Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cười nói: "Dì à, dì nhận sai mèo rồi ạ. Mèo nhà chúng cháu ăn nhiều quá nên béo thôi ạ." "Không đâu, vừa nãy tôi có gặp chồng cô rồi. Tôi có hỏi qua thì chính chồng cô thừa nhận con mèo đó mang thai mà." "Chồng cháu?"
Người dì này nói đến chắc không phải là Hoắc Anh Tuấn chứ hả?
Đúng vậy, thỉnh thoảng Hoắc Anh Tuấn cũng ra ngoài dắt mèo đi dạo, nhưng mà Bunny không có mang thai mà. "Dì à, nhất định là dì nhận nhầm người rồi." "Không đâu, mặc dù mắt tôi có chút kém nhưng khuôn mặt đó của chồng cô chỉ có một người trong hàng nghìn người. Cả cái khu nhỏ này không có người thứ hai như thế. Ngôi sao trên TV tôi xem cũng chưa đẹp bằng chồng cô đâu. Hơn nữa mèo nhà tôi chơi với mèo nhà cô từ lâu lắm rồi."
Dì nói xong thì gọi con mèo của cô lại, Bunny thấy vậy lập tức đi ra chào hỏi nhà chồng. Nhìn nó vô cùng vui vẻ giống như gặp được bạn thân lâu năm.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn ngây ngốc. Bunny mang thai rồi?
Từ từ, Bunny vậy mà là giống cái sao? Trời ạ, từ trước đến giờ cô cứ nghĩ Bunny là giống đực.
Từ việc Bunny luôn quấn lấy cô hay là tên của nó đều giống giống đực. "Cô gái à, mắt cô cũng không được tốt lắm đâu. Bụng nó to như vậy rồi, vừa nhìn đã biết là đang mang thai. Chẳng lẽ chồng cô không nói cho cô biết à?" "Cháu..." Trời ạ! "Cảm ơn dì đã nhắc nhở ạ. Đây là lần đầu tiên cháu nuôi mèo." Đọc truyện m ới nhất tại Truyệ 88.net
Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng chào tạm biệt đối phương sau đó nhanh chóng gọi taxi đến bệnh viện thú ýmặt.
Sau khi làm siêu âm cho Bunny xong, bác sĩ khẽ đẩy mắt kính nói: "Cô gái, cô quan tâm đến nó thật đấy. Mèo của cô sắp đến ngày sinh đến nơi rồi đấy?"
Trong đầu Khương Tuyết Nhu lúc này loạn thành một đoàn.
Cái gì?
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ tin Bunny mang thai mà bây giờ lại nghe tin nó sắp sinh rồi? "Dự tính khoảng mười ngày nữa sẽ sinh." Bác sĩ nói: "Mấy ngày này phải đặc biệt chú ý đến nó. Nhưng mà tôi thấy lông mèo của cô khá mềm mại, có lẽ dinh dưỡng và thể chất của nó đều rất tốt. Tự nó sinh cũng không gặp vấn đề gì đâu." "...Vậy, bác sĩ, tôi muốn hỏi chút là Bunny lúc mang thai sẽ có triệu chứng nôn mửa không?" "Sẽ có triệu chứng đó. Khoảng giai đoạn đầu có thể có triệu chứng uể oải tinh thần, chán ăn."
Khương Tuyết Nhu không biết cô rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Hiện tại trong đầu cô đều là: 'Cô bị Hoắc Anh Tuấn lừa!
Dựa theo ngày mang thai của Bunny thì lần nó nôn mửa đó, Hoắc Anh Tuấn mang nó đi bệnh viện khám chắc chắn đã biết Bunny mang thai rồi.
Quan trọng là, Bunny không phải bởi vì cô cho nó ăn khoai tây chiên và thịt bò làm ảnh hưởng đến dạ dày của nó khiến nó nôn mửa. Mời bạn đọc truyện tại
Rõ ràng đấy là triệu chứng nôn mửa khi mang thai.
Cho nên vì sao mấy ngày nay cô luôn ngây ngốc cảm thấy áy náy?
Cho nên vì sao mỗi ngày cô phải thay đổi thức ăn cho Bunny để điều trị dạ dày cho nó?
Cô căn bản không làm sai cái gì sao lại bị
Hoắc Anh Tuấn chụp cái mũ tội lỗi này lên cô chứ? Làm cô lúc nào cũng cảm thấy áy náy với Bunny.
Cô bị anh đùa giỡn hả?
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô bây
Nếu không phải Hoắc Anh Tuấn từng cứu giờ. cô hai lần, cô thật sự muốn tát anh hai cái. Ai cho phép anh mỗi lần đưa cô về nhà lại dựa vào chuyện cô phạm sai lầm với Bunny mà chỉ trích cô?
Hoắc hèn hạ!
Về đến nhà, Hoắc Anh Tuần còn chưa trở về, Khương Tuyết Nhu bởi vì uống thuốc mà cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trước.
Buổi sáng, cô trong nhà vệ sinh đánh răng, nghe thấy tiếng mở cửa. Cô lập tức súc miệng một lượt rồi xông ra ngoài. "Cô làm gì thế?"
Hoắc mặt lạnh, anh đừng mơ được tôi tha thứ. "Chuyện Bunny mang thai anh biết từ lâu rồi đúng không?" Sau khi Khương Tuyết Nhu nói xong lập tức nhìn chăm chăm gương mặt anh, tuy rằng có chút mờ nhạt nhưng cô vẫn thấy được anh có cảm thấy mất tự nhiên. "Nó mang thai sao?" Anh thản nhiên đảo mắt đi.