“Ủa anh ấy là anh trai hàng xóm sao?” Hiểu Khuê làm bộ vui vẻ nói”
“Không phải nha, anh ấy là chú nhỏ…
Tiểu Giai nói xong bỗng nhiên che miệng lại.
“Sao vậy?” Hiểu Khuê chớp mắt giả bộ u mê nhìn Tiểu Giai.
“Đều do em” Tiểu Giai thở phì phò trợn mắt nhìn Hiểu Khuê: “Mẹ chị nói chuyện này không thể nói ra”
“Tại sao không thể nói ra? Thế là sao?” Hiểu Khuê tỏ vẻ không hiểu gì cả.
“Chị cũng không biết” Tiểu Giai mặt mày ủ rũ: “Chị chỉ biết bố mẹ chị đã nhắc nhở chị răng anh Minh Diệu là bí mật”
“Ồ, nhưng em không nói ra thì không ai biết mà” Hiểu Khuê lộ ra dáng vẻ khôn khéo.
“Chị Tiểu Giai, sau này em đều nghe lời chị, chỉ cần chị đồng ý chơi với em”
“Được rồi, bây giờ chị cũng không có bạn, có thể miễn cưỡng chơi với em một chút” Tiểu Giai gật đầu một cái. Cô bé cảm thấy Hiểu Khuê ‘thật ngu ngốc, thật giống như người hầu nhỏ vậy.
Cũng không biết Hiếu Khuê ăn cơm tối xong, vừa đi ra khỏi cửa nhà họ Sở liên đem những lời trong miệng Tiểu Giai kể đầy đủ cho.
Hoäc Phong Lang nghe.
“Chú trẻ…?”
Hoäc Phong Lang vừa nghe liền biến sắc.
Trong miệng Tiểu Giai, ông chú cũng chỉ có Sở Minh Khanh và Sở.
Minh Khôi. Sở Minh Khanh có hai đứa trẻ, lớn là Sở Văn Khiêm, nhỏ là Sở Văn Vũ hiện đang du hoc nước ngoài.
‘Vậy Minh Diệu khi có thể là con riêng của bố mình hoặc của Sở Minh Khanh.
Nhưng vợ của Sở Minh Khanh là một người phụ nữ vô cùng hung hãn, nếu như chồng ở bên ngoài có con riêng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ để cho ông ta mang về nhà họ Sở.
Vậy thì chỉ có thể Minh Diệu kia hơn phân nửa là do Sở Minh Khôi ở bên ngoài có con riêng.
Nghĩ vậy Hoäc Phong Lang lạnh cả người, khó trách Sở Minh Khôi rất ít khi quản anh ta. Bởi vì ông ta ở bên ngoài có đứa con trai khác.
Hôm nay Sở Minh Khôi còn câu nào cũng nói Hoắc Phong Lang là con trai duy nhất của ông ta. Khiến cho Hoắc Phong Lang thiếu chút bị ông ta đầu độc.
Người bố này, càng nghĩ càng đáng sợ.
Hoäc Nhã Lam vì ông ta bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí ba năm liền cầm ra hơn mười tỷ làm vốn lưu động cho Sở thị. Nhưng Sở Minh Khôi vậy mà ở bên ngoài lại có con riêng, không biết Hoäc Nhã Lam biết được có tức điên hay không.
Thật may ở đây có Hiểu Khuê giúp anh ta bình tĩnh lại. Một khi anh †a thật sự tiết lộ tấm chip của Hoäc thị, nhà họ Sở rất có thể trở thành đệ nhất gia tộc của nước Nguyệt Hàn. Nhưng Hoắc Phong Lang lúc này cũng chỉ là đá kê chân cho Sở Minh Khôi.
Chẳng qua chuyện này anh ta không biết nhắc nhở Hoäc Nhã Lam thế nào.
“Hiếu Khuê, chuyện này cháu tạm thời đừng nói cho bất kỳ người nào biết nhé” Hoäc Phong Lang dặn dò. Anh ta sợ Hoäc Nhã Lam không chịu nổi kích thích này.
Đến tối, Hoäc Phong Lang gọi điện cho Sở Minh Khôi.
“Bố, việc bố nói với con lúc chiều con làm không được. Con cảm thấy có phải thắng thì cũng không dùng thủ đoạn như vậy được. Thật ra Sở thị bây giờ đã phát triển rất tốt rồi. Bố cần gì phải quấn quýt vị trí thứ nhất hay thứ hai đâu?”
“Phong Lang, con thật sự làm bố thất vọng” Sở Minh Khôi thấp giọng nói ra những lời lạnh lùng.
“Bố, làm người không thể không chừa lại đường lui” Hoắc Phong Lang bi ai khuyên can.
“Bố đã có quá nhiều, hơn nữa nếu như không có nhà họ Hoắc chống đỡ, nhà họ Sở vốn không có khả năng sẽ có ngày hôm nay…”
“Im miệng, lòng dạ mềm yếu, không làm được việc lớn. Khó trách đời này mày cũng không đấu lại được Hoắc Anh Tuấn. Mày đã định trước là như vậy rồi”
Sở Minh Khôi trực tiếp cúp điện thoại.