Tám giờ tối.
Lương Duy Phong sau một hồi đi xã giao thì đi ra, vừa mới ngồi lên chiếc xe tư nhân có rèm che của mình. Đột nhiên phát hiện ở phía trước chỗ người tài xế không dám nhúc nhích gì cả.
Anh ta phát hiện có chuyện không ổn, đang muốn nghiêng đầu nhìn thử thì một họng súng đã để ở huyệt thái dương của anh ta.
“Đừng nhúc nhích” Người đàn ông cười một cách vô cùng nguy hiểm nói.
“Anh… anh là ai?” Lương Duy Phong dùng ánh sáng còn sót lại lướt nhìn sang người bên cạnh, mang một chiếc mặt nạ màu trắng, thoạt nhìn cực kì ghê rợn.
Mà vị trí kế bên của người tài xế, cũng có một người đàn ông mang mặt nạ màu đen, nhưng thần thái lại rất thoải mái ngắm chiếc bật lửa màu vàng, thân hình cao lớn khiến cho tất cả không gian trong xe nhìn có vẻ chật hẹp.
“Tìm anh để nói chuyện”
Người đàn ông đang ngắm chiếc bật lửa thâm sâu nói: “Lương Duy Phong, không nên đụng vào Khương Tuyết Nhu.
“Anh là người của Hoắc Anh Tuấn?” Hai mắt của Lương Duy Phong lạnh lùng.
Nếu như là Hoắc Anh Tuấn, anh chắc chắn sẽ khiến cho Hoắc Anh Tuấn không thể chịu đựng được, cả đời này mãi mãi sẽ không thể xoay chuyển được.
Vừa đúng lúc, anh cũng muốn dọn dẹp sạch sẽ Hoắc Anh Tuấn từ lâu rồi.
“Không” Người đàn ông ấn chiếc bật lửa “Bụp” một cái, trong xe u ám, phát ra một ngọn lửa nhỏ: “Anh chỉ cần nhớ kĩ lời tôi nói, nếu như anh dám thăm dò Khương Tuyết Nhu nữa, lần sau tôi sẽ không ngồi ở chỗ này cho anh cơ hội đầu, sẽ trực tiếp bắn nát đầu anh.
Lương Duy Phong nắm chặt tay, thân thể tức giận run ray.
Nhưng ngược lại người đàn ông kia lại giống như không nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Hiện giờ anh rất muốn tiêu diệt tôi sao, anh có say không, anh tìm ai, tìm người sát thủ đã giúp anh ở vịnh Neah sao?”
Lương Duy Phong bị sốc.
Chuyện về sát thủ chỉ có mình Sở Minh Khôi biết thôi, làm gì còn ai khác, sao người này có thể…
“Tôi còn biết từ lúc anh yêu Khương Tuyết Nhu, thì mọi chuyện đầu có đơn giản gì đâu”
Người đó bỗng dưng cười lạnh một tiếng âm trầm: “Người khác có thể có loại tình cảm mãi mãi không thay đổi, một tình yêu vô điều kiện, nhưng tình yêu của Lương Duy Phong anh, cùng lắm cũng chỉ là ta tính người toán thôi”
Cơ thể Lương Duy Phong run rẩy. Người này rốt cuộc là ai?
Sao có thể biết được bí mật của anh ta, rõ ràng không ai biết mà.
“Không được đụng vào Khương Tuyết Nhu, không được động tới, nếu không lần sau thứ tôi nhìn thấy sẽ là xác của anh, anh có thử xem sao.
Người đàn ông đeo khẩu trang ở ghế phụ mở cửa xe ra. Sau đó có hai chiếc xe màu đen không có biển số tiền lại gần đây.
Người đàn ông đứng bên cạnh Lương Duy Phong cũng theo đó rời đi.
Hai người đó nhanh chóng lên xe đi xa.