“Ai là cục cưng của anh?” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Hoắc.
Anh Tuấn, anh không phải giám đốc lớn à, sao rảnh đến mức đến quậy tôi chơi game vậy hả?”
“Tiền anh kiếm được quá nhiều, vấn đề quan trọng hiện tại là tán gái với tìm bạn gái” Hoắc Anh Tuấn trả lời vô cùng hợp tình hợp lý: “Cùng bạn gái chơi game là nghĩa vụ của anh”
Khương Tuyết Nhu võ trán: “Làm sao anh biết tài khoản của tôi?”
Cô nhớ mình đâu có để lại manh mối nào đâu.
“Lúc trước khi xem phim, em chơi game, anh có để ý” Hoäc Anh Tuấn cúi đầu nói: “Lần đầu anh chơi game, lúc trước anh luôn nghĩ mấy chuyện chơi game này là lãng phí cuộc sống, giờ anh mới hiểu, cùng người mình thích chơi game cũng là một chuyện rất lãng mạn”
Cho dù thông qua micro nhưng Khương Tuyết Nhu bị anh nói đến mức nổi cả da gà da vịt, tiếp theo cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Ngoan, buổi chiều mấy giờ tan làm, anh đến đón em” Hoắc Anh Tuấn tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng.
“Tôi tự chạy được”
“Anh biết, là anh gọi Ngôn Minh Hạo đưa em đến, anh ở trong xe đó chờ em”
Cuối cùng, Khương Tuyết Nhu nói cho anh thời gian.
Buổi chiều.
Khương Tuyết Nhu xách túi, bước vào thang máy tư nhân.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, Diệp Minh Ngọc đắc ý nhìn cô, nhấc chân muốn bước vào.
Nhưng Khương Tuyết Nhu đã lập tức ấn nút đóng cửa, kẹp Diệp Minh Ngọc ở trong.
“Khương Tuyết Nhu, chị định giết tôi hả?” Diệp Minh Ngọc bị cửa kẹp nhìn rất thê thảm, hét lớn.
“Cô nghĩ nhiều rồi” Sau khi Khương Tuyết Nhu ấn mở cửa thì đẩy Diệp Minh Ngọc ra ngoài: “Cô không thấy chữ bên ngoài à? Thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô lấy tư cách gì mà vào?”
Diệp Minh Ngọc cười mỉa: “Không phải chị chỉ dựa vào việc Diệp Gia Thanh cho chị danh phận thừa kế gì gì đó thôi sao, nhưng mà, giờ chị mới chỉ là người quan trọng phụ trách việc phát triển Diệp thị trong tương lai thôi, chắc chị không biết, ông nội đã sắp đồng ý để bộ tài vụ phê duyệt cho tôi ba trăm sáu mươi nghìn tý để phát triển và hùn vốn cộng tác với công ty Sở thị, chắc chị không ngờ được đâu nhỉ? Lúc trước làm mọi cách đuổi tôi và bố đi, không ngờ bọn tôi trở lại nhanh như vậy chứ gì.
“Tôi biết gần đây cô đến nhà họ Diệp lấy lòng ông và bà, nhưng mà Diệp Minh Ngọc à, cô nên nhớ mình họ Diệp, đừng có đi may áo cưới cho người ta, chắc cô cũng hiểu, một khi nhà họ Sở cảm thấy cô không còn giá trị, cây cải trắng lăng nhăng Sở Văn Khiêm còn muốn cô chắc?
Giống như lúc trước, không phải cô ở bệnh viện khóc lóc kể lế việc mình bị cách chức, Sở Văn Khiêm đã đánh cô à?”
Khương Tuyết Nhu vén mái tóc dài ra sau tai, mỉm cười mỉa mai: “Còn nữa, trong phòng họp buổi sáng, Sở Văn Khiêm còn định chọc ghẹo người chị là tôi đấy, không tin cô có thể hỏi thử”
€ô nói xong thì thả tay khỏi nút mở cửa, cửa thang máy đóng lại.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Minh Ngọc lập tức giận đến văn vẹo, lẽ ra bây giờ cô ta sế tan làm, giờ lại phải đến phòng giám sát kiểm tra video, cô ta nhìn thấy Sở Văn Khiêm dùng tay sờ mặt Khương Tuyết Nhu, động tác đáng khinh vô cùng.
Đáy mắt cô ta lộ rõ sự tức giận.
Sở Văn Khiêm, anh đúng là tên khốn không có lương tâm.
Bên này, Khương Tuyết Nhu đến bãi đổ xe, còn chưa đến trước xe đã thấy Hoắc Anh Tuấn đang đứng tựa vào chiếc xe thể thao của cô, quần trẳng dài phối với áo sơ mi sọc xanh trẳng, trên cổ áo trước ngực còn cài một chiếc kính râm, cả người toát ra hơi thở lãng tử phóng khoáng, nhất là cặp chân dài kia, có thể so với người mẫu nam đứng đầu quốc tế.
Khương Tuyết Nhu nhìn một hồi, cô cảm thấy Hoắc Anh Tuấn càng sống càng trẻ ra thì phải, bây giờ mà nói anh ta hai mươi lăm tuổi sợ là cũng có người tin.
“Tuyết Nhu..”
Hoắc Anh Tuấn vừa thấy cô đến thì lập tức mở cửa ghế phó lái.
Khương Tuyết Nhu đưa chìa khoá xe cho anh, ngồi xuống.
“Tôi tự chạy cũng được”
Nửa người trên của anh nhanh chóng dựa sát lên cô, mùi gỗ lành lạnh của đàn ông mang theo vài phần mờ ám dâng lên, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên cảm thấy hơi không quen.