Mỗi một tấm đều thân mật không dứt, giống như một đôi trẻ thơ.
Thậm chí tài khoản mạng xã hội của Nhạc Hạ Thu cũng bị người khác khui ra, tối hôm qua Nhạc Hạ Thu còn đăng lên một hình bánh ngọt ba tầng, phía trên bánh ngọt còn để một đôi công chúa và vương tử, Nhạc Hạ Thu còn kèm thêm dòng trạng thái: chưa từng có một ngày nghĩ đến sẽ có thể cùng anh trải qua sinh nhật, yêu anh, mối tình đầu của em, mối tình cuối cùng của em.
Các bạn trên mạng điên cuồng tức giận mắng ở trên mạng.
Chết tiệt, trước khi tôi còn tưởng rằng Cậu cả là thánh tình, lúc này mới không bao lâu liền xuất tiểu tam, thật là con mẹ nó cặn bã.
Tôi cũng vậy, trước còn hâm mộ vợ Cậu cả được anh ta yêu mến, cả hai như thiên thần tình yêu vậy.
Cảm giác đại thiếu phu nhân thật đáng thương Người đàn bà này nhìn dáng dấp liền biết là một con tiểu tam, thật không biết xấu hổ.
Đi chết đi, tiện nhân.
Quyến rũ chồng người khác, cô có xấu hổ hay không, cả nhà cô tất cả đi chết đi Khương Tuyết Nhu tắt điện thoại di động, thật thà đi đánh răng.
Cô cho là mình sẽ không khóc, nhưng khi bàn chải đánh răng được một nửa, lúc thấy bàn chải đánh răng của Hoắc Anh Tuấn trên bồn rửa tay, lại khóc lóc thất thanh.
Tám giờ rưởi, lúc cô từ trong phòng đi ra, thỉnh thoảng đi ngang qua người giúp việc, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt thương hại. Cô biết, những tin tức kia mọi người đều thấy được.
Vừa mới đi tới cửa phòng ăn, bên trong liền truyền tới giọng nói của vợ của chủ hai Cổ Ngọc Quỳnh: “Tôi thấy Hoắc Anh Tuấn còn thích cô ta được bao nhiêu, lúc này mới không được mấy ngày liền thay lòng, ở đây người ta còn là lấy phi cơ đưa người khác đi xem pháo bông, tôi thấy là cậu ta bây giờ đã không còn quan tâm đến cô ta rồi.”
Hoắc Chân nói: “Cái này cũng không biện pháp, Anh Tuấn trước kia yêu Nhạc Hạ Thu nhiều bao nhiều chứ, hơn nữa Khương Tuyết Nhu… Mặt cũng bị hủy rồi, quả thật khó coi.”
“Nói cũng phải, nếu tôi là đàn ông, có thể tôi cũng sẽ kiếm người khác.”
Bà cụ Hoắc thở dài: “Khổ cái là hai đứa trẻ còn chưa thành hình”
Cố Ngọc Quỳnh : “Hoäc Anh Tuấn nhất định là muốn đứa trẻ không muốn mẹ, tôi cũng là người làm mẹ, nhất định sẽ không thể để hai đứa bé bỏ lại cho nhà họ Hoắc chúng ta”
Ông cụ Hoäc trầm giọng nói: “Tóm lại, là cháu của nhà họ Hoäc, hai đứa bé nhất định phải ở lại nhà họ Hoäc, ai cũng đều không thể mang đi”
Khương Tuyết Nhu theo bản năng dừng bước, xoay người rời đi.
Phòng làm việc tập đoàn Hoäc thị.
Hoäc Anh Tuấn nhìn tin tức trong máy vi tính gương mặt tuấn tú trở nên nặng nề: “Đã điều tra xong chưa, là ai lan rộng ra ngoài.”
“Là nhà họ Sở sau lưng âm thầm cung cấp cho truyên thông” Ngôn Minh Hạo đúng sự thật báo cáo.
“Nhà họ Sở?”
Hoäc Anh Tuấn đột nhiên nheo lại ánh mắt lạnh lùng, cả người lạnh lẻo mà nguy hiểm: “Rất tốt, bây giờ nhà họ Sở là muốn công khai đối đầu với chúng ta đúng không”
Ngôn Minh Hạo môi khẽ nhúc nhích, lấy dũng khí nói: “Cậu cả, nếu không hay là anh nói với bên ngoài giải thích một chút nói là anh với cô Nhạc chỉ là bạn tốt thôi, thân phận anh bây giờ là người đã kết hôn, chuyện truyền đi quả thật đối với danh dự Hoäc thị không tốt.”
Hoäc Anh Tuấn trâm ngâm không nói, Nhạc Trạch Đàm gọi điện thoại cho anh: “Cậu cả Hoác, không xong, Hạ Thu sáng nay lúc ra cửa bị người †a đả thương.”
Nửa tiếng sau, Hoắc Anh Tuấn chạy tới bệnh viện, Nhạc Trạch Đàm đã đợi ở cửa đã lâu: “Cậu cả Hoäc, anh tới rồi sao, Hạ Thu bây giờ còn năm ở trên giường bệnh, bác sĩ nói em ấy bị đập nên não bị chấn động Hoäc Anh Tuấn cau mày, sắc mặt nặng nề đẩy cửa phòng bệnh ra, trên trán Nhạc Hạ Thu quấn vải thưa, khuôn mặt nhỏ nhăn trăng noãn trở nên tái nhợt suy nhược.
“Tại sao không nói với anh”Hoäc Anh Tuấn đưa tay sờ vết thương trên trán cô ta một cái.
Chương 566: Đi đàm phán
Nhạc Hạ Thu bị đau rên lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có sao, chẳng qua là vết thương nhỏ.”
Một bên Nhạc Trạch Đàm lập tức nói: “Ai da, cái gì mà chẳng qua là vết thương nhỏ, lúc ấy chảy thật là nhiều máu. Cậu cả Hoắc, tôi có việc phải nói. Anh cùng Hạ Thu của chúng tôi ở chung một chỗ như vậy đối với em ấy thật không công bằng, tối hôm qua hình anh mừng sinh nhật em ấy cũng không biết là những người thất đức nào truyền đi, bây giờ trên mạng ùn ùn kéo đến mắng em gái tôi, nói cô ấy là người thứ ba, còn mắng cô ấy đê tiện, nói chung mắng rất khó nghe, thậm chí còn có người tìm được chỗ ở của cô ấy, quá không an toàn”
Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm chốc lát, nói: “Đã như vậy, trước tiên dọn đến một nơi ở khác của anh đi.
“Có thể nha! Nhạc Trạch Đàm ánh mắt sáng lên: “Vừa vặn tôi nghe nói Cậu cả Hoắc mấy năm trước có mua một căn biệt thự ở bên bờ biển, Hạ Thu thích nhất ở bờ biển, liền tới nơi đó đi.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Anh đúng là ở biệt thự Hải Tân, chỉ là… Nơi đó trước kia anh với Khương Tuyết Nhu đã từng ở qua.
Anh theo bản năng không đồng ý.
“Anh hai… Nhạc Hạ Thu tức giận trợn mắt nhìn anh ta một cái, nhưng mà vẫn quay đầu ngọt ngào đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh là nhớ trước kia em nói là thích ở bờ biển, cho nên mới mua một căn biệt thự ở bờ biển sao?”
Mặt đối với ánh mắt sáng trong suốt của người đàn bà này, đầu Hoắc Anh Tuấn dời đi chỗ khác “ừ”.
“Vậy… Vậy em có thể dọn đến nơi đó không.” Nhạc Hạ Thu cắn nửa bên môi tái nhợt cười ngọt nói. Hoắc Anh Tuấn không biết làm sao, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Nhạc Trạch Đàm lại nói: “Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, em ấy cũng không có khả năng cứ núp ở trong biệt thự của Cậu cả Hoắc mà không đi ra, công việc bây giờ cũng không thể đi, đi kia cũng bị người chỉ người chỏ, cả đời đều phải mang danh là người thứ ba, đối với Hạ Thu mà nói quá không công bằng, rõ ràng các người mới là đã yêu nhau từ trước, dựa vào cái gì để cho em ấy phải gánh vác hết thảy những tiếng xấu này.”
“Anh, anh đừng nói, có thể ở cùng với Anh Tuấn đến hôm nay, em đã rất thỏa mãn” Nhạc Hạ Thu hốc mắt đỏ au: “Dù là vì anh ấy, em cả đời không thấy được ánh sáng, em cũng nguyện ý”
Hoäc Anh Tuấn sờ đầu một cái, trong lòng dâng lên một chút áy náy: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em không thấy được ánh sáng.”
Sau khi nói xong, đáy mắt anh thoáng qua âm Từ bệnh viện đi ra ngoài, anh ngồi lên xe: “Đi đến biệt thự nhà họ Hoäc”
Một tiếng sau.
Anh đi vào trong biệt thự.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, Khương Tuyết Nhu ngồi ở phía dưới bóng cây bồ đào trên cái ghế gồ nghiêm túc đọc sách, năng ấm xuyên thấu qua lá cây trải lên làm da trăng sáng của cô, hết thảy đẹp đế giống như một bức tranh vậy.
Mấy giây ngắn ngủi, đáy lòng Hoắc Anh Tuấn chợt lướt qua một cảm giác kỳ quái khác thường, nhưng thoáng qua rất nhanh, chính anh cũng không biết chính xác lý do Khi phục hồi lại tỉnh thần, anh nhấc chân sãi bước đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, người đàn ông mặc một cái áo khoác màu xám tro quần thường, phía trên phối hợp Với áo sơ mi công sở màu xanh đa trời, ống tay áo cuốn lên, vân khí chất đẹp tuyệt khiến cho tìm của bất kỳ người đàn bà cũng đập thình thịch, : nhưng chỉ tiếc giờ phút này trên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra ánh mắt lạnh lùng và bạc tình.
So với lần đầu tiên hai người gặp mặt ánh mắt ấy càng lạnh lẽo hơn.
Cô tự nói cho mình, muốn tập cho mình thói quen nhìn người đàn ông này lãnh đạm một chút xiu.
Nhưng mà mỗi đối mặt với anh, tim cô liền đau mấy phần.
Đã từng là người đàn ông mình yêu bây giờ đối với mình so với người xa lạ cũng không băng.
“€ó chuyện gì không?”
Cô quay đi, che đi ánh mắt khổ sở mở miệng hỏi.
“Em là vợ tôi, tại sao tôi lại không thể tìm em”
Hoäc Anh Tuấn bật thốt lên, sau khi nói xong, anh liền giật mình, mình tại sao lại nói ra những lời này.
“Thì ra anh còn biết tôi là vợ anh à, tôi còn tưởng răng anh đã sớm quên” Khương Tuyết Nhu đùa cợt nói.
Hoäc Anh Tuấn mặt lộ phiền não: “Bớt dài dòng, hôm nay tôi tới tìm cô là có việc, cô đi nói với truyền thông một tiếng là tuyên bố tháng trước tôi với cô đã ly dị, bây giờ giữa chúng ta hôn nhân cháng qua là hiệp nghị hôn nhân để có được cái mình muốn”
Khương Tuyết Nhu chợt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi đen nhánh xinh đẹp toát ra nét không thể tin.
Chương 567: Thanh minh với bên ngoài
Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt cô nhìn không quá thoải mái, không nhịn được móc ra điều thuốc, đốt, sau khi hít một hơi, để cho tâm mình cứng rắn hơn: “Có nghe hay không, vốn là tôi cùng cô kết hôn chính là bị người nhà họ Hoắc thúc giục làm phiền, cô chẳng qua cũng là nhận lầm tôi thành cậu của Lục Thanh Minh nên mới có thể kết hôn”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa nói: “Không sai, chúng ta ban đầu là hiệp nghị kết hôn, nhưng mà sau đó phát sinh quan hệ đều là anh và tôi tình nguyện, tôi không ép anh!”
“Im miệng. Hoắc Anh Tuấn nghe chói tai: “Đó là cô hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi, nếu không, cô cho là tôi sẽ để ý cô sao”
Mặc dù đã sớm biết anh không cố ý nói những lời này, nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn là không chịu thua kém mù quáng hét lên: “Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng, vì để cho Nhạc Hạ Thu danh chính ngôn thuận không bị người bên ngoài mắng, anh không tiếc để cho tôi nói láo với mọi người tuyên bố chúng ta ly dị, cái gì được cái mình muốn, người bên ngoài sẽ cho là tôi vì muốn tiền của nhà họ Hoắc, không sai, Nhạc Hạ Thu có thể giải oan, vậy tôi thì sao, tôi sẽ bị người khác mắng chết đi, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không.”
“Tôi tại sao phải để ý tới cảm nhận của cô, tôi lại không thích cô.”
Hoắc Anh Tuấn hờ hững cau mày, nói một lời so với lần trước còn lạnh lùng hơn.
Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cười lên, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra. Cô cũng không biết là thuật thôi miên của Nhạc Hạ Thu thật lợi hại, hay là Hoắc Anh Tuấn vốn là không quên được Nhạc Hạ Thu.
Hoắc Anh Tuấn bị cô cười làm cho rất không thoải mái: “Cô nghe lời tôi mà làm đi.”
“Để cho người khác biết anh ra ngoài tìm tình nhân cũng được đi, tôi tạm thời còn có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thỏa mãn hai người các người, anh nằm mơ đi, trên mạng những người đó mắng không sai, Nhạc Hạ Thu chính là tiểu tam”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa rống lên.
“Im miệng”
Hoắc Anh Tuấn vô tình tát một bạt tai lên trên mặt cô.
Cô đờ đẫn, che mình mặt, nước mắt hai hàng lăn xuống.
“Khương Tuyết Nhụ, tôi cảnh cáo cô, đừng để cho tôi lại nghe được cô dám nhục mạ Hạ Thu một chữ” Hoäc Anh Tuấn nheo mắt, từng chữ từng câu cảnh cáo: “Tôi xin khuyên cô một câu, tốt nhất dựa theo lời tôi nói mà làm, nếu không bệnh của Diệp.
Gia Thanh tôi sẽ không để cho bác sĩ An Kiệt Nhân tiếp tục chữa trị”
“Hoäc Anh Tuấn, anh khốn kiếp” Khương Tuyết Nhu bị buộc đến bờ vực, trong cổ họng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
“Tôi nói được là làm được” Hoäc Anh Tuấn vô hình, không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, xoay người rời đi.
“Hoäc Anh Tuấn, tôi có thể đem hết thảy những chuyện này gánh vác hết” Khương Tuyết Nhụ bồng nhiên nói: “Chỉ cần anh cùng tôi ly dị, tôi mang đứa trẻ đi, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh.
“Cô năm mợ, đứa trẻ là của tôi, Khương Tuyết Nhụ, cô vĩnh viên không có tư cách trả giá với tôi, nếu không nghĩ kĩ, tôi sẽ để cho bác sĩ An Kiệt Nhân rời đi”
Hoäc Anh Tuấn nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh, cả người tựa như bị bóng tối bao phủ.
Không tới hai mươi phút, cô nhận được điện thoại từ bác sĩ An Kiệt Nhân gọi tới, nói là không thể tiếp tục trị liệu cho Diệp Gia Thanh.
Nếu như Diệp Gia Thanh không được trị liệu, hai mẹ con Vệ Phương Nghi sẽ quản ông ấy, hôm nay nhà họ Diệp lại là do Diệp Diêu Đông làm chủ, như vậy Diệp Gia Thanh không bao lâu nữa sẽ đi đời.
Cô không có cách nào, chỉ có thể dùng mạng xã hội lên tiếng: thật lòng chúc phúc cho Hoäc Anh Tuấn có thể tìm được người yêu, chuyện cho tới bây giờ, tôi không thể không nói cho mọi người chân tướng, thật ra thì tôi với Hoắc Anh Tuấn tháng trước đã ly dị, lúc trước tôi cùng anh ấy kết hôn, chủ yếu là bởi vì Hoäc Anh Tuấn bị người nhà ép cưới, hôn nhân giữa chúng tôi chỉ là được cái mình muốn, không có cảm tình, Cô Nhạc là thanh mai trúc mã, là người yêu của Hoäc Anh Tuấn, trước bởi vì các loại hiểu lâm nên tách ra, cô ấy không phải là tiểu tam, tôi thật tâm chúc phúc cho bọn họ người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc Sau khi lời thanh minh phát ra ngoài.
Rất nhiều người bạn trên mạng vòng bạn bè trên mạng xã hội của cô lên tiếng măng nhiếc.
Cái gì mà được cái mình muốn, đoán chừng là Hoäc Anh Tuấn cho cô rất nhiều tiền đi.
Chết tiệt, lúc trước tôi lại tin hai người các người thật sự có tình cảm, cảm giác bị lừa như kẻ ngu vậy Thu được bao nhiêu tiền vậy chứ.
Chương 568: Dọn vào biệt thự Hải Tân
Tôi thấy cô dứt khoát đừng làm chủ tịch, đi diễn xuất đi, diễn xuất thích hợp với cô.
Mà ngay sau đó trên mạng bắt đầu xuất hiện rất nhiều tấm hình Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu chụp chung ân ái với nhau hồi trung học cấp hai, trung học cấp ba, rất nhiều người bạn trên mạng bắt đầu ca ngợi các tình yêu trường tình của hai người.
Nhưng mà phía sau những thứ này Khương Tuyết Nhu đã không thèm chú ý tới, cô đem app mạng xã hội tháo gỡ, như là không muốn nhìn tới những tin tức này nữa.
Cho đến khi Lâm Minh Kiều nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới: “Khương Tuyết câu điên rồi sao, cái gì cậu với Hoắc Anh Tuấn đã ly dị tháng trước, các người căn bản không có ly dị, anh ta chính là người đã có vợ mà vẫn giấu điểm qua lại với Nhạc Hạ Thu, dựa vào cái gì bọn họ tiện như vậy, còn muốn đem trách nhiệm đổ hết lên trên đầu cậu, không nghe phía bên ngoài những người đó mắng cậu như thế nào sao, không được, bà sắp bị tức chết, bà hận không được cầm cây đao chém chết đôi cẩu nam nữ kia.”
“Minh Kiều, tớ không có biện pháp, Hoắc Anh Tuấn lấy bố tớ ra uy hiếp tớ, nếu như tớ không lên tiếng thanh minh, anh ấy cũng không để cho bác sĩ tiếp tục chữa bệnh cho bố tớ.” Khương Tuyết Nhu tràn đầy bất đắc dĩ nói.
“Anh ta còn là một con người sao, thật con mẹ nó anh ta là một đống cặn bả, cậu lập tức ly dị với anh ta ngay.” Lâm Minh Kiều tức chết.
“Anh ấy còn phải đợi tớ sinh đứa trẻ này ra mới có thể ly dị.
“Anh ta còn muốn cướp đứa trẻ?” Lâm Minh Kiều thiếu chút nữa hộc máu: “Anh ta không phải còn có Nhạc Hạ Thu sao, tương lai để cho cô ta sinh, chẳng lẽ cô ta còn không sinh được con sao”
“Nhà họ Hoắc là loại người như thế nào cậu biết mà, làm sao có thể máu mủ của họ lưu lạc bên ngoài được chứ. Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Đừng lo lắng, tớ sẽ nghĩ biện pháp”
“Thật là tức chết tớ, tuyệt đối không thể cho Nhạc Hạ Thu làm mẹ ghẻ của con cậu”
“Dĩ nhiên.”
Cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu mặt đầy vẻ lo lång.
Mà bên kia.
Nhạc Hạ Thu rất nhanh tiến vào biệt thự Hải Tân.
Nhạc Trạch Đàm khắp nơi lắc lư nhìn một vòng: “Hạ Thu, nơi này thật là sang trọng, không trách em trăm phương ngàn kế muốn dọn vào, anh nghe nói nơi Hải Tân này là khu vực đắt tiền nhất toàn Kinh Đô “Em dọn vào không phải là bởi vì đắt tiền…” Nhạc Hạ Thu cười híp mắt ngồi lên trên ghế sa lon.
“Anh biết, còn không phải là bởi vì nơi này là nơi Khương Tuyết Nhu với Hoắc Anh Tuấn trước kia ở qua sao? Nếu như Khương Tuyết Nhu biết, phỏng đoán sẽ tức hộc máu đi.” Nhạc Trạch Đàm bội phục nhìn em gái mình: “Trước kia cô ta một mực đắc ý mình là cái gì thiếu phu nhân, anh thấy cô ta bây giờ cái gì cũng không phải, em không biết hiện ở Kinh Đô có bao nhiêu nhà giàu có quý tộc tới nịnh hót anh, mọi người đều biết em sẽ là Hoắc thiếu phu nhân tương lai.”
“Đừng nóng vội, sau này chờ em cùng Hoắc Anh Tuấn kết hôn rồi, sẽ còn có nhiều hơn người đến để lấy lòng anh. Nhạc Hạ Thu nhàn nhạt nói.
“Trước mắt là anh thấy sẽ được, em rất nhanh sẽ trở thành Hoắc thiếu phu nhân.”
Điện thoại Nhạc Trạch Đàm bỗng nhiên vang lên, anh ta đi qua một bên nhận điện thoại, cười hắc hắc.
Một lát sau, trở lại nói: “Anh đi một chút.”
“Anh đi đâu?” Nhạc Hạ Thu liếc anh ta một cái: “Sẽ không lại đi làm gì chuyện gì thất đức chứ, em nói cho anh biết, Hoắc Anh Tuấn mặc dù yêu em, mặc dù là cưng chìu em nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ nghe em, anh ấy không thích anh rất lâu rồi.”
“Yên tâm, anh chính là đi dạy dỗ chi cái con nhỏ Lâm Minh Kiều kia một chút” Nhạc Trạch Đàm cười hắc hắc nói.
Đôi mặt Nhạc Hạ Thu khẽ nhúc nhích: “Chính là người bạn kia của Khương Tuyết Nhu?”
“Đúng, dáng dấp cũng xinh đẹp mấy phần, nhưng mà vân còn rất kiêu kỳ, lúc trước anh theo đuổi cô ta, cô ta còn măng anh, coi thường anh.
Lần trước ở bệnh viện, cô ta mắng anh, khẩu khí kia làm anh tức nghẹn không thôi”
Chương 569: Lâm Minh Kiều gặp nguy Nhạc
Trạch Đàm khinh thường: “Anh để cho người theo dõi cô ta ít ngày rồi, không đem làm cô ta anh không phải họ Nhạc.”
Nhạc Hạ Thu chớp chớp mắt, nếu là người khác cũng được đi. Nhưng mà cái người Lâm Minh Kiều này, cô ta trước kia cũng nhìn không vừa mắt.
“Đã như vậy, vậy anh cứ việc chơi đi, đừng đùa chết”
“Yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ.”
Buổi tối chín giờ.
Khương Tuyết Nhu sau khi tắm xong, Lâm Minh Kiều gửi một tin nhắn tới, gửi cho cô một trò chơi bảo hai người cùng chơi game.
Cô biết Lâm Minh Kiều là sợ cô một mình suy nghĩ bậy bạ, liền vui vẻ đồng ý.
Hai người vừa mở micro lên, đánh mấy trận, Lâm Minh Kiều ở đầu bên kia hét lên: “Mau tới tiếp viện, tớ bị người ta bao vây không ra được.”
“Cậu chờ một chút…“
Khương Tuyết Nhu mở bản đồ, bên kia chợt nghe Lâm Minh Kiều lẩm bẩm: “Buổi tối muộn rồi ai còn gõ cửa… Các người muốn làm gì, tôi bảo cảnh sát…”
“Rầm rầm.”
Đột nhiên bên kia truyền tới động tĩnh rất lớn.
Ngay sau đó liền không có âm thanh từ bên kia truyền tới nữa.
Khương Tuyết Nhu vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều, không gọi được.
Một loạt dự cảm xấu bao phủ tới, biệt thự cách nhà Lâm Minh Kiều ít nhất có một giờ đi xe, bây giờ cô chạy tới căn bản không kịp, mà cô ở Kinh Đô này căn bản không quen biết người nào. Suy nghĩ một chút, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lương Duy Phong: “Duy Phong, nhà Minh Kiều hình như có người xông vào, anh có thể lập tức chạy tới xem giúp tôi một chút được hay không, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, tôi đem địa chỉ gửi cho anh, tôi lập tức chạy tới.”
“Được, tôi lập tức đi qua liền.”
Sau khi kết thúc điện thoại, Khương Tuyết Nhu lại báo cảnh sát, lập tức lấy xe lái đến cửa.
An ninh giữ cửa không cho cô đi, lòng cô như lửa đốt, trực tiếp lái xe đụng vào.
Cửa vững chắc, đụng không thể gãy, an ninh giật mình, vội vàng mở cửa ra, để cho cô sau khi rời đi, an ninh vội vàng gọi điện thoại cho quản gia.
Khương Tuyết Nhu chạy một đường như gió lốc, một giờ đi xe, bốn mươi phút liền chạy tới nhà trọ của Lâm Minh Kiều Thời điểm cô chạy lên, cửa nhà trọ đã bị cạy ra Trong phòng khách một mảnh xốc xếch, trong phòng ngủ có âm thanh đánh lộn truyền tới.
Cô vội vàng vọt vào, Lâm Minh Kiều cả người vô lực năm ở trên giường, con ngươi tan rả, trên người quần áo bị xé rách rưới, trên mặt, trên người, vết thương chồng chất.
Lương Duy Phong một thân một mình đang đánh nhau với ba người đàn ông, trong đó hai người có thân hình cao lớn, nhìn một cái chính là côn đồ chuyên nghiệp, trên người Lương Duy Phong đã nhiều chỏ bị thương.
Một người khác bất ngờ chính là Nhạc Trạch Đàm, anh ta thừa dịp thời điểm Lương Duy Phong bị dây dưa cản chân, lập tức nhào tới chô Lâm Minh Kiều, lần nữa gỡ quần áo cô ra “Khốn kiếp”
Một màn này, hung hãn đâm bị thương cặp mất của Khương Tuyết Nhu €ô không để ý hết thấy năm thùng rác bên cạnh lên hướng Nhạc Trạch Đàm đập tới Bị đập trúng Nhạc Trạch Đàm lửa giận bốc ba mét dùng sức đẩy cô ra.
“Cẩn thận…
“ Lương Duy Phong vội vàng xông lại ôm lấy cô.
Nhưng mà sau lưng hai tên côn đồ thấy vậy lập tức cầm đao đâm trúng bả vai anh ta.
“Duy Phong…
“ Khương Tuyết Nhu giật mình, kinh hoảng thất thố đỡ lấy anh.
“Đừng lo lắng, chẳng qua là… Vết thương nhỏ”
Gương mặt tuấn tú của Lương Duy Phong lập tức ảm đạm, nhưng mà vẫn cưỡng ép an ủi cô.
Ngực của Khương Tuyết Nhu hung hăng chặn một cái, nước mắt tuôn trào ra.