“Bây giờ nhà họ Sở đã bám lấy Lãng Đức Lực mà còn chưa thấy đủ” Hoäc Anh Tuấn lạnh nhạt lên tiếng: “Lòng tham không đáy”
“Bây giờ bọn họ đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu của Nguyệt Hàn, có lẽ họ muốn phát triển ra quốc tế:’ Ngôn Minh Hạo phụ họa theo.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trầm lặng, chỉ nhìn Ngôn Minh Hạo với đôi mắt ghét bỏ.
“Cậu… cậu Hoắc, tôi nói sai chỗ nào sao?” Ngôn Minh Hạo bất an vì bị anh nhìn chằm chảm.
“Ngôn Minh Hạo, cậu là trợ thủ đắc lực nhất ở bên cạnh tôi. Cho dù tôi đi đâu cậu cũng theo đó. Chắc cậu hiểu rõ tôi hơn ai hết” Nơi đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên cơn ớn lạnh ngột ngạt: “Lẽ nào cậu không nhận ra ba năm trước tôi đột nhiên thay đổi sao.”
Đôi mắt Ngôn Minh Hạo đột nhiên run lên.
Hoäc Anh Tuấn bắt lấy biểu cảm của anh ta vào trong mắt.
“Thay… thay đổi cái gì chứ. Cậu cả, không phải anh vẫn luôn như: vậy sao?” Ngôn Minh Hạo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trả lời.
“Ngôn Minh Hạo, tôi còn có thể tin tưởng cậu không?” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy: “Thật ra giữa chúng ta chỉ là quan hệ thuê mướn.
Quãng thời gian này ở nhà họ Hoắc có không ít quản lý cấp cao đã lần lượt từ chức, thậm chí ngay cả bộ phận thư ký cũng lần lượt rời đi. Còn cậu, cậu có nghĩ đến việc rời đi không?”
Sau khi Ngôn Minh Hạo bị giật mình thì anh ta lắc đầu: “Cậu cả, tôi đã gặp anh từ năm tôi mười bốn tuổi. Anh cũng biết, năm đó sau khi mẹ tôi mất, bố tôi lấy một người vợ khác và hoàn toàn không quan tâm đến tôi. Thậm chí còn không cho tôi tiền học phí. Tôi đánh nhau mỗi ngày, là một người thậm chí không có tương lai. Chính sự xuất hiện của anh đã cứu vớt tôi.”
“Anh trả học phí cho tôi, đưa tôi đi học. Từ đó về sau, tôi thề rằng cả đời này sẽ theo anh. Sau khi tốt nghiệp, thật ra tôi cũng không có quá nhiều thiên phú về chuyện kinh doanh, là anh đích thân chỉ dạy tôi, cái ơn đó tôi mãi mãi không quên. Tôi thề là cả đời này phải đi theo anh”
“Cả đời?” Hoắc Anh Tuấn tự cười chế nhạo: “Lỡ sau này con đường của tôi càng ngày càng hẹp thì sao?”
“Không đâu, người bên ngoài không hiểu anh. Anh tài giỏi đến nhường nào, tôi hiểu rõ nhất.”
Ngôn Minh Hạo nói thật nhỏ: “Cho dù tương lai anh không phải là tống giám đốc của nhà họ Hoäc thì với thân phận luật sư và sự nhạy bén của anh đối với thị trường chứng khoán, anh có tùy tiện ở bất kỳ ngành nào cũng đều được người ta để mắt tới.”
Hoäc Anh Tuấn mỉm cười nhưng không phải là nụ cười đắc ý, mà là nụ cười xót xa: “Tôi rất có tài kiếm tiền nhưng xét về mặt tình cảm lại như một tên ngốc. Ngôn Minh Hạo, tôi không tin cậu không phát hiện ra được ba năm trước, thái độ của tôi đối với Khương Tuyết Nhu đột nhiên thay đổi”
Con ngươi của Ngôn Minh Hạo trợn to, trước đó anh ta có hơi hoài nghi nhưng không ngờ cậu cả thật sự phát hiện được.
“Nhìn phản ứng của cậu thì chắc cậu đã nhận ra từ lâu rồi. Tại sao cậu không nhắc nhở tôi.”
Hoắc Anh Tuấn bỗng níu lấy cổ áo của anh ta, trong con ngươi tràn ngập vẻ điên cuồng và tức giận: “Nếu cậu sớm nhắc nhở tôi thì ba năm qua tôi sẽ không giống như một kẻ ngốc. Hoàn toàn không nhận ra được thuật thôi miên của Nhạc Hạ Thu”
Sau khi anh phẫn nộ nói xong lại phát hiện Ngôn Minh Hạo không quá kinh ngạc giống như anh ta đã biết chuyện này từ lâu: “Cậu biết tôi bị thôi miên sao?”
Ngôn Minh Hạo đau khố gật đầu, anh ta biết chuyện đến nước này cũng không thể giấu nổi anh nữa: “Tôi và cô Khương là người đầu tiên phát hiện ra anh có điều gì đó không ổn.”
Người Hoắc Anh Tuấn kịch liệt run rẩy, cổ họng khô khốc hỏi: “Cô ấy cũng biết sao?”
“Đúng, anh đừng quên cô ấy là người vợ đầu ấp tay gối với anh mỗi ngày. Còn tôi là trợ lý theo anh mỗi ngày”
Ngôn Minh Hạo chua xót nói: “Ba năm trước, Nhạc Hạ Thu đột nhiên trở về, cộng thêm chuyện của cả nhà Nhạc Tiêu Nhi khiến anh và cô Khương cãi nhau mỗi ngày, mâu thuẫn và sự ghẻ lạnh ngày một sâu sắc. Cô Khương không tin tưởng anh, hai ngươi cũng không thường xuyên nói chuyện. Anh cũng ở lại công ty suốt, không muốn trở về, vì trở về là lại cãi nhau.”