Một bóng người cao gầy to lớn tràn ngập ánh sáng ấm áp đi đến, người đó mặc một bộ âu phục có hai hàng nút được may thủ công màu xanh thẫm, khí chất khoan thai.
Các đường nét trên khuôn mặt càng vô cùng tinh xảo anh tuấn, người đàn ông như vậy cộng thêm đôi mắt đen láy sâu thẳm, lông mày dài sắc bén đậm màu, lập tức tỏa ra khí chất mạnh mẽ vốn có.
Hoắc Anh Tuấn.
Khương Tuyết Nhu ngẩng người, hoàn toàn không ngờ nhanh như vậy lại đụng mặt người đàn ông này.
Hơn nữa còn ở tình huống bản thân nhếch nhác khó coi.
Tiêu rồi, anh vốn đã chán ghét mình rồi, lần này sợ là lập tức bị kéo đến Cục dân chính ly hôn mất.
Hạ Văn Trì ở bên cạnh đi tới, rất nhanh đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của Khương Tuyết Nhu, anh ta lập tức nhận ra.
Trước đây anh ta đã từng gặp ở buổi tiệc thương nghiệp tại thành phố Thanh Đồng, cộng thêm việc Khương Tuyết Nhu là người đẹp được giới thượng lưu Thanh Đồng công nhận, anh ta cũng đã nghe danh qua.
Chẳng qua là dáng vẻ nhếch nhác này thật sự hiếm thấy.
Anh ta cười tinh nghịch: “Anh Tuấn, đây chẳng phải là... " Hoắc Anh Tuấn đưa mắt cảnh cáo anh ta.
Hạ Văn Trì cũng không lên tiếng nữa.
“Tuyết Nhu, cậu không sao chứ?” Lúc này, Lâm Minh Kiều vội vàng đẩy tên phục vụ ra, chạy đến đỡ cô dậy.
“Vẫn ổn.” Khương Tuyết Nhu khó chịu liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Lâm Minh Kiều cũng nhận ra, tuy sớm đã biết Hoắc Anh Tuấn rất ưa nhìn, nhưng ngắm nhìn vẻ đẹp này lúc thanh thiên bạch nhật ở cự ly gần thế này, thật khiến phụ nữ muốn hét lên phạm tội.
Không chỉ cô ấy, đến cả Tần Gia Như, Khương Kiều Nhân, Thang Nhược Lan ba người bọn họ cũng dán chặt mắt vào người anh, vẻ ngoài lịch lãm, khí chất cực phẩm này quả thật là lần đầu nhìn thấy.
Anh ta rốt cuộc là ai?
Hoắc Anh Tuấn rất thản nhiên, nhíu mày, đôi mắt đen chuyển ánh nhìn sang người quản lý Lưu.
“Nhà hàng các anh bình thường ức hiếp phụ nữ thế này sao?”
Quản lý Lưu sớm đã sợ run người, tuy không quen biết Hoắc Anh Tuấn nhưng người này khí thế mạnh mẽ, Hạ Văn Trì bên cạnh anh ta còn là cậu chủ số một của thành phố Thanh Đồng, vốn không phải là người mà những nhân vật cỏn con như họ có thể chọc vào nổi.
Đang lúc không biết phải làm sao, Tần Gia Như mỉm cười tiến về trước : “Cậu Hạ, đây là bạn anh nhỉ? Hai người có điều không biết, tối nay tôi đã sớm đặt phòng riêng với quản lý Lưu để mời hai cô bạn thân ăn cơm, nào ngờ lúc này, cô Lâm và cô Khương cứ khăng khẳng đòi quản lý Lưu đưa phòng cho bọn họ.”
“Tần Gia Như, cô có còn chút mặt mũi nào không? Rõ ràng là phòng riêng đã được chúng tôi đặt trước, là ba người các cô cậy thế ép người.”
Lâm Minh Kiều phản bác mãnh liệt:
“Quản lý Lưu cũng thấy chúng tôi ít người yếu thế dễ bắt nạt.
Quản lý Lưu hoang mang nói: “Cậu Hạ, cậu đừng nghe họ nói bậy, tôi làm việc dựa theo quy tắc của nhà hàng, là hai cô ấy làm loạn ở nhà hàng, tôi đây mới hết cách.”
Khương Kiều Nhân cũng yếu đuối cất lời: “Em gái, chị biết em không ưa với chị, nhưng cũng không cần làm khó quản lý Lưu, anh ấy cũng là người làm công, không dễ dàng gì.”
Khương Tuyết Nhu cười khinh, đáp: “Mỗi ngày cô đều bày ra vẻ mặt làm bộ làm tịch không buồn nôn sao?”
Hạ Văn Trì bị đám phụ nữ này năm mồm mười miệng ong hết cả đầu, xoay đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Cậu nghĩ thế nào?”
Khương Tuyết Nhu ngây người, ánh mắt sa sầm xuống.
Hiện giờ Hoắc Anh Tuấn chắc chắn hận mình tận xương tuỷ, sao có thể ra tay giúp mình chứ.
Hoắc Anh Tuấn đảo mắt nhìn về phía Khương Kiều Nhân, người phụ nữ này tuy ngoài mặt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng mỗi lời cô ta nói ra thực chất đều là đâm chọt Khương Tuyết Nhu hẹp hòi nhỏ nhen, không nể tình chị em ruột, hơn nữa còn cậy thế ức hiếp người.
"Đây là nhà hàng mà cậu vẫn luôn giới thiệu cho tôi sao?”
Giọng nói trầm thấp không hề che đậy sự mỉa mai nơi đáy mắt: “Quản lý nhà hàng a dua nịnh hót, bỏ qua các quy tắc cơ bản của nhà hàng, người như thế này có tư cách gì gánh vác chức vụ quản lý.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu bỗng sáng lên, nhìn Hoắc Anh Tuấn với ánh mắt rất khó hiểu.
Hoắc Anh Tuấn tóm được biểu cảm này của cô vào tầm mắt, rất không hài lòng.
Cô ấy bày ra ánh mắt này sao? Lẽ nào cho rằng mình không phân biệt rõ đúng sai?
“Cậu Hạ..."
Quản lý Lưu vô cùng hốt hoảng: “Thật oan cho tôi quá, cô Tần, cô phải nói giúp tôi.”
Tần Gia Như cũng không ngờ được rằng người đàn ông lạ mặt này lại đi giúp Khương Tuyết Nhu, vội nói: “Cậu Hạ, người bạn này của anh vừa mới đến, có thể là không biết rõ tính cách thực sự của Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều.”
Đôi mắt phượng của Hạ Văn Trì hơi híp lại, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng muốt:
“Lâm Minh Kiều thì tôi không rõ lắm, nhưng Khương Tuyết Nhu tôi đã từng nghe danh qua, cô chủ nhà họ Khương, về vẻ ngoài còn nổi bật hơn những cô gái dễ nhìn các cô. Mười tám tuổi thi đỗ vào đại học danh giá ở Mỹ, năm ngoái sau khi nhận bằng thạc sĩ về nước tận tuỵ làm việc ở Khải Phong. Cô ấy không giống như các cô thường quanh quẩn lui tới các bữa tiệc như “đào hát” vậy.”
“Đào hát” hai chữ nói ra rất nặng nề, cũng giống như một bạt tai mạnh bạo tát thẳng vào mặt ba người Tần Gia Như.
Một lúc sau, Thang Nhược Lan nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Cậu Hạ, tham gia tiệc tùng là phương thức kêu gọi nhân tài của người thừa kế gia tộc.”
Ý tứ rõ mồn một, kẻ như Khương Tuyết Nhu không phải người thừa kế, cũng không cần thiết phải thường xuyên tham gia các bữa tiệc.
Hoắc Anh Tuấn híp mắt, ánh mắt loé lên sự lạnh lùng.
Hạ Văn Trì cười nhạo: “Cô là cái thá gì mà nói chuyện với tôi.”
Sắc mặt Thang Nhược Lan trắng bệch, thảm hại. Khương Kiều Nhân gượng cười nói:
Hoắc Anh Tuấn hơi nhếch môi, đôi mày kiếm hơi nhưởng lên: “Muốn đi cũng được thôi, lúc nãy bọn họ bị lôi đi như thế nào, các người cứ đi như thế.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một lúc, cô nhìn Hoắc Anh Tuấn, một chút cảm xúc phức tạp xẹt qua trong đáy lòng.
Cô không ngờ anh sẽ trút giận thay mình, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh có chút đẹp trai.
Giờ phút này, đám người Khương Kiều Nhân cũng không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Tần Giai Nhã tức giận mà nói: "Anh là cái thá gì chứ? Anh có biết chúng tôi là ai không?"
Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn không thay đổi mà nhìn Hạ Văn Trì một cái.
Hạ Văn Trì cười híp mắt liếc nhìn một đám nhân viên phục vụ bên cạnh: "Còn cần tôi đích thân gọi điện thoại cho ông chủ các người sao? Ai lôi mạnh nhất thì có thưởng."
Những người trong nhà hàng đều biết thân phận của Hạ Văn Trì, ngay cả ông chủ của bọn họ cũng cực kỳ khách khí.
Đám nhân viên phục vụ lập tức chạy lên, từng người từng người một kéo đám người Khương Kiều Nhân ra ngoài.
Ba người phụ nữ đều mặc quần áo chỉnh tề đến đây, không được một lúc đã bị túm đến người đầu tóc rối tung, người thì rách giày, thậm chí ngay cả váy dài của Khương Kiều Nhân cũng bị vướng vào bồn hoa mà rách hỏng mất rôi.
Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhìn mà đều trợn mắt há hốc mồm.
Cho đến khi quản lý Lưu quỳ xuống trước mặt hai người cái “bụp” mà cầu xin tha thứ: "Cô Khương, cô Lâm, vừa rồi là tôi mắt mù, là tôi hồ đồ. Hai cô làm ơn rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi.”
Khương Tuyết Nhu khẽ liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái, thấy anh im lặng, cô nói: "Nếu ban nãy không phải bọn tôi may mắn gặp được đám người cậu Hạ, có lẽ bây giờ người bị lôi ra ngoài là chúng tôi rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu, tôi sẽ đích thân khiếu nại với ông chủ của các người.”
Hạ Văn Trì cười nói: "Đích thân thì không cần nữa đâu, để lát nữa tôi gọi một cuộc điện thoại, để ông ta cút”
Quản lý Lưu đau thương mà đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.
Vừa hay cô nhìn thấy Khương Tuyết Nhu ngây ngốc đứng bên cạnh Hoắc Anh Tuấn mà không nói lời nào, trong lòng khẽ động một cái, cô dùng bả vai mình mà huých mạnh vào người bạn tốt một cái.
Khương Tuyết Nhu hơi mất tập trung, không ngờ không kịp tránh mà bị huých cho một cái lảo đảo, trực tiếp ngã vào trong lòng Hoắc Anh Tuấn.
Đây là lần đầu tiên cô cách anh gần như vậy, một luồng gió nhẹ và mềm mại tràn ngập trong mũi cô.
Đầu óc cô lập tức phản ứng lại, cô hoàn toàn không ngờ mùi hương trên người người đàn ông này lại thơm như vậy, hoàn toàn khác với khí chất của anh.
Chẳng qua là khi cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn quét qua, cô giật mình một cái, vội vàng đến mức tay chân vung loạn buông ra: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
"Không cần giải thích, cũng không phải là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này.” Hoắc Anh Tuấn nói thẳng.
Khương Tuyết Nhu: "..."
Cô từng làm chuyện như vậy sao?
Sao chính cô lại không biết chứ? Cô bị oan uổng giận dữ lườm kẻ bày đầu một cái, nhưng lại thấy Lâm Minh Kiều và Hạ Văn Trì bày ra bộ mặt nhiều chuyện nhìn mình chằm chằm.
Hạ Văn Trì ho nhẹ một tiếng: “Gặp phải cũng là có duyên, hay là ăn cơm cùng nhau một bữa đi?"
Ánh mắt Lâm Minh Kiều sáng lên: "Được thôi, vừa hay tôi cũng muốn kính anh Hạ ly rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của anh."
"Đi thôi."
Nói rồi cả hai người dẫn đầu bước đi.
Khương Tuyết Nhu lơ mơ. Lâm Minh Kiều cái người lừa đảo này đã hỏi ý kiến của cô chưa?
Cô do dự nhìn Hoắc Anh Tuấn, lại thấy anh không nhìn cô, một tay anh cho vào túi quần, đi thẳng vào bên trong.
Cô vội vàng đi theo, vừa đúng lúc cô cũng đang muốn hỏi thăm tình hình của Bunny. Hôm qua cứ bỏ đi như thế, trong lòng cô cũng khá là lo lắng.
Nhân viên phục vụ đưa bốn người vào trong phòng bao, vừa mới bước vào khung cảnh xa hóa khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh trong nháy mắt.
Lâm Minh Kiều hưng phấn ghé vào bên tại cô: "Không hổ là chồng cậu, đây là phòng Nhật Hạ, phòng bao xa xỉ nhất của cả cái nhà hàng này đó. Lần trước bố tớ tới cũng không có tư cách đặt nó đâu.”
...
Lâm Minh Kiều: "Nhất định là những người có thân phận cỡ có hơn năm trăm tỷ mới có tư cách để đặt phòng bao này."
Khương Tuyết Nhu : "..."
Lâm Minh Kiều ghen tỵ nhéo eo cô một cái: "Thật ra chồng của cậu cũng không tồi. Cậu đã làm bị thương con mèo yêu quý nhất của anh ta mà anh ta chỉ đuổi cậu ra ngoài lúc nửa đêm mà thôi. Cậu nhìn đi, vừa rồi anh ta không nhớ thù cũ mà giúp đỡ cậu. Quả thật là quá ngầu mà."
Khương Tuyết Nhu khinh thườnh: "Để tớ nhắc nhở cậu một chút xem trước kia là ai cứ luôn mắng anh ấy nhỉ?"
"Ai da, lúc trước là do tớ chỉ nhìn từ xa. Không ngờ nhìn gần anh ta lại đẹp trai tuyệt thế như vậy. Chủ yếu anh ta còn là cậu nhỏ của Lục Thanh Minh. Cậu nghĩ xem người đàn ông mà sau này dùng tiền, vai về, tướng mạo cũng đều có thể đè bẹp người yêu cũ xuất hiện trước mặt Lục Thanh Minh, vậy thì hà giận biết bao nhiêu chứ? Khương Kiều Nhân còn không tức chết đi sao?"
Khương Tuyết Nhu nhớ tới cảnh tượng đạo đức giả của Khương Kiều Nhân vừa rồi, trong lòng cô đột nhiên rất mong đợi.
“Hai người cứ luôn kề tại nhau ở bên đó nói gì vậy?” Hạ Văn Trì buồn cười hỏi.
Lúc này Khương Tuyết Nhu mới để ý đến ánh mắt của hai người đàn ông trong phòng bao đều ném qua bên đây, cô lập tức xấu hổ: "Đang nói căn phòng này thật sang trọng, nhờ có hai anh trai giàu có mới có may mắn được vào đây.”
“Tôi còn cho rằng hai người đang nói về sự sắc đẹp của Hoắc Anh Tuấn chứ.” Hạ Văn Trí nháy mắt ra hiệu mà nói.
"..."
Khương Tuyết Nhu lúng túng, có cần phải sắc nhọn như vậy không? "Anh Hạ, anh nói đùa rồi."
"Gọi món đi."
Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhìn qua thực đơn, sau khi anh tùy ý gọi hai món
"Ừm. Mọi người hiểu lầm rồi, dạo gần đây dạ dày tôi không tốt nên ăn thanh đạm thôi."
“Không cần nói nữa, tớ hiểu mà.” Lâm Minh Kiều cười hì hì vỗ mu bàn tay của cô.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, quả nhiên bạn bè là dùng để phản bội mà.
Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn trầm mặc khẽ nhưởng đôi mi dài và dày, nhìn lướt qua người phụ nữ đối diện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu hồng, làn da ở cổ trắng như sữa, mà khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên cổ đã ửng hồng một mảnh, thậm chí còn lan đến vành tai mỏng manh xinh xắn.
Ánh mắt anh lướt qua một tia say mê mà chính anh cũng không nhận ra, nhưng anh đã thu lại rất nhanh, anh nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Con người Lâm Minh Kiều đảo đảo, cô ấy lấy điện thoại di động ra giả vờ nói chuyện với bạn tốt: "Cậu muốn thuê căn nào? Tớ thấy căn hộ này không tồi. Chỉ có hai triệu rưỡi một tháng thôi."
Hạ Văn Trì lên tiếng: "Hai triệu rưỡi thì thuê được căn hộ gì chứ. Ai muốn thuê nhà sao?"
Lâm Minh Kiều thở dài: "Tuyết Nhu ấy, không còn cách nào khác, lúc trước cậu ấy đã bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ cậu ấy không có chỗ ở, cũng không có bao nhiêu tiền hết. Tối hôm qua cậu ấy qua đêm ở nhà nghỉ, phòng còn không có cửa sổ, ga giường cũng chưa thay, ngoài cửa thì luôn có người nhét thẻ vào, quá không an toàn”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu uống trà trong im lặng, quả nhiên là bạn thân của cô, xứng đáng được trọn điểm.
Hoắc Anh Tuấn không khỏi cau mày. Hạ Văn Trì quay đầu nhìn anh, giọng điệu mang theo tia oán trách: "Cậu Hoắc, sao cậu có thể để bà xã như hoa như ngọc của mình sống ở một nơi không an toàn như vậy cơ chứ. Cậu thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
Diễn viên Khương Tuyết Nhu lập tức vào vai: "Là tôi không tốt. Tôi đã cho Bunny ăn khoai tây chiên, hại nó nên mửa cả đêm. Anh ấy đuổi tôi ra ngoài cũng là đúng thôi. Đúng rồi, bây giờ Bunny thế nào rồi, nó vẫn ổn chứ?"
Hạ Văn Trì cười nói: "Cô đừng tự trách, Bunny nó..."
"Không tốt lắm.”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời anh ta: “Lời xin lỗi của cô không đáng một đồng”
Sắc mặt Hạ Văn Trì kỳ quái, trong lòng nảy sinh sự thông cảm.
Chuyện này quá tàn nhẫn rồi, rõ ràng không liên quan gì đến người ta cả.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu đột nhiên tái đi, ban đầu cô còn cho rằng Bunny đã đỡ hơn rồi, sự tức giận của anh tiêu tan bớt thì anh mới giúp cô.
“Cô nói xem cô phải chuộc lỗi như thế nào đây.” Hoắc Anh Tuấn lại bất thình lình nói.
Khương Tuyết Nhu mờ mịt: "Đền tiền sao? Tôi không có."
Hoắc Anh Tuấn hơi cau mày, người phụ nữ này không phải bình thường rất lanh lợi hay sao, sao vào thời khắc mẩu chốt lại ngu ngốc như vậy chứ?
"Bác sĩ nói rồi, nó cần được tĩnh dưỡng, chế độ ăn uống và sinh hoạt cần được tăng cường chăm sóc. Nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, trong thời gian này cứ chăm sóc cho nó một ngày ba bữa cho tốt, không được phép cho nó ăn đồ nhiều dầu mỡ, chuẩn bị cho nó nhiều thức ăn tươi ngon nhiều dinh dưỡng, dễ tiêu hóa."
“E hèm” Hạ Văn Trì bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho nghẹn họng.
Chậc chậc, cũng coi như là anh ta đã hiểu rõ chân tướng rồi, hóa ra người anh em của anh muốn tìm một bảo mẫu vừa xinh đẹp lại không mất tiền.
Cao tay, quả thực là cao tay.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, cô thử thăm dò hỏi: "Ý của anh là tôi có thể ở lại sao?"
Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm mà nhắc nhở: "Bỏ ngay mấy cái tâm tư trước đây của cô đi. Từ nay về sau trách nhiệm của cô là làm bảo mẫu cho Bunny."
"Đương nhiên là không vấn đề gì."
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu hưng phấn sáng ngời, xem ra cô vẫn còn có cơ hội làm mợ nhỏ rồi.
Dù sao thì cô có thể tạm thời làm bảo mẫu cho Bunny, sau này cũng có thể làm bảo mẫu bên người anh rồi.
Một tia hài lòng thoáng qua trong mắt Hoắc Anh Tuấn, như vậy anh cũng không cần phải xin lỗi về chuyện đã xảy ra tối hôm qua, lại có thể tìm được bảo mẫu cho Bunny, một mũi tên trúng hai đích.
Dùng bữa xong Hạ Văn Trì đi thanh toán, Khương Tuyết Nhu đứng bên cạnh Hoắc Anh Tuấn.
Đột nhiên một tấm thẻ bị ném vào trong lòng cô: "Lát nữa đi siêu thị mua ít nguyên liệu làm bữa tối cho Bunny."
"Ăn cái gì?"
Khương Tuyết Nhu mơ màng cầm lấy tấm thẻ, cô chưa từng nuôi mèo.
Hoắc Anh Tuấn ghét bỏ liếc cô một cái: "Trước đây tôi đã từng nói, dinh dưỡng, sạch sẽ, tươi mới."
"Ồ."
Chết mất, đầu năm nay người còn không bằng con mèo nữa, đây là dưỡng thai hay là dưỡng dạ dày?
"Vậy tối nay anh có về không? Anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh."
"Tùy cô."
Hoắc Anh Tuấn ném ra hai chữ rồi đi trước cùng với Hứa Văn Trì.
Nhìn bóng dáng hai người bỏ đi, Lâm Minh Kiều cười hi hi nói: "Không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, có tấm thẻ này chắc cậu cũng sẽ không túng thiếu như vậy nữa đâu nhỉ."
"Không rõ nữa, đây là tiền của anh ấy, tớ sẽ không dùng bừa bãi đâu!”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Trong hai ngày này tớ phải nhanh nhanh tìm việc làm mới được.”
"Được thôi, vậy thì cậu cố gắng lên. Bây giờ cậu đã không cần phải tìm nhà nữa, vậy thì tớ với Bồi Quý Dương đi xem phim đây, đúng lúc anh ấy đến đón tớ rồi."
Sau khi Lâm Minh Kiều lên xe của bạn trai, Khương Tuyết Nhu cũng đi về
Đôi môi mỏng của người đàn ông hé ra khép lại.
Khương Tuyết Nhu đã từng nghe thấy những lời nói yêu thương cảm động từ trong miệng anh ta không biết bao nhiêu lần, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
"Đúng vậy đó, tôi xấu xa, vậy bây giờ anh đứng đây là muốn báo thù cho vợ sắp cưới của mình sao?"
“Đến bây giờ mà em còn không biết sai nữa.”
Lục Thanh Minh tức giận nói: “Bác trai bác gái vốn đã rất bất mãn với em rồi, sao em còn không biết thu liễm lại một chút. Bây giờ bên ngoài đều nói em lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen.”
“Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen thôi.”
Khương Tuyết Nhu cực kỳ thoải mái thừa nhận: “Bà đây cũng không phải là đức mẹ Maria.”
"Khương Tuyết Nhu." Lục Thanh Minh không nhịn được mà tức giận đấm mạnh một cú lên xe. "Em thực sự làm anh quá thất vọng. Vì tương lai của chúng ta, anh đã cố gắng chịu đựng, hơn nữa còn hy vọng có thể nắm vững nhà họ Lục càng sớm càng tốt. Mà em thì sao, em đang làm gì đây? Em không những rời khỏi Khải Phong, trở thành một kẻ không có việc làm, ngay cả danh phận cũng rất mơ hồ. Em có thể nỗ lực hơn một chút không?"
“Tôi đang rất nỗ lực.” Nỗ lực ngồi vững vị trí mợ nhỏ của anh đó, tên đàn ông chó má.
Lục Thanh Minh tức giận cười một tiếng: "Em nỗ lực ức hiếp Khương Kiều Nhân à? Nếu em mà cứ như vậy, Kiều Nhân người ta cũng đã sắp vượt qua em rồi. Không sai, tuy cô ấy văn bằng thấp, lớn lên ở nông thôn, nhưng cô ấy cũng rất thông minh, nỗ lực, mỗi ngày cô ấy đều học đến nửa đêm.”
HỒ, hóa ra trong mắt anh cô ta có nhiều ưu điểm như vậy!” Khương Tuyết Nhu cười mỉa mai.
Vốn Lục Thanh Minh còn tưởng rằng cô đang ghen tỵ, nghe xong lời này thì lập tức lộ ra vài phần bất lực: "Tuyết Nhu, bây giờ không phải lúc ghen tỵ, chắc em cũng biết trò chơi rùa thỏ chạy đua."
"Ai ghen tỵ chứ? Lục Thanh Minh, anh dựa vào đâu mà vứt bỏ tôi đi đỉnh hôn với cô ta, mà tôi lại còn phải nỗ lực vì anh nữa. Vậy có phải là tôi không nỗ lực, chẳng phải anh sẽ từ bỏ tôi sao? Rốt cuộc thứ anh muốn là một người phụ nữ mà mình thích hay là một người phụ nữ có thân phận xứng đáng với anh, có thể trợ giúp cho anh?”
"Nếu không phải anh thích em thì anh sẽ lãng phí thời gian ở đây tìm em sao? Nghe lời anh đi, trở về xin lỗi bác trai bác gái với cả Khương Kiều Nhân nữa, cố gắng trở lại Khải Phong sớm đi." Lục Thanh Minh không kiên nhẫn nói.
"Trở về Khải Phong làm gì? Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, chỉ một câu nói của Khương Kiều Nhân thôi thì tất cả những gì tôi cố gắng sẽ biến mất."
Khương Tuyết Nhu đột nhiên bật cười: "Cũng đúng, trong mắt anh đó không phải là kết quả của tôi, đó là do anh giúp tôi giành được.”
Lục Thanh Minh bị lời nói hùng hổ hăm dọa của cô làm cho phát cáu: "Nếu không phải nhờ anh thì em có thể giành được khách sạn về tay sao? Tại sao em không tự kiểm điểm lại khuyết điểm của mình, chẳng trách tất cả mọi người cũng không làm việc được với em."
"Đúng vậy, vậy anh tránh xa tôi ra một chút."
Khương Tuyết Nhu tức đến hàm răng phát ngứa, cô giật mạnh cửa xe ra, hằn học nói: "Sau này đừng có đến tìm tôi nữa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh làm cho tôi thấy ghê tởm."
"Em nói cái gì?"
Vẻ mặt cao ngạo của Lục Thanh Minh trầm xuống lạnh lẽo như băng: "Lúc em trách cứ anh không cầm gương ra soi thử mặt mũi lúc này của mình sao?"
"Đúng vậy, mặt mũi tôi xấu xí, không xứng với cậu chủ Lục cao quý anh." Khương Tuyết Nhu cười lạnh một tiếng, cô đóng mạnh cửa lại, khởi động xe rồi rời đi.
Lục Thanh Minh bị ném qua một bên tức giận đá lên gốc cây bên cạnh một cái
Đúng lúc này, Khương Kiều Nhân gọi điện thoại đến, giọng điệu lo lắng quan tâm: "Thanh Minh, có phải là anh đi tìm Tuyết Nhu rồi không? Anh nói hai câu với con bé là được rồi, đừng làm con bé khó xử.
Lục Thanh Minh nhớ tới bộ dạng không tốt vừa rồi của Khương Tuyết Nhu, anh ta nhịn không được nói: "Cô ta đối xử với em như vậy mà em còn nói giúp cho cô ta nữa sao?"
“Không còn cách nào khác, thực ra em có thể hiểu được.”
Khương Kiều Nhân vừa buồn bã vừa ủy khuất nói: "Theo góc độ của con bé, quả thật em giống như một tên cướp giật đồ của con bé, nhưng việc của công ty nằm ngoài tầm kiểm soát của em, đó đều là ý của bố em. Còn về anh, em thực sự là quá yêu anh rồi, ngay cả khi biết trong lòng anh chỉ có con bé, em vẫn không thể khống chế được mà muốn tranh giành. Thanh Minh, anh có trách em quá ích kỷ không?"
Nếu là trước đây, Lục Thanh Minh thực sự sẽ trách cứ cô ta.
Nhưng nhớ đến Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nỗ lực vì hai người bọn họ, đột nhiên anh ta cảm thấy Khương Kiều Nhân càng yêu anh ta hơn.
Yêu một người thì có gì sai chứ.
Đột nhiên anh ta cảm thấy có lỗi với cô ta: "Không có, anh không trách em, em đừng nghĩ nhiều nữa."
"Ừm, Thanh Minh, em nhất định sẽ nỗ lực giúp anh lấy lại nhà họ Lục. Em biết gần đây anh muốn hợp tác một hạng mục với nhà họ Tần, vì thế em mới tiếp xúc thường xuyên với Tần Gia Như.
Lục Thanh Minh bừng tĩnh, anh ta cảm thấy có chút đau lòng không giải thích được, Tần Gia Như không phải người dễ nói chuyện.
"Cảm ơn em."
"Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn cái gì nữa, có làm nhiều hơn vì anh thì cũng em cam tâm tình nguyện.”
Lần đầu tiên Lục Thanh Minh trở nên mờ mịt, anh ta nỗ lực như vậy để
Khương Tuyết Nhu vô cùng tủi thân: “Vì sao mẹ hông hỏi cô ta trước đó đã làm cái gì với con, cô ta...”
“Chị gái mày là người có tấm lòng lương thiện, còn dáng vẻ này của mày chỉ biết cùng Tần Gia Như vạch mặt nhau. Nhà họ Tần dù sao cũng là nhà giàu có, chị mày cố gắng để hai nhà Giang Tần hòa thuận, cố ý cùng Tân Gia Như duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Còn mày làm xằng làm bậy, ngay cả chị mày mà mày cũng không buông tha. Tao làm sao có thể sinh ra, dạy dỗ đứa con không có giáo dục như mày”
“Tôi sẽ không quay về.” Khương Tuyết Nhu đau lòng cắn răng nói.
Lạc Tâm Du gào lên: “Vậy thì cả đời đừng có quay trở lại nữa, tao không có đứa con gái như mày”
Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi: “Trong lòng bà từng có tôi sao? Trước khi cô ta trở về, cho dù tôi có cố gắng thế nào, bà đều cho rằng tôi thua kém người khác. Cô ta trở về, bà ngoài việc trách móc tôi thì cũng sẽ không hề nói với tôi một câu. Tôi thực sự là con ruột của bà sao?”
Sau tiếng gào tê tái của cô, nước mắt tuôn trào như vỡ đề.
Ở cái nhà đó, cô thực sự cảm thấy lạnh lẽo, cô cũng không muốn quay lại lần nào nữa.
Sau đó, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi đến cửa hàng thú cưng và hỏi một chút về cách chăm sóc dạ dày mèo.
Người chủ cửa hàng lần đầu tiên nghe nói về việc chăm sóc dạ dày mèo, cuối cùng trực tiếp đưa cho cô một cuốn “Công thức nấu ăn cho mèo đang mang thai”.
“Dù sao thì công thức để nuôi một con mèo mang thai là đầy đủ dinh dưỡng nhất, nếu cô làm theo những công thức nấu ăn dành cho mèo trong cuốn sách này thì sẽ không có vấn đề gì."
Khương Tuyết Nhu cũng suy nghĩ một chút, liền mua sách này rồi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Bốn giờ chiều.
Cô quay trở về Châu Khê.
Thấy cô về, Bunny trưng ra khuôn mặt bơ phờ mà kêu “Meo” một tiếng, rồi lại rúc vào ổ nằm im.
Cô nhìn nó mà thấy đau lòng nên quyết tâm bù đắp cho Bunny nhiều hơn.
Bởi vì nó phải ăn đồ thanh đạm nên cô làm vài viên cá hồi, nhân bên trong là cà rốt và cải xanh rồi hấp chín cho nó ăn.
Ngoài ra, cô còn làm đồ ăn vặt nhỏ bằng hạt lựu cho mèo.
Trời gần tối Hoắc Anh Tuấn tan sở, anh trở về nhà.
Nhìn thấy bóng dáng Khương Tuyết Nhu đang nấu ăn qua cửa kính phòng bếp, cô có vẻ rất bận rộn, một lúc thì cắt rau, một lúc thì xào nấu.
Mùi thơm tỏa ra từ kẽ hở cửa kính bay ra ngoài, kích thích dạ dày của anh, bỗng nhiên anh thấy đói.
Anh để ý thấy trên bàn có một cái bánh pudding nhỏ hình hello kitty nằm trên chiếc đĩa sứ trắng, màu sắc tươi sáng và trông rất ngon miệng.
Anh tiện tay dùng muỗng múc một miếng và ăn nó, nó không giống với món bánh pudding mà anh thường ăn ở các nhà hàng phương Tây khi còn ở nước ngoài.
Mùi vị lạ lạ, hình như còn có thịt gà cùng mùi vị một loại nguyên liệu nào đó mà không biết tên nhưng không đặc biệt quá ngọt, quá ngấy như loại đó, ăn nhiều hơn hai miếng nữa vẫn được.
Mặc dù anh đã sớm biết tay nghề làm đồ ăn sáng của Khương Tuyết Nhu cũng không tệ lắm, nhưng anh không nghĩ tới cô làm điểm tâm ngọt cũng khá sáng tạo.
“Nhiên Nhiên, anh đã về rồi à?”
Đẩy cánh cửa ra, vừa lúc Khương Tuyết Nhu bưng ra một mâm thức ăn mới nấu, liền thấy Hoắc Anh Tuấn đã ăn gần hết chiếc bánh pudding, cô bị đứng hình.
Trời ạ, đó là thức ăn cho mèo mà.
Hoắc Anh Tuấn có chút không được tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm, anh đoán chắc giờ phút này trong lòng cô đang rất cao hứng, dù sao anh vậy mà thực sự ăn đồ ăn ngọt do cô làm.
Nghĩ đến đây, anh ho nhẹ rồi hằng giọng: “Cái này làm bằng gì vậy, mùi vị cũng không tệ lắm.”
"..."
Khương Tuyết Nhu run lên, nghiêm túc tự hỏi nếu cô nói với anh đây là đồ ăn nhẹ cho mèo thì anh có thể sẽ giết mình không?
Sau một hồi đấu tranh giữa lương tâm và sinh mạng, cuối cùng thì cô cũng cố gượng cười: “Tôi cố ý đặc biệt làm món này cho anh, anh ăn cảm thấy nó ngon là được.
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô chỉ cần tập trung vào Bunny là được."
“Tôi biết tôi biết.”
Khương Tuyết Nhu khuôn mặt đầy trìu mến gật đầu: “Có thể là do tâm trí và thể xác của tôi luôn không tự chủ được mà quan tâm đến anh.”
Hoắc Anh Tuấn tiếp tục lạnh nhạt nhìn cô.
Vẻ trìu mến trên mặt Khương Tuyết Nhu có chút không duy trì được nữa. Đây mà là một người đàn ông sao, rất lạnh lùng. May mắn thay, Hoắc Anh Tuấn ôm lấy Bunny và thay đổi chủ đề.
“Bữa tối nó ăn cái gì?”
“Cá hồi viên, nó không thích ăn rau cải, cho nên tôi cho thêm một ít cà rốt vào, nó ăn được sáu viên, ăn xong rồi.”
Nói đến phần sau, Khương Tuyết Nhu liền nghi ngờ, không phải mèo chỉ ăn một chút thôi sao? Sức ăn của Bunny cũng hơi lớn.
"Ừ."
“Tôi nấu xong rồi, ăn cơm thôi.”
Khương Tuyết Nhu dọn bát đũa, buổi tối cô nấu bốn món, tôm hấp bún tỏi, cà tím hấp, canh nấm cà chua và đậu bắp xào dầu.
Hoắc Anh Tuấn nhìn những món ăn này, ừ có vẻ không tệ so với nhà hàng.
“Buổi tối nên ăn thanh đạm, ăn ít thịt.” Khương Tuyết Nhu giải thích.
Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc: “Người trẻ tuổi thật biết cách chăm sóc sức khỏe”
“Bố tôi trước kia thường hay đi xã giao uống rượu, nên ông ấy hay bị đau dạ dày. Vì vậy, tôi đã học một chút kiến thức về cách chăm sóc dạ dày
Nhắc đến chuyện này, Khương Tuyết Nhu không khỏi buồn bã, nhưng đáng tiếc Khương Thái Vũ chưa từng nhớ tới lòng tốt của cô.
Hoắc Anh Tuấn không có hứng thú với chuyện của nhà họ Khương, đành cúi đầu im lặng gắp đồ ăn.
Phải thừa nhận rằng kỹ thuật nấu nướng của Khương Tuyết Nhu rất tốt, những món ăn vốn dĩ có màu sắc bình thường do chính tay cô làm còn ngon hơn nhiều so với những món ăn ở quán cơm bên ngoài.
Ngay cả các loại rau hấp thông thường được ăn với cơm, đậu bắp rất giòn và súp cũng rất ngon miệng.
Anh ăn rất ngon miệng, ăn liền hai bát cơm và thêm một bát canh.
Ăn xong, anh hiếm khi khen: “Tài nấu nướng không tệ”.
“Cảm ơn.”
Sau một lúc Khương Tuyết Nhu được khen mà cảm thấy lo sợ, giả vờ e thẹn nói thêm.
“Từ nhỏ, tôi đã xác định sẽ tự tay nấu cơm canh cho chồng tương lai. Tôi chỉ hy vọng ngày nào anh ấy sau giờ tan sở trở về sẽ được ăn bữa ăn ngon nóng hổi là tôi mãn nguyện rồi.”
Cô nói xong liền liếc mắt nhìn người phía đối diện.
Người đàn ông nhướng mày, vuốt ve con mèo nằm trên đầu gối, lông mi dày và đen nhánh che đi cảm xúc trong mắt.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên căng thẳng, nhưng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu, lười biếng ngước mắt lên: "Mau thu dọn bát đĩa đi rửa đi."
"..."
Đây rốt cuộc là gặp phải vướng mắc gì?
Cả người Khương Tuyết Nhu sửng sốt, tại sao cô lại quên mất bánh pudding cho mèo làm lúc trước được làm theo công thức trong cuốn sách này.
“Ừm... đó thật ra là...
“Cô đã đặc biệt làm cho tôi, miễn là tôi ăn cảm thấy ngon.”
Hoắc Anh Tuấn âm u nhắc nhở cô, anh ăn thức ăn cho mèo, bây giờ anh liền cảm thấy cổ họng muốn nôn và thức ăn trong dạ dày đang khuấy động.
Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt: “Thật ra là tôi làm cho Cửu Cửu, nhưng mà lúc anh ăn, anh nói là ngon. Nên lúc ấy tôi... không dám nói thật.”
"Khương Tuyết Nhu.”
Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, anh sống đến bây giờ là 28 năm, vậy mà lần đầu tiên anh có ý nghĩ muốn bóp chết một người phụ nữ.
Khương Tuyết Nhu bị anh thét rụt cổ: “Thật ra, các thành phần trong đó khá bổ dưỡng.”
“Nếu bổ dưỡng, tại sao cô không tự mình ăn đi?”
“Ừm... Tôi thấy nó không ngon.”
“Cô được lắm."
Hoắc Anh Tuấn chỉ tay vào cô, nghĩ đến trước đây anh còn khen hương vị không tệ, anh thẹn quá hóa giận, tức giận đến mặt đen lại.
Khương Tuyết Nhu còn muốn giải thích, nhưng đã thấy Hoắc Anh Tuấn đóng sầm cửa đi vào phòng làm việc.
Tiêu rồi, anh đây là rất tức giận. Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt.
Ban đầu trước khi chuyển đến vốn nghĩ rằng nhất định phải lấy lòng anh thật tốt, nhưng chưa gì đã làm anh tức giận trong vòng một giờ sau khi quay lại.
Vô duyên vô cớ con đường làm mợ nhỏ đã vững vàng bây giờ lại dài như vậy.
Mười phút sau, cô đành phải mặt dày gõ cửa phòng làm việc.
“Cút xa tôi một chút.” Giọng nói thô bạo vang lên.
Khương Tuyết Nhu nhắm mắt tuyệt vọng tự nhủ anh đang tức giận, vì vậy phải chờ đợi anh nguôi giận.
Cô đành đi tắm trước, thay một bộ đồ ngủ xinh xắn và ngọt ngào, mái tóc đen dài buông xõa trên vai.
Cô bày ra ánh mắt đầy quyến rũ nhìn mình trong gương, cô thấy cô thật xinh đẹp, làn da trắng kết hợp đôi mắt to, thật ngây thơ trong sáng động lòng người.
Cô tin rằng Hoắc Anh Tuấn sẽ động lòng thương hoa tiếc ngọc với cô khi nhìn thấy cô như thế này.
“Cô đang làm gì đấy?”
Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện giọng nói của đàn ông.
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái, quay đầu lại phát hiện trên tay phải Hoắc Anh Tuấn đang cầm một tách trà, hơi có vẻ giễu cợt nhìn cô.
Người này đi ra từ khi nào, đi lại không có tiếng động sao?
“Tôi, tôi, tôi...”
Tôi đây không phải đang bí mật luyện tập cách quyến rũ anh sao?
“Tôi thấy mình trong gương thật đẹp.” Sau một hồi nói lắp, cô ngại ngùng nói.
Hoắc Anh Tuấn: "..."
Ok, sự vô liêm sỉ của cô đã nâng cấp lên một cảnh giới khác.
Tuy nhiên, anh cũng phải thừa nhận rằng diện mạo khi không trang điểm của người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, tươi tắn và trong sáng, hội tụ người đẹp cả thành phố cũng ít có người phụ nữ nào có được vẻ xinh đẹp như cô, tự nhiên và toàn vẹn.
“Tôi chỉ thấy sự giả tạo của cô.” Anh giễu cợt nói xong, quay người đi rót nước.
Khương Tuyết Nhu nhỏ giọng đi theo sau: “Anh còn tức giận à? Phải làm sao anh mới có thể hết tức giận? Nếu không tôi cũng ăn một cái bánh pudding cho mèo được không?”
Hoắc Anh Tuấn giật giật khỏe miệng, từ trong tủ lấy ra một gói thức ăn cho mèo: “Vậy cô ăn một bát thức ăn cho mèo này đi để tôi bớt giận.” Khương Tuyết Nhu sửng sốt, lòng dạ người này sao có thể âm hiểm như vậy?
“Cái này... Không giống nhau. Được rồi, bánh pudding tôi làm cho mèo toàn là đồ ăn tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh ăn cũng rất ngon miệng mà...
“Im miệng”
Nhắc tới chuyện này, Hoắc Anh Tuấn mặt đen lại.
“Đừng lo, thức ăn cho mèo không chết người. Nguyên liệu trong đó là cá và thịt bò được chọn lọc. Ồ, đúng rồi, nó cũng chứa prebiotics để cải thiện đường ruột, taurine cải thiện thị lực, canxi, sắt và kẽm giúp tăng cường thể chất và cung cấp dinh dưỡng toàn diện.”
"..."
Dinh dưỡng toàn diện như vậy tại sao cô không ăn cùng tôi.
A a a, anh một người đàn ông mà
còn quá ngây thơ. Nhưng đối với thân phận mợ nhỏ, cô đành phải chịu đựng.
Sau khi cầm lấy thức ăn cho mèo, cô tự mình đổ ra bát, gắp lên và ăn vài hạt, hương vị thực sự là một lời khó nói hết.