“Người này là..” Khương Tuyết Nhu tò mò mà quay đầu lại nhìn người đàn ông kia.
Cô vẫn còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một lực mạnh kéo lại.
Hoäc Anh Tuấn đầy ngang ngược mà nhìn cô: “Không cho phép em nhìn người đàn ông khác!”
Khương Tuyết Nhu cứng họng: “Em không có hứng thú với đàn ông trung niên. Em chỉ cảm thấy khí thế trên người ông ta rất mạnh”
“Ông ta là Đường chủ, cũng là người đứng đầu của nhóm Thanh Long. Ông ta chỉ nghe theo lệnh của anh thôi”
Hoäc Anh Tuấn giải thích với cô: “Để có thể trở thành đường chủ của Thanh Long thì bản lĩnh nhất định phải đứng đầu Nguyệt Hàn. Hơn nữa, những người có thể gia nhập Thanh Long bắt buộc phải trải rất nhiều thử thách khó khăn gian khổ. Vậy nên, khí thế trên người Chiến Đường chủ mới mạnh mẽ như vậy”
“ỒI” Khương Tuyết Nhu gật gật đầu, nói: “À, đúng rồi! Vừa nãy em ở trong phòng xé nát quần áo của Trình Nhã Thanh. Em đoán cô ta chắc chắn sẽ rất hận em”
“Cô ta không dám đâu!” Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên tia lạnh lùng tàn nhẫn.
“Em là người của anh. Cô ta hận em thì chẳng khác nào cô ta đang hận anh. Dám ghét bỏ người phụ nữ của anh thì chỉ có một kết cục: ‘chết không toàn thây’“
Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn Hoäc Anh Tuấn. Tất cả những người nắm trong tay quyền lực tối cao đều có một bệnh chung. Đó là cho rằng không ai dám phản bội họ, toàn tâm toàn lực trung thành với họ, mà họ không biết rằng lòng người là thứ khó nắm bắt nhất!
“Em chỉ đang nhắc nhở anh thôi! Lần trước Trình Nhã Thanh dám làm nhục em trước mặt anh. Điều này cho thấy, giữa anh và Nhạc Hạ Thu thì Nhạc Hạ Thu quan trọng với cô ta hơn. Anh đừng hiểu lầm, em cũng không cố ý nhằm vào cô ta. Hơn nữa vừa nãy em cũng đã trả thù rồi. Em nói để anh chú ý cẩn thận hơn một chút”
Khương Tuyết Nhu thẳng thần nói.
Hoäc Anh Tuấn không nhịn được nhìn cô lâu hơn, sau đó nở nụ cười: “Em đang quan tâm anh à?”
*Vớ vẩn! Bây giờ anh và em đang hợp tác với nhau, em không muốn anh gặp nguy hiểm” Khương Tuyết Nhu cúi đầu nói.
“Anh sẽ không sao đâu!” Hoắc Anh Tuấn ôm chặt cô, nói: “Cục cưng! Sau này thế lực của anh lớn mạnh rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!”
Thay vì luôn là người làm tổn thương em!
Hoäc Anh Tuấn âm thầm thề trong lòng.
Hình Đường.
Chiến Đường chủ đẩy cửa bước vào thì thấy Dương Nham đang cởi trói cho Trình Nhã Thanh.
Trên người Trình Nhã Thanh đang khoác áo khoác của Dương Nham. Nửa người trên của cô ta được che kín nhưng nửa người dưới lại hoàn toàn lộ ra ngoài.
Trên mặt đất rơi đầy vải vụn. Nhìn thoáng qua cũng biết đấy là quần áo của phụ nữ.
“Đường chủ…”
Trình Nhã Thanh vừa nhìn thấy ông ta, nước mắt liền không ngừng rơi xuống: “Toàn bộ quần áo của em đều bị Khương Tuyết Nhu xé nát hết rồi! Cơ thể em cũng bị bọn họ thấy hết!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Chiến đường chủ tối sâm lại: “Khi nào nhóm Thanh Long của chúng ta có loại hình phạt này?”
Ông ta tưởng rằng cùng lắm chỉ là quất hai roi hoặc đánh mấy hèo.
Dương Nham vội vàng giải thích: “Đây là lệnh của cậu cả Hoắc.
Nói rằng lúc trước Trình Nhã Thanh lột quần áo của cô Khương, cô Khương chỉ lấy cách thức cũ của cô ta để trả lại thôi”
Chiến Đường chủ cởi áo khoác, ném cho Trình Nhã Thanh: “Đi cùng tôi!”
Trình Nhã Thanh khóc nức nở đi theo sau Chiến Đường chủ. Mỗi một bước đi cô ta đều có thể cảm nhận được những ánh mắt kì lạ đang nhìn về phía mình.
Cho đến khi tất cả bọn họ đều đi hết, phòng khách nhà họ Hình bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm thảo luận.
“Thể nào Trình Nhã Thanh có thể trở thành người phụ nữ của Chiến Đường chủ. Lúc trước không thấy, hôm nay cởi ra mới phát hiện, nhìn cô ta ngon thật!”
“Nói nhỏ thôi! Này! Các cậu nghĩ có nên nói mối quan hệ giữa Chiến Đường chủ và Trình Nhã Thanh cho cậu cả Hoắc biết không?”
“Chắc không cần đâu! Quan hệ giữa Chiến Đường chủ và cậu cả Hoäc rất tốt. Nhỡ đâu cậu Hoäc lại nghĩ rằng chúng ta đang khích bác ly gián thì sao? Vả lại, vừa nấy tôi nhìn thấy Chiến Đường chủ cũng không phải tức giận lắm!”