Tổng Dung Đức sững sờ, anh ta nghĩ Nhạc Hạ Thu sẽ đồng ý không chút do dự
Điều này khác với những gì anh ta suy nghĩ.
Dáng vẻ này của Nhạc Hạ Thu có chút giống với kiểu lúc quan trọng muốn mượn tiền bạn thân, kết quả bạn thân tìm đủ mọi cách để viện cớ, không muốn cho mượn.
“Vậy thì thôi, đã muộn rồi, anh về trước đây. Em nghỉ ngơi đi, anh không quấy rầy em nữa.” Tống Dung Đức xua tay, không có tâm trạng để ở lại.
“Dung Đức, em xin lỗi. Có chút chuyện mà em cũng không giúp các anh được.” Nhạc Hạ Thu tỏ vẻ áy náy đến sắp khóc.
“Không sao, nếu Lão Hoắc cần tiền thì anh và Tử Uyên có thể giúp. Lúc nãy anh chỉ thuận miệng nói thôi.” Tống Dung Đức miễn cưỡng an ủi cô ta rồi mới rời khỏi biệt thự.
Khi lái xe ra ngoài, anh ta quay đầu nhìn lại căn biệt thự này. Mặc dù nơi này nằm gần bờ biển nhưng bãi cát tuyệt đẹp, nước biển trong xanh, là nơi gần thành phố nhất và là khu đất ven biển đắt tiền nhất của cả Kinh Đô.
Năm đó Lão Hoắc phải tốn chín nghìn tỷ để mua nó. Bây giờ ít nhất căn biệt thự này cũng phải tăng hai nghìn bốn trăm tỷ. Lúc Lão Hoắc chia tay, không hề do dự mà cho Hạ Thu căn biệt thự này. Còn hai vị phụ huynh của nhà họ Hoắc lại sống trong biệt thự mấy chục tỷ ở ngoại ô.
Anh ta thở dài.
Bỏ đi, cũng không nên trách Hạ Thu. Nếu Lão Hoắc đã cho Hạ Thu tiền thì cô ấy có quyền sử dụng số tiền đó. Hơn nữa, đó cũng không phải là mấy chục triệu mà là hơn trăm nghìn tỷ. Đầu năm nay, tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì nên không ai muốn lấy ra. Cho dù là cô gái tốt bụng như Nhạc Hạ Thu cũng không tương tự.
Lúc này, Quý Tử Uyên đột nhiên gọi điện cho anh ta: “Tôi bắt được Nhạc Trạch Đàm rồi.”
“Ở đâu, tôi lập tức đến đó.” Tống Dung Đức lập tức lái xe đến một nhà máy của nhà họ Quý.
Sau khi đến đó, Nhạc Trạch Đàm đã bị trói chặt và ném xuống đất. Quý Tử Uyên đang ngồi trên ghế ở bên cạnh, mặc một bộ đồ vest đắt tiền. Anh ta cúi đầu xuống, chậm rãi lau tròng kính ở trong tay.
Thấy anh ta đến thì đôi mắt kín đảo khẽ liếc anh ta một cái. Rõ ràng đang rất bình tĩnh nhưng bên trong dường như lại có sóng ngầm mãnh liệt.
“Cậu Tống, cứu mạng với.” Nhạc Trạch Đàm hét lớn khi nhìn thấy anh ta: “Tôi không có bảo cậu Kha làm hại cậu Hoắc. Cậu Hoắc là ân nhân của tôi, sao tôi có thể hại cậu ấy được. Chỉ là lúc tôi uống rượu với cậu Kha, uống nhiều nên vô tình nói ra một câu. Tôi bị oan mà.”
Tổng Dung Đức tiến lên đá một cái khiến anh ta lộn mèo: “Nếu đã bị oan thì tại sao lại trốn. Mẹ nó, cứ mỗi lần làm chuyện xấu là lại muốn chạy. Đừng nói là Hoắc Anh Tuấn, tôi với anh còn rất nhiều nợ phải tính sổ. Nói xem lần trước ở bữa tiệc tuyên bố sản phẩm mới của tôi, có phải anh bỏ thuốc Lâm Minh Kiều không”
“Tôi không có, tôi nào có cái gan đó.”
“Không có cái gan đó thì việc gì anh phải trốn đi xuất ngoại ngay ngày hôm sao, ngay cả bóng người cũng không thấy!” Sắc mặt Tống Dung Đức khó coi, ra sức đá anh ta: “Anh có biết anh hại chết tôi rồi không?”
Nhạc Trạch Đàm bị đá đến đau cả người nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng kêu oan.
“Dung Đức, tránh ra. Cậu khoa chân múa tay kiểu này không làm ai bị thương được cả.” Quý Tử Uyên đeo mắt kính vào và đứng lên, gương mặt tuấn tú lịch sự nho nhã nhưng Nhạc Trạch Đàm lại vô thức thấy rùng mình.
Trong ba người này, Quý Tử Uyên thường ít nói nhất và cũng giỏi che giấu nhất. Bề ngoài là một bác sĩ nhưng nói về thủ đoạn thì hoàn toàn không kém cậu Hoắc.
“Cậu Quý, tôi có thể thề. Tôi không dám làm hại cậu Hoắc… đừng… đừng… cứu mạng… tôi đau chết mất.” Nhạc Trạch Đàm còn chưa nói xong thì Quý Tử Uyên đã đạp lên mu bàn tay của anh ta.