Không ngờ tới cô gan lớn bằng trời như vậy, Hoắc Anh Tuấn bị đế giày đập một cái vào mặt
Xe cũng theo sự tức giận của anh mà lảo đảo.
“Khương Tuyết Nhu, tôi thấy em chán sống rồi.” Anh nổi cơn giận dữ túm lấy giày hung hăng ném ra cửa sổ, nếu không phải bây giờ đang lái xe, anh nhất định sẽ xử lý CÔ.
“Ai bảo trong miệng anh có phân” Khương Tuyết Nhu thấy trên mặt anh vẫn còn thấy vết để giày, không hiểu sao lòng cảm thấy hả hê: “Hoắc Anh Tuấn, anh đem giày tôi vứt đi, anh phải bồi thường đôi khác cho tôi.”
Hoắc Anh Tuấn: “Làm sao, trả em một đôi, sau đó em lại chạy đến trước mặt Nhạc Hạ Thu, nói tôi mua giày cho em để gây tổn thương cho cô ấy, Khương Tuyết Nhu, em định tính kế à.”
“Anh nếu không muốn thương tổn cô ta, nên để tôi xuống xe, chứ không phải là vào buổi tối ở chỗ này cùng tôi dây dưa không rõ!” Khương Tuyết Nhu nhìn về phía trước, không phải đường về nhà cô: “Hoắc Anh Tuấn, anh đưa tôi đi đâu?”
“Loại người không kiểm điểm như em thì nên đi đâu để tránh cho tôi xấu hổ mất mặt vì bị cắm sừng.”
Khương Tuyết Nhu lòng lạnh lại: “Anh định đem tôi đi giam lại?”
“Đây là em tự nói.” Hoắc Anh Tuấn căm tức nói.
Những ngày tháng đau khổ khi bị nhốt ba năm trước lại hiện lên.
Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt giống như điên rồi vậy vọt tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn cướp tay lái.
“Khương Tuyết Nhu, em điên rồi, mau buông tay.” Hoắc Anh Tuấn dùng sức một tay đẩy cô ra. Nhưng hôm nay Khương Tuyết Nhu không phải là cô của ba năm trước dễ dàng đầu hàng.
Tay lái của hai người lắc lư trái phải.
Cuối cùng Khương Tuyết Nhu cắn một cái vào lỗ tai anh rồi giả vờ như tay lái xe sắp đụng luống hoa trước mặt, chân còn lại chen xuống đạp chân ga.
“Khương Tuyết Nhu, mau buông tay”
Hoắc Anh Tuấn bị đau nhìn xe lắc lư xuyên qua luống hoa, phi cả trên vách tường đi một đường, anh cũng sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi đạp thắng xe.
Nhưng Khương Tuyết Nhu như khỉ trộm đào đã túm được anh, gào khóc đau đớn: “Hoắc Anh Tuấn, tôi không nghĩ lại bị anh nhốt lần nữa, lần này, nếu phải chết thì cùng chết.” Khương Tuyết Nhu không để ý gì cả, ánh mắt hoàn toàn điên cuồng nhìn anh.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Một tiếng vang thật lớn, xe đụng vào trên vách tường. Cửa kính xe vỡ hoàn toàn.
Túi hơi an toàn toàn bộ bắn ra ngoài, đồng thời đè ép hai người ở trên chỗ tài xế ngồi.
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy đầu bị va chạm mạnh, mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy Khương Tuyết Nhu một đôi mắt đen nhánh, sáng ngời đang cười, giống như pháo bông nở rộ sáng chói trong bầu trời đêm.
Cười cười, máu tươi từ trên trán cô chảy xuống. Hoắc Anh Tuấn trợn mắt.
Không hiểu sao, lồng ngực đau như muốn vỡ ra vậy.
Đau đến mức anh không thể thở nổi. Đau như vậy.
Thậm chí hốc mắt như chua xót muốn khóc. Bởi vì… cô thật sự muốn anh chết.
Cô như vậy quyết liệt muốn cho anh chết.
Mơ mơ màng màng, ngoài cửa sổ giống như nghe có người gọi: “Xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Nhanh lên một chút gọi xe cứu thương”