Nói về ăn nói giang hồ, Khương Tuyết Nhu không phải đối thủ của anh.
Ngược lại còn bị anh lăn qua lộn lại đến mức mặt đỏ hết.
Cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại lườm anh, đến mức mắt cũng cay luôn, định nhắm lại nghỉ ngơi một chút, ai ngờ không cẩn thận ngủ quên luôn.
Cô không biết rằng, Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn quan sát cô, mãi tới khi cô thực sự ngủ rồi mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tuyết Nhu, nếu như người em gả cho không phải cái tên Lương Duy Phong kia, nói không chừng anh đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng đó là Lương Duy Phong, anh không thể để em lao vào đống lửa thiêu thân đó được.
Ngày hôm sau.
Khương Tuyết Nhu bị tiếng cười của Hiếu Khuê đánh thức.
“Mai… mami, mẹ tới thật này” Hiểu Khuê nẵm lên người cô, cười lên trông như một thiên thần nhỏ: “Mami, cả đêm hôm qua mẹ đều ở bên cạnh con sao?”
Khương Tuyết Nhu mở mắt ra, bỗng nhiên nhớ ra đây là phòng của Hoäc Anh Tuấn, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn về phía giường, chỉ có cô và Hiểu Khuê.
“Hiếu Khuê, con nói nhỏ thôi, đừng để Hoäc Anh Tuấn nghe thấy con gọi mẹ là mami” Khương Tuyết Nhu ôm lấy cô bé nhắc nhỏ.
“Con biết rồi, con nói nhỏ lắm luôn đó” Hiểu Khuê chu mỏ, nhưng hai cái má lúm đồng tiền vẫn không giấu được niềm vui của cô bé.
Khương Tuyết Nhu sờ trán của cô bé: “Tốt quá rồi, không còn sốt nữa.
“…hề, đúng vậy, bác sĩ giỏi thật đấy ạ, ha ha” Hiểu Khuê có chụt chột dạ đưa khuôn mặt nhỏ nhắn trốn trong lồng ngực cô: “Mami, con khỏe rồi nè”
“Cho dù có khỏe rồi, chút nữa cũng phải uống thuốc, nào, để mẹ thất bím cho con”
Khương Tuyết Nhu bế cô bé lên, bắt đầu thắt bím cho cô bé.
Trang điểm gọn ghẽ cho Hiểu Khuê xong, cô mới bế cô bé ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn không có trong nhà, cô bèn nhịn không được mà \n trách móc, đứa trẻ đã bị bệnh rồi mà mới sáng sớm tỉnh mơ anh đã không có trong nhà rồi.
Đang định mở tủ lạnh ra làm chút đồ ăn sáng cho Hiểu Khuê, Hoắc Anh Tuấn mặc quần thể dục với áo thun trắng, đi giày bata từ bên ngoài về, khuôn mặt đẹp trai vì mới vận động xong nên có chút đỏ, tóc mái dán chặt vào trán, mang theo chút cảm giác hỗn loạn, áo thun trắng trên người rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng vừa quyến rũ vừa săn chắc ở bên trong.
Khương Tuyết Nhu thấy vậy mà trong lòng thầm thở dài, anh chụp đại một tấm hình, cầm đi cho mấy nhãn hàng chuyên bán đồ thể thao làm quảng cáo cũng có thể nổi rần rần cho xem.
Nhưng nghĩ tới việc anh vẫn còn tâm trạng mà chạy bộ bèn lại nổi lên một cơn giận nữa.
“Anh đi mua đồ ăn sáng, tiện thể chạy bộ luôn” Hoắc Anh Tuấn bỏ đồ ăn sáng lên trên bàn giải thích.
“Con bị bệnh mà vẫn có thể chạy bộ được, đúng là nhàn nhã thoải mái mà” Khương Tuyết Nhu giận dỗi mà đá đếu.
“Đây không phải là vì…còn có em sao, hơn nữa…bác sĩ nói rồi, chỗ đó của anh nếu muốn hồi phục lại thì phải kiên trì vận động” Hoäc Anh Tuấn bất đắc dĩ hạ thấp giọng giải thích, anh vừa mới chạy bộ xong, trong giọng nói mang theo chút khàn, quyến rũ muốn chết.
Vành tai Khương Tuyết Nhu đỏ lên, chỉ có Hiểu Khuê trong sáng không hiểu gì hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào ạ?”