Chỉ là cả hai người đều không chú ý tới, Hoắc Phong Lang trong lúc trở về phòng, ở chỗ ngoặt đã thấy Khương Tuyết Nhu từ trong phòng Hoắc Anh Tuấn đi ra.
Anh ta mỉm cười, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
Dì Tần đưa cô ra theo cửa nhỏ, vòng đến phòng khách. Bởi vì cô đột nhiên mất tích, khiến mọi người trong cả nhà họ Hoắc và họ Diệp đều tụ tập lại, thậm chí cà ông cụ và bà cụ nhà họ Hoắc cũng có mắt.
Thấy cô đã trở lại, Vệ Phương Nghi trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng vọt đi lên: “Tuyết Nhu, con không tin không tức biến đi đâu vậy, cả điện thoại cũng không nghe. Chúng ta đã đi tìm con khắp nơi không thấy, thực sự là làm mọi người lo lắng muốn chết”
Mấy lời này nói ra, khiến sắc mặt bà cụ nhà họ Hoắc và cả đám người đều rất khó coi, ai nấy đều cảm thấy Khương Tuyết Nhu quá không hiểu chuyện.
“Mà, tại sao cô lại thay quần áo khác rồi?” Hoắc Văn đột nhiên nói.
Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, ủy khuất nói: “Trong lúc tôi đi loanh quanh tản bộ, do không chú ý nên đã ngã xuống bể bơi. Dì Tần nhìn thấy tôi bị ướt hết cả người, liền đưa tôi tới bên kia thay quần áo, sấy khô tóc. Di động của tôi bị dính nước, đã hỏng rồi.”
Cô nói xong dừng lại một chút, giọng nói tràn ngập sự hối lỗi: “Thật sự xin lỗi mọi người, tôi thấy mọi người đều chơi bài rất vui vẻ nên không muốn quấy rầy”.
“Là như thế thật sao?” Bà cụ nhà họ Hoắc nhìn về phía dì Tần. Dì Tần đã nhà họ Hoắc hơn ba mươi năm, bà cụ rất tín nhiệm.
“Những gì cô ấy nói chính là thật sự.” Dì Tần cười nói.
“Được rồi, người không có việc gì thì tốt rồi, giải tán thôi” Bà cụ nhà họ Hoắc xoa xoa giữa mày, bị sự náo loạn này làm cho khó chịu. Diệp Gia Thanh cũng không nghĩ tiếp tục ở lại đây, nói: “Đêm nay thật sự gây phiền phức cho mọi người rồi, chúng ta về thôi” .
Chờ người nhà họ Diệp rời đi, Hoắc Văn cả người đều cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng chính bà ta là người sắp xếp đem đẩy Khương Tuyết Nhu xuống hồ nước nóng, tại sao dì Tần lại cũng nói cô ta bị ngã ở hồ bơi.
Là ai đã bảo dì Tần nói như vậy? Và là ai đã muốn giúp Khương Tuyết Nhu?
Lúc này, Hoắc Vân Dương cười tủm tỉm đi đến trước mặt bà ta: “Cô, chuyện của nhà họ Diệp, cô vẫn nên bớt tham gia vào đi. Cô là người nhà họ Hoắc, lại đi theo người ngoài gây ra sóng gió, nếu bị ông bà biết được, e rằng sẽ không thể trở về được đâu.”
Hoắc Văn hoảng sợ, trừng mắt nhìn Hoắc Vân Dương: “Cháu cứu cô ta?”
Hoắc Vân Vương nhún nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Cô nghĩ xem nếu cháu đem chuyện này kể cho bố mẹ cháu, sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Hoắc văn không nói lên lời.
Nếu như anh trai và chị dâu bà ta biết bà chính là người sắp xếp đưa con của họ vào việc lần này, e rằng hai anh em sẽ cãi nhau tới long trời lở đất.
Bà ta run lập cập, cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Xe trở về biệt thự nhà họ Diệp.
Vừa xuống xe, Diệp Minh Ngọc còn lên tiếng oán trách: Lần sau phiền chị ra khỏi cửa thì thông báo một tiếng, cứ như vậy đùng đùng bỏ đi, thật khiến mọi người mệt mỏi. Chị không thấy lúc đó ông cụ và bà cụ nhà họ Hoắc đều rất khó chịu sao?”.
Khương Tuyết Nhu trước sau không nói một câu, đi thẳng vào phòng khách rồi mới quay đầu nhìn về phía Diệp Gia Thanh: “Bố, kỳ thật đêm nay con bị một người giúp việc của nhà họ Hoắc gọi ra ngoài, nói rằng bà cụ nhà họ Hoắc muốn gặp con. Nhưng cô ta dẫn con đi vòng qua hồ nước nóng, sau đó đẩy con xuống nước. Lúc đó trong hồ còn có Hoắc Văn Dương, may là con đã biết anh ta từ trước, anh ta không những không hại con mà còn giúp con trốn đi.”
“cái gì” Diệp Gia Thanh hoảng sợ: “Tại sao con không sớm nói ra chuyện này?”
Diệp Minh Ngọc vội vàng che miệng: “Không thể nào, không thể có chuyện Hoắc Vân Dương sẽ giúp chị được. Anh ta chính là một tên lưu manh biến thái, nhìn thấy phụ nữ liền không kiềm được lòng, không phải chị đã bị anh ta …”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Diệp Gia Thanh cũng lập tức lo lắng: “Tuyết Nhu, con ..”..
“Bố, bố yên tâm, con không sao. Bởi vì con vừa mới bị đẩy xuống hồ chưa được tới một phút, rất nhanh gì Phương Nghi đã mang theo đám người Hoắc Văn và Hoắc Thiên Hà tới tìm con” Khương Tuyết Nhu cười như không cười, nhìn Vệ Phương Nghi liếc mắt một cái: “Sau đó bọn họ tìm mãi ở suối nước nóng không thấy còn, liền khẳng định con đã mất tích, rồi làm náo loạn cả nhà họ Hoắc đi khắp nơi tìm con”
Diệp Gia Thanh không phải là kẻ ngốc, nghe đến đây thì trừng mắt nhìn Vệ Phương Nghi.
Vệ Phương Nghi giật mình: “Khương Tuyết Nhu, cô có ý gì? Chính tại tôi nghe được người hầu nhà họ Hoắc nói cô đang lén lút ở hồ nước nóng, tôi cho rằng cô muốn quyến rũ Hoắc Vân Dương. Mà Hoắc Vân Dương nào giờ phẩm hạnh không hề tốt đẹp gì. Tôi lo lắng cho cô nên mới vội vã chạy tới.”
“Phải rồi. Vội vã chạy tới để xem tôi quần áo xộc xệch bị Hoắc Vân Dương đè lên người đúng không? Như vậy thì thanh danh của tôi sẽ bị huỷ, người nhà họ Diệp các người sẽ cảm thấy tôi phẩm hạnh không tốt, đi quyến rũ cậu Vân Dương thế là đành đồng ý để tôi cưới Hoắc Vân Dương?”.
Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt thở dài: “Dì à, nếu như dì thật sự quan tâm con, thì nên một mình lặng lẽ tới đây, chứ không mang theo cả nhà họ Hoắc đến được, tìm không được con thì nên vui vẻ yên tâm, chứ không phải quậy đến mức ai ai cũng biết”
Mỗi một câu nói của cô đều có lý lẽ rõ ràng, Diệp Gia Thanh cho dù là ngốc cũng hiểu được chuyện này chắc chắn không khỏi liên quan đến Vệ Phương Nghi.
“Phương Nghi, bà thật sự quá hiểm độc rồi.” Diệp Gia Thanh run lên vì tức giận.
“Nó chỉ là một đứa con gái có thù oán gì với bà chứ, bình thường hai mẹ con các người ở trong nhà luôn lăm le nhắm vào nó thì thôi đi, nhưng nhà họ Hoắc mà bà cũng muốn hủy hoại nó”.
Khương Tuyết Nhu cau mày: “Bố, lẽ nào bố không nhận ra lúc cơm tối, đầu bếp nhà họ Hoắc cũng cố ý nhắm vào con sao?”
“Phải, xém chút bố quên rồi.” Diệp Gia Thanh nhớ lại, sự chán ghét của ông ấy đối với Vệ Phương Nghi gần như lên đến đỉnh điểm: “Tôi nhớ rồi, trước đây bà không phải từng nói với tôi rằng bà và Hoắc Văn tình cảm cũng không tệ sao, hôm nay cũng nhìn thấy các người cùng vào cùng ra nữa…”.
“Bố, bố đừng để chị ta gây xích mích chia rẽ” Diệp Minh Ngọc lo lắng nói.
“Con im miệng.” Diệp Gia Than tức giận quát: “Xem con bị mẹ con dạy dỗ thành ra cái thể loại gì đây, mẹ con hai người đúng là nham hiểm”
Diệp Minh Ngọc ngẩn ra, Vệ Phương Nghi cũng bắt đầu nổi cáu: “Diệp Gia Thanh, từ khi nó trở về, ông chỉ bảo vệ nó, tôi thấy ông đối với con tiện nhân Khương Thanh Thư đó vẫn còn…”
Vệ Phương Nghi chưa kịp nói xong Diệp Gia Thanh đã thẳng tay tát vào mặt cô: “Vệ Phương Nghi, đã làm việc sai trái còn không biết hối cải, việc tôi hối hận nhất cả đời này chính là cưới bà.”
“Diệp Gia Thanh, ông dám đánh tôi” Vệ Phương Nghi ôm mặt đau đớn lộ vẻ khó tin, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống: “Minh Ngọc, chúng ta đi, chúng ta về nhà ngoại con”
Bà ta nói xong khóc lóc kéo tay Diệp Minh Ngọc đi ra ngoài.
“Bố, bố thật bất công, từ khi Khương Tuyết Nhu đến, bố cũng chẳng thèm quan tâm con nữa.” Diệp Minh Ngọc cũng khóc lóc rồi theo Vệ Phương Nghi rời đi.
Diệp Gia Thanh ngồi trên sô pha sắc mặt tái nhợt, Khương Tuyết Nhu thấp giọng nói: “Bố, con xin lỗi, vốn dĩ con không muốn nói, nhưng hôm nay bọn họ…”
“Không phải lỗi của con, là bố vô dụng, không bảo vệ được con” Diệp Gia Thanh như nghĩ ra điều gì, vẻ mặt đau khổ, cũng hạ quyết tâm: “Bố sẽ nghĩ cách ly hôn với bà ta”.
Khương Tuyết Nhu sững sờ, trầm mặc, vướng mắc kinh doanh giữa hai nhà Diệp Vệ đã quá sâu, nghĩ chắc bất cứ ai trong nhà họ Diệp cũng sẽ không ủng hộ.
Vệ Phương Nghi đưa Diệp Minh Ngọc khóc lóc trở về nhà họ Vệ.
Em trai ruột Vệ Phong nhìn thấy vết thương trên mặt Vệ Phương Nghi thì vô cùng tức giận: “Chị, Khương Tuyết Nhu này để em đến xử nó, đúng lúc mảnh đất đó cũng khiến em phát cáu lâu rồi.” – Có câu nói này, Vệ Phương Nghi cũng thấy yên tâm, em trai ruột này của bà ta trước giờ là cũng là một tay máu mặt, ở bên ngoài kết giao không ít bọn ác ôn.
Xử ý một phương Tuyết Nhu thật là quá dễ dàng.
Khi mẹ con Vệ Phương Nghi vắng nhà được hai ngày, Khương Tuyết Nhu ngược lại thấy sống rất thoải mái. Ăn sáng xong cô lái xe đến công ty, lái xe trên một con đường núi quanh co uốn lượn, đột nhiên, phía trước xuất hiện một khúc cua gấp, cô đạp phanh, nhưng thắng xe không hoạt động.
Chiếc xe đã bị người ta giở trò rồi!
Chương 312: Xe có vấn đề
Khương Tuyết Nhu phản ứng và nhanh chóng bẻ lái, chiếc xe không được phanh lại lao đi càng lúc càng nhanh trên khúc cua xuống dốc.
Phía trước, một chiếc Bentley đột nhiên xuất hiện.
Trên con đường hẹp, cô quyết đoán kịp thời nhanh chóng lách sang bên cạnh vượt qua.
Người lái xe Bentley bị một phen giật mình: “Cậu hai, người đó có bệnh sao, đang đua xe à, trên đường này mà lái xe tới một trăm năm sáu chục cây.”
Hoắc Phong Lang ngẩng đầu lên nhìn, thấy chiếc xe màu trắng lao trên đường núi nhanh như gió, cua qua mấy khúc cua dường như cũng không đạp thẳng xe.
Bình thường anh ta lái xe cũng không dám lái kiểu này.
“Xe có vấn đề, mau đuổi theo.”
Tài xế liều mạng đuổi theo, điều khiển bọn họ kinh ngạc là chiếc xe màu trắng này đang lao trên đường núi với vận tốc gần hai trăm, cuối cùng khi nhìn thấy chiếc xe sắp lật, Khương Tuyết Nhu quyết định lái xe vào một con đường đang được tu sửa, “rầm” một tiếng, bên phải thân xa tông vào một cái cây to.
Hoắc Phong Lang nhanh chóng xuống xe chạy tới, mở cửa xe, túi khí an toàn cũng đã được bật ra, bên trong là một người phụ nữ thân hình mảnh
mai được bao gọn trong đó, người đã bị hôn mê, nhưng trên người không có bất kỳ thương tích nào.
“Khương Tuyết Nhu.” Hoắc Phong Lang nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp ấy, không khỏi kinh ngạc, vội vàng cùng tài xế đưa người từ bên trong ra, sau đó đưa đến bệnh viện gần nhất.
Không lâu sau, Diệp Gia Thanh hốt hoảng chạy tới, Hoắc Phong Lang an ủi nói: “Chú Diệp, chú đừng lo, cô ấy rất thông minh cũng rất dũng cảm, cháu nhìn thấy xe của cô ấy bị mất khống chế rất lâu, nhưng vẫn bình tĩnh lái xe vượt qua nhiều khúc cua, sau đó vì muốn giảm tốc độ nên đã lái xe vào một con đường bùn đang tu sửa, khi tông xe cũng không ai ngồi bên phải, cô ấy bị hôn mê nhưng cũng không nhìn thấy vết thương ngoài da nào, chắc có lẽ là bị chấn động nên ngất đi.”
“Thật tốt quá” Diệp Gia Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói với Hoắc Phong Lang: “Cậu hai, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ” .
“Đừng khách sáo, tôi chỉ là làm việc tôi nên làm mà thôi.” Khoảng nửa giờ sau, nhân viên y tế bước ra, đúng như dự đoán của Hoắc
Phong Lang, Khương Tuyết Nhu chỉ bất tỉnh do phần đầu và người bị chấn động mạnh, những chỗ khác trên người cũng không có bất kỳ thương tổn nào.
Do sáng nay Hoắc Phong Lang đến công ty còn có chuyện, sau khi thấy cô không có chuyện gì, nên đã ngồi xe trở về công ty.
Trên đường, tài xế nói: “Cậu hai, cậu nghĩ xe của cô ấy có phải là bị người. khác giở trò rồi không”
Hoắc Phong Lang khẽ cười, không phải rõ ràng thắng xe của chiếc xe hơn sáu tỷ đã hỏng rồi sao.
Tài xế thở dài: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người xảy ra tai nạn trên khúc cua mà bị thương nhẹ như vậy, nếu là người phụ nữ bình thường thì sớm đã bị dọa sợ thất kinh ba hồn bảy phách rồi, có lẽ xe cũng rơi xuống vách núi, còn cô gái xinh đẹp này trông còn trẻ tuổi, không những kỹ năng lái xe giỏi, mà sự bình tĩnh và dũng cảm của cô ấy còn khiến lão tài xế như tôi cũng phải cảm thấy hổ thẹn”
“Phải” Hoắc Phong Lang gõ ngón tay lên đầu gối, mấy ngày trước anh ta từng gặp cô ở nhà họ Hoắc, lúc đó cô chỉ cho người ta cảm giác chỉ là một bình hoa xinh đẹp quyến rũ, ngoài sắc đẹp ra thì chẳng có gì, nhưng hôm nay. cô đã khiến anh ta cảm thấy rất là bất ngờ.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn thèm thuồng người như cô chỉ là vì sắc đẹp.
Không biết Hoắc Anh Tuấn sẽ phản ứng như thế nào khi biết có xảy ra tại nạn xe?
Mười hai giờ sáng. Hoắc Phong Lang đi đến phòng ăn của công ty. Tầng dành cho lãnh đạo cấp cao và nhân viên không giống nhau.
Khi bước vào trong phòng, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn trong bộ âu phục phẳng phiu từ phía hành lang đi tới, ngũ quan anh tuấn nhưng cũng toát ra vẻ lạnh lùng, phía sau anh còn có mấy vị lãnh đạo đi theo lần lượt báo cáo thành tích.
Chương 313: Hoắc Phong Lang cứu Khương Tuyết Nhu
Đôi mắt của Hoắc Phong Lang nheo lại, những vị lãnh đạo cao cấp ấy trước mặt anh ta thì luôn làm trái lại nhưng lại âm thầm tâng bốc, còn ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn thì ra vẻ thấp bé ngoan ngoãn giống như một con chó vậy.
Đôi môi mỏng của anh ta khẽ nhếch lên tà mị: “Anh cả.”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Tôi đang muốn tìm cậu, cuộc họp sáng nay không thấy mặt cậu.”
“Anh cả, không phải em cố ý” Hoắc Phong Lang bất lực nói: “Sáng nay em từ núi Tuyết Minh xuống thì gặp phải tai nạn, em đưa người ta đến bệnh viện”.
“Lần sau có đến hay không cũng phải thông báo cho công ty Hoắc Anh Tuấn vài đôi chân dài bước vào trong văn phòng.
“Được, nhưng mà anh cả có cần đi thăm hỏi một chút không, người xảy ra tai nạn xe chính là thiên kim của nhà họ Diệp, cơ mà không phải là Diệp Minh Ngọc, mà là người vừa mới tìm đưa về.”
Hoắc Phong Lang nói xong, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đã đứng khựng lại.
Anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt đen láy khóa chặt Hoắc Phong Lang, bên trong dường như có một luồng sóng ngầm vô hạn đang chực trào: “Khương Tuyết Nhu?”
“Ừ” Hoắc Phong Lang cũng lộ vẻ thương xót.
Hoắc Anh Tuấn luồn tay phải vào trong túi quần, mím môi nói: “Có nghiêm trọng không?”.
“Cái này em cũng không rõ, em đưa cô ấy đến bệnh viện thì lập tức về công ty”, Hoắc Anh Tuấn cau mày.
“Nhưng mà nghe nói thẳng xe có vấn đề, lúc đó rất là nguy hiểm, khi em đến cứu thì cô ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi.“
Giám đốc Thẩm ở phía sau “sựt” một tiếng kinh hãi: “Đường trên núi Tuyết Minh mà mất thắng thế chẳng phải đi vào con đường chết sao?” Hoắc Anh Tuấn nhấc chân đá cửa phòng: “Vào đi”
Sau khi bước vào phòng, anh nhìn Ngôn Minh Hạo một cái, Ngôn Minh Hạo liền hiểu ngay lập tức đi ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là một đám lãnh đạo đang xì xào, nhưng anh một chữ cũng không nghe lọt tai.
Mấy năm nay, anh đã có thể ngồi ở vị trí này đến mức lạnh lùng như bằng.
– Nhưng vào lúc này, trong đầu anh bây giờ đều là bộ dạng ương bướng, xảo quyệt và khó xử củ Khương Tuyết Nhu.
Thậm chí hai ngày trước cô còn đang đứng trước mặt anh vẻ mặt xấu hổ bị anh mặc sức mà hôn.
Còn bây giờ, cô xảy ra tai nạn, cũng không biết sống chết thế nào… Trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Anh đột nhiên đứng lên: “Tôi chợt nhớ là có chuyện, không ăn nữa, các người cứ ăn đi.”
Nói rồi, anh bỏ lại đám lãnh đạo trơ mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Trợ lý bước đến bên cạnh Hoắc Phong Lang nói nhỏ: “Cậu cả rời khỏi công ty rồi” .
Hoắc Phong Lang khẽ cười một tiếng.
Mọi người đều cho rằng sau khi Nhạc Hạ Thu chết, Hoắc Anh Tuấn sẽ bị lớp băng dày bao chặt lấy anh, không để lộ sự mềm yếu nào, không ngờ bây giờ lại xuất hiện rồi. Hoắc Anh Tuấn lái xe tới trước cổng bệnh viện.
Khi anh bước nhanh đến cửa phòng bệnh VIP vừa định đặt chân vào, đột nhiên nhìn thấy Lương Duy Phong đang ngồi trước giường bệnh nắm lấy tay của Khương Tuyết Nhu. Anh vội vã dừng lại, trốn phía sau bức tường, nghe thấy những lời hỏi han. trìu mến của Lương Duy Phong: “Em vẫn còn chóng mặt à?”
“Ừm, có hơi, rất muốn nôn”
“Bác sĩ nói đây là hiện tượng chấn động bình thường. Em đúng là làm anh sợ chết khiếp, anh vốn muốn xử lý xong chuyện ở Thanh Đồng rồi mới qua đây, bây giờ anh không thể đợi nữa, anh không về nữa, anh phải ở đây chăm sóc bảo vệ em mới yên tâm được.”
Lương Duy Phong đưa tay chạm lên mặt cô, Khương Tuyết Nhu mất tự nhiên cúi đầu xuống: “Vết thương của anh còn chưa bình phục.”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, Tuyết Nhu, anh thật sự không muốn mất em” Lương Duy Phong trìu mến nói: “Năm nay chúng ta kết hôn đi, sau này anh đều sẽ ở bên cạnh em”.
Chương 314: Là đến tìm cô sao
Ở ngoài cửa, Hoắc Anh Tuấn siết chặt tay đến mức nổi cả gân xanh.
Anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc vì lo lắng cho cô mà hớt ha hớt hãi chạy đến đây.
Giống như lúc trước ở Thanh Đồng vậy, bị lừa hết lần này tới lần khác.
Cô có thể giả bộ đơn thuần giả vờ nhút nhát trước mặt anh, nhưng quay đi thì lại tình sâu ý đậm với Lương Duy Phong.
Rốt cuộc cô coi anh là cái gì. Một cỗ hàn khí lạnh thấu xương hiện lên trong đáy mắt Hoắc Anh Tuấn.
Anh cũng không thể tiếp tục nghe được nữa, xoay người đi về phía thang máy.
Diệp Gia Thanh vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp anh, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu cả, sao cậu lại ở bệnh viện…”
“Tôi có một người bạn đang nằm viện ở đây, nên đến thăm một chút.” Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nói, mặt lạnh đi vào thang máy.
Diệp Gia Thanh thấy thái độ lạnh lùng của anh khiến người ta không nói nên lời.
Sau khi về đến phòng bệnh, Lương Duy Phong đang cho Khương Tuyết Nhu uống nước, ông ta cảm thấy rất hài lòng, cảm động nói: “Duy Phong tốt với con như thế, hồi sáng gọi cho con nhưng không được nên đã gọi sang cho bố, nghe thấy con xảy ra chuyện thì ngồi máy bay về đây, lúc con vẫn chưa tỉnh cậu ấy đã tới rồi.”
Khương Tuyết Nhu nặn ra nụ cười nhàn nhạt, cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Diệp Gia Thanh tìm một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói: “So với con rể như Duy Phong, cậu cả thì… bố vừa ở thang máy gặp cậu ta, cậu ta đến thăm. bạn, nhưng mà bố tốt xấu gì cũng là bố của Minh Ngọc, thật là lạnh nhạt cũng không quan tâm tại sao bố lại ở đây”
Khương Tuyết Nhu bĩu môi: “Con có thể khẳng định, lúc đó con tông bên trái của xe, không thể nào tràn dầu phát nổ được.”
“Bố sẽ cho người tra rõ ràng.” Diệp Gia Thanh tức giận nói: “Muốn lấy tính mạng của con gái Diệp Gia Thanh này, nếu để bố biết được nhất định sẽ giết chết hắn”.
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bố, như vậy đi, bố và phía cảnh sát truyền tin ra ngoài, nói là đã tìm được người giở trò với xe của con, sau đó cho họ phong tỏa nhà họ Diệp, tạm thời không cho ai ra ngoài.”
Diệp Gia Thanh sửng sốt: “Tuyết Nhu, con nghi ngờ nhà họ Diệp có người muốn ra tay với con, điều đó không thể nào, người hầu của nhà họ Diệp đều đã ở đây hơn mười năm, đều trung thành đáng tin..”.
“Bố, hai ngày nay con chỉ đến công ty và nhà họ Diệp, hai nơi này đều rất đáng nghi, con sẽ tung tin đồn ra, người ra tay với con chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hẳn sẽ hoảng loạn.” Khương Tuyết Nhu trịnh trọng nói: “Bố phối hợp với con, nếu như không moi ra được người này, lần sau con có thể sẽ mất mạng đấy.”
Diệp Gia Thanh nghe vậy chỉ đành gật đầu.
Tầng dưới bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn dùng sức đóng cửa xe một cái “rầm”, anh châm một điếu thuốc rồi bắt đầu phì phào.
Khi Ngôn Minh Hạo bước tới, trong xe đã nồng nặc mùi thuốc lá: “Cậu cả, tôi đã tra rõ được vụ tai nạn xe …”