Anh vô thức nắm chặt tay lái: “Bên chỗ khu biệt thự Hoằng Thịnh kia chủ yếu là khu phòng học, rất nhiều học sinh sống ở bên đó, bảo vệ nghiêm ngặt, mười giờ mà bọn họ dám đến cướp bóc sao?”.
“Đúng vậy, bên đó cũng là lần đầu tiên xảy ra vụ án cướp bóc mà nghênh ngang như vậy, bên phía cảnh sát đã bắt bốn tên kia về quy án, chẳng qua bọn họ nói chỉ vì nghe nói cô Khương là người thừa kế của tập đoàn Diệp Thị, cảm thấy cô ấy có tiền, nên mới muốn đến chỗ cô ấy kiếm chát chút đồ có giá trị”
“Có điều, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đến cướp bóc mà còn đập phá nhà của người ta, đập phá đến mức mà căn bản không thể nào ở nổi, giống như là... trả thù”
Thái dương của Hoắc Anh Tuấn run lên, lúc sau, giọng anh lạnh như băng nói: “Cậu đi tra xem chuyện này có phải có liên quan đến Nhạc Trạch Đàm hay không?
Một tiếng đồng hồ sau, khi anh đang ngồi trong phòng làm việc, Ngôn Minh Hạo lại mang tin tức đến.
“Trợ lý của Nhạc Trạch Đàm đã chuyển tiền cho người nhà của bốn tên có tiền án kia, mỗi người một tỷ rưỡi”.
Vừa dứt lời, Hoắc Anh Tuấn đang ngồi trên ghế da, xoay người lại, hung ác ném chiếc phi tiêu trong tay vào hồng tâm đang treo trên tường.
“Ngôn Minh Hạo, anh nói xem... có phải tôi đã quá dung túng cho Nhạc Trạch Đàm rồi phải không?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn như bị mây đen che phủ, khóe môi cũng hằn lên một độ cung lạnh lẽo.
Ngôn Minh Hạo không nói gì, anh cũng không phải dung túng bình thường đâu, mà là bảo vệ đến mức không phân biệt được đúng sai đấy có được không hả?
Tuy nhiên, anh ta vẫn đưa ra một lời nhắc nhở kín đáo: “Anh như vậy không phải là vì không nỡ làm cô Nhạc đau lòng sao?”
Tròng mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh băng. Anh cúi đầu, xoa xoa ấn đường mệt mỏi.
Đúng vậy, đều là vì Nhạc Hạ Thu.
Ba năm trước, anh không muốn cứu Nhạc Trạch Đàm, nhưng bởi vì Nhạc Hạ Thu, anh đã cứu anh ta, làm trái với lương tâm mà cứu anh ta.
Vì vậy đã khiến Khương Tuyết Nhu hận anh, anh không thể không giam cầm Khương Tuyết Nhu lại, kết quả là anh đã gieo ngòi dẫn nổ cho mọi thứ sau này, mất đi đứa bé.
Còn có chuyện trước đây nữa, anh đã vì Nhạc Trạch Đàm mà thực hiện vụ kiện trái với lương tâm, phá hủy cả một gia đình.
Đổi lấy không phải là sự thay đổi của Nhạc Trạch Đàm, mà là ngày càng tồi tệ hơn.
“Giao chứng cứ cho cảnh sát đi!” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói.
Ngôn Minh Hạo hơi sững sờ: “Nhưng mà nếu như cô Nhạc biết...”
“Nếu như cô ấy đến tìm tôi vì chuyện này thì không cần phải cho cô ấy vào” Hoắc Anh Tuấn xoay người ngồi trên ghế da, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vâng”
Ngôn Minh Hạo gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Lương tâm của tổng giám đốc cuối cùng cũng đã từ từ thức tỉnh rồi!
Trong phòng làm việc của tập đoàn Nhạc Thị.
Khi Nhạc Trạch Đàm đang giở trò ôm cô thư ký thì đột nhiên có nhân viên hốt hoảng chạy vào: "Không hay rồi, Tổng giám đốc Nhạc, trợ lý Vương vừa mới bị người ta đưa đi rồi.”
Nhạc Trạch Đàm đột ngột đứng lên, thư ký nhỏ áo quần xốc xếch trong tay anh ta lập tức té lăn xuống đất.
Lúc này anh ta cũng không có tâm trạng mà quan tâm đến, vội vàng vừa bấm điện thoại gọi cho Nhạc Hạ Thu vừa đi ra ngoài: “Em gái, không xong rồi, trợ lý Vương bị người ta đưa đi rồi”