Chương 856: Kế hoạch mới
“Có lẽ con nói không sai… ” Diệp Gia Thanh bị cô nói sững sốt thật lâu sau, buồn bã cảm khái Khương Tuyết Nhu thấy ông do dự không quyết, nói thẳng: “Bố, nếu như bố không bỏ được, chuyện này toàn quyền giao cho con làm.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bố vẫn chưa rõ sao, bố quá trọng tình nghĩa. Bất kể là bố đối với Vệ Phương Nghỉ mang vẻ áy náy, đối với Diệp Diêu Đông là tình anh em, đối với ông nội bà là tình bố mẹ.
Nếu không phải những thứ này, bố và mẹ con hà cớ chỉ mà bị đẩy đến ngày hôm nay? Nói thật, bố có từng vui vẻ không”
Diệp Gia Thanh cười khổ, nơi nào vui vẻ, kể từ khi biết Diệp Minh Ngọc không phải con gái ruột của mình, mỗi thời mỗi khắc cũng đang rất hối hận.
Những người này cũng xem ông như là kẻ ngu vậy, làm tổn thương ông, nhưng không có chút chân thành áy náy nào.
“Được, Tuyết Nhu, chuyện này con làm đi” Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Bố giao toàn quyền quyết định cho con”
“Bố, chờ đến lúc chúng ta khai trương công ty mới, vẫn là có thể mang một nhóm người trung thành với bố từ đầu đến cuối cùng nhau khai thác vùng đất mới”
Khương Tuyết Nhu mến nhắc nhở: “Nhưng mà chuyện này bố cũng đừng khoe khoang, nếu không ông nội bà nội biết nhất định sẽ vô cùng tức giận”
Hôm sau, Khương Tuyết Nhu sắp xếp cho đoàn người nghe ngóng một ít tin tức bên trong nội bộ.
Rất nhanh, Lư Hồng Khoa mang tới tin tức cho cô: “Chủ tịch Khương, chủ tịch Kawada của công ty Deta Co ở Nhật đối với Diệp thị rất có hứng thú. Vừa vặn vị chủ tịch này hôm nay muốn bay đến triển lãm đồ sứ ngày mai ở Phong Trấn”
“Triển lãm đồ sứ?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhướng mày.
“Đúng, vị chủ tịch Kawada này đối với đồ sứ của nước Nguyệt Hàn vô cùng có hứng thú” Lư Hồng Khoa giải thích.
“Đặt vé máy bay cho tôi, tối nay tôi bay đến Phong Trấn” Khương Tuyết Nhu lúc này lập quyết định.
Tập đoàn Hoắc thị.
Buổi tối chín giờ, đèn trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn sáng.
Người ở phòng thư kí ngáp một cái sau, cầu khẩn nhìn Ngôn Minh Hạo một cái “Thư kí Ngôn, anh đi khuyên nhủ tổng giám đốc đi, đừng thức đêm như vậy, kêu anh ấy về nhà sớm đi, chúng ta không chịu đựng được nữa”
“Nói rất hay giống như tôi làm được vậy”
Ngôn Minh Hạo khóc không ra nước mắt gửi hình ảnh đáng thương của thư kí Trương và mọi người cho Khương Tuyết Nhu: [Cô Khương, có thể khuyên nhủ tổng giám đốc Hoäc hay không, trễ như vậy còn đang làm thêm giờ, mọi người rất muốn về nhà.
PS: Tối hôm qua chúng ta làm thêm giờ đến rạng sáng luôn đấy]
Rất nhanh, Khương Tuyết Nhu trả lời: [Các người nuông chìu anh ấy quá rồi, đi thẳng về là được. Mỗi lần tôi làm thêm giờ, cũng không yêu cầu nhân viên ở lại cùng.]
Ngôn Minh Hạo: [Anh ấy không phải là cô, hay là cô nói chuyện ngon ngọt dỗ dành anh ấy được không?] Khương Tuyết Nhu: [Tôi không rãnh, giờ tôi phải lên máy bay rồi, sẽ tất máy điện thoại di động] Ngôn Minh Hạo: [*…”] Chết tiệt, Cô Khương không ở Kinh Đô sao.
Cậu ta vội vàng tìm người ở công ty hàng không tra xét một chút, mười phút sau, cậu ta đi vào phòng làm việc: “Tổng giám đốc Hoäc… “
“Đừng tới phiền tôi” Hoäc Anh Tuấn một bên lạnh như băng cảnh cáo, một bên cầm điện thoại di động lên nhìn một cái.
Đáng chết, người phụ nữ kia đến bây giờ còn không gọi điện thoại tới nói xin lỗi với anh Chơi anh sao.
Cô trước kia cùng mình lui tới, sẽ không phải là thật vì trả thù mình chứ.
Nghĩ tới cái này có thể xảy ra, lòng chợt anh chợt đau.
“Không phải, tổng giám đốc Hoäc, tôi là muốn nhắc nhở anh cô Khương lên máy bay bay tới Phong Trấn” Ngôn Minh Hạo yếu ớt nhắc nhở.
Hoäc Anh Tuấn chợt từ trên ghế ngồi bằng da thật ngồi dậy, một đôi mắt hung ác nhìn chấm chằm cậu ta: “Cô ấy qua bên kia làm gì?”
“Phong Trấn ngày mai có một triển lãm đồ sứ quốc tế, có phải là vì cô ấy tham gia cái này không?”
Hoắc Anh Tuấn lửa bốc ba mét, hai người gây gổ nhau, tâm tình anh phiên muốn chết, cô không tới nói xin lỗi với mình, còn chạy đi tham gia cái triển lãm đồ sứ gì đó.
Rất tốt, Khương Tuyết Nhu em thật rất giỏi.
“Đúng rồi, làm sao cậu biết cô ấy đi” Hoäc Anh Tuấn bỗng nhiên sắc bén hỏi.
“Tôi gửi tin nhắn qua zalo cho Cô Khương, cô ấy…”
Chương 857: Người lạ phiền phức
“Cậu lại có zalo của cô ấy” Hoắc Anh Tuấn chớp mắt gầm nhẹ: “Còn cùng cô ấy trò chuyện riêng?”
Ngôn Minh Hạo xấu hổ: “Tôi coi như thư kí thân cận của anh, thêm zalo của cô Khương, cũng là vì tốt cho anh, tỷ như bình thường thời điểm tâm tình anh phiền, có thể gọi cho cô ấy đến an ủi anh một chút”
“Nhưng mà tôi bây giờ cũng không có được cô ấy đến an ủi” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh: “Đúng rồi, là cô ấy nói cho cậu biết cô ấy đi Phong Trấn?”
“Cô ấy nói với tôi là … “
“Tôi biết, cô ấy là muốn thông qua miệng của cậu, đem chuyện này.
nói cho tôi biết” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Cho là cô ấy rời khỏi Kinh Độ, tôi liền sẽ nóng nảy, cô ấy năm mơ đi”
Ngôn Minh Hạo: “.. “
Cậu ta nghi ngờ nghiêm trọng là tống giám đốc Hoắc có phải là suy nghĩ nhiều quá rồi hay không.
“Bây giờ lập tức đặt vé máy bay cho tôi, tối nay tôi phải đi đến Phong Trấn” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ra lệnh.
“Anh phải đi… Đuổi theo Cô Khương?” Lật mặt bất ngờ như vậy cũng không kịp đề phòng, Ngôn Minh Hạo có chút mơ hồ.
“Làm sao có thể, tôi đi mua đồ sứ” Hoäc Anh Tuấn đứng dậy, trực tiếp thu dọn đồ đạc.
Ngôn Minh Hạo khóc không ra nước mắt, cho nên đã trễ thế này anh còn muốn đi theo đến Phong T:ấn, làm thư kí thật là mệt quá.
Buổi tối, Khương Tuyết Nhu ngủ ở trong khách sạn bốn sao ở Phong Trấn.
Bởi vì quá nhiều người từ toàn thế giới các nơi tới tham gia triển lãm, trên căn bản biết bao nhiêu khách sạn rất tốt khác đã được người đặt trước xong rồi, đây đã là khách sạn tốt nhất cô ấy có thể đặt được.
Cô tắm xong, nằm xuống không bao lâu lúc mơ màng buồn ngủ, cách vách đột nhiên truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề khiến cô thức tỉnh.
“Có bị bệnh không, đóng cửa mà cũng tạo ra âm thanh lớn như vậy” Khương Tuyết Nhu thầm mắng.
Không tới mười phút sau, cách vách lại truyền tới tiếng nhạc ồn ào.
Cô bị ồn ào căn bản không ngủ được, không thể nhịn được nữa.
bấm điện thoại khiếu nại xuống dưới lễ tân khách sạn. Nam phút sau, lễ tân khách sạn bất đắc dĩ gọi điện thoại tới: “Xin lỗi, người của chúng tôi vừa đi tìm vị tiên sinh cách vách kia, vị tiên sinh kia nói tiếng nhạc của anh ấy không có vượt qua 50 decibel, không tạo ra âm thanh quấy nhiễu người khác, coi như báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không có biện pháp”
“Tại sao có thể có thứ người như vậy” Khương Tuyết Nhu căm tức: “Âm thanh bên kia rất lớn, khẳng định vượt qua 50 decibel rồi”
“Chúng tôi đã đo lường qua, chỉ có 49. 9 decibel”
Khương Tuyết Nhu: “..”
Chết tiệt, là muốn làm khó dễ cô chứ gì, người này tuyệt đối là một người am hiểu luật pháp, cô nghĩ tới cái tên biến thái chết tiệt Hoắc Anh Tuấn.
“Có thể đổi phòng cho tôi hay không?”
“Xin lỗi, khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi”
Khương Tuyết Nhu nhức đầu chỉ có thể cầm khăn giấy mơ mơ màng màng nhét vào trong lỗ tai.
Sau đó cả đêm cô cũng ngủ không ngon, còn không ngừng gặp phải ác mộng.
Hôm sau, cô dậy thật sớm, trang điểm tinh xảo đi đến triển lãm.
“Cái gì, cô đừng nói bậy bạ” Người bán tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: “Đứa nha đầu nhỏ tuổi như cô mà hiểu cái gì chứ”
Chương 858: Cô gái cao tay
Khương Tuyết Nhu chỉ long văn phía dưới chậu lớn một tầng nói: “Khay này trong thời kỳ Khang Hi ít nhất cũng có mấy trăm năm lịch sử, cái ngọc này hẳn đã sớm bị mài mòn, ông nhìn chỗ này còn hiện lên phù quang, còn có chỗ này, men quá sần sùi, nhưng mà bắt chước cũng không tệ, tôi ra giá sáu triệu”
Người bán bị cô nói mặt đỏ tới mang tai, mặt đầy lúng túng.
Chủ tịch Kawada trợn mắt nhìn ông ta một cái: “Ông thật đúng là cầm một cái đồ giả để gạt tôi, khi dễ tôi không phải người nước Nguyệt Hàn nên dễ gạt sao?”
“Tôi thật không có, dù sao tôi cũng cảm thấy cái này là thật” Người bán ôm khay lớn não nề đi về phía bên kia.
“Cô gái, cám ơn cô” Chủ tịch Kawada cười nói: “Nhưng mà tôi nhìn cô thật giống như có chút quen mắt”
“Thật là nhiều người đều nói tôi có chút quen mắt” Khương Tuyết Nhu ngượng ngùng nói xong người muốn chạy.
“Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi, cô là người thừa kế tập đoàn Diệp thị họ… Họ Khương… ” Chủ tịch Kawada vội vàng nói: “Bố của cô là Diệp.
Gia Thanh đúng không”
“Ông nhận lầm người” Khương Tuyết Nhu mặt đầy lúng túng khoát Tay.
“Ha ha, tôi không nhận sai, tôi còn đã từng gặp mặt bố cô” Chủ tịch Kawada đưa lên tấm danh thiếp.
Khương Tuyết Nhu sau khi xem qua, lập tức bắt tay ông ta một cái: “Chủ tịch Kawada, ông khỏe chứ ạ? Thật ra thì tôi cũng là người yêu thích đồ sứ, len lén bay tới bên này nhìn một chút, không muốn để cho người khác nhận ra thân phận của tôi”
“Tôi biết, luôn là có những người nịnh nọt như vậy, quá phiền toái”
Chủ tịch Kawada cười nói: “Có thể gặp cũng là duyên phận, cùng đi với nhau xem một chút”
“Được”
Khương Tuyết Nhu đi theo ông bất tri bất giác tốn hơn một giờ, hai người rất nhanh liền hàn huyên đến thiên nam địa bắc.
Cho đến buổi trưa lúc ăn cơm, Chủ tịch Kawada nói: “Thật ra thì tôi một mực rất bội phục Diệp thị các người phát triển ở mảng phân phối kia. Đúng rồi, cô nếu là người thừa kế của Diệp thị, định lúc nào tiếp lấy Diệp thị”
“Muốn tiếp lấy nào dễ dàng như vậy” Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Hôm nay hình thức Diệp thị phát triển rất tốt, hôm nay giá cổ phiếu còn cao ngất ngưỡng, nhưng nội bộ Diệp thị rắc rối phức tạp, nhiều người kia đang đỏ con mắt vì chức vị của tôi”
“Nói cũng phải” Ánh mắt Chủ tịch Kawada chợt lóe: “Nhưng cô cũng không có khả năng buông tha vị trí này dễ như trở bàn tay, hơn nữa đây cũng là tâm huyết của bố cô”
“Thân thể bố tôi cũng không tốt, ông ấy bây giờ muốn để cho tôi quản, nhưng mà trong tay tôi còn có một cái công ty khác, không có nhiều sức lực như vậy, có thể sẽ bán cổ phần đi” Khương Tuyết Nhu bật thốt lên: “Chỉ sợ bố tôi không đồng ý, ông nội tôi có thể cũng sẽ tức giận, nhưng mà dù sao tôi cũng họ Khương, thật đúng là không có quan tâm như vậy”
Chủ tịch Kawada thấp giọng ho khan một tiếng: “Nói cũng phải, nhìn cô cũng còn quá nhỏ, những thứ chú bác kia mỗi một người đều gian trá giảo hoạt, bán đi một chút thì cũng tốt, con gái chung quy là cũng phải lập gia đình”
“Cũng không phải là vậy, có lúc muốn tìm bạn trai. Nhưng quá bận rộn, tôi bây giờ liền muốn thống khoái thoải mái nói chuyện yêu đương… “
Khương Tuyết Nhu mới vừa nói xong, bỗng nhiên thật giống như: nghe được trong phòng cách vách truyền tới âm thanh bóp vỡ đồ.
Cô ngẩn người.
Lúc này, Chủ tịch Kawada nói thật nhỏ: “Không dối gạt cô, thật ra thì tôi đối với công ty phân phối này tôi thật có hứng thú, nếu không cô đem cổ phần bán cho tôi đi, cô ra cái giá đi”
*“A?“ Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, con ngươi loạn chuyển: “Cái này … Cái này không được đâu, tôi sợ ông nội tôi biết.
Khương Tuyết Nhu làm bộ nghe càng ngày càng lo âu, cuối cùng đồng ý ba ngàn tỷ bán đi cổ phần Diệp thị