Mục lục
Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Chương 830: Tra hỏi (2)


Ngôn Minh Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, xem ra cô Khương kia nhắc lại chuyện cũ rồi, nếu như là anh ta, anh ta cũng không để yên chuyện này: “Tôi cũng không dám chắc, dù sao lúc đó tôi thấy Trình Nhã Thanh lột hết áo ngoài của cô Khương rồi, nhìn thấy cả dây đeo bên trong rồi, còn lật này vén kia nữa, có rất nhiều nơi… đều bị hở ra, còn muốn lột quần của cô Khương, nên tôi mới tới ngăn cản, nhưng Trình Nhã Thanh lại nói lời lẽ của tôi là nghi ngờ cô ấy kiểm tra không kỹ, để tôi làm, sau đó thì anh vào”


Hoäc Anh Tuấn nảm chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía.


Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận: “Nói thật ra”


Dương Nham bị dọa cho sợ hãi mà phun hết ra: “Đúng như những gì thư kí Ngôn nói ạ”


“Thế nên… lúc đó Trình Nhã Thanh đang muốn lột quần của Khương Tuyết Nhu sao?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt lại.


‘Vương Nguyên Nhuận nuốt một ngụm nước bọt nói: “Lúc đó Trình Nhã Thanh nói sợ cô ấy giấu trong quần…”


Lời còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã giáng một cú đấm thật mạnh tới.


Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận bị đấm cho mặt mũi bầm dập, nhưng không ai dám hó hé gì.


“Thế nên mấy cậu đều nhìn thấy hết rồi phải không?” Gân xanh trên tay anh nổi hết lên, người phụ nữ của anh lại bị mấy tên khốn này nhìn thấy hết rồi, anh hận không thể móc hết mắt của mấy tên này ra.


“Chúng tôi… chúng tôi không có.” Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận run cầm cập, chết cũng không dám nhận.


“Sao có thể không thấy được, lúc đầu mấy cậu giữ cô ấy, chắc chắn nhìn rõ lắm chứ gì” Hoäc Anh Tuấn nặng nề đạp lên tay bọn họ.


“Sao lúc đó mấy cậu không lên tiếng đi, dù tôi với Khương Tuyết Nhu ly hôn, thì cô ấy cũng là vợ trước của tôi, từ lúc nào đến lượt mấy cậu húp của trời vậy”


“Xin lỗi, cậu cả Hoäc” Hai người họ quỳ gối trên đất dập đầu côm cốp.


“Lúc đó cậu cực kì chán ghét cô Khương, chúng tôi tưởng cậu chán mà còn ghét cô ấy, lại thêm Trình Nhã Thanh là người của chúng ta nên chúng tôi mới mắt nhắm mắt mở như vậy”


Hoắc Anh Tuấn tức đến muốn hộc máu mồm.


Anh biết hai tên này đang nói thật lòng, là do bản thân anh coi thường Khương Tuyết Nhu trước, thế nên bọn họ mới làm nhục Khương Tuyết Nhu.


Nói cho cùng, đều là mấy việc ngu ngốc mà bản thân mình làm ra cả, thế mà lúc sáng lúc Khương Tuyết Nhu nhắc đến, anh còn mang theo thái độ nghi ngờ, cho rằng cô muốn trả thù riêng Trình Nhã Thanh.


Bây giờ nghĩ lại, bản thân anh không có tư cách để nói thích cô.


Rốt cuộc anh đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc làm tổn thương cô rồi.


Anh vừa tình sâu như biến mà nói với cô sau này sẽ thay đối, cả đời này sẽ yêu thương cô, nhưng bản thân lại không hề tin tưởng cô, thậm chí còn không bằng một thành viên trong nhóm Thanh Long.


Hỏi sao cô ấy lại giận như vậy.





anh đang ở dưới lầu, anh điều tra xong rồi, anh đưa em đi gặp Trình Nhã Thanh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK