“Tôi biết rồi, tôi còn cần cô nói sao?” Ánh mắt Hoắc Vân Dương dừng trên người Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu trong lòng có chút lo lắng, vội vàng lấy ra di động quơ quơ trước mặt hắn, nhắc nhở: “Cậu chủ Hoắc, anh..”.
“Cô Khương, tối hôm qua là tôi không đúng” Hoắc Vân Dương bước nhanh tới chỗ cô, sắc mặt chân thành xin lỗi.
Mọi người đều im lặng. Khương Tuyết Nhu cũng không biết nói gì. Cô ngẩn người, trời đất, thực sự mấy bức ảnh khiếm nhã đó có tác dụng rồi sao. Xem ra Hoắc Anh Tuấn đã nói đúng rồi. Nhà họ Hoắc trọng nhất chính là thể diện, bọn họ không thể mất mặt như vậy được?
Khương Kiều Nhân cùng Khương Thái Vũ đưa tay xoa xoa mắt, thực sự cho rằng mình đã bị mù rồi.
“Cậu chủ Hoắc, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?” Khương Kiều Nhân cố gắng một lần nữa tím lấy vạt áo Hoắc Vân Dương: “Anh đã quên tối hôm qua..”
“Cô không nói không ai bảo cô câm đầu”
Hoắc Vân Dương không kiên nhẫn được nữa, một chân đá cô ta sang một bên: “Tối hôm qua là tôi uống nhiều quá, không cẩn thận đắc tội cố Khương Tuyết Nhu. Tôi cảm thấy bản thân quá ngang ngược lại tự phụ, tôi đúng là một tên cặn bã, quả thực không xứng làm người. May mắn cô Khương đã kịp thời đánh cho tôi tỉnh ra, bằng không thanh danh nhà họ Hoắc chúng tôi đã bị hủy hoại trong tay tôi rồi, tôi sẽ phải hổ thẹn với ông bà tổ tiên”
Mọi người hít một hơi thật sâu, cảm giác thế giới này thật sự kỳ lạ.
Khương Tuyết Nhu chớp chớp đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Hoắc Vân Dương, không phải tên Hoắc Vân Dương này tối hôm qua đã bị dùi cui đánh tới mức bị điên rồi chứ.
Tối hôm qua cô còn nhớ rõ hắn ta không hề say rượu. Cho dù có ảnh chụp uy hiếp thì hắn cũng không cần phải tỏ ra hèn mọn như thế. Giám đốc Diêu càng không biết phải làm sao: “Có điều, chúng tôi...”
“Đúng rồi, các người thực sự dám trục xuất cô ấy khỏi vị trí chủ tịch, thậm chí còn loại cô ấy khỏi hội đồng quản trị ư?”.
Giọng nói của Hoắc Vân Dương lạnh lùng, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào đám người hội đồng quản trị: “Các người có phải ngại tuổi cao sức yếu, muốn về nhà an dưỡng tuổi già, muốn đóng cửa Hồng Nhân hay sao?”.
Các cổ đông run bần bật, bọn họ đương nhiên không hề cảm thấy bản thân tuổi tác đã cao, cũng không muốn ở nhà dưỡng già, còn muốn tiếp tục dốc sức thêm 10-20 năm nữa trên thương trường.
“Cậu chủ Hoắc, là chúng tôi không có quyền quyết định Giám đốc Diêu vội vàng run rẩy nói: “Không bãi miễn chức vị của cô ấy, cô ấy vẫn là chủ tịch, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.”
Khương Thái Vũ thân thể lắc lư, không thể tin tưởng, kích động rống lên: “Diệu Vân Sơn, ông nói bậy gì đó, rõ ràng sáng nay các người đã nhất trí để tôi làm chủ tịch”
Giám đốc Lưu tức giận nhìn ông ta một cái: “Còn không phải vì hai bố con ông nói rằng chủ tịch Khương đã đắc tội cậu chủ Hoắc sao, chúng tôi cũng không có cách nào khác?
“Đúng vậy”.
“Mọi người đều biết ông muốn tranh vị trí chủ tịch, nhưng làm việc xấu cũng đừng quá khó coi như vậy?
“Hơn nữa dù sao Khương Tuyết Nhu cũng là người nhà họ Khương các ông, không cần thiết quá tàn nhẫn thể chứ”.
Các cổ động sôi nổi lên tiếng chỉ trích.
Khương Thái Vũ cùng thương kiêu Nhân trong nháy mắt từ thiên đường ngã vào địa ngục, Khương Thái Vũ càng thêm bực bội, nhìn Khương Kiều Nhân rồi hét lên: “Rốt cuộc sao lại thế này?”.
Không phải cô ta nói đã dụ dỗ Hoắc Vân Dương tuyệt đối phục tục sao, không phải cô ta nói Hoắc Vân Dương sẽ trợ giúp bọn họ sao, không phải cô ta nói Hoắc Vân Dương đã hận không thể giết chết Khương Tuyết Nhu sao..
“Con không biết” Khương Kiều Nhân cũng hoàn toàn mờ mịt, vì cái gì trong một đêm mọi sự đã thay đổi bất ngờ như vậy.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Vân Dương cầu xin: “Cậu chủ Hoắc, Khương Tuyết Nhu rốt cuộc đã sử dụng cách gì để quyến rũ anh, không phải anh nói anh... rất thích tôi sao?”
- ----------------------