“Tôi trách cậu cái gì chứ? Lúc đó cho dù cậu chạy tới nói với tôi thì tôi cũng sẽ nghỉ ngờ cậu bị Tuyết Nhu mua chuộc. Cậu làm rất đúng.”
Hoäc Anh Tuấn lẩm bẩm nói: “Tôi không ngờ Nhạc Hạ Thu lại ác độc như vậy. Tôi bị cô ta đùa giỡn xoay đi vòng vòng. Trong ba năm qua, cậu giả vờ tuân thủ, nghe lời cô ta chắc cũng không dễ dàng.”
“Cũng vẫn ổn” Ngôn Minh Hạo cúi đầu, cuối cùng vẫn không nói cho Hoäc Anh Tuấn nghe chuyện của Hiểu Khuê..
Cho dù bây giờ Hoắc Anh Tuấn có nhận ra thì đã sao. Có những vết thương đã không có cách nào bù đắp được. Trừ khi hai người tái hôn và tự cô Khương nói ra chuyện về đứa con.
Dẫu sao cô Khương đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu cô muốn để con và Hoäc Anh Tuấn nhận nhau thì cô sẽ tự nói.
“Ngôn Minh Hạo, chuẩn bị xe. Tôi phải đến biệt thự ven biển một chuyến, đã đến lúc tôi phải đòi lại phí chia tay mà tôi đưa cho Nhạc Hạ Thu.”
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
“Được” Hai mắt Ngôn Minh Hạo sáng lên. Thật ra lúc đó anh ta cho rằng việc Hoắc Anh Tuấn đưa phí chia tay là quá khoa trương nhưng anh ta không dám nói.
Hoäc Anh Tuấn cười tự chế giêu: “Tôi thật sự đần độn đến hết thuốc chữa rồi. Nhạc Hạ Thu đùa giốn tôi như kẻ ngốc, hủy hoại hôn nhân của tôi, hại tôi mất con mà khi chia tay tôi lại còn cho cô ta ba trăm nghìn tỷ tiền chia tay. Món nợ trong quá khứ, tôi sẽ đòi lại từng món một”
“Nhưng mà cậu Hoäc à, nếu chuyện này truyền ra thì bên ngoài chắc chản sẽ chỉ trích anh và cả cậu Tống…” Ngôn Minh Hạo thành thật nói: “Chắc chắn Nhạc Hạ Thu sẽ không trả tiền. Đừng thấy bình thường cô ta tỏ vẻ như coi tiền bạc là rác rưởi nhưng trong xương cốt của loại người này thật ra rất coi trọng tiền bạc. Chỉ là cô ta sợ các anh biết cô ta ham mê vinh hoa phú quý mà thôi “Tống Dung Đức là tôi của ngày xưa, nếu tôi không sớm quay đầu lại thì sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Hoắc Anh Tuấn cười khẩy một tiếng: “Cậu không cần lo, tôi đã không quan tâm đến danh tiếng nữa.
Với lại, bây giờ tôi còn danh tiếng sao.”
Một tiếng sau, Ngôn Minh Hạo lái xe xuất hiện ở cổng biệt thự ven biển.
Hai ngày nay, Nhạc Hạ Thu đau hết cả đầu. Do Nhạc Trạch Đàm bị Quý Tử Uyên phế, ngày nào Nhạc Trạch Đàm cũng ở trong bệnh viện la đau. Không phải mắng người này thì chửi người kia.
Cũng may Nhạc Trạch Đàm còn kín miệng, không có khai mình ra.
Lúc này vừa mới về tới biệt thự ven biển, Ngôn Minh Hạo lái xe vào trong.
Cô ta dứt khoát nói bảo vệ không mở cửa, giả vờ không có nhà.
Nhưng Ngôn Minh Hạo trực tiếp lái xe đâm vào.
Xe lăn bánh lên cỏ, trực tiếp lái vào cổng biệt thự, Ngôn Minh Hạo ra sức nhấn còi.
Không lâu sau, Nhạc Hạ Thu giả bộ vội vã chạy ra: “Ai mà chạy đến nhà tôi phá phách vậy. Quản gia, lập tức báo cảnh sát…”
Hoắc Anh Tuấn đã bước xuống từ băng ghế sau.
Đầu tiên là đôi chân dài, sau đó là bộ vest màu đen bao lấy cơ thể cao †o tao nhã, người đàn ông thắt cà vạt cẩn thận tỉ mỉ. Lúc anh bước tới, đi ngược ánh sáng khiến gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng tựa như ẩn hiện trong bóng tối, vừa lạnh lùng lại vừa nguy hiểm.
“Anh… anh Tuấn” Nhạc Hạ Thu cho rắng chỉ có Ngôn Minh Hạo đến, gương mặt xinh đẹp bỗng cứng đờ.
Mặc dù cô ta đã không để ý đến Hoắc Anh Tuấn từ lâu nhưng.
Hoäc Anh Tuấn này thật sự nguy hiểm. Nhất là cô ta đang nghỉ ngờ anh có thể đã phát hiện ra gì đó.
“Đây… là nhà của em mà.”