Người đàn ông này, đã là thứ hai lần cứu cô mà bị đao đâm bị thương.
Mà cô, trừ áy náy thì cái gì cũng không cho anh ta được.
“Chặc chặc, đây rốt cuộc là nhân tình của Lâm Minh Kiều hay là nhân tình của cô đây” Nhạc Trạch Đàm cười hì hì nói: “Khương Tuyết Nhu, nhìn dáng dấp cô gạt em rể tôi ở bên ngoài cấu kết với đàn ông không ít nhỉ”
“Nhạc Trạch Đàm, tên súc sinh, tôi đã báo cảnh sát, anh xông vào nhà dân làm tổn thương người là phạm pháp, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh” Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ cũng không có giống như bây giờ chán ghét và căm ghét qua một người.
“A a, báo cảnh sát liền báo cảnh sát đi, dù sao em rể tôi là Cậu cả nhà họ Hoắc gia, ấy nhất định sẽ cứu tôi” Nhạc Trạch Đàm lộ ra một bộ dửng dưng đắc ý: “Dù sao loại chuyện này trước đây tôi cũng làm không ít, mỗi lần như vậy.
em rể tôi cũng đem tôi bình an cứu ra”
Anh ta xưng hô bên trái một câu em rể, bên phải một câu em rể, nhưng mà người đó là chồng cô.
Nhìn thái độ đắc ý kia, Khương Tuyết Nhu tức giận cả người đều run rẩy.
Thật may, lúc này, cảnh sát xông vào nhà, rất nhanh đem đám người Nhạc Trạch Đàm bắt đi.
Lâm Minh Kiều và Lương Duy Phong rất nhanh được đưa đi bệnh viện.
Trên đường ngồi trong xe cứu thương, điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu kêu không ngừng, tất cả đều là người nhà họ Hoắc gọi tới, trong đó còn có Hoắc Anh Tuấn.
Cô tiếp nhận điện thoại của anh, bên trong lập tức truyền tới tiếng rống giận của Hoắc Anh Tuấn: “Khương Tuyết Nhu, buổi tối muộn cô lái xe đi ra ngoài tìm chỗ chết sao, lại vẫn dám đụng vào cửa biệt thự, tôi nói cho cô biết, con của tôi nếu như có chuyện không may, tôi muốn mạng cô đền.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh còn biết anh có con sao.”
Đã từng một lần bất kì hối hận, nhưng cũng kém hơn hôm nay.
Cho tới nay, cô cũng không nên đối với người đàn ông kia mềm lòng, không nên đối với anh động tâm.
Là người đàn ông này lần lượt dung túng, hại Lâm Minh Kiều, hại Lương Duy Phong, hại na người nhà Nhạc Tiêu Nhi.
Nếu như không phải là cô đang ôm bầu, tối nay hợp lại hết tất cả, cũng phải đâm chết tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm này.
Đêm khuya trong bệnh viện Bốn mười phút sau khi cấp cứu, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra: “Nữ bệnh nhân cũng không bị cưỡng hiếp thành công, nhưng mà thân thể cô ấy bị bạo lực gây thương tích nhiều chỗ, đầu cũng bị đụng xuất hiện chấn động não, ngoài ra còn trúng thuốc, có thể phải hơn mười giờ sau đầu óc mới có thể tỉnh hồn lại”
Khương Tuyết Nhu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thật may… Thật may không có bị Nhạc Trạch Đàm được như ý, nếu không, cô thật không biết phải đối mặt với sự đả kích của Minh Kiều như thế nào.
“Vị nam bệnh nhân kia đâu?” Cô vội vàng hỏi.
“Đao đâm vào trong cánh tay anh ấy, phiền toái là bị thương dây chẳng, cần phải làm giải phẫu, sau khi giải phẫu còn phải cố định thạch cao bên ngoài một tháng, muốn hết bệnh ít nhất phải nửa năm”
“Làm phiền ông lập tức làm giải phẫu cho anh ấy”
Khương Tuyết Nhu nộp tiền, lại trở về phòng bệnh thường của Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều vẫn còn đang hôn mê, một gương mặt thật xinh đẹp như vậy nhưng giờ sắc mặt như kim sưng đỏ không chịu nổi, môi nứt toác Rất nhanh, cảnh sát cũng tới lấy khẩu cung của người bị hại bị thương.
Sau khi Khương Tuyết Nhu cho lời khai xong, đã hai giờ đêm.
Cô mệt mỏi nên đầu truyền tới từng trận choáng váng.
Đứng cũng không vững nữa, cô ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.
Cho đến lúc một cái bóng mờ chụp xuống, thân thể Hoắc Anh Tuấn cao ngất đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt tựa như bóng đêm bên ngoài vậy, âm u.
Anh trên cao nhìn xuống nhìn cô.
Trong đầu vang vọng đều là câu trong điện thoại kia “Tôi hận anh, tôi hận anh”
Chương 571: Trước phòng giải phẫu
Anh không hiểu, tại sao nghe ba chữ kia, lại không thoải mái như vậy.
“Cùng tôi trở về” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, giọng trầm thấp giống như là đang ra lệnh.
Khương Tuyết Nhu căn bản không nhúc nhích, lười để ý anh, cô bây giờ nghe thấy giọng nói của anh là máu nóng trong người cũng sẽ tức giận xao động.
“Có nghe lời tôi nói hay không, cô bây giờ đang mang bầu, không thể dày vò như vậy” Hoắc Anh Tuấn đem cô kéo lên.
Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra, bi ai cười: “Anh cho là tôi muốn bị dày vò, hai người bạn của tôi vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tôi có tâm tình trở về ngủ sao, dĩ nhiên, giống như anh ngoại trừ Nhạc Hạ Thu ra, đối với tất cả mọi người đều không mảy may quan tâm để ý”
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, do dự một chút, cuối cùng cởi áo khoác trên người mình xuống quăng đến trên người cô.
Hàng lông mi cô kinh ngạc giật giật, bên tai lại nghe anh nói: “Đừng có làm ảnh hưởng đến con của tôi.”
Đáy mắt le lói chút ánh sáng lần nữa chìm tắt.
Cô tự giễu cười cười, chuyện cho tới bây giờ, rốt cuộc vẫn còn mong đợi cái gì chứ.
Chẳng qua là ngồi xuống không bao lâu, điện thoại di động anh reo.
Cô liếc mắt một cái, lúc thấy anh lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh lóe lên hai chữ “Hạ Thu”..
Anh đứng dậy đi qua một bên nghe.
Trên hành lang tĩnh mịch, cho dù là đêm khuya, cô cũng như có như không nghe được tiếng khóc đứt quảng của Nhạc Hạ Thu.
Lúc này, phòng giải phẫu tắt đèn.
Bác sĩ đẩy Lương Duy Phong đi ra, Lương Duy Phong đã tỉnh, anh thấy cô yếu ớt cười một tiếng: “Mệt chết mất, đi về nghỉ đi, tôi không sao… ‘ Không có sao?
Anh mới vừa hoàn thành một cuộc giải phẫu mà là dáng vẻ không có chuyện gì sao.
Hốc mắt Khương Tuyết Nhu đỏ một chút.
Hoắc Anh Tuấn mới vừa nghe điện thoại xong vừa quay người thấy hình ảnh cô cùng với Lương Duy Phong đối mặt, chân mày theo bản năng hung hăng trầm xuống: “Cô mới vừa rồi chính là ở đây trông nom anh ta làm giải phẫu?”
“Nếu như không phải là anh ấy chạy tới kịp thời cứu Minh Kiều, chờ tôi đến đã quá muộn lúc đó phỏng đoán Minh Kiều đã sớm bị phá hủy”
Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt quét qua anh một cái: “Anh ấy là bị Nhạc Trạch Đàm đâm bị thương cánh tay, trước kia, anh ấy bị Giang Thư Hằng đâm trúng bụng, dẫn đến mất một bên thận, hết thảy những thứ này cũng là bởi vì Nhạc Trạch Đàm, lần này tôi nhất định phải bỏ tù anh ta, để anh ta ngồi mục trong tù.”
Hoắc Anh Tuấn xoa xoa lông mày, anh cũng không lường được là Nhạc Trạch Đàm sẽ làm ra loại chuyện này, nói thật, anh cũng rất căm tức, chẳng qua là thấy Khương Tuyết Nhu vì Lương Duy Phong mà tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt: “Khương Tuyết Nhu, cô đau lòng vì anh ta?”
“Tôi chỉ biết là, nếu như không phải là anh ấy, hôm nay Minh Kiều liền bị chà đạp, nếu như không phải là anh ấy, tôi đã chết”
Khương Tuyết Nhu dùng ánh mắt cừu hận trợn mắt nhìn anh: “Lần này, nếu như anh dám vì Nhạc Trạch Đàm mà đứng ra cãi kiện nữa, vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án.”
Ánh mắt kiên quyết như vậy khiến cho tâm tình của Hoắc Anh Tuấn trầm xuống, anh hung hăng trợn mắt nhìn lại cô một cái: “Tùy cô vậy”
Anh nói xong xoay người đối với Ngôn Minh Hạo nói: “Ở chỗ này trông chừng cô ấy”
Sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.
Khương Tuyết Nhu vẫn nhìn bóng lưng anh biến mất.
Trong đầu rất loạn, anh có ý gì.
Thật chẳng lẽ muốn bảo vệ Nhạc Trạch Đàm Nếu quả thật phải chống với Hoắc Anh Tuấn, coi như mời tới luật sư tốt nhất cũng khẳng định không thắng được.
“Tuyết Nhu” Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kêu êm ái của Lương Duy Phong.
Cô quay đầu, Lương Duy Phong hướng cô yếu ớt cười một tiếng: “Đuối theo anh ta đi”
Chương 572: Trước đồn cảnh sát
“Không cần”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, cô đi làm gì, lúc này anh ta tuyệt đối là đi tới đồn cảnh sát hoặc là đi tìm Nhạc Hạ Thu rồi.
Trên thực tế, cô đoán không lầm.
Hai mươi phút sau, Hoắc Anh Tuấn xuất hiện ở trong đồn cảnh sát, Nhạc Hạ Thu đã ở đó chờ từ lâu, một đôi mắt khóc đỏ bừng.
“Anh Tuấn… ” Vừa thấy được anh, Nhạc Hạ Thu lập tức nhào vào trong ngực anh nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, anh em lại gây họa cho anh, em không nghĩ tới anh ấy lại không chịu thua kém như vậy”
“Là bởi vì trước kia luôn là có anh ở sau lưng chống cho anh ta, cho nên anh ta càng ngày càng không chút kiêng ky phải không” Trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Anh Tuấn hiện đầy tức giận: “Lại dám dẫn người xông vào trong nhà người khác, lại là dùng dao đâm người khác, lại là bỏ thuốc cưỡng hiếp, thật là toàn bộ Kinh Đô đều do anh ta định đoạt, anh ta tại sao không mang theo súng đi cướp ngân hàng luôn đi.”
Nhạc Hạ Thu liền vội vàng giải thích: “Anh ấy là thật quá thích cái người Lâm Minh Kiều đó, nhưng mà cái người Lâm Minh Kiều đó không thích anh ấy cũng được đi, còn ba lần bốn lượt làm nhục anh ấy, tính khí anh ấy như vậy.
“Cho nên sao, cho nên anh ta không có làm sai phải không?” Hoäc Anh Tuấn nối giận lôi đình “Không phải… ” Nhạc Hạ Thu không nghĩ tới lửa giận của anh lại lớn như vậy, biết anh là thật tức giận, nước mắt cá sâu rơi càng lợi hại hơn, điềm đạm đáng yêu giải thích: “Em không phải ý đó, anh ấy làm không đúng, em cũng rất thất vọng, đều là em sai… “
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến em, đây đều là Nhạc Trạch Đàm tự mình gây họa” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng võ vỗ sau lưng cô.
Hồi lâu, Nhạc Hạ Thu thấy anh chậm chạp không bày tỏ thái độ, căn răng cười khổ: “Được rồi, em không muốn làm khó anh, tự em nghĩ biện pháp”
“Em có thể nghĩ được biện pháp gì?” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ nói.
“Đi cầu cô Lâm tha thứ, chỉ cần cô ấy chịu tha thứ cho anh em, em có thể đáp ứng cô ấy bất kỳ điều kiện gì, bắt em quỳ xuống trước mặt cô ấy cũng được.”
Nhạc Hạ Thu từ ngực anh chui ra ngoài: “Em sẽ đi đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Hoắc Anh Tuấn phiền lòng níu cô lại: “Lâm Minh Kiều căn bản chưa tỉnh, em đi cũng vô dụng”
“Vậy… Vậy em bây giờ đi trông nom cô ấy tỉnh, tỏ ra em còn có thành ý, còn có tiền thuốc thang gì đó, em cũng phải bồi thường” Nhạc Hạ Thu cố chấp đẩy anh ra: “Anh Tuấn, em phải đi, chuyện này vốn chính là anh em làm sai”
Cũng không chờ anh trả lời, cô vội vội vàng vàng liền vọt ra khỏi đồn cảnh sát.
Hoäc Anh Tuấn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ theo sau.
Khương Tuyết Nhu bên này sắp xếp tốt cho Lương Duy Phong xong, trở về lại phòng bệnh của Lâm Minh Kiều.
Cô ấy gặp ác mộng.
Một mực lắc đầu kinh hoảng thất thố tránh né, trong miệng lẩm bẩm: “Không muốn, không được đánh tôi, đau quá”
“Minh Kiều, không có chuyện gì, tớ ở đây” Khương Tuyết Nhu lập tức vội vàng nắm được tay cô, nước mắt hai hàng rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Minh Kiều ở nhà họ Lâm cũng giống như là công chúa vậy được nuôi lớn, ai dám đánh.
Hôm nay ngay cả trong mộng cũng có thể sợ hãi đến như vậy, có thể thấy cô ấy trước khi hôn mê gặp ngược đãi lớn như: thế nào “Tuyết Nhu… “
Lâm Minh Kiều mơ mơ màng màng cặp mắt hoảng sợ mở ra, ngơ ngác nhìn cô: “Tớ là đang nằm mơ sao?”
“Không phải, cậu không có nằm mơ, không sao, Nhạc.
Trạch Đàm không có thành công, cậu vẫn còn là một cô gái hoàn chỉnh” Khương Tuyết Nhu ôm cô nghẹn ngào an ủi: “Thật may là Lương Duy Phong kịp thời chạy tới.”
Chương 573: Diễn kịch thật lợi hại
Lâm Minh Kiều lẩm bẩm nói: “Cậu không lừa gạt tớ chứ, anh ta thật không có… “
“Không có, tớ lừa gạt cậu thì tớ là con heo nhỏ” Khương Tuyết Nhu đưa tay thề.
Ánh mắt Lâm Minh Kiều đờ ra một hồi, thật giống như nhớ lại chút gì đó, nước mắt bỗng nhiên tràn ra: “Tuyết Nhu, tớ thật sợ hãi, tớ thật sắp bị hù chết, người điên Nhạc Trạch Đàm kia dẫn người xông vào, tớ phản kháng, bọn họ liên đánh tớ, còn nói muốn từng bước từng bước hại tớ, bọn họ lại bỏ thuốc tớ, thật may Lương Duy Phong tới… “
“Tên súc sinh kia, lại… “
Khương Tuyết Nhu nghe vậy trong lòng lửa giận kịch liệt bốc cháy.
Cô không nghĩ tới đám người Nhạc Trạch Đàm kia lại ác độc đến như vậy.
Nếu như không phải là cô thông báo cho Lương Duy Phong, Lâm Minh Kiều nói không chừng đã chết.
Quá đáng hận.
“Không sao, tất cả đều qua rồi” Cô cố nén tức giận an ủi.
Lâm Minh Kiều chôn mình ở trong ngực cô khóc, cô trúng thuốc, không bao lâu lại mơ màng thân thể nặng tru, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh.
Cô mới vừa đắp chăn cho Lâm Minh Kiều.
Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên đi vào phòng bệnh liền quỳ rạp xuống trước mặt cô dùng sức dập đầu: “Tuyết Nhu, cô Lâm, thật xin lỗi, tôi thay thế anh tôi nói xin lỗi với các người.”
Trán cô ta dùng sức đập âm ầm xuống nền đất, cô ta dập đầu chỉ chốc lát sau trán liền đỏ bừng.
“Hạ Thu, đứng lên” Hoắc Anh Tuấn sau đó đi vào, thấy một màn này, lập tức đi kéo Nhạc Hạ Thu lên.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu sống chết không chịu đứng lên, khóc nói: “Anh Tuấn, anh đừng kéo em, đây vốn chính là anh em làm sai”
“Đủ rồi, trán của em mới bị thương không nhẹ, dập đầu xuống nữa sẽ xảy ra chuyện, anh không cho phép em quỳ.”
Hoäc Anh Tuấn cưỡng chế ra lệnh.
“Cô Lâm thiếu chút nữa xảy ra chuyện, em coi như trầy trụa một chút cũng là phải” Nhạc Hạ Thu nắm cánh tay anh, bỗng nhiên lệ rơi đây mặt nhào vào trong ngực anh: “Anh Tuấn, em thật cảm thấy phải xin lỗi cô ấy: “Đừng khóc” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu ôm cô.
Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh lắng lặng nhìn một màn này.
Chồng cô ôm một người đàn bà cái khác, người mà cô thống hận đang ở trước mặt diễn ra một tiết mục thâm tình.
Giống như đang nhìn một vở kịch hài vậy.
Cả người cô đã chết Cho đến khi nhìn mệt mỏi, nhìn chán ghét, mới nhẹ nhàng nói: “Độc diễn xong chưa, xong rồi thì có thể đi ra ngoài, nửa đêm canh ba, bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng”
Hoắc Anh Tuấn cau mày, Nhạc Hạ Thu đẩy anh ra, rưng rưng nói: “Tôi là chân tâm thật ý tới nói xin lỗi, tôi hy vọng các người có thể tha thứ anh tôi, cầu cô, các cô yêu cầu bất kỳ điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý, dù là… Dù là bảo tôi rời khỏi Anh Tuấn”
“Hạ Thu… ” Hoắc Anh Tuấn tức giận gương mặt tuấn tú trầm xuống: “Em làm sao có thể nói ra những lời này, đem tình cảm của chúng ta biến thành cái gì.”
“Không phải vậy, Anh Tuấn, em thật rất yêu anh” Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào: “Nhưng mà em không có biện pháp khác, em phải thay anh em chuộc tội, nhưng mà tình yêu mà em đối với anh vĩnh viễn cũng sẽ không đổi, em sẽ đứng ở xa xa quan sát anh… “
“Im miệng, anh không làm được.” Hoắc Anh Tuấn cắt đứt lời cô, đáy mắt cất giấu thâm tình: “Đừng nói nữa, chuyện này giao cho anh giải quyết”
“Anh Tuấn” Nhạc Hạ Thu cùng anh hai nhìn nhau, thâm tình vô cùng.
Khương Tuyết Nhu nhìn bọn họ như vậy, cảm thấy mình tựa như là một người thứ ba.
Nhưng mà chỉ có chính cô mới biết, khi một người lòng hoàn toàn lạnh lẽo, ngay cả đau cũng sẽ không cảm thấy.
Cô chẳng qua là cảm giác được trong cố họng mình có gì đó muốn xông ra ngoài.
Cô thật nhanh cầm lấy thùng rác ói điên cưồng.
Bị chán ghét làm phát ói.
Chương 574: Chỉ cần nhìn hai người thì lại mắc ói
Thậm chí cho tới bây giờ không có ói qua lợi hại như vậy.
Nước mật vàng, nước mũi, nước mắt hoàn toàn ói ra.
Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ nhất định rất xấu.
Nhưng mà cô không có cách nào khống chế được.
“Cô không có sao chứ?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc cau mày nhìn cô.
Nhạc Hạ Thu cũng vội vàng ân cần rút khăn giấy ra đưa cho cô.
Khương Tuyết Nhu hất tay cô ta ra, khom người thật thấp cười: “Tôi không có sao, dĩ nhiên không có sao, tôi chẳng qua là bị đôi cẩu nam nữ các người làm cho chán ghét mà ói.”
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn hung hăng biến đổi: “Khương Tuyết Nhu, miệng cô nói chuyện sạch sẻ một chút cho tôi.”
“Tôi nói sai rồi sao” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đáy mắt dâng lên tia đỏ thẳm: “Các người rốt cuộc là tới nói xin lỗi hay là tới trước mặt tôi diễn tiết mục thâm tình, Hoắc Anh Tuấn, tôi biết anh không thương tôi, nhưng mà tôi dù gì cũng là vợ hợp pháp trên giấy đăng kí kết hôn, anh lại không thể cho tôi một chút xíu tôn nghiêm sao.”
Cô vừa nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Còn có cô, vừa vào cửa liên khóc sướt mướt quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cần cô quỳ xuống sao, cô cho là quỳ xuống thì tất cả mọi tổn thương đều có thể xem như là chưa có phát sinh sao, Nhạc Trạch Đàm làm chuyện phạm pháp, anh ta dùng đao giết người, cưỡng hiếp, bỏ thuốc, đều là những việc gian ác, cô cho là dập đầu hai cái nói lời xin lỗi liền có thể giải quyết sao, vậy tôi giết Nhạc Hạ Thụ, tôi quỳ một chút, cô có thể tha thứ cho tôi sao.”
Môi Nhạc Hạ Thu run run: “Tôi không phải có ý này… “
“Cô cút cho tôi” Khương Tuyết Nhu chỉ ra hướng cửa: “Chuyện này chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ bồi thường nào, anh ta phạm vào tội gì, theo như luật pháp xử trí”
Nhạc Hạ Thu lật miệng, mới vừa định nói, Khương Tuyết Nhu đã nói: “Đừng dập đầu với tôi nữa, cũng đừng nói xin lỗi tôi, coi như cô dập đầu chết ở chỗ này cũng vô ích, tôi không phải là Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ không đau lòng.”
“Khương Tuyết Nhu” Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cảnh cáo cô.
“Tôi nói sai rồi sao, chúng tôi mới là người bị hại, cô ta ngược lại tốt rồi, làm cho thật giống như chúng tôi không tha thứ cô ta, tôi thì ngược lại trở thành người ác trở thành tội nhân vậy” Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Cút hết cho tôi, tôi lại nhìn thấy các người, tôi sợ ngay cả ruột cũng sẽ bị chán ghét mà ói ra, đứa con này của anh, sợ cũng sẽ không gánh nổi.”
Hoắc Anh Tuấn bị chọc tức không nhẹ, nhưng mà băn khoăn đến đứa bé trong bụng của cô, vẫn là ôm Nhạc Hạ Thu đi ra ngoài.
Khương Tuyết Nhu hung hăng đóng cửa lại, thân thể dựa vào cửa, chậm rãi tuột xuống.
Cô đem mặt chôn trong đầu gối.
Cô thật là đau, vô luận là lòng hay là người.
Nhưng mà trong mắt người đàn ông cô yêu kia lại không có bóng hình cô.
Cô rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể không bị hai người này tiếp tục tổn thương.
Buổi sáng bảy giờ.
Khương Tuyết Nhu lại đi đến phòng bên cạnh nhìn Lương Duy Phong sau đó mới đi mua đồ ăn sáng.
Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh của Lâm Minh Kiều, bên trong bỗng nhiên truyền tới tiếng kích động đập đồ của Lâm Minh Kiều: “Khốn kiếp, Tuyết Nhu làm sao lại biết lại yêu thứ người như vậy, không, anh căn bản không phải người, là ma quỷ”
“Minh Kiều… “
Khương Tuyết Nhu vọt vào, lại thấy Lâm Minh Kiều tựa vào trên giường bệnh giống như bị dã thú làm bị thương vậy phát ra lửa giận, nhưng mà cả người cô không có khí lực, rất nhanh liền lảo đảo muốn ngã.
Mà Hoäc Anh Tuấn đứng ở trước giường bệnh, một gương mặt tuấn tú cất giấu nhiều điều phức tạp.
“Anh rốt cuộc đã nói với cô ấy cái gì”
Khương Tuyết Nhu tức giận đẩy Hoắc Anh Tuấn ra: “Cô ấy đã bị đánh thành như vậy, tại sao các người vẫn không chịu buông tha cho cô ấy”
Hoắc Anh Tuấn nhìn hai người đàn bà tiều tụy, quả đấm nắm thật chặt một cái: “Tôi nói cho cô ấy và Lương Duy Phong mỗi người một trăm ba mươi tỉ, chuyện này coi như qua đi.”
“Được, cứ như vậy qua đi” Lâm Minh Kiều bồng nhiên thật thấp nói.
“Cậu điên rồi” Khương Tuyết Nhu khó tin mắng: “Cậu với Lương Duy Phong là thiếu kia một trăm ba mươi tỉ sao, Nhạc.
Trạch Đàm loại người như vậy nếu như không cho anh ta ngồi tù, anh ta lại sẽ làm tốn thương cậu, loại người như anh ta vậy đã không sợ trời không sợ đất nữa, Hoắc Anh Tuấn, có phải anh uy hiếp cô ấy cái gì hay không’“
Chương 575
“Tuyết Nhu, không có.” Lâm Minh Kiều ngẩng đầu cầu khẩn nhìn cô: “Tớ chỉ không muốn làm lớn chuyện rồi bị người khác biết chuyện này…”
“Minh Kiều, cậu đừng nói nữa, cậu không phải là người không dũng cảm như vậy.”
Khương Tuyết Nhu giận trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Anh nói cho tôi, anh có bản lãnh làm tại sao không có bản lãnh nói.”
Hoắc Anh Tuấn phiền não xé cà vạt ra: “Khương Tuyết Nhu, nếu như chuyện này các người còn phải làm tiếp, bệnh của bố cô tôi sẽ không để cho bác sĩ An Kiệt Nhân chữa trị nữa.”
Khương Tuyết Nhu đầu óc giống như là có các loại sấm sét lại lóe lên.
Cô nhìn về phía Lâm Minh Kiều: “Anh chính là dùng chuyện này để uy hiếp cậu?”
Lâm Minh Kiều khổ sở nói: “Tuyết Nhu, cậu chỉ còn có một người bố như vậy, tớ không muốn cậu mất đi.”
“Đúng vậy, cũng bởi vì tớ chỉ còn có một người bố như vậy, các người đều biết ông ấy rất quan trọng, cho nên anh lần lượt lấy bố tôi ra uy hiếp tôi.” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Lần trước vì Nhạc Hạ Thu, tôi đối với bên ngoài giải thích nói chúng ta đã ly dị, đến bây giờ trên mạng nhiều người còn đang ở đó mắng tôi, lần này, lại muốn uy hiếp tôi bỏ qua cho tên cặn bã khốn khiếp kia.”
Hoắc Anh Tuấn mím chặc môi mỏng lạnh lẻo, yên lặng. Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa xông lên đẩy anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối với tôi ác như vậy chứ, anh có phải là người hay không, vì Nhạc Hạ Thu, anh lần lượt tổn thương tôi và người bên cạnh tôi, tôi đời trước rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến cho tôi phải gặp anh.”
Cô lại cũng không khống chế được, ngồi xổm người xuống, khóc lóc thất thanh.
Hoắc Anh Tuấn cổ họng hơi chậm lại, không biết sao phải, tim thật giống như bị một cái tay hung hãn nằm được, có chút thở không thông “Tuyết Nhu, đừng khóc.” Lâm Minh Kiều chật vật muốn bò dậy đi an ủi cô, nhưng mà thân thể mới vừa động một cái, người liền đau từ trên giường té xuống.
“Minh Kiều, cậu đừng động.” Khương Tuyết Nhu vội vàng chật vật đem cô đở lên giường.
“Nghe tớ, cứ như vậy đi, đừng truy cứu, dù sao… Tớ không phải là không có bị làm nhục sao.” Lâm Minh Kiều cầm tay cô, cười gượng nói.
“Không được.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Lần này nếu như Nhạc Trạch Đàm không có bị phản hình, lần sau anh ta sẽ càng điên cuồng, tớ không muốn cậu vì tớ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tớ nhất định phải khiến anh ta ngồi tù.”
Cô cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Được, anh sẽ để bác sĩ An Kiệt Nhân đi đi, cùng lắm bệnh của bố tôi cũng không cần chữa nữa.”
“Khương Tuyết Nhu, cô cứ muốn ép tôi như vậy phải không. Hoắc Anh Tuấn sắc mặt khó coi.
Khương Tuyết Nhu cười: “Rốt cuộc là ai ép ai.”
“Cậu cả Hoắc, Tuyết Nhu không phải người bị hại, cô ấy không thể thay tôi quyết định” Lâm Minh Kiều ngửa đầu cuống cuồng nói: “Tôi nói không truy cứu liền không truy cứu, chuyện này do tôi định đoạt.”
“Minh Kiều…“
“Đừng nói nữa. Trong ánh mắt Lâm Minh Kiều bắn tán loạn ra ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta là bạn, hôm nay coi như đổi thành người bị hại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy!”
Hốc mắt Khương Tuyết Nhu lập tức đỏ.
Cô ở trên đường tình cảm thật là gian truân, thật may, cô còn có một người bạn có tình có nghĩa.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác là người đàn ông cô yêu sâu đậm làm thương tổn bạn cô.
Khương Tuyết Nhu đứng lên, cổ chấp ngẩng đầu: “Coi như Minh Kiều đồng ý, nhưng mà vụ án này còn có một người bị hại khác, anh ấy không biết…“
“Tôi đồng ý giải hòa”
Trước cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Lương
Duy Phong.
Cô quay đầu, Lương Duy Phong được hộ lý đỡ đi tới, trên cánh tay anh còn dùng tấm ván để cố định.
Anh mỗi đi một bước, vết thương trên người đau khiến sắc mặt anh càng tái nhợt một phần: “Tiếp tục cho người chữa bệnh cho cô ấy, chuyện này coi như qua.”
“Duy Phong…” Khương Tuyết Nhu cắn môi, nhưng nước mắt vẫn là chảy ra.
Lương Duy Phong không có nhìn cô, chẳng qua là lạnh lùng lại căm ghét nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Người phụ nữ này, anh không biết quý trọng, lần lượt tổn thương cô ấy, Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh còn là một người đàn ông liền cùng cô ấy ly dị, đừng vì người đàn bà khác mà cứa lên trái tim cô ấy một nhát dao, cô ấy đã bị anh làm bị thương thương tích khắp người rồi.”
Chương 576: Không còn là con người
Hoắc Anh Tuấn nhìn lướt qua nước mắt rơi đầy mặt Khương Tuyết Nhu, vừa liếc nhìn Lương Duy Phong bảo vệ cô ấy, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cảm giác tức giận: “Tôi không ly dị là chuyện của tôi, do ban đầu cô ấy mặt dày vô sỉ quyến rũ tôi, bây giờ hết thảy những thứ này chính là cô ấy tự làm tự chịu”
“Ai quyến rũ anh, rõ ràng là không chừa thủ đoạn nào đem cô ấy từ bên người tôi cướp đi, cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Lương Duy Phong tức giận lửa giận bốc ba mét.
“Vị hôn thê thì như thế nào?”
Hoắc Anh Tuấn cười, đáy mắt toát ra giá rét ngay cả chính anh cũng không phát hiện: “Còn không phải là cam tâm tình nguyện ngủ ở dưới người tôi sao, đến bây giờ cũng còn không sợ chết dây dưa với tôi.”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa: “Ai dây dưa với anh, chỉ cần anh đồng ý bây giờ ly dị với tôi, tôi lập tức đi.”
“Làm sao, là cảm thấy quyến rũ tôi vô vọng, quyết định lựa chọn cái họ Lương này ra tay hành hiệp trượng nghĩa?”
Hoắc Anh Tuấn tàn nhẫn nắm được cằm cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép đứa con trong bụng có người khác làm bố, cô coi như muốn ly dị, cũng phải sinh đứa trẻ này ra, vừa vặn đến lúc đó nhường ngôi cho Nhạc Hạ Thu”
Lời của anh, giống như một cây đao, từng đạo từng đao đâm ở trong ngực Khương Tuyết Nhu.
Đau đến nỗi ngay cả hô hấp cũng lại đau.
“Nếu như anh thích Nhạc Hạ Thu như vậy, tại sao không để cho cô ta sinh con cho anh, đi sinh một đứa trẻ thuộc về chính các người, chứ đừng ở đây tới cướp con tôi.”
Cô lệ rơi đầy mặt cầu khẩn: “Hoắc Anh Tuấn, tôi van cầu anh bỏ qua cho tôi cùng đứa trẻ có được không?”
Hoắc Anh Tuấn con người lóe lên, quay mặt lạnh lùng mặt nói: “Không tốt, sinh con đau như vậy, tôi không đành lòng để cho Hạ Thu sinh, cô ấy chỉ cần hoàn hảo trở thành Hoắc phu nhân được tôi sủng ái là được rồi.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh khốn kiếp, anh không phải là người.”
Khương Tuyết Nhu thật là nghe cũng không nổi nữa.
Sợ Nhạc Hạ Thu đau, cho nên là bảo cô đón hết cái nỗi đau sinh con này phải không.
Anh còn là một con người sao.
Cô thậm chí quên mình đang mang thai, giống như con dã thú vậy xông lên đánh anh, cắn anh.
“Bệnh thần kinh.”
Hoắc Anh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô cắn một cái ở cánh tay, anh liều mạng chịu đựng mới không đem cô một cước đá văng.
“Người đâu, đem cô ta bắt lại cho tôi.”
Anh kêu một tiếng, mấy người hộ vệ từ ngoài cửa xông vào, ba vệ sĩ liền khống chế Khương Tuyết Nhu gắt gao.
“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì, mau buông cô ấy ra. Lương Duy Phong chịu đựng đau đớn tiến lên, cũng bị một người hộ vệ đẩy qua một bên, anh ta đau đến nỗi không cách nào nhúc nhích.
“Hoắc Anh Tuấn, anh có thể đánh tôi, đừng làm tổn thương người vô tội.” Khương Tuyết Nhu sốt ruột trong ánh mắt phun ra ngọn lửa cừu hận.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm anh ta tàn phế, nhưng mà vì để tránh cho cô thời kỳ mang thai làm ra chuyện cắm sừng tôi, sau này cô cũng không cho phép đi ra ngoài”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô lo lắng cho Lương Duy Phong như vậy, một gương mặt tuấn tú càng thêm âm u, nói xong anh trực tiếp cưỡng ép ôm lấy Khương Tuyết Nhu rời khỏi phòng bệnh.
“Anh buông tôi ra.”
Dọc theo đường đi, bất kể Khương Tuyết Nhu nhào vô làm sao, thậm chí trên gương mặt tuấn tú của anh cào ra mấy vết thương cũng vô ích.
Sau khi lên xe, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp cầm sợi giây đem cô trói lại.
“Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối với tôi như vậy, buông tôi ra.”
Khương Tuyết Nhu liều mạng giãy giụa, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn thì làm như không thấy.
Trực tiếp đem cô đưa vào ghế sau.
Anh trực tiếp đem cô ôm vào phòng ngủ, sắc mặt âm u cảnh cáo: “Cô tốt nhất nên ở trong biệt thự tịnh dưỡng cho tôi, sau này chỉ được ở đây, không có sự cho phép của tôi, tôi không cho phép cô đi ra ngoài nữa, liền ngoan ngoãn ở lại nơi này cho đến đứa trẻ được bình an sinh ra mới thôi cho tôi.”
Chương 577
“Anh muốn nhốt tôi?”
Khương Tuyết Nhu thật là muốn điên lên.
Anh chẳng những phải đem mình sinh ra đứa trẻ đưa cho Nhạc Hạ Thu, còn muốn đem mình giam lại.
Anh còn là một con người sao.
“Anh dựa vào cái gì, anh đây là phạm pháp, tôi phải báo cảnh.”
Khương Tuyết Nhu mới vừa cầm lấy điện thoại ra, liền bị anh cướp đi đập trên đất vỡ tan tành.
“Khương Tuyết Nhu, tôi đã cho cô cơ hội, ai bảo cô không an phận cùng với cái tên Lương Duy Phong dây dưa không rõ” Hoắc Anh Tuấn cũng không nói được mình tại sao lại căm tức như vậy, có thể là lòng tự ái của đàn ông quấy phá.
“Anh có tư cách gì nói tôi, tôi với anh còn chưa li hôn, nhưng vẫn qua lại với Nhạc Hạ Thu, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đã sớm ngủ với nhau.
“Tôi ngủ qua thì thế nào, cô còn không nhìn chính mình một chút hình dáng xấu xí như người điên, làm sao có thể so với Hạ Thu.”
Người đàn ông này nói một câu rồi một câu càng tàn nhẫn, cay nghiệt hơn.
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác sờ gương mặt lồi lõm của mình một cái, trong lòng sôi thống khổ vô cùng.
Là ai nói sẽ không chê khuôn mặt của cô. Hôm nay lại nói cô xấu xí không chịu nổi.
Cô rốt cuộc là tại sao phải hủy dung, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút ấn tượng nào sao.
“Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh cứ phải đem đứa con này của tôi cho Nhạc Hạ Thu, vậy tôi tình nguyện từ nơi này nhảy lầu xuống”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô kiên quyết nói.
“Vậy cô liền nhảy đi, chỉ là nếu như cô dám để cho đứa con của tôi có một tia tổn thương, tôi sẽ để cho bạn cô, bố cô người nằm ở bệnh viện cùng chôn chung theo cô.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng nói xong đập cửa rời đi.
Khương Tuyết Nhu xông tới, rất nhanh nghe phía bên ngoài có tiếng khóa trái cửa.
Cô dùng sức đẩy cửa ra, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Cô bị giam lỏng.
Chỗ này chỗ kia cũng không được đi.
Cô giống như là tan vỡ không chịu nổi mà ngồi xuống dưới đất.
Trước kia, Hoắc Anh Tuấn đối với cô có ác đi nữa, cô cũng không có thật sự hận anh.
Bởi vì cô luôn nói với chính mình, anh không phải cố ý muốn mình như vậy, anh chẳng qua là bị Nhạc Hạ Thu thôi miên.
Nhưng mà cô bây giờ thật rất hận.
Hận Nhạc Trạch Đàm, hận Nhạc Hạ Thu, hận Hoắc Anh Tuấn, hận Tống Dung Đức, hận Quý Tử Uyên, hận tất cả những người bọn họ.
Nếu như không phải là đám người ngu xuẩn Hoắc Anh Tuấn này, thì làm sao có thể bị Nhạc Hạ Thu lừa, thừa dịp mà vào bị thôi miên đâu chứ.
Nói cho cùng, là Hoắc Anh Tuấn đáng đời, là anh vẫn đối với Nhạc Hạ Thu quyến luyến không quên, cho nên mới đi tới hôm nay.
Cũng là anh, mới để cho Nhạc Trạch Đàm không chút kiêng kỵ tổn thương Lâm Minh Kiều và Lương Duy Phong.
Hôm nay, Nhạc Trạch Đàm chẳng những không cần phải tiếp nhận chế tài của luật pháp.
Mà cô vẫn còn bị nhốt.
Cô không có cách nào tưởng tượng, từ trong đồn cảnh sát đi ra ngoài Nhạc Trạch Đàm sẽ tệ hại hơn làm tổn thương bằng hữu bên cạnh cô như thế nào nữa.
Cô hận Hoắc Anh Tuấn, anh đem mình bưng đến tận trời xanh, lại hung hãn đẩy ngã xuống đất mà chà đạp. Sớm muộn có một ngày, cô với Lâm Minh Kiều, Nhạc Tiêu Nhi những người đã chịu biết bao thống khổ, nhất định sẽ trả lại cho đám người này từng chút một.
Buổi chiều.
Một vị dì xa lạ được phái tới chăm sóc cô.
Dì Tần, Kiều Vỹ, hai người thân thiết chăm sóc cô trước kia cũng bị điều đi.
Chương 578: Đi khám thai
Khương Tuyết Nhu mỗi ngày đều ở trong căn phòng hai tầng lầu này, chỗ này chỗ kia đều không thể đi, quả thực buồn bực, chỉ có thể nhìn ti vi một chút hoặc là đến sân thượng hóng gió một chút.
Có lúc nhìn xuống phía dưới lầu, cô thật muốn nhảy xuống dưới đó, nhưng mà nghĩ đến đứa con trong bụng lại là cứng rắn chống chọi lại.
Cô kiên trì một tuần lễ.
Ngôn Minh Hạo lái xe tới đón cô đi bệnh viện làm kiểm tra thai kì.
“Hoắc Anh Tuấn đầu?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
Ngôn Minh Hạo lúng túng yên lặng.
Khương Tuyết Nhu cười: “Tôi biết, khẳng định anh ấy đang chăm sóc Nhạc Hạ Thu, không có gì quan trọng hơn so với Nhạc Hạ Thu”
“Thiếu phu nhân, cô đừng như vậy” Ngôn Minh Hạo đáy mắt tràn đầy cảm thương cùng thương tiếc: “Tôi đưa cô đi bệnh viện”
Khương Tuyết Nhu còn muốn nói chút gì đó, nhưng thấy hai vệ sĩ đang từ xa tiến đến gần liền không lên tiếng nữa.
Trên đường đi bệnh viện đích, Ngôn Minh Hạo lái xe, cô một người ngồi ở phía sau, mới nghe Ngôn Minh Hạo nói: “Mấy ngày nay tôi đối với Nhạc Hạ Thu rất lấy lòng, Cậu cả mới bắt đầu tin tưởng tôi đối với anh ấy cũng không hai lòng.”
“Làm khó cho cậu.” Khương Tuyết Nhu không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn đối với Ngôn Minh Hạo cũng nghi ngờ.
“Có thể là trước kia tôi ở trước mặt Cậu cả vì cô nói lời khen, anh ấy cảm thấy không quá yên tâm về tôi.” Ngôn Minh Hạo nói thật nhỏ: “Lần trước cô nói qua bảo tôi sắp xếp người làm bộ cô sinh non…..
“Bây giờ không được, Hoắc Anh Tuấn nói tôi mà làm tổn thương tới đứa trẻ này, anh ấy sẽ không bỏ qua Minh Kiều với bố tôi, bây giờ tôi chủ yếu là lo lắng Minh Kiều Khương Tuyết Nhu nói: “Nhạc Trạch Đàm sau khi ra ngoài nhất định sẽ trả thù Minh Kiều tệ hại hơn, Minh Kiều không liên lạc được với tôi, chắc chắn sẽ không rời khỏi Kinh Đô, cậu có thể nói cho cô ấy một tin để cho cô ấy lập tức xuất ngoại được không”
“Được, nhưng mà cô….
“Giúp tôi liên lạc một người, Hoắc Phong Lang. Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói.
Ngôn Minh Hạo ngẩn ra: “Nhị thiếu gia anh ấy sẽ giúp cô sao?”
“Tôi cũng không biết, nhưng mà bây giờ toàn bộ Kinh Đô này chỉ có cậu với anh ta có năng lực để có thể giúp cho tôi lặng lẽ ra đi được.”
Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ tìm Hoắc Phong Lang nhờ hỗ trợ.
Mặc dù anh ta nhiều lần tổn thương mình, nhưng cô vẫn có một loại trực giác, Hoắc Phong Lang sẽ giúp cô, bởi vì cô có thể cảm giác được Hoắc Phong Lang mỗi lần đối mặt với cô, đáy mắt rất áy náy…
“Được.”
Lúc xe lái qua giao lộ náo nhiệt sầm uất, trên màn lớn bên cạnh cửa hàng tổng hợp đang truyền trực tiếp hôn lễ hoành tráng của Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hôm nay Diệp Minh Ngọc kiều diễm xinh đẹp giống như công chúa vậy.
Vốn là cô định là vạch trần thân phận thật của Diệp Minh Ngọc.
Đáng tiếc cô bây giờ lại bị giam lỏng.
Ngôn Minh Hạo thở dài nói: “Hôm nay là đám cưới hai nhà Sở Diệp, Diệp Minh Ngọc bây giờ thăng lên như diều gặp gió, cô chẳng những là phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, cũng là phu nhân của Sở Văn Khiêm, hai nhà Sở Diệp chuẩn bị hợp tác một hạng mục lớn, bây giờ tư cách của và giá trị của Sở Văn Khiêm có thể so với cả Cậu cả.”
Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt, ánh mắt thu lại ý hận.
Rõ ràng Diệp Minh Ngọc căn bản không phải con gái của Diệp Gia Thanh, nhưng lại thừa kế tất cả tài sản của Diệp Gia Thanh, hết tất cả những thứ này đều là của cô.
Mà bây giờ cô đây, lại như là con chuột trên phố vậy. Diệp Minh Ngọc, Vệ Phương Nghi.
Các người chờ đó.
Chỉ cần cô còn có một hơi thở, thì sẽ không buông tha cho các người, một ngày nào đó sẽ vạch trần bộ mặt của các người
Sau khi đến bệnh viện tư nhân của Quý thị.
Khương Tuyết Nhu bị mấy người hộ vệ nhìn chằm chẳm cho đến khi đi lên lầu kiểm tra.
Nửa đường, chợt thấy Thang Nhược Lam, cô trên người một bộ váy màu vàng nhạt hoa văn con bướm, lộ ra nửa phần bắp chân, trên tay còn cầm một cái túi xách tay hàng hiệu, trên cổ còn đeo một sợi giây chuyền kim cương mười ca ra.
Khương Tuyết Nhu trước kia cũng coi là một nửa người mẫu, liếc mắt liền nhìn ra giá cả những bộ trang phục của cô ta trị giá không rẻ, chỉ riêng cái váy kia sợ rằng vẫn chưa có được đưa ra thị trường, giá cũng sợ rằng cao hơn chín con số.
Trước kia Thang Nhược Lan tuyệt đối không phải là người có thể kiếm ra số tiền này, nhưng mà nay leo lên người Quý Tử Uyên.
“Tuyết Nhu, thật là đúng dịp nga, lại gặp mặt, tôi hôm nay vừa vặn biểu diễn xong liền đến tìm Tử Uyên.” Thang Nhược Lan cười híp mắt đang nói chuyện thì giơ lên bàn tay trên ngón giữa có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: “Đẹp mắt không, Tử Uyên mới mua cho tôi.”
“Đẹp mắt rất đẹp mắt, nhưng mà Quý thiếu gia nổi tiếng là công tử phong lưu, ngủ qua không đến hai mươi thì cũng mười mấy người đàn bà.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nhếch môi: “Loại nhẫn này, anh ta hẳn đã tặng cho không ít người đàn bà.”
Khóe miệng Thang Nhược Lan cứng đờ, mặt lộ vẻ châm chọc: “Ai thì tôi cũng không cần biết, nhưng mà so với người đang trong thời kỳ mang thai mà chồng lại ra ngoài kiếm tiểu tam thì tôi cũng không đáng thương mấy. Aizz, nói thật thì trước đây tôi thật rất hâm mộ cô, nhưng mà chẳng bao lâu, Cậu cả lại không cần cô nữa, bây giờ đi đâu cũng dẫn theo chị Nhạc.
Chương 579: Lo lắng cho Minh Kiều
Cô ta dừng một chút, liếc Khương Tuyết Nhu một cái: “Sợ rằng cô còn không biết, bây giờ mỗi lần lúc bọn họ tụ họp Tử Uyên lúc nào cũng mang tôi theo tham gia, mỗi lần đó Cậu cả Hoắc đều mang theo chị Nhạc, đừng nhắc tới là thân mật biết bao nhiêu, sau mỗi lần tụ họp đó trực tiếp qua đêm ở nhà chị Nhạc”
“Thang tiểu thư…” Ngôn Minh Hạo mặt lộ vẻ cảnh cáo.
“Thư kí Ngôn, tôi là nói thật mà, cậu cũng không ở đấy nên không biết.” Thang Nhược Lan chớp mắt to bỉu mỗi một cái: “Lần trước tôi còn thấy ở trên cổ chị Nhạc còn có rất nhiều vết hôn, chậc chậc.”
Khương Tuyết Nhu mặt không đổi sắc lạnh nhạt chậm biếm: “Như vậy sao, vậy cũng tốt, đúng lúc là tôi không cần một đống rác rưới, thật thích hợp với những thứ này trà xanh như các người.”
“Được rồi, đừng giả bộ, tôi biết cô cảm thấy rất khổ sở. Thang Nhược Lan lấy gương ra bôi một chút son lên gương mặt xinh đẹp của mình: “Đúng rồi, mấy ngày trước chị Nhạc còn mời tôi đi đến biệt thự ở Hải Tân chơi đây, chính là mảnh đất đắt tiền nhất cả Kinh Đô khu bờ biển kia, đẩy cửa phòng ngủ ra một cái là có thể thấy được biển khơi xanh thẳm”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi. Cô dĩ nhiên nhớ căn biệt thự ở Hải Tân kia.
Đã từng là nhà của cô và Hoắc Anh Tuấn, ở nơi đó cô đã chăm sóc, cùng Hoắc Anh Tuấn dưỡng bệnh, cô đã xem nơi đó là nhà mình, cô và anh ở nơi đó đã có rất nhiều lời thề non hẹn biển, thậm chí đối với đứa trẻ này thì ở đó cũng là ở nơi có tụi nhỏ.
Hôm nay anh lại để cho Nhạc Hạ Thu đi vào ở. Một người đàn ông lại có thể bạc tình đến mức nào cơ chứ.
Anh thật… Quá vô tình rồi.
Thấy hình dáng cô thất hồn lạc phách, Thang Nhược Lan rốt cuộc cười, chậm rãi đến gần bên cô thấp giọng nói: “Đã từng, cô và Lâm Minh Kiều đã từng là đại tiểu thư cao cao tại thượng, không nghĩ tới, chuyện Lâm Minh Kiều bị cưỡng hiếp tất cả mọi người đều biết, thanh danh bị mất hết, mà còn cô, cũng bị người ta đá văng, ôi, trời đất xoay chuyển mà.”
“Cô nói gì?” Khương Tuyết Nhu chợt ngẩng đầu, trừng mắt to nhìn cô ta: “Chuyện của Minh Kiều…
“Không sai, mấy ngày nay giới truyền thông đều lên báo, thiên kim tiểu thư của Lâm gia ở Thanh Đồng bị người khác làm nhục. Mọi người đều ở đây nói là cô ta cố ý quyến rũ Nhạc Trạch Đàm nên đáng đời, để xem sau này còn có ai dám muốn cô ta, hai người các người bây giờ, thật đúng là không đáng để tôi coi trọng. Thang Nhược Lan đắc ý nhìn cô một cái, xoay người nghênh ngang mà rời đi.
Mà Khương Tuyết Nhu như bị đóng băng.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới chuyện của Lâm Minh Kiều sẽ bị truyền đi.
Truyền thông là người nào, không phải bị làm nhục nhưng lại bịa truyện trở thành sự thật như vậy.
Chuyện này đối với một cô gái mà nói sẽ trở thành đả kích lớn biết bao.
Cô thật là không dám tưởng tượng.
Cô chợt nhìn về phía Ngôn Minh Hạo: “Chuyện của Minh Kiều thật là bị tung tin như vậy sao?” Ngôn Minh Hạo chật vật không biết phải nói sao, cuối cùng chỉ có thể khổ sở cúi đầu xuống: “Đúng vậy!”
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại vậy hả cô ấy là người bị hại, người bên ngoài tại sao lại mắng cô ấy quyến rũ Nhạc Trạch Đàm” Khương Tuyết Nhu mất khống chế nhìn cậu ta rống to: “Cô ấy là người bị hại cơ mà, những thứ truyền thông kia không có một chút lương tri sao.”
“Thật xin lỗi, chuyện này cũng không biết làm sao bị truyền thông truyền ra ngoài, truyền thông sau đó đi phỏng vấn Nhạc Trạch Đàm, Nhạc Trạch Đàm nói là cô Lâm chủ động quyến rũ anh ta, bởi vì cô Lâm không có truy cứu tiếp, nên mọi người đều cho là cô Lâm chột dạ.” Ngôn Minh Hạo vô lực giải thích.
“Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi muốn xem tin tức một chút. Khương Tuyết Nhu cướp điện thoại di động trong tay cậu ta.
Hộ vệ bên cạnh lập tức kéo cô ra: “Khương tiểu thư, mời cô đi vào làm kiểm tra nhanh một chút.”
“Tôi không muốn, tôi muốn liên lạc với Minh Kiều.
Khương Tuyết Nhu rống to giãy giụa phản kháng.
Nhưng mà những người hộ vệ kia không để ý tới, cưỡng ép đưa cô vào khu B để kiểm tra.
Bất kể cô ầm ĩ thế nào, cũng không có người nào để ý đến cô.
Sau khi kết thúc kiểm tra, cô lần nữa bị đuổi về căn phòng ở lầu cuối biệt thự lạnh như băng.