"Tôi buổi sáng đi đến biệt thự tìm anh, anh không có ở đó, bà nội... Cho tôi chìa khóa ở đây." Diệp Minh Ngọc bị sự tức giận trên mặt anh dọa sợ có chút run run, "Tôi muốn cùng anh ăn bữa ăn sáng chung, tôi đã mang cho ngươi..."
"Đi ra ngoài" Hoắc Anh Tuấn không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Diệp Minh Ngọc không dám tin mù quáng nói: "Đại thiếu gia, tôi là bạn gái anh..." "Cũng tùy lúc có thể không phải" Hoắc Anh Tuấn níu lại cổ tay cô kéo đi xuống lầu dưới.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động động vào cô ta, nhưng còn chưa kịp vui vẻ, Diệp Minh Ngọc một khắc sau liền bị anh đẩy ra ngoài cửa lớn: " Diệp Minh Ngọc, không có gõ cửa chào hỏi tùy ý xông vào trong nhà người khác, người nhà cô chẳng lẽ không có dạy qua cho cô điều này sao".
Diệp Minh Ngọc thương tâm nức nở nói: "Không phải tôi không có giáo dục, là Hoắc thiếu gia ở nhà giấu đàn bà không muốn để cho tôi thấy có phải không?"
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt thoáng chốc xanh mét, cái nữ nhân ngu xuẩn này đã chạm đến tranh giới của anh: "Tôi chơi đàn bà chẳng lẽ còn cần phải giải thích với cô sao sao, biết mình thân phận gì."
Anh nói xong "Ba" liền đóng cửa.
Diệp Minh Ngọc ở ngoài cửa trợn tròn mắt, cô không hiểu, đại thiếu gia trước kia không phải rất cưng chìu cô ta sao, còn rất nhiều thiên kim tiểu thư nói với cô ta anh vừa thấy đã yêu, làm sao nói đổi liền đổi ngay.
Nhất định là trong phòng có cái đó hồ ly tinh mê hoặc đại thiếu gia.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đánh khóa ngược, gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo để cho anh ta tìm người đổi đem khóa.
Mới vừa cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu liền từ trên lầu đi xuống, mặc trên người áo sơ mi của anh, quần ngủ rộng, áo sơ mi rộng lớn nhìn xuyên ở bên trong trống rỗng, nhìn một cái là có thể nhìn ra được bên trong cái gì cũng không mặc.
Hoắc Anh Tuấn hơi khép mắt nhìn chăm chú cô, lần đầu tiên phát hiện phụ nữ mặc đồ của đàn ông cũng có thể có ý vị như vậy.
Khương Tuyết Nhu dè đặt từ trên bậc thang đi xuống, phía dưới quần ngủ rộng đột nhiên trợt xuống một cái, rơi trên mặt đất.
Khương Tuyết Nhu: "..." Trong đầu bối rối như vậy mấy giây, cô tay chân luống cuống nhanh chóng bắt lấy quần ngủ kéo lên.
Còn không có nhắc tới, Hoắc Anh Tuấn đi tới đem cô ôm lên để trên ghế sa lon, ánh mắt nóng bỏng giống như ngọn lửa lửa: "Cô cố ý"
"Không phải, là quần ngủ của anh quá lớn." Khương Tuyết Nhu thật là khóc không ra nước mắt, nhưng mà nghĩ đến Diệp Minh Ngọc đang đứng ở phía ngoài, cô vẫn là khó chịu đẩy anh ra: "Đủ rồi, nếu như anh muốn đàn bà, bạn gái anh ở bên ngoài"
"Cô không biết?" Hoắc Anh Tuấn giễu cợt, trong giọng nói dịu dàng phun ra lời tổn thương người khác cực kỳ,:"Bạn gái là dùng để xoa diệu bà ngoại, mà cô loại đàn bà này... Có thể dùng để làm ấm áp giường, thỏa mãn bao tử của đàn ông."
Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, cô mới vừa rồi cùng anh thân thiết lại bị bạn gái tìm anh tới cửa đã quá khó chịu, nhưng không nghĩ tới càng khó chịu hơn chính là lời nói của anh thật là vô liêm sỉ đã đạt đến một loại cảnh giới mới.
"Chớ nhìn tôi như vậy, vốn là có thể giới thiệu cô với bà ngoại, ai bảo cô không biết điều." Hoắc Anh Tuấn không đếm xỉa tới đem sợi tóc bên tai cô nhẹ nhàng đùa bỡn.
Trái tim Khương Tuyết Nhu chìm vào đáy cốc, cô biết, Hoắc Anh Tuấn bây giờ muốn nhất chính là đùa bỡn mình: "Tối hôm qua... Còn chưa đủ sao?"
"Không đủ." Hoắc Anh Tuấn buông mái tóc dài của cô ra, đứng dậy, đứng thẳng thân thể: "Sau này tôi bảo cô xuất hiện, cô phải lập tức xuất hiện, nếu không, đừng trách tối công bố video, có muốn ở Kinh Đô nữa hay không, thì phải nhìn thành ý của mình đi."
Khương Tuyết Nhu tái mặt đã không nghĩ sẽ nói nữa.
Có lúc, cô thật rất muốn trở về Thành Đồng, nhưng lại nghĩ đến cái chết của Khương Thanh Thư, cùng với hai mẹ con Vệ Phương Nghi, cô lại không làm được.
Nhìn cô trầm mặc, Hoắc Anh Tuấn châm chọc cười, "Nhìn dáng dấp của cô, tình cảm của cô đối với Lương Duy Phong thì ra cũng chỉ có như vậy, chủ yếu là không nỡ xa vinh hoa phú quý của nhà họ Diệp"
"Anh nói xong rồi chứ." Khương Tuyết Nhu cười nhạt:" Hoắc Anh Tuấn, tôi hối hận nhất chính là bạn đầu ở quầy rượu quyến rũ anh."
- ----------------------