Tống Dung Đức hạ quyết tâm. Nếu như cô ấy là một người thiện lương, biết thân biết phận, anh ta không ngại để cô ấy sinh đứa bé ra, nhưng qua việc tối hôm
qua anh ta đã nhận thấy rõ sự xảo trá của người phụ nữ này. Anh ta sẽ không tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa.
“Mę kiếp.” Lâm Minh Kiều không nhịn được mắng ra một câu thô tục.
Mất công ngày hôm qua cô ấy còn cho là anh ta có tinh thần trách nhiệm, sẽ là một người bố tốt, kết quả chỉ chớp mắt lại vô tình máu lạnh đến mức làm cho lòng người lạnh lẽo.
“Đi, đi với tôi.” Tống Dung Đức bắt lấy cổ tay cô ấy.
“Anh thả tôi ra, tôi không đi” Lâm Minh Kiều giằng co cũng không phải là muốn giữ lại đứa bé này, mà dựa vào cái gì mà anh ta nói muốn bỏ là bỏ.
“Quả nhiên, lúc trước cô nói với tôi cái gì mà cùng chung mối thù, muốn thuyết phục người nhà của tôi bỏ đứa bé đi đều là gạt người. Cô muốn giữ lại đứa bé này rồi gả cho tôi.”
Chẳng những Tống Dung Đức không buông ra, mà còn vươn một cánh tay khác cố gắng bắt lấy cô ấy.
“Tống Dung Đức, anh thả tôi ra.” Lâm Minh Kiều dùng sức xô đẩy anh ta, kết quả lúc đang đứng trên cầu thang gỗ thì dưới chân trượt một cái, cả người té lăn xuống dưới mặt đất.
“Minh Kiều.”
Mới vừa bước vào cửa Khương Tuyết Nhu đúng lúc nhìn thấy Lâm Minh Kiều lăn thẳng từ trên cầu thang xuống tận lầu một..
Cô vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lâm Minh Kiều ôm bụng, đau đến mức mặt mũi run rẩy.
“Tuyết Nhu… Tớ đau quá..” “Mau gọi xe cứu thương” Khương Tuyết Nhu dặn dò chị Triệu Chị Triệu vội vàng tìm điện thoại gọi 120.
Lúc này Tống Dung Đức mới sực tỉnh, anh ta không nghĩ cô ấy lại… ngã xuống như vậy.
Anh ta không có đẩy cô ấy, anh ta không cố ý.
“Tôi… tôi bế cô ấy” Tống Dung Đức vội vàng chạy xuống muốn ôm Lâm Minh Kiều.
Nhưng lại bị Khương Tuyết Nhu đẩy tay ra. Cô trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt như phun ra lửa: “Cút, anh vội vã muốn hại chết con mình như vậy, ai biết anh có cố ý ôm cậu ấy đi rồi nhân cơ hội triệt để làm mất đứa bé hay không”.
“Khương Tuyết Nhu, cô ăn nói đàng hoàng một chút được không, tôi là người ác độc như vậy sao… mẹ kiếp… cô ta chảy máu.” Đầu óc Tống Dung Đức trống rỗng.
Lâm Minh Kiều vừa cúi đầu nhìn thì sắc mặt trắng bệch: “Tuyết Nhu, phía dưới của tớ đau quá”
“Cậu đừng động đậy, chị Triệu trông chừng cô ấy, chúng ta cùng nhau ôm cô ấy xuống dưới” Khương Tuyết Nhu vội vàng nói với chị Triệu.
Vừa rồi lúc mở cửa chị Triệu cũng nghe thấy Tống Dung Đức la hét muốn bắt Lâm Minh Kiều phá thai, cho nên cũng không dám kêu Tống Dung Đức tới hỗ trợ.
Chị ta và Khương Tuyết Nhu cùng nhau ôm Lâm Minh Kiều xuống thang máy. Rất nhanh xe cứu thương đã tới, lập tức đưa người đến bệnh viện.