Điền Tự Nhiên dương giả vờ sợ hãi ăn nói tử tế: “Nhưng mà mọi người trong công ty đều đang bàn tán, rằng cô ấy mất tích lâu như vậy, có phải là đã mang thai con của Hoắc Anh Tuấn rồi không.”
Đôi mắt Lương Duy Phong hiện lên một sự u ám, anh ta dùng lực bóp chặt cổ của Điền Tự Nhiên, khuôn mặt tao nhã trở nên lạnh lùng: “Tự nhiên, không ngờ cô lại chơi xỏ tôi đấy.”
Điền Tự Nhiên hoảng sợ, run rẩy cả người, “Tổng… tổng giám đốc Lương, những điều tôi nói… đều là sự thật cả.”
“Quả thật là sự thật, nhưng mà anh chạy đến trước mặt tôi nói thì nó lại là một cách nói khác rồi ” Lương Duy Phong cười lạnh.
Mặt Điền Tự Nhiên tái nhật lại, cô ta không nghĩ tới Lương Duy Phong lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật sự giống như đôi mắt của ác quỷ vậy.
Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, người khác không biết, còn cô với thân phận là thư ký của anh ta lại rất rõ về quan hệ hợp tác mật thiết giữa anh và nhà họ Sở. Người này và Sở Minh Khôi đều khó mà bị nắm bắt được.
“Ngoan ngoãn, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình là được rồi, về sau đừng có giở trò với tôi nữa” Lương Duy Phong vỗ nhẹ mặt cô ta, “Nếu biết an phận, tôi có thể cho cô một cơ hội mang thai con tôi, tuy rằng không thể ngồi vào chiếc ghế làm bà Lương, nhưng cả đời này tôi cũng sẽ chu cấp cho cô đầy đủ.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lương” Điền Tự Nhiên mừng rỡ như điên.
Vị trí bà Lương có thực sự không ham tí nào, cô ham muốn là con người của Lương Duy Phong này, và quyền thể của anh ta nữa.
“Vậy tối nay phục vụ tối tốt vào đấy.”
Lương Duy Phong nói xong trực tiếp bế cô ta lên lầu.
Nước mắt khắp mặt anh ta, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Khương Tuyết Nhu lúc trên đảo hôm nay, lòng đố kỵ lại nhanh chóng nhấn chìm anh ta, nhưng anh ta chỉ có thể nhẫn nại, ở bên ngoài anh ta phải để bộ mặt quý ông lịch lãm phong độ, giờ đây anh ta không cần phải che giấu nữa, anh ta cho toàn | bộ phát tiết hết ra ngoài.
Sau khi kết thúc, Điền Tự Nhiên như là một quả bóng bay bị xẹp co rút trên giường vậy. Đêm nay
Lương Duy Phong trở nên cuồng bạo như cái đêm tân hôn vậy, cô cảm thấy mình như là một đồ dùng để phát tiết vậy.
Nhưng mà khi nhìn thấy người đàn ông đang cầm điếu thuốc tựa vào đầu giường, sự mê hoặc phát ra từ cơ thể anh ta lại nhấn chìm lấy cô.
“Duy Phong..” Cô ta từ từ dựa vào người anh ta.
Lương Duy Phong không đẩy cô ta ra, mà là cúi đầu nhìn cô ta “Ngày mai dọn khỏi đây, sẵn tiện gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ, 2 ngày nữa, Khương Tuyết Nhu sẽ dọn đến đây ở”
“Được.” Điền Tự Nhiên có chút đắc ý, cô ta không ngờ rằng Lương Duy Phong lại để cho Khương Tuyết Nhu đến ở căn biệt thự này.
Cả một tháng này, ngày nào cô ta cũng với Lương Duy Phong ở trong này điên loạn đảo phượng.
À, nói cho cùng thì cô chủ lớn như Khương Tuyết Nhu đây không phải cũng là ngủ với người đàn ông mà cô ta ngủ qua, chiếc giường cô ta ngủ qua sao.
Trong khách sạn 5 sao.
Hoắc Phong Lang sau khi tỉnh lại, anh ta không hiểu đáng lẽ rằng tôi qua anh ta đang uống rượu ở nhà hàng mà, là ai đã đem anh ta đến đây chứ?
Đúng lúc muốn cầm điện thoại lên xem, cánh cửa bị người đạp mạnh văng ra.
Chiến Thành dẫn theo 2 người từ ngoài xông vào, “cậu hai, cậu lớn của chúng tôi muốn gặp cậu.”
Hoắc Phong Lang nhìn thấy bộ dạng của 3 người họ, anh ta trầm mặc một hồi rồi cười nói: “Tôi đi rồi có còn nguyên vẹn mà trở về không?”
Chương 1001: Mọi người trong nhà họ Hoắc đều hận cậu
Chiến Thành yên lặng nhìn anh ta: “Nếu như cậu không đi thì mọi chuyện chắc chắn sẽ càng rắc rối hơn.”
Hoắc Phong Lang cười khổ một tiếng.
Thôi được, anh ta đã sớm biết rằng, Hoắc Anh Tuấn sẽ không bao giờ để yên chuyện này đâu.
Thật ra chỉ có điều là, anh ta cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện với anh, vì chính anh ta cũng
không muốn mình mang cái tội danh là ăn cắp bản quyền đến hết đời rồi cùng nó chết đi.
Chẳng bao lâu sau, Chiến Thành đưa anh ta vào nhà thờ Thanh Long, ngay phía trên nhà thờ đặt bài vị của trưởng lão nhà họ Hoắc.
Mà Hoắc Anh Tuấn đang ngồi trên ghế Lê Hoa, gương mặt đẹp trai ấy cứ thản nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy được suy nghĩ của anh.
“Cậu lớn, mang người tới rồi.” Chiến Thành dùng sức đá vào chân Hoắc Phong Lang một cái.
Hoắc Phong Lang bị chơi đòn bất ngờ chưa kịp đề phòng, trực tiếp ngã nhào xuống đất, anh ta muốn đứng lên nhưng Chiến Thành lại muốn đè chết anh ta.
Anh ta cắn răng, dùng đôi mắt không phục nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Tôi không có làm sai cái gì cả, cũng không có ăn cắp bản quyền, Hoắc Anh Tuấn, chính anh cũng nhìn thấy, mấy ngày qua tôi không có vào Sở Thị, tôi và bố cũng không còn liên lạc với nhau”
“Nếu không còn liên lạc gì nữa thì vẫn còn một chữ bố, ngoài ra bởi vì Sở Minh Khôi có vợ và con riêng bên ngoài, nguyên nhân mà cậu cảm thấy khó chịu, thì cũng cho là cậu bị Sở Minh khối lừa, cho nên mới không chịu đi.” Hoắc Anh Tuấn đi tới trước mặt anh ta, đồi mồi tinh xảo lạnh lùng nói.
Hoắc Phong Lang tức giận nói: “Anh đừng bao giờ suy đoán lung tung có được không, tôi đã sớm biết bố tôi có con riêng bên ngoài, không sai, trước kia là do tôi kích động quá, bởi vì tôi không phục làm thế nào cũng bị cậu giẫm dưới chân. Chỉ là tôi biết đằng sau ông ta còn có con riêng, trong đầu tôi lập tức có ý định cắt đứt và phản bội lại Hoắc Thị, anh có thể không biết, bố tôi… ông ta thật ra chẳng hề quan tâm tôi, dù tôi có đến nhà họ Sở thì cũng chỉ là người ngoài đến không đúng chỗ, với cả tối hận Sở Minh Khôi đã phản bội lại mẹ con tôi, tôi hận ông ta.”
“Nói ông ta không quan tâm cậu, sau khi cậu bị tôi đưa đến đồn cảnh sát, thì sao suốt đêm ra vào đồn cảnh sát để nộp tiền bảo lãnh cho cậu?” Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn lộ rõ vẻ châm chọc: “Thôi được rồi, ông ta đã công khai tuyên bố sẽ cho cậu đổi họ, sau này cậu sẽ là Sở Phong Lang”
“Đó là âm mưu gây chia rẽ tôi và người nhà họ Hoắc” Hoắc Phong Lang gào lên giải thích: “Con. người ông ta rất nham hiểm”
“Ông ta nham hiểm hay không thì không cần cậu nói, tôi tự biết.” Hoắc Anh Tuấn tức giận đá một cái vào lưng anh ta.
Hoắc Phong Lang lập tức bị đạp xuống nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay dùng sức đập xuống mặt đất: “Tôi không làm, Hoắc Anh Tuấn, tại sao anh không tin tôi, con người Hoắc Phong Lang tôi dám làm dám chịu.”
“Tôi cũng rất muốn tin cậu.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy gương mặt của anh ta, không hiểu vì sao trong | lòng bỗng cảm thấy đau.
Cứ nghĩ rằng, anh vẫn chán ghét và căm thù sự tồn tại của Hoắc Phong Lang, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Phong Lang, thì cả người anh sẽ phát cáu không thể nào giải thích được
Có lẽ, anh cũng không có ghét Hoắc Phong Lang đến như vậy, chuyện ân oán của các thế hệ đi trước quả thực không phải chuyện và cũng chẳng liên quan đến hai người bọn họ, bọn họ sinh ra không phải là thứ để người khác lựa chọn.
Lúc đầu anh đã từng nghĩ mấy năm nữa sẽ giao quyền lại cho Hoắc Phong Lang, để cho anh ta cái vị trí tổng giám đốc toàn quyền quản lí Hoắc Thị, dù sao đó cũng là con của Hoắc Nhã Lam, chính xác là anh em cùng mẹ khác bố của anh.
“Hoắc Phong Lang, trong hai ngày nay tôi đã điều tra và giám sát phòng thí nghiệm, tôi cũng rất muốn rửa sạch mọi nghi ngờ của cậu, nhưng trùng hợp thay, thời gian xóa dữ liệu và thời gian cậu ra vào phòng thí nghiệm cũng khớp với nhau, cậu nói nếu không phải cậu làm thì ai làm?” Dưới chân Hoắc Anh Tuấn dùng sức, trong lời nói tràn đầy thất vọng và tức giận: “Cậu xứng với tổ tiên nhà họ Hoắc sao, nhà họ Hoắc chúng ta đã tốn hơn một trăm năm, mới có thể gây dựng lên nhà họ Hoắc của ngày hôm nay, nhưng nhờ có cậu mà toàn bộ đều bị phá tan.”
“Làm sao… làm thế nào mà..” Vẻ mặt Hoắc Phong Lang ngỡ ngàng.
Thời gian dữ liệu bị xóa và thời gian anh ta ra vào phòng thí nghiệm là trùng khớp.
Rõ ràng là có người có ý sắp đặt.
Nhưng người xóa dữ liệu là người của Sở Minh Khôi, tại sao Sở Minh Khôi lại muốn hại anh ta tới như vậy, anh ta vô tội, anh ta là con của ông ta cơ mà.
Nước mắt tuyệt vọng từ từ chảy xuống từ khóe mắt.
“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết vì sao nhà họ Hoắc đã làm gì để biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay” Hoắc Anh Tuấn cười, một nụ cười đau thương: “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để chế tạo con chíp, giờ lại bị cậu đưa cho người khác, bây giờ là Hoắc Thị, đừng nói là những gia tộc hàng đầu của Nguyệt Hàn cũng sẽ bị lọt khỏi top một trăm công ty hàng đầu Nguyệt Hàn, chưa kể đến bây giờ trong tay chúng ta không có vốn cố định, đây đều là món quà do cậu bạn tặng. Hoắc Phong Lang, tôi muốn cậu biết, bà nội nhận cậu, ông nội cũng hận cậu, mỗi người trong nhà họ Hoắc đều hận cậu, cậu và người nhà họ Sở đều giống nhau cả, đều là những con sói”
“Cậu ghen tỵ với tôi, cậu hận tôi, cậu cũng có thể cạnh tranh công bằng với tôi, nhưng vì sao cậu lại muốn dùng cái thủ đoạn hèn hạ như thế hả?”
Chương 1002: Cô về rồi nhưng người đầu tiên cô gọi không phải anh
Hoắc Anh Tuấn càng nói càng giận, bỗng nhiên túm lấy anh ta, giận dữ đấm mạnh một đấm vào người.
Tối hôm qua Hoắc Phong Lang còn hơi rượu, hơn nữa bản thân cũng không phải đối thủ của Hoắc Anh Tuấn, cùng với ba cú đấm mạnh vào người khiến cả người như ngây ra.
Cho đến khi Hoắc Phong Lang phun ra máu.
Anh ta quỳ dưới đất, bỗng đứng lên cười lớn, cười đến nước mắt đều bắt đầu rơi.
Anh ta rốt cuộc… là đã làm sai chuyện gì.
Anh ta không làm việc đó, vì sao tất cả mọi người đều trách anh ta?
“Anh đánh đi, Hoắc Anh Tuấn, có gan thì anh đánh chết tôi đi” Đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Phong Lang
hét lớn về phía anh.
“Tôi không đánh chết cậu, nhưng tôi muốn cả đời cậu mãi mãi không bao giờ có được Sở Thị, cậu nói một người tàn nhẫn như Sở Minh Khôi sẽ thành một kẻ tàn phế hay sao?”
Hoắc Anh Tuấn cầm lấy cây gậy sắt bên cạnh, lấy hết sức đập mạnh vào chân anh ta.
Hoắc Phong Lang thậm chí còn có thể nghe được tiếng “răng rắc” của từng các khớp chân, anh ta trừng mắt, rồi nhanh chóng ngã ra đất, nắm lấy đôi chân mà cuộn tròn thành một quả bóng, đau tới mức suýt chút nữa đã ngất đi.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống nhìn, cây gậy sắt cầm trên tay bỗng hơi run, cứ đấu tranh như vậy một lúc lâu sau, mới quay đầu lại nói với Chiến Thành: “Đem cậu ta đi ra ngoài đi, cả đời này tôi không muốn thấy cậu ta nữa.”
Chiến Thành chỉ nhìn một cái, rồi ra lệnh cho các thành viên Thanh Long cùng nhau kéo Hoắc Phong Lang ra ngoài.
Hoắc Phong Lang dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt đều giấu đi những thù hận.
Sau khi anh ta rời đi, trong nhà thờ yên lặng tới mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Người của Thanh Long sau khi tận mắt chứng kiến hai anh em họ đánh nhau, thì từng người một thở cũng không dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi chiếc điện thoại của Hoắc Phong Lang đánh rơi nằm trên mặt đất vang lên.
Hoắc Anh Tuấn cúi người nhặt nó lên, bên trên có hai chữ “Tuyết Nhu”.
Cổ họng anh khẽ di chuyển, sau khi điện thoại đã vang được mười giây, thì anh mới ấn nút nghe.
“Này, Hoắc Phong Lang, cậu tỉnh ngủ chưa, còn mười phút nữa là tôi sẽ đến quán rượu dưới lầu đó”. Giọng nói Khương Tuyết Nhu phát ra.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn chợt đau, cô về rồi nhưng khi về là lập tức liên lạc với Hoắc Phong Lang, thà rằng liên lạc với anh ta còn hơn liên lạc với anh.
“Hoắc Phong Lang, sao cậu im lặng vậy, không rượu thì không tỉnh sao? Tôi tìm cậu muốn hỏi một chút chuyện…”
“Hoắc Phong Lang không có ở đây” Hoắc Anh Tuấn thô bạo cắt ngang lời cô.
Khương Tuyết Nhu giật mình, đây là giọng của Hoắc Anh Tuấn.
Cô suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra thân phận của Hiểu Khuê.
“Sao anh lại cầm điện thoại của Hoắc Phong Lang?” Khương Tuyết Nhu nhớ rằng người nhà họ Hoắc cho rằng Hoắc Phong Lang là kẻ trộm, trong lòng cô đột nhiên dâng lên dự cảm xấu: “Anh đã làm gì Hoắc Phong Lang rồi?”
Hoắc Anh Tuấn hạ giọng nói: “Cậu ta là kẻ phản bội đã phá tan Hoắc Thị, em nói xem anh sẽ làm gì cậu ta?”
Chương 1003: Cục cưng của chúng ta cũng nhớ anh
Khương Tuyết Nhu bỗng nhớ lại lúc đó của Lục Lạc Dương, cả người đều không ổn: “Anh chặt ngón tay của cậu ấy rồi sao?”
Hoắc Anh Tuấn không nói gì, trong lòng cô anh luôn là một ác ma lúc nào cũng muốn chặt ngón tay người khác sao?
Khương Tuyết Nhu thấy anh không nói lời nào thì nổi giận: “Hoắc Anh. Tuấn, tôi tin rằng Hoắc Phong Lang không phải là kẻ trộm để lộ dữ liệu của Hoắc Thị, cậu ấy không phải người như vậy.”
“Tin sao?” Trong lòng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên vô cớ nổi lên một ngọn lửa.
Đây là hai chữ mà giữa anh và cô luôn thiếu, mà cô lại đặc biệt quan tâm. với Hoắc Phong Lang như vậy.
“Khương Tuyết Nhu, em cũng quá ngây thơ rồi, cũng chỉ vì trước đây Hoắc Phong Lang giúp em một lần mà em đã lập tức tin tưởng cậu ta, cậu ta chính là con trai của Sở Minh Khôi, chính Sở Minh Khôi là người có khả năng làm cả nhà họ Hoắc tụi anh chịu khuất phục hơn hai mươi năm. Hai bố con bọn họ đều chung một dã tâm, em có thấy được kết cục của anh hiện giờ không, chính là vì anh tin tưởng cậu ta nên Hoắc Thị mới biến thành cái dạng như ngày hôm nay”
“Tôi tin rằng Hoắc Phong Lang không giống Sở Minh Khôi”
Khương Tuyết Nhu vẫn kiên trì, có lẽ hiện giờ đã không còn ai tin tưởng Hoắc Phong Lang nữa, nhưng cô luôn có một cảm giác rằng Hoắc Phong Lang không phải là loại người không từ mọi thủ đoạn.
Những năm ở nước ngoài, Hoắc Phong Lang đã chân thành giúp đỡ cô
rất nhiều, tất nhiên, cô cũng biết rằng trước đó Hoắc Phong Lang đã từng lợi dụng cô nên trong lòng mới cảm thấy xấu hổ, thế nhưng một người lại sẵn. sàng giải thích rõ mọi chuyện thì cho thấy rằng con người anh ta không xấu.
Sau đó Hoắc Phong Lang không còn cách nào khác mới nhận Hiểu Khuê là con gái mình, anh ta đối với Hiểu Khuê là thật lòng, ngay cả khi anh ta biết rõ Hiểu Khuê chính là con gái của Hoắc Anh Tuấn thì anh ta cũng một lòng chăm sóc cô bé.
Nếu như anh ta muốn có được Hoắc Thị, thì có thể hoàn toàn lợi dụng Hiểu Khuê để đối đầu với Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng anh ta lại không làm vậy.
“Em hoàn toàn không biết gì cả.” Hoắc Anh Tuấn bị lời nói của cô làm cho bị thương: “Anh đã điều tra và giám sát, thời gian Hoắc Phong Lang ra vào phòng thí nghiệm trùng với thời gian dữ liệu bị xóa, em nói không phải cậu ta thì là ai?”
Khương Tuyết Nhu nghe xong cũng có chút bối rối.
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Anh không giao cậu ta đến đồn cảnh sát nữa, anh đã cố hết sức kìm chế chỉ lấy đi một chân của cậu ta thôi.”
“Cái gì, anh chặt chân cậu ta?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn mím chặt lại, thật ra anh không dùng toàn bộ lực, nếu như Hoắc Phong Lang được chữa trị tốt thì vẫn có thể đi lại, nhưng anh cũng không muốn giải thích nhiều với Khương Tuyết Nhu.
“Chẳng lẽ em muốn anh đập cho cậu ta một trận, sau đó để cho cậu ta trở về Sở Thị, đến lúc đó thế chỗ của Sở Minh Khôi mà nằm trong tay tất cả, nếu cậu ta đã có gan hủy hoại Hoắc Thị, vậy anh đây chỉ còn cách chặn mọi đường lui của cậu ta, sau này Sở Thị sẽ không bị một người què thao túng.”
Khương Tuyết Nhu nghe xong rợn cả tóc gáy, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng mà chửi anh nữa: “Hoắc Phong Lang còn đang ở Thanh Long sao?”
“Anh cho người ném ra ngoài rồi.” Nói xong, Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại.
Anh khó chịu liếc nhìn cuộc gọi, thật sự thắc mắc rằng dựa vào cái gì mà sự quan tâm của cô đối với Hoắc Phong Lang còn nhiều hơn cả anh.
Dù thế nào đi nữa anh và cô đã từng trở thành vợ chồng, từng có con cũng đã từng kết hôn.
Trong một ngõ hẻm bé nhỏ vừa tồi tàn lại còn vắng vẻ trong thành phố.
Sau khi một chiếc xe địa hình màu đen dừng lại, Chiến Thành lôi Hoắc Phong Lang đang đau đớn và ngất đi xuống xe rồi ném xuống đất.
Chiến Thành cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng khởi động xe rồi đi mất.
Trình Nhã Thanh ngồi ở ghế phụ nhìn Hoắc Phong Lang qua kính chiếu hậu, trước kia cậu hai cũng giống như một bãi chất nhờn, trên người đầy sẹo còn có cả máu nữa.
“Anh Thành, anh nói xem chân của cậu ta có phải sẽ bị cắt bỏ hay không?” Trình Nhã Thanh hỏi nhỏ.
“Nếu cậu ta đi chậm một chút thì sẽ không thành vấn đề, ít nhiều gì cũng vừa giữ lại chút sức lực” Chiến Thành nhíu mày, sau khi trả lời xong lập tức liếc nhìn Trình Nhã Thanh: “Loại chuyện đẫm máu thể này em còn muốn đi theo để làm gì?”
“Người ta nhớ anh mà, hai ngày nay anh đều vội vàng đi, em không biết làm sao để gặp được anh cả.” Trình Nhã Thanh sờ bụng: “Hơn nữa cục cưng của chúng ta cũng nhớ anh lắm.”
Chiến Thành nhanh chóng mềm lòng, ông ta lấy tay sờ đầu cô ta, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tuần sau tôi sẽ từ chức rồi rời khỏi Thanh Long”
Chương 1004: Chân tướng
Hai mắt Trình Nhã Thanh sáng lên: “Thật sao?”
“Ừm, Hoắc Thị hiện tại đã thành quá khứ, thời huy hoàng ngày xưa nay cũng không thể kéo dài được nữa, bộ phận của Long Thành muốn đưa vào để tiếp tục kinh doanh thì cũng phải cần tiền, tôi đoán ít nhiều gì cũng không thể duy trì được quá lâu.”
Chiến Thành nói: “Chúng ta cũng phải tìm một chỗ để ở, sống một cuộc sống của người bình thường.”
“Được, anh Thành, cảm ơn anh. Đúng rồi, anh dừng ở phía trước một chút, em muốn đi mua sắm.”
“Tôi không thể đi cùng em, tôi còn phải trở lại để phục vụ bên cạnh cậu cả.” Chiến Thành khó xử nói.
“Em biết rồi, anh mau đi nhanh đi, đừng để trễ. Trình Nhã Thanh tặng ông ta một nụ hôn gió.
Sau khi Chiến Thành lái xe rời đi, cô ta nhanh chóng leo lên chiếc xe màu đen bên cạnh.
Cô ta lập tức quay về cái hẻm vắng vẻ đó.
Lúc này Hoắc Phong Lang cũng có chút ý thức, chỉ là gần đây không có ai đi ngang qua, khiến anh ta chỉ có thể bò từ từ trên mặt đất.
Bò được một lúc lâu, thì mới cảm thấy lúc này ý thức dần mất đi, lập tức có một chiếc xe dừng ở trước mặt anh ta, sau đó một cô gái bước từ trong xe ra.
Anh ta nhớ rất rõ người này là Trình Nhã Thanh, cũng là người của Thanh Long.
“Cậu hai, thật ngại quá, lúc nãy tôi vừa nhận được điện thoại của cậu cả, muốn tôi dẫn cậu tới nơi khác.”
Trình Nhã Thanh mở cốp xe, vất vả lắm mới đưa anh ta vào được bên trong.
Hoắc Phong Lang đập mạnh xuống phía sau, Trình Nhã Thanh muốn đưa anh ta đi đâu, anh ta có một dự cảm rất xấu nhưng không dám ngất đi.
Mỗi lần nếu kiên trì không nổi nữa, thì anh ta sẽ nhéo vào vết thương ngay xương khớp chân để bản thân có thể giữ lại chút tỉnh táo.
Mãi đến một tiếng sau, xe mới dừng lại.
Trình Nhã Thanh mở cốp xe, mỉm cười: “Không nghĩ tới việc cậu không ngất đi đấy”.
“Cô muốn làm gì?” Hoắc Phong Lang nhìn sang bốn phía, phát hiện mình lại đang nằm trên vách đá cạnh bờ biển, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi.
“Đương nhiên là… vứt cậu xuống dưới.” Trình Nhã Thanh kéo anh ta từ trong xe xuống.
Hoắc Phong Lang vất vả đứng dậy, cố gắng dùng cái chân không thể cử động được nữa muốn chạy trốn.
Nhưng Trình Nhã Thanh nhanh chóng đá anh ta xuống đất.
Nếu như lúc trước, Trình Nhã Thanh không phải đối thủ của anh ta, nhưng mới vừa nãy lá lách bị Hoắc Anh Tuấn làm cho bị thương, bị gãy một chân, bây giờ con kiến và anh ta cũng không khác nhau là mấy, chỉ có thể mặc cho người đời trêu đùa.
“Trình Nhã Thanh, có động vào tôi thử xem, bố tôi chính là Sở Minh Khôi, cho dù ông ta có con riêng bên ngoài đi nữa, nhưng từ trước đến giờ tôi vẫn là con ông ta. Nếu như không thấy tôi, chắc chắn ông ta sẽ đi tìm.”
Hoắc Phong Lang lo lắng mắng cô ta, dường như chỗ dựa vững chắc có giá trị nhất bây giờ chính là Sở Minh Khôi.
“Cậu hai, thật xin lỗi, ai bảo cậu phản bội lại Hoắc Thị, đây chính là mệnh lệnh của cậu cả, lúc đầu cậu ấy chỉ muốn lấy đi một chân của cậu nhưng giữa chừng anh ấy vẫn chưa hết giận, bảo tôi đem cậu làm mồi cho cá.” Trình Nhã Thanh kéo một chân anh ta ra biển.
Trong đầu Hoắc Phong Lang giờ đây trống rỗng, bây giờ một chân anh cũng đang bị thương, nếu ném xuống biển thì chết là cái chắc.
Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn quá độc ác, sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy?
Trong lòng anh ta có một làn sóng hận thù và tuyệt vọng trào ra, nhưng một lúc sau anh ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Không đúng, nếu Hoắc Anh Tuấn muốn hại tôi, làm thế nào có thể để chuyện này cho một cô gái, Trình Nhã Thanh, cô phản bội lại Thanh Long, phản bội lại người nhà họ Hoắc chúng tôi có đúng không?”
Trình Nhã Thanh quay đầu u ám nhìn về phía anh ta.
Hoắc Phong Lang trừng mắt với cô ta: “Dữ liệu của Hoắc Thị là do cô trộm đúng không, cô là người của Thanh Long, lúc đầu Thanh Long chủ yếu là muốn các nhân viên bảo vệ phòng thí nghiệm, cô cũng đi, là cô hại tôi, cô bị Sở Thị mua chuộc rồi có đúng không?”
Chương 1005: Mất tích
“Cậu hai, đôi khi thông minh quá cũng không tốt. Trình Nhã Thanh nhướng mày cười lạnh.
Hoắc Phong Lang thật sự lạnh cả người, anh ta không nghĩ rằng tất cả mọi người đều bị Trình Nhã Thanh lừa.
Trình Nhã Thanh càng đánh anh ta càng vô cùng thê thảm, nhưng cái quan trọng nhất bây giờ là tìm cách để sống sót.
Anh ta nhanh chóng kéo môi cười nói: “Trình Nhã Thanh, thật ra tôi không có trách cô, cô đã làm rất tốt rồi, cô đã làm chuyện tôi rất muốn làm nhưng lại không dám làm. Cô nhìn đi bây giờ chúng ta là người chung một thuyền, bố tôi là Sở Minh Khôi, cô cũng là vì phục vụ ông ta thôi có đúng không? Cô nhanh thả tôi ra, sau đó tôi sẽ bảo bố tôi trọng dụng cô.”
Trình Nhã Thanh cúi đầu nhìn anh ta rồi cười: “Cậu hai, cậu thật ngây thơ”
Nụ cười mà Hoắc Phong Lang cố hết sức nặn ra giờ đây đã cứng lại, trong đầu anh ta lập tức nảy ra một ý, nhưng không muốn chấp nhận.
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi còn chưa rõ hay sao, tôi chỉ nhận lệnh của nhà họ Sở, nếu không có mệnh lệnh của nhà họ Sở, thì tôi cần gì phải mang cậu đến tận đây” Trình Nhã Thanh kéo anh ta tới bên cạnh vách đá: “Cậu hai, thấy gì không, phía dưới sẽ là chỗ chôn thầy của cậu đấy”.
Trong đầu Hoắc Phong Lang chỉ còn những tiếng ầm ầm, thậm chí cũng đã quên mình sợ chết tới mức nào, đôi mắt đỏ máu đầy vẻ không thể nào chấp nhận được: “Bố muốn tôi chết, tại sao? Tại sao chứ? Tôi cũng là con của ông ta kia mà.”
“Tôi không biết, có thể cậu quá vô dụng đi.” Trình Nhã Thanh nhìn anh ta cười: “Cậu hai, gặp lại sau, cậu có thể chết được rồi.”
Nói xong, cô ta thẳng tay đẩy Hoắc Phong Lang xuống phía dưới biển đang cuồn cuộn nước.
Mãi cho đến khi đã xác định anh ta đã chết ở dưới biển thì Trình Nhã Thanh mới lái xe đi.
Khu vực trong thành phố.
Khương Tuyết Nhu ngay cả công ty cũng không tới, cô và Lục Lực Dương và Lương Vũ tìm kiếm Hoắc Phong Lang khắp nơi. Nhưng tìm hơn nửa ngày, cũng không thấy Hoắc Phong Lang đâu, thậm chí cũng không tìm được anh. ta ở bệnh viện.
Cô phải gọi điện thoại của Hoắc Anh Tuấn: “Hoắc Anh Tuấn, anh con mẹ nó cuối cùng đã giấu Hoắc Phong Lang vào cái xó nào vậy, tôi hoàn toàn không tìm được cậu ấy, anh gạt tôi đúng không? Cậu ấy quả thật còn đang ở Thanh Long”
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Anh bảo Chiến Thành ném cậu ta vào con hẻm. vắng vẻ phía Bắc của thành phố rồi.”
“Tìm rồi, nhưng không có, bệnh viện cũng không có tên cậu ấy” Khương Tuyết Nhu nổi giận thét: “Xem ra anh rõ ràng là muốn cậu ấy chết, chỗ đó rất ít người qua lại, anh ném cậu ấy tới chỗ đó, không sợ làm chậm thời gian chữa bệnh của anh ấy hay sao?”
“Nếu anh đang dạy dỗ cậu ta, lẽ nào sau khi đánh cậu ta xong sẽ có một trái tim nhân hậu mà tống cậu ta vào bệnh viện à.” Hoắc Anh Tuấn nghe xong cũng có chút giận: “Không chừng là bị người của nhà họ Sở mang đi rồi, bản lĩnh Sở Minh Khôi, ngay cả Hoắc Thị chúng tôi còn có thể lật đổ, có cái gì mà nhà họ Sở không làm được nữa.”
“Không, nhà họ Sở không có cứu Hoắc Phong Lang.” Khương Tuyết Nhu càng nghĩ càng lo lắng: “Tôi có nghe người ta nói, ngày hôm nay Sở Minh Khôi đều ở công ty, chưa từng rời đi, bên nhà họ Sở cũng không có động tĩnh gì.”
Hoắc Anh Tuấn vừa nghe xong thì trái tim cũng nặng xuống.
Dù sao Hoắc Phong Lang và anh cũng có quan hệ huyết thống với nhau, anh hận Hoắc Phong Lang nhưng không tới mức dồn anh ta vào chỗ chết.
“Hoắc Anh Tuấn, anh có từng nghĩ người nhà họ Hoắc các anh làm nhiều người mất lòng không, cả người Hoắc Phong Lang bị đánh chỗ nào cũng có vết thương, hoàn toàn không có khả năng tự vệ còn bị ném tới một chỗ vắng vẻ, không sợ Hoắc Phong Lang bị giết sao. Còn nữa, không chừng có người biết Hoắc Phong Lang là con trai của Sở Minh Khôi nên muốn bắt cóc cậu ta.”
Khương Tuyết Nhu tức giận nói xong cũng cúp điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn sững người.
Lúc trước anh không có nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe Khương Tuyết Nhu nói vậy, cũng không phải là không thể xảy ra.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Chiến Thành bảo rằng mau chóng đến: “Lập tức tìm xem Hoắc Phong Lang đang ở chỗ nào, có bên nhà họ Sở hay không?”
Chiến Thành sửng sốt: “Cậu cả, buổi sáng không phải cậu bảo tôi vứt cậu ta ra bên ngoài hay sao, tại sao muốn tôi tìm lại cậu ta?”
“Cậu ta có khả năng mất tích rồi.”