Ngôn Minh Hạo suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu, nhưng cô không trả lời, chắc là đang họp.
Sau đó, anh đưa Hoắc Anh Tuấn đến khách sạn quốc tế Phong Vân, nơi chủ tịch tập đoàn Garson ở đây, Ngôn Minh Hạo đã liên lạc với trợ lý của người kia trước đó.
Vừa vào khách sạn, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy Sở Văn Khiêm cùng trợ lý đi ra, sắc mặt Sở Văn Khiêm rất khó coi, nhưng lại cười mỉa mai khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn.
"Anh đến đây không phải để thăm chủ tịch tập đoàn Gáon chứ."
Sở Văn Khiêm liếc xéo hắn một cái, chán ghét nói: "Thật là chó mèo gì không biết, còn không lấy gương soi thân phận hiện tại." Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Ngôn Minh Hạo tức giận bước tới, Hoắc Anh Tuấn ngăn lại, giọng điệu lãnh đạm: "Sở Văn Khiêm, tôi khuyên anh tém tém lại đi, không phải lần nào cũng may mắn có người chết thay anh một mạng đâu."
Ánh mắt Sở Văn Khiêm thay đổi, chế nhạo, "Hoắc Anh Tuấn, anh lần trước mạng lớn không chết, sớm muộn gì cũng chết trong tay tôi."
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn không thay đổi, ánh mắt kiêu căng của Sở Văn Khiêm như không để anh vào mắt.
"Ha, tôi nghĩ anh thật mơ mộng hão huyền. Anh đang nghĩ tới việc thiết lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Garson sao? Hoắc Thị sẽ một lần nữa trở mình. Tôi nghĩ anh đang nằm mơ. Tôi nói cho anh biết, chủ tịch Garson không nhìn đến anh, còn anh, không cần phải đi quấy rầy người ta. "
Sở Văn Khiêm vẫy tay với quản lý đại sảnh sau khi nói.
“Sở tổng, có chuyện gì vậy?” Quản lý đi tới ngay lập tức ân cần hỏi han.
“Người này, muốn đi quấy rối khách trên phòng tổng thống, cậu phải xem, đừng để anh ta tuỳ tiện đi lên.” Sở Văn Khiêm cười nói. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Ngôn Minh Hạo tức giận nói: "Chúng tôi đã hẹn trước."
"Anh hẹn trước?" Sở Văn Khiêm cười nhạo. "Đừng nói láo, Nhiều người giàu có ở Nguyệt Hàn đến thăm chủ tịch, nhưng đều bị từ chối. Anh nói đã hẹn rồi, ai sẽ tin?"
Người quản lý lập tức cau mày, "Xin đừng làm phiền khách VIP của khách sạn chúng tôi, hãy rời đi ngay lập tức."
“Có nghe không, còn không mau rời đi.” Sở Văn Khiêm cũng bắt đầu hùng hổ doạ người, “Quản lý, tôi nghĩ bọn họ không muốn rời đi, tốt hơn là nên điều động an ninh lái xe đưa người đi.”
Ngôn Minh Hạo nổi giận đùng đùng, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Hoắc Anh Tuấn cũng bị làm cho tức giận, một đôi mắt quét qua như X quang, trên người mặc một bộ âu phục thẳng tắp, toát ra khí chất lạnh lẽo, quản lý rùng mình một cái không thể giải thích được.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn và những người khác nhanh chóng cười nói: "Hoắc tổng, sao anh còn chưa lên, chủ tịch chúng tôi đang đợi anh."
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy người đàn ông này thì sửng sốt, "Là anh."
Người này chính là tài xế Rolls-Royce mà anh ta đụng phải lần trước khi lái xe cùng Tiểu Khê, xem ra người ngồi trên ghế phụ lái chính là giám đốc bí ẩn của tập đoàn Garson lúc bấy giờ.
“Đúng, là tôi.” Tài xế cười liếc Sở Văn Khiêm cùng những người khác.
Sở Văn Khiêm cũng nhận ra hắn, lúc nãy đi lên thăm thì bị người này chặn lại, nghic đến chủ tịch Garson thật sự là muốn gặp Hoắc Anh Tuấn, cả khuôn mặt đều tái nhợt, “Vừa rồi tôi tới thăm? Tại sao lúc đó ông nói chủ tịch Garson không có ở đó, chẳng lẽ chủ tịch ông không biết Hoắc Anh Tuấn là ai sao? Hoắc thị đã kém hơn trước rất nhiều, bây giờ đã là mặt trời hoàng hôn, Sở gia mới là đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hàn. "
Tài xế nhàn nhạt liếc hắn một cái, cười cười:
Tại đây có hình ảnh
Nói xong liền đi theo Hoắc Anh Tuấn lên lầu.
Khi đến cửa phòng tổng thống, tài xế chặn Ngôn Minh Hạo lại: "Xin lỗi, chủ tịch của tôi chỉ gặp mình Hoắc tổng."
“Cậu đợi ở đây.” Hoắc Anh Tuấn sải bước đi vào sau khi ánh mắt nghi ngờ lóe lên.
Trên chiếc ghế sofa da màu đen, người ngồi trên là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, người đàn ông trông giống như một người đàn ông bốn mươi tuổi, đường nét khuôn mặt tuấn tú, điều đáng tiếc duy nhất là trên mặt ông ta một bên có một vết sẹo trông gớm ghiếc, một bên là đẹp trai và thâm trầm.
Lúc này, người đàn ông đang cầm điếu thuốc trên tay, đôi mắt đen láy nhìn anh qua làn khói.
Hoắc Anh Tuấn lần đầu tiên nhìn rõ người này, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa?” Hoắc Anh Tuấn ngập ngừng hỏi.
Người đàn ông trầm thấp cười, đưa điếu thuốc ra gạt tàn, nhàn nhạt nói: "Tôi gặp anh rồi, tôi họ Lục, Lục Minh Anh, anh nhớ không."
Lục Minh Anh.
Cái tên này đã lâu không được nhắc đến.
Thậm chí, rất lâu sau, anh gần như đã quên mất người này.
Quên rằng nếu không có người này, anh sẽ không đến thế giới.
Suốt thời thơ ấu, anh cầu mong ông quay lại, nhưng đợi mãi đợi mãi, khi tuyệt vọng thì anh chỉ có thể tự mình đấu tranh để tồn tại.
Hoắc Anh Tuấn nhìn người đàn ông trước mặt, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng giông bão trong lòng nổi lên, thật lâu sau mới cất giọng khó khăn: "Ông làm gì ở đây? Tôi tưởng ông…đã chết từ lâu rồi. "
Lục Minh Anh lóe lên một đôi mắt chim ưng sâu sắc áy náy, "A Tuấn, thực xin lỗi......"
“Ông không cần nói xin lỗi, tôi không có cha.” Hoắc Anh Tuấn mạnh mẽ ngắt lời ông, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm, “Cha tôi khi tôi còn nhỏ đã chết.
Nói xong quay người đi về phía cửa.
Nơi nào xuất hiện người đàn ông này, anh đều không muốn ở lại.
Và có quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay, anh bỗng có hai đứa con, giờ cả người cha mất tích hơn 20 năm của anh cũng trở về.
Anh ấy chỉ muốn ở một mình và bình tĩnh lại.
"A Tuấn, lúc đó cha phải ra đi. Nếu không đi, con sẽ mất mạng."
Lục Minh Anh đột nhiên sau lưng buồn bực nói.
Hoắc Anh Tuấn sững người, quay đầu ngơ ngác nhìn Lục Minh Anh.
Lục Minh Anh khẽ thở dài, đi đến bên cạnh anh, vỗ nhẹ vào vai anh. "Hồi đó, Sở Minh Khôi đã uy hiếp cha, nếu cha không biến mất, ông ta sẽ giết con. Bảo mẫu chăm sóc con chính là người của ông ta."
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên chấn động, "Bảo mẫu? Ông nói tới dì Ngô sao?"
"Ừm."
Lục Minh Anh gật đầu, "cha không phải không muốn mang con đi, nhưng là Hoắc gia lúc đó thực lực lớn, cha làm sao có khả năng cùng Hoắc gia cạnh tranh? Lại vì lúc đó cha còn mang theo bà nội con tuổi đã cao, cha đang suy nghĩ về việc đưa bà nội ra nước ngoài ổn định, sau đó tìm cách liên lạc với con, nhưng ngay sau đó cha đã bị người của Sở Minh Khôi truy sát. ”
Hoắc Anh Tuấn bối rối.
Anh không ngờ hơn hai mươi năm trước, Sở Minh Khôi đã chủ ý như vậy, "Tại sao ông ta lại truy sát cha? Không phải hồi đó mẹ tôi đã nguyện ý đến với ông ta rồi sao?"
"Bởi vì cha đã phá vỡ kế hoạch của ông ta."
Lục Minh Anh phức tạp nói: "Hơn 30 năm trước, cha, Hoắc Nhã Lam, Sở Minh Khôi, chúng ta đều học chung một trường. Hồi đó, mẹ con là hoa khôi của trường, căn bản là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông, nhưng cha là một sinh viên đại học có gia cảnh rất bình thường, lý do cha gặp mẹ con hồi đó là vì cha tham gia hội sinh viên, nhưng hoàn cảnh gia đình của Sở Minh Khôi khá hơn cha một chút. Trong một buổi tiệc tùng, Sở Minh Khôi đã hạ thuốc ở trong rượu của mẹ con... "
Lông mày Hoắc Anh Tuấn chùng xuống, "Nhưng con vẫn luôn nghe mẹ nói rằng cha đã dùng những thủ đoạn đê hèn ..."
"Cha thậm chí còn không nghĩ đến việc leo lên mẹ của con, được chứ?"
Lục Minh Anh lạnh lùng nói, "Tất cả là do Sở Minh Khôi sắp đặt, nhưng hôm đó cha vô tình uống cạn ly rượu, Sở Minh Khôi tình cờ bị người nào đó ngáng chân, rồi có con, Hoắc gia cho cha ở rể. "
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.
Anh đã biết về cuộc hôn nhân sau đó.
Mặc dù lúc đó Lục Minh Anh có hoàn cảnh gia đình éo le nhưng Lục Minh Anh lại là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học của năm, lên đại học điểm cũng rất xuất sắc, cộng thêm nhiều giải thưởng và danh tiếng tốt nên Hoắc Gia cũng đồng ý cuộc hôn nhân của họ.
"Cho nên, cha phá vỡ kế hoạch của Sở Minh Khôi?"
"Ừm."
Lục Minh Anh gật đầu, "Vốn dĩ, Sở Minh Khôi sẽ gia nhập với Hoắc gia, nhưng lại bị cha phá hủy. Lúc đó, ông ta vẫn rất thích Hoắc Nhã Lam, cho nên mới hận cha. Ngay cả sau khi cha kết hôn với Hoắc Nhã Lam, tuy rằng lúc đầu hơi ồn ào, nhưng sau này nếu không có sự can thiệp của Sở Minh Khôi hết lần này đến lần khác, có lẽ chúng ta sẽ không ly hôn, điều cha không thể chịu đựng được nhất là Hoắc Nhã Lam đã sớm mang thai đứa con của Sở Minh Khôi. "
“Cha đã xảy ra chuyện gì khi ở nước ngoài?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
Nói đến chuyện này, Lục Minh Anh trong mắt hiện lên một tia hận ý sâu sắc, "Vết sẹo này trên mặt của cha chính là lúc đó để lại, nửa khuôn mặt gần như bị hủy hoại, nhưng cha hận nhất chính là bà nội con vì cứu cha đã dùng tính mạng ngăn cản những người đó, cuối cùng… chết rồi ”.
Nói xong, Lục Minh Anh cúi đầu châm điếu thuốc, thở dài một hơi.
Hoắc Anh Tuấn cũng nắm chặt tay không tin.
Bà nội anh đã không còn nhớ rõ dáng vẻ ra sao vì anh khi đó còn nhỏ, và vì anh ở lại Hoắc gia, ấn tượng duy nhất về bà là một người bà rất tốt bụng.
Không ngờ thật sự là do Sở Minh Khôi giết.
Thì ra anh và Sở gia đã có mối thù sâu như biển từ lâu.
Lục Minh Anh nói tiếp: "Sau này, để tránh sự truy đuổi của Sở Minh Khôi, cha thậm chí không dám sử dụng hộ chiếu của mình. mỗi ngày trôi qua giống tên ăn mày, ngủ là trong ngõ nhỏ, ăn cơm thiu của người khác để lại, có đôi khi bị người ta đánh, ăn quỵt tiền lương, cha đường đường một sinh viên thành tích cao, lại trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ."
Hoắc Anh Tuấn cổ họng nghẹn lại.
Anh luôn cho rằng Lục Minh Anh đã bỏ mình mà sống cuộc sống sung túc ở nước ngoài.
"Sở Minh Khôi hồi đó làm như vậy sao?"
"Phải, đáng hận là Sở Minh Khôi nguỵ trang quá nhiều. Hầu như tất cả mọi người ở Nguyệt Hàn đều coi ông ấy là một quý ông lịch lãm, nho nhã. Trong đời yêu thích duy nhất là Hoắc Nhã Lam và nghệ thuật."
Lục Minh Anh cười giễu cợt, "Trong mắt người khác, cha là kẻ không biết xấu hổ, dùng mọi cách để leo lên mẹ con. Dù cho cha cùng Hoắc Nhã Lam có nói gì đi nữa, bà ấy đều cho rằng cha xúi giục chia ly, hủy hoại tình cảm bà ấy và Sở Minh Khôi, không ai tin cha cả. "
"Cha, con xin lỗi..."
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ mấp máy, anh không còn ghét Lục Minh Anh nữa.
Tuổi trẻ anh vất vả nhưng Lục Minh Anh cũng chẳng khá hơn là bao.
"Không, cha mới nên là người xin lỗi. Cha là đàn ông, nhưng cha thậm chí không thể bảo vệ con trai mình."
Lục Minh Anh lắc đầu, tràn đầy tự trách, "Cũng may, sau bốn năm năm, cha lưu lạc tới nước Ý, đổi tên ở đó, tìm được thân phận mới. Cha cũng trở về, muốn gặp con. Nhưng khi biết con ở trường đóng cửa học tập, cha không quấy rầy con, sau này cha chăm chỉ làm việc ở nước Ý, mở công ty, lập ra tập đoàn Garson, nghe nói con đã là người giàu nhất Nguyệt Hàn rồi. Với tư cách là một người cha, cha muốn làm cho công ty trở nên lớn mạnh hơn. Hai cha con chúng ta được đoàn tụ, nhưng không ngờ vài ngày trước cha lại nghe tin về Hoắc Thị.”
“Vậy… Biệt thự Hoắc Thị thật ra là do cha mua?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
“Ừ.” Lục Minh Anh đột nhiên cau mày, hừ lạnh, “Nếu không phải vì giúp con, cha sẽ không bao giờ mua biệt thự Hoắc Thị.”
Hoắc Anh Tuấn biết, có lẽ Lục Minh Anh vẫn rất hận Hoắc Nhã Lam.
Nhưng có thể hiểu được nếu là anh, anh cũng hận Hoắc Nhã Lam.
"Cha, sao cha không con sớm hơn? Lần trước con ở Tuyết Minh Sơn, con đã đụng phải xe của cha." Hoắc Anh Tuấn bật cười.
"Cha không muốn đánh rắn động cỏ."
Lục Minh Anh cười nói: "Còn nữa, cha biết Hoắc Thị luôn muốn cùng tập đoàn Garson hợp tác. Cha đã đợi con, nhưng cha đợi bao nhiêu ngày rồi con mới tới."
Hoắc Anh Tuấn xấu hổ, trong khoảng thời gian đó ngày nào anh cũng luộm thuộm, mất hết tinh thần chiến đấu, thậm chí còn không nghĩ đến công việc.
“Sở Minh Khôi hẳn là chưa bao giờ nghĩ rằng cha sẽ là chủ tịch tập đoàn Garson. Vừa rồi Sở Văn Khiêm còn muốn đến gặp cha.” Hoắc Anh Tuấn cười đùa.
“Còn chưa đến lúc Sở Minh Khôi biết.” Lục Minh Anh lắc đầu, “Cho dù bây giờ cha cũng không hẳn là đối thủ của Sở gia, Sở gia đã dựa vào Landry từ lâu rồi.”
“Con đã đoán được.” Hoắc Anh Tuấn giễu cợt, “Dữ liệu của Tinh phiến là do Sở gia đưa cho Landry.”
“Thứ hai, đằng sau Sở gia còn có những kẻ giết người bí ẩn.” Lục Minh Anh ánh mắt thâm thúy nói, “Nếu không thì tại sao hơn 20 năm trước Sở Minh Khôi lại có thể huy động nhiều người như vậy đuổi theo cha ra nước ngoài.”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
“Gần đây cha đã điều tra chuyện của con.” Lục Minh Anh đột nhiên nói, “Lương Duy Phong và Sở gia thông đồng với nhau.”
“Con đã sớm đoán ra rồi.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Con lo lắng anh ta sẽ là Sở Minh Khôi thứ hai.”
Lục Minh Anh nhìn anh cười cười, lại vươn tay vỗ vỗ vai hắn, "Đừng lo lắng, cha đã cảnh cáo anh ta, hiện tại sẽ không đụng tới Khương Tuyết Nhu."
Lục Minh Anh giải thích: "cha đã cảnh cáo Lương Duy Phong trước rồi. Lương Duy Phong không biết thân phận của cha, sợ bị cha giết chết. Hừ, con phải tìm giành lại Khương Tuyết Nhu càng sớm càng tốt , và để cô ấy ly hôn với Lương Duy Phong sớm hơn. "
Hoắc Anh Tuấn trên mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên, "Con cũng muốn như vậy, nhưng cô ấy rất tin tưởng Lương Duy Phong."
"Lương Duy Phong tuyệt đối không được ở bên con bé."
Lục Minh Anh đột nhiên nghiêm mặt nói: "Cha nghi ngờ Lương Duy Phong tiếp cận Khương Tuyết Nhu, không phải là vì thích con bé, mà còn có mục đích sâu xa hơn."
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, "Mục đích gì?"
Nếu như lúc trước Lương Duy Phong muốn leo lên Diệp gia, nhưng bây giờ Diệp Kế Sơ đã rời khỏi Diệp thị, Khương Tuyết Nhu đối với anh ta có giá trị gì?
Lục Minh Anh ngồi trở lại sô pha, châm thuốc một lần nữa.
Hoắc Anh Tuấn nhìn ông, cho đến khi có chút sốt ruột, Lục Minh Anh lại lên tiếng: “Hơn mười năm trước, khi cha đến Vịnh Niah, cha đã gặp một người phụ nữ, bà chủ thực sự của Vịnh Niah, cô ta và Khương Khuynh Tâm trông rất giống nhau. "
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, trong phút chốc như nhận ra điều bí ẩn, "Cha nghi ngờ đây là người nhà của Tuyết Nhu sao?"
Im lặng một lúc, ông mới nói nhỏ: "Cha nhớ mẹ Tuyết Nhu bị bão cuốn đi khi ra nước ngoài không lâu sau khi sinh."
"Lúc đầu cha cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi trở về lần này, vì chuyện giữa con và con bé, cha mới nhìn thấy một tấm ảnh của Khương Tuyết Nhu..."
Lục Minh Anh hít sâu một hơi, "Cha không thể sai được, hơn mười năm trước, người phụ nữ đó mới ba mươi tuổi, xinh đẹp như một đóa hồng kiêu sa, xinh đẹp tuyệt trần, cả đời cha sẽ không bao giờ quên được vẻ đẹp của cô ấy. Cuộc đời cô ấy cũng là một huyền thoại. Cô ấy là đảo chủ của đảo Solomon. Cô ấy đã phát triển dầu mỏ và quặng sắt của đảo Solomon. Sau đó cô ấy kết hôn với Thương Dục Thiên ở vịnh Niah. Thương Dục Thiên là chủ nhân vịnh Niah, làm chủ các tuyến đường biển trên toàn thế giới, không chỉ vậy, Thương Gia có ngân hàng trên toàn thế giới. "( oigioioi chị Nhu gia thế khủng lại lên level)
“Ba, con có nghe nói đến nhà họ Thương.” Hoắc Anh Tuấn hầu kết khẽ động.
Anh từng là người giàu nhất Nguyệt Hàn.
Vì vậy, biết nhiều hơn những người bình thường.
Mặc dù danh sách những người giàu nhất thế giới được công bố hàng năm nhưng chỉ là bề ngoài, những gia đình thực sự giàu nhất và bí ẩn, họ thường là những người kín tiếng nhất và không một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin về họ.
Thương Gia là một tồn tại như vậy.
Cho dù Hoắc Thị nổi bật một thời so với Thương gia cũng giống như một con kiến.
Nhưng những gì anh biết chỉ là một gia đình họ Thương, và cái tên Thương Dục Thiên là lần đầu tiên ann nghe thấy.
"Anh ta là người thống trị Thương gia."
Lục Minh Anh nói, "Cuộc hôn nhân của hai người này là một cuộc hôn nhân bền chặt, sau khi kết hôn, hai người so với trước kia đều giỏi hơn rất nhiều, hiện tại Thương gia do con trai Thương Mỗ quản lý."
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên không biết nói gì, chỉ cảm thấy bất lực.
Mẹ Tuyết Nhu có lai lịch như vậy sao?
Nếu cô ấy được nhận lại, sẽ khó khăn hơn cho anh ấy trong việc giành lại cô ấy.
Nghĩ đến việc anh từng cười nhạo Khương Tuyết Nhu cố gắng trèo lên mình, anh cảm thấy xấu hổ đến mức mặt bị đánh sưng lên.
“Cha, vậy cha nghi ngờ Lương Duy Phong biết thân phận của mẹ Tuyết Nhu?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi.
"Lúc trước cha thử anh ta, cũng không có nói kỹ, nhưng vẻ mặt của anh ta lúc đó rất căng thẳng, như thể bị cha đoán trúng."
Lục Minh Anh dửng dưng nói: "Ban đầu người này rất kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự yêu Khương Tuyết Nhu nhiều như vậy sao? Cho dù cô dâu bị cướp vào ngày kết hôn, anh ta cũng sẽ chấp nhận người này không chút mảy may khó chịu, cũng không phải thánh nhân.”
"Đúng."
Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy như vậy, "Hơn nữa Tuyết Nhu cũng sinh con cho con, anh ta không thể không biết."
Ngoài ra, để cứu Tuyết Nhu, anh ta bị mất một quả thận, sau này anh ta uy hiếp Tuyết Nhu bằng những thủ đoạn đê hèn, Tuyết Nhu quay về bên cạnh anh ta.
Mặc dù Truyết Nhu không tình nguyện, nhưng sau đó cô lại nguyện ý ở bên mình.Lương Duy Phong không chút để ý.
Khương Tuyết Nhu tin anh ta bởi vì Lương Duy Phong luôn đối tốt với cô, nhưng anh là đàn ông, lại càng không tin.
"Cha, theo cha anh ta là người rất khủng bố, có thể đã biết từ lâu."
Hoắc Anh Tuấn nói: "Có nên nói cho Tuyết Nhu biết chuyện này không?."
Lục Minh Anh lắc đầu, "Trước hết, đây chỉ là sự nghi ngờ của cha, không có chứng cứ, thứ hai, tại sao hơn 20 năm nay, mẹ của Khương Tuyết Nhu vẫn chưa quay lại tìm cô ấy, quá nhiều điểm nghi ngờ, và lại con có nghĩ con bé sẽ tin điều đó không? "
Hoắc Anh Tuấn sững sờ, đúng vậy, nói cho cô biết mẹ cô chưa chết, còn trở thành chủ nhân đảo Solomon, là bà chủ vịnh Niah, giàu có phú quý, nay đã tái hôn, có con là Khương Tuyết Nhu, hẳn cô sẽ nghĩ anh là kẻ nói dối.
Lục Minh Anh an ủi: "Dù mục đích thực sự của Lương Duy Phong là gì, tóm lại không được phép ở chung với Khương Tuyết Nhu. Trước tiên, nếu những gì cha vừa nói là thật, vậy thì anh ta sẽ leo lên Thương gia, Chờ ngày trỗi dậy, người đầu tiên hắn không buông tha chính là con, thứ hai, sau khi lợi dụng xong Khương Tuyết Nhu, con nghĩ Khương Tuyết Nhu sẽ có kết thúc tốt sao? Hãy nghĩ đến mẹ của con. "
"Con đã nghĩ về điều đó rất lâu trước đây."
Hoắc Anh Tuấn khó chịu siết chặt tay, "Con nhất định sẽ giành Tuyết Nhu về, con chỉ muốn cô ấy được bình yên vui vẻ, cha, con quên không nói với cha, hôm nay con mới biết Tuyết Nhu sinh cho con một cặp sinh đôi rồng phượng.. "
“Thật sao.” Lục Minh Anh sững sờ, cười nói: “Rất tốt. Ngày khác đưa cha tới gặp một chút.”
"Tiểu Khê không sao, nhưng con trai của con... Con đoán chừng bây giờ nó sẽ không nhận con, nhưng con sẽ cố gắng hơn."
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt, "Cha, chuyện của cha ... nói với mẹ không?"
Lục Minh Anh sắc mặt hơi thay đổi, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Nói cho bà ấy biết cũng không sao, nhưng không cần gặp mặt, nếu như hồi đó cha không biết bà ấy thì bà nội con đã không chết sớm như vậy rồi."
Hoắc Anh Tuấn bất lực thở dài.
Lục Minh Anh thúc giục: "Chuyện của cha tạm thời giữ bí mật, sau khi ra ngoài, con tuyên bố với bên ngoài là chúng ta không hợp tác, tập đoàn Garson sẽ tận lực giới thiệu công nghệ, để cho Hoắc thị vượt qua khó khăn và vươn lên càng sớm càng tốt. "
"Cha, cảm ơn cha."
Hoắc Anh Tuấn nhận ra cái gọi là may hơn khôn.
Tuy rằng bản thân chắc chắn sẽ lật kèo, nhưng sự tồn tại của Lục Minh Anh sẽ thúc đẩy tốc độ lật kèo l của anh.
Khi bước ra từ gian tổng thống.
Hoắc Anh Tuấn có khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, khiến Ngôn Minh Hạo cho là đàm phán không thành công.
Chẳng bao lâu, việc Hoắc Anh Tuấn và chủ tịch tập đoàn Garson không đàm phán hợp tác đã lan ra khắp Nguyệt Hàn.
Lúc đỗ xe dưới tầng hầm, Sở Văn Khiêm nhận được cuộc gọi của người phục vụ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn hợp tác với Tập đoàn Garson, hắn biết mà Tập đoàn Garson làm sao có thể coi trọng Hoắc Thị của ngày hôm nay.
... ...
Tập đoàn Hoắc Thị.
Hoắc Anh Tuấn lập tức triệu tập một số giám đốc điều hành cấp cao đến họp khẩn cấp, khi biết tin Hoắc Thị có thể được giới thiệu công nghệ tiên tiến của tập đoàn Garson, mọi người đều rất phấn khởi và vui mừng.
Xét cho cùng, chỉ cần doanh thu của sản phẩm Hoắc Thị tạm thời ổn định, thì Điện Tử Hoắc Thị vẫn có thể tăng trở lại.
Họp xong, Hoắc Nhã Lam ở lại vui vẻ nói: "Không ngờ tập đoàn Garson lại đồng ý nhanh như vậy. Con dùng biện pháp gì để thuyết phục."
Hoắc Anh Tuấn đầy mặt phức tạp ánh mắt.
Hoắc Nhã Lam bị hắn nhìn không hiểu, "Con nhìn mẹ làm gì vậy?"
"Nhìn xem mắt của mẹ tệ như thế nào, nếu không năm đó sao lại coi mắt cá như ngọc."
Hoắc Anh Tuấn đứng thẳng người, "Chủ tịch tập đoàn Garson là Lục Minh Anh."
Lời vừa nói ra, liền thấy Hoắc Nhã Lam ngẩn người.
“Người bí ẩn mua lại biệt thự Hoắc Thị cũng là ông ấy.” Hoắc Anh Tuấn lại lên tiếng.
Đầu óc Hoắc Nhã Lam rối như tơ vò nổ oành oành.( chia buồn với bà vì đã bỏ lỡ một cực phẩm)
Cái tên Lục Minh Anh đã biến mất khỏi cuộc đời bà hơn 20 năm, nhưng bà vẫn chưa bao giờ quên được người chồng đầu tiên của mình và cha ruột của Hoắc Anh Tuấn.
Thậm chí, bà còn hận Lục Minh Anh không biết bao nhiêu lần vì đã mang đến cho bà đứa con là Hoắc Anh Tuấn, làm đảo lộn cuộc sống của bà.
Bà cũng nghĩ ông sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng bà không ngờ rằng người mà bà từng coi thường nay lại trở thành chủ tịch của một tập đoàn đa quốc gia và cứu bà khỏi bị Sở Minh Khôi làm nhục trong buổi đấu giá.
“Ông ấy… bây giờ không sao chứ?” Một lúc lâu sau, Hoắc Nhã Lam mới hỏi.
"Ít nhất, nhờ có mẹ, trước đây ông ấy giống như một con chó."
Hoắc Anh Tuấn nói với Hoắc Nhã Lam về việc Sở Minh Khôi đã ám sát Lục Minh Anh.
Hoắc Nhã Lam ngẩn người, "Cái này ... cái này sao có thể?"
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, "Hiện tại ông ấy có cần nói dối loại chuyện này không, một bên mặt ông ấy có sẹo, mẹ à, ông ấy chưa từng hạ thuốc mẹ, chính là Sở Minh Khôi muốn hạ thuốc mẹ, ông ấy vô tình uống phải ly rượu đó, mẹ đã luôn hiểu lầm ông ấy. "
Anh nói xong, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Nhã Lam, không khỏi thở dài một hơi.
Anh quá giống Hoắc Nhã Lam, anh đã làm điều ngu ngốc như bà, anh biết Hoắc Nhã Lam đang nghĩ gì.
"Hiện tại đừng nói cho ai biết chuyện này, đừng đi tìm cha, đừng đánh rắn động cỏ."
Hoắc Anh Tuấn chân dài bước đi.
Hoắc Nhã Lam đứng hình.
Bà nhớ lần đầu tiên gặp Lục Minh Anh năm đó, ông ấy mặc áo sơ mi trắng đứng trong phòng họp của Tổng hội học sinh, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến quân tử thế vô song, ông ấy là người đàn ông đẹp trai nhất bà từng thấy, nhưng ông ấy rất ít nói., như một tảng băng lạnh lẽo, khác hẳn với Sở Minh Khôi vẫn thường vây quanh bà.
Khi đó Sở Minh Khôi thật tài giỏi, chăm sóc cho bà chu đáo.
So với sự lạnh lùng của Lục Minh Anh, bà đương nhiên thích sự ấm áp của Sở Minh Khôi hơn.
Chỉ là một bữa tiệc khiến bà có quan hệ bất chính với Lục Minh Anh, lúc đó Lục Minh Anh hoàn cảnh gia đình không mấy tốt đẹp, bà cho rằng Lục Minh Anh cố tình muốn trèo cao bà, bà thường coi thường ông, vu khống ông, và làm nhục ông.
Lục Minh Anh giải thích không phải cố ý nhưng bà hoàn toàn không tin.
Cho đến khi bà mang thai, Hoắc Gia mới cưới Lục Minh Anh.
Sau khi kết hôn, bà luôn ốm nghén và tính tình khó chịu, nhưng một người lạnh lùng như Lục Minh Anh ngày nào cũng nấu cơm cho bà, dù bà có mắng mỏ thế nào, ông cũng không nói một lời.
Chỉ là khi bà lạnh, ông sẽ lấy quần áo cho bà.
Khi bà không khỏe, ông sẽ ôm bà đến bệnh viện.
Khi bà bầu đau lưng, ông sẽ xoa bóp cho bà.
Sau này, dần dần bà cũng quen.
Mãi sau này, trong một buổi triển lãm, bà mới gặp lại Sở Minh Khôi.
Sở Minh Khôi vốn đã từng vui vẻ, vì bà đã có gia đình mà tiều tuỵ như biến thành một con người khác.
Bà cảm thấy xấu hổ với Sở Minh Khôi, nhưng không ngờ rằng sau lần đó, Lục Minh Anh lại không để ý đến bà nữa.
Bà và Lục Minh Anh bắt đầu chiến tranh lạnh và cãi vã không dứt.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, Sở Minh Khôi đều xuất hiện.
Sau đó, Hoắc Anh Tuấn sinh ra không lâu thì hai người ly hôn, chưa được bao lâu thì bà và Sở Minh Khôi kết hôn vì có thai Hoắc Phong Lang.
Về sau, mỗi lần Lục Minh Anh xuất hiện trong tầm mắt của bà, đều là bộ dạng say khướt, khiến bà chán ghét.
Sau khi bà kết hôn với Sở Minh Khôi, Lục Minh Anh đã bỏ đi.
Không bao giờ quay lại.
Có nhiều điều, thật ra bây giờ nghĩ lại, Sở Minh Khôi ngay từ đầu đã có mục đích tiếp cận bà, nếu không phải bà đối với Sở Minh Khôi mềm lòng thì có lẽ bà và Lục Minh Anh cũng có thể đi cùng nhau suốt đời.
Nhưng điều bà không ngờ là Lục Minh Anh lại vì bà mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy ở nước ngoài.
Tuy xuất thân không tốt nhưng ông cũng là học sinh đứng đầu lớp, nếu không gặp bà thì Lục Minh Anh đã không đau khổ đến vậy.
Lần đầu tiên Hoắc Nhã Lam cảm thấy có lỗi với người đàn ông này.
***