Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, Nhạc Ha Thu bất đắc dĩ giải thích: “Lần này cô ta quả điên. cuồng, anh không thấy nhà mình đã bị cô ta đâm nát thành cái dạng gì rồi sao? Thật may mà không đụng trúng anh, lần này không dạy dỗ cô ta một chút, nói không chừng lần sau cô ta càng không sợ hãi”.
Hoắc Anh Tuấn lập tức trầm mặc.
Anh biết Khương Tuyết Nhu còn thích mình, nhưng điên cuồng như vậy thì thật sự là làm cho anh cảm thấy đáng sợ, cũng cần phải dạy dỗ cô một chút.
Khương Tuyết Nhu cười lạnh nhìn bọn họ: “Đừng có tự mình đa tình, tôi tới đây không phải vì đố kỵ các người kết hôn, tôi tới là để cảnh báo các người, tượng đất còn có ba phần tính khí. Nhạc Hạ Thu, tôi khuyên cô quản lý Nhạc Trạch Đàm cho tốt, tối hôm qua nhà tôi
bị người khác cạy khoá đập nát.
“Trùng hợp nhỉ, ban ngày Lâm Minh Kiều vừa mới chỉ trích Nhạc Trạch Đàm trước mặt truyền thông. Đến buổi tối, chỗ ở của cô ấy lập tức xảy ra chuyện. Mặc dù người xông vào nhà tôi đã bị bắt, nhưng cũng chỉ là mấy tên côn đồ cắc ké, mà người sai khiến đằng sau lưng, trừ Nhạc Trạch Đàm ra thì không còn người nào khác”.
Nét mặt Hoắc Anh Tuấn khẽ thay đổi, lúc này anh mới chú ý đến sắc mặt tiều tụy của Khương Tuyết Nhu, vành mắt sưng đỏ, nhìn bộ dạng giống như không ngủ mà khóc cả đêm.
“Là Nhạc Trạch Đàm làm sao?” Anh quay đầu nhìn về phía Nhạc Hạ Thu, sắc mặt hết sức khó coi.
“Không có, chuyện này không thể nào”
Nhạc Hạ Thu căn bản không biết chuyện này, trong lòng hoảng hốt.
“Hôm qua em cố ý gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói vốn dĩ không để lời của Lâm Minh Kiều trong lòng, sẽ không đi tìm bọn họ gây phiền phức. Tuyết Nhu, tôi cảm thấy nhất định là do bình thường có đắc tội không ít người. Cô đừng có mà vì ghét tôi nên chụp cái mũ này đến trên đầu anh tôi”
“Cái thứ hèn hạ vô liêm sỉ như Nhạc Trạch Đàm còn cần tôi nhắc nhở sao? Ba năm trước, anh ta đã dám dẫn người xông vào nhà người khác gây bạo động, thậm chí biết rõ lúc ấy tôi đang có bầu mà anh ta còn dám đẩy tôi! Huống chi hôm nay anh ta còn có một người em gái sắp được gả vào nhà họ Hoắc, còn có chuyện gì mà anh ta không làm được?”
Khương Tuyết Nhu dùng ánh mắt căm ghét hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn:
“Anh cứ che chở Nhạc Trạch Đàm cả đời đi, sớm muộn gì danh tiếng của anh cũng sẽ vì anh ta mà trở nên tồi tệ, khiến cho người khác chán ghét. Anh đúng là bạn đao phủ giúp kẻ xấu làm việc ác”.
Thân hình cao lớn của Hoắc Anh Tuấn chợt chấn động.
Nắm đấm không tự chủ siết chặt, anh sa sầm hỏi: “Ba năm trước, Nhạc Trạch Đàm đầy cô?"
“Anh ta đẩy tôi thì sao? Anh sẽ để tâm chắc? Anh ta đánh bạn tôi một trận, anh vì người phụ nữ này mà lấy bố tôi ép tôi. Nhiều năm như vậy, Hoắc Anh Tuấn, trong lòng của anh không có một chút áy náy nào sao? Nhưng mà tôi nghĩ anh sẽ không đâu, bởi vì anh cũng giống như Nhạc Trạch Đàm vậy thôi, đều là một tên ác mà máu lạnh vô tình”
Nếu không phải do anh liên tục dung túng, làm sao Nhạc Trạch Đàm có thể tổn thương đến Hiểu Khuê.
Nghĩ đến dáng vẻ con mình đau đớn, Khương Tuyết Nhu không nhịn được hốc mắt đỏ lên, cả người cũng không khống chế được mà run rẩy.
“Quản lý Nhạc Trạch Đàm cho tốt, hôm qua anh ta phá huỷ nhà tôi, hôm nay tôi phá huỷ nhà các người. Ngày mai anh ta lấy mạng của bạn tôi, tôi sẽ lấy mạng các người!”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu tràn ngập căm ghét.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn không khỏi nghẹn lại, nghẹn đến mức khó chịu.
Anh không thích cô hận mình, càng không thích dáng vẻ cô rơi nước mắt.
Nhưng rất nhanh, cảnh sát đã tới.
“Tổng giám đốc Hoắc, là người này lái xe tông vào nhà anh sao?” Cảnh sát đi về phía Khương Tuyết Nhu.
“Không cần, tôi không truy cứu nữa” Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn nói.
“Anh Tuấn” Nhạc Ha Thu cắn môi: “Cô ta thiếu chút nữa đã...”
“Đã nói không truy cứu là không truy cứu!” Hoắc Anh Tuấn không nhìn cô ta lấy một cái, xoay người đi lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Anh Tuấn” Nhạc Hạ Thu muốn đuổi theo, nhưng Hoắc Anh Tuấn chỉ để lại cho cô ta một cái đuôi xe.
Anh đã hoàn toàn quên mất, vừa nãy mới đồng ý sẽ dẫn cô ta đi tiêm.