bên trên Lạc Tâm Du nghe thấy, tỏ vẻ bất mãn nói: “Khương Tuyết Nhu, hôm nay mày tới là để chúc mừng, không phải tới để lên giọng, hôm nay là ngày vui của chị mày đó.”
Khương Tuyết Nhu tỏ vẻ không có lỗi nói: “Thật xin lỗi, lớp trang điểm hôm nay tôi tốn mất 10 phút, thật sự thì phẩm hạnh trời sinh của tôi khó mà từ bỏ được, cô ta lớn lên không đẹp bằng tôi, cô ta cũng không phải do tôi sinh ra.”
"Mày..Lạc Tâm Du lời bị chặn ngay cuống họng cả nửa ngày cũng không mắng ra được.