Mục lục
Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 994 Bồi Thường

Cô cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Hoắc Anh Tuấn bị đánh bại quá đột ngột, giống như có người đang cố ý chống lại Hoắc Thị vậy.

“Vậy… nhà họ Hoắc e rằng sẽ không còn là gia tộc đệ nhất Nguyệt Hàn nữa rồi.” Cô nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy, hiện giờ Giá trị vốn hóa thị trường của Hoắc Thị còn thấp hơn cả công ty của anh nữa”

Lương Duy Phong nói: “Hơn nữa cũng không biết tình hình ngày mai ra sao, nếu Hoắc Anh Tuấn không bồi thường cho những công ty này, tín nhiệm của Hoắc Thị cũng sẽ rớt xuống đáy vực, sau này không còn công ty nào dám hợp tác với họ nữa”

Nếu bồi thường thì Hoắc Thị sau này có thể sẽ trở thành một công ty vô danh, càng không nói về sau có thể lấy tiền ra đầu tư cho phòng thí nghiệm nghiên cứu con chip nữa, nếu không có con chip mới được đưa ra, Hoắc Thị cũng sẽ bị cả thị trường đào thải thôi.

Khương Tuyết Nhu nghe hiểu được.

Tóm lại Hoắc Anh Tuấn lần này coi như xong đời rồi.

Một gia tộc đệ nhất ở Nguyệt Hàn cũng sẽ biến mất trong con sông lịch sử.

“Tuyết Nhu, về sau Hoắc Anh Tuấn sẽ không thể uy hiếp chúng ta nữa rồi.” Lương Duy Phong bỗng nhiên đưa tay ôm cô chặt vào lòng: “Hơn nữa, mối thù anh ta cướp vợ anh, anh cũng không sẽ không dễ dàng cho qua đâu”.

Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn thấy sự hận thù trong ánh mắt của anh ta, trong lòng giật mình,

“Duy Phong…”

“Tuyết Nhu, em không lẽ không muốn anh báo thù à” Lương Duy Phong cúi đầu nhìn cô, “Là một người đàn ông, vợ của anh trong ngày cưới bị anh ta cướp đi trước mặt mọi người, không lẽ anh phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Hơn nữa, những ngày em bị nhốt trên đảo, nhất định cũng chịu phải không ít nỗi khổ, bây giờ cũng là lúc tính món nợ cũ rồi.”

Khương Tuyết Nhu nhíu mày, Lương Duy Phong có suy nghĩ này là bình thường, là người nào cũng sẽ tức giận cả.

Hôm qua cô cũng rất hận Hoắc Anh Tuấn, cô cứ trù ẻo anh mất hết mọi thứ.

Nhưng chờ đến ngày này thực sự đến rồi, cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Hình như thực ra cô không mấy muốn báo thù Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng tại sao lại như thể chứ?

Chẳng lẽ cô bị Hoắc Anh Tuấn tra tấn đến chai lì rồi, không lẽ cô có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?

Khương Tuyết Nhu run rẩy, trong người cảm thấy không ổn chút nào.

“Duy Phong, anh muốn làm như thế nào?” Cô thì thào hỏi.

“Đương nhiên là trở về tố cáo anh ta bắt cóc.” Lương Duy Phong thấp giọng nói, “Em là người bị bắt cóc, chỉ cần em nói với cảnh sát là mấy ngày nay em bị nhốt lại, đồng thời còn hạn chế sự tự do của em, và còn… làm tổn thương em. Như vậy thì anh ta sẽ bị lãnh án”

Tổn thương?

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, trên mặt lộ ra một chút điều khó nói.

Đợi cả buổi miệng cô mới thốt ra được lời, “Duy Phong,anh đang nói là loại tổn thương nào?”

Mắt của Lương Duy Phong không ngừng chớp, sau một hồi, anh ta cười nói: “Tuyết Nhu, chúng ta đều là người trưởng thành, trong thời gian này em bị bắt, nói thật là anh không tin Hoắc Anh Tuấn không có chạm vào em, nhưng em là vợ anh, chỉ cần em không phải tự nguyện thì hành vi của anh ta chính là có tội”

Khương Tuyết Nhu không dám ngẩng đầu lên.

Cho đến một hồi sau, cô lấy tay anh ta ra, rời khỏi vòng tay của anh ta, đi đến cạnh cửa sổ, cô cần có chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.

“Tuyết Nhu, nếu như anh đến tìm em rồi, thì anh đã không tính toán chuyện đó rồi.”

Lương Duy Phong ở sau lưng cô nói ngọt, “Anh biết em bị ép buộc mà, là do anh vô dụng, nếu như anh đến sớm hơn thì em cũng sẽ không gặp phải những chuyện này, nhưng em phải thừa nhận rằng Hoắc Anh Tuấn rất láo xược, anh ta phải vì những chuyện xấu anh ta làm nhận lấy trừng phạt thích đáng.”
Chương 995 Trở Về

Lời của Lương Duy Phong như đạn dược vậy, từng phát bắn vào đầu Khương Tuyết Nhu đích.

Đúng vậy.

Hoắc Anh Tuấn vốn chính là đang làm chuyện phạm pháp mà, tất cả cũng thật không phải do cô tự nguyện.

Người ta phạm pháp, bị phán án không phải là lẽ đương nhiên sao?

Tại sao cô lại do dự chứ?

Cho dù Hoắc Anh Tuấn ngồi tù, Hoắc Thị sụp đổ cũng không liên quan gì đến cô cả.

“Tuyết Nhu, anh biết bắt em nói chuyện này cho cảnh sát nghe rất khó xử, anh cũng xót lắm” Lương Duy Phong chua xót nói, “Nhưng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với nó, Lương Duy Phong đời này sẽ không rời bỏ em đâu”

Khương Tuyết Nhu bị anh ta nói đến nỗi cảm thấy áy náy.

Lương Duy Phong càng đối xử tốt với cô, cục ta trong lòng cô càng nặng.

5 tiếng sau.

Trực thăng dừng trên sân của nhà họ Diệp, Diệp Gia Thanh cùng Khương Hiểu Lãnh đã đợi ở đây lâu lắm rồi.

Nhất là Khương Hiểu Lãnh, chưa từng bao giờ liên lạc không được Khương Tuyết Nhu lâu như vậy, cậu bé chạy qua đó nhảy vào lòng Khương Tuyết Nhu.

“Mẹ…” Khương Hiểu Lãnh dùng sức ôm Khương Tuyết Nhu, hai mắt rưng rưng, “Con nhớ mẹ lắm”

“Hiểu Lãnh, có phải mấy ngày nay rất lo lắng cho mẹ không” Khương Tuyết Nhu đau lòng hôn lên trán cậu bé, “Mẹ không sao cả, mẹ về rồi, sau này sẽ không rời xa con nữa”

“Mẹ, con ghét ông ta” Khương Hiểu Lãnh ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy sự giận dỗi.

Cậu bé không thể nào quên được , Hoắc Anh Tuấn đánh ngất mẹ cậu bé, sau đó còn đem mẹ cậu biến mất trong thế giới của cậu nữa.

Mấy ngày nay khi đi đến nhà trẻ, còn nghe được một số giáo viên ngồi bàn tán về mẹ, tất cả mọi người đều nói mẹ bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi, khẳng định là không trong trắng nữa, chú Lương Duy Phong chắc chắn sẽ ly dị với mẹ, trên đời này e rằng không còn người đàn ông nào có thể chấp nhận mẹ nữa.

Trong lòng cậu bé chứa đầy nỗi sợ.

Cậu bé chỉ mong mẹ cậu có thể có được một hạnh phúc giản đơn thôi, nhưng tất cả đều bị người cha ích kỷ Hoắc Anh Tuấn này hủy hoại hết.

Khương Tuyết Nhu nhìn thấy nỗi hận trong mắt của con, có kinh ngạc, “Hiểu Lãnh.”

Miệng cô khẽ nhúc nhích, cô có thể hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng cô không hy vọng con cái mình hận

cha ruột của nó, dù sao đây là chuyện giữa cô và Hoắc Anh Tuấn, cô cũng không muốn trong lòng của đứa nhỏ có ám ảnh.

Chỉ là do Lương Duy Phong và Diệp Gia Thanh đang ở cạnh nên cô cũng không nói gì nhiều.

“Trở về là tốt rồi, mọi người chắc là cả ngày chưa được ăn bữa cơm ngon rồi, để tôi bảo bếp làm vài món ngon lên nhé.” Diệp Gia Thanh mời họ vào trong biệt thự.

Cô lên lầu thay bộ đồ, trên bàn trang điểm trong phòng còn để lại chiếc điện thoại và đồ đạc trước kia của cô còn để lại. Cô mau chóng mở khóa điện thoại, bên trong có vô số cuộc gọi nhỡ”

Trước tiên là cô gọi cho Lâm Minh Kiều, “Tớ về rồi đây.”

“Bà nội của tớ, cuối cùng cậu cũng về rồi à.” Lâm Minh Kiều kích động xém chút khóc ra nước mắt, “Tớ còn nghĩ rằng cậu đã bị Hoắc Anh Tuấn làm cho mang thai mới trở về chứ”

Khương Tuyết Nhu: “..”

Xém chút nữa thì bị cái miệng thái của Lâm Minh Kiều nói trúng rồi.
Chương 996 Phản Bội

“Cậu không lẽ… lại mang thai con của Hoắc Anh Tuấn đấy chứ.” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên vội vàng nói.

“Không có” Khương Tuyết Nhu nhíu mày, cô cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

“Ê, vậy cậu có ngủ với Hoắc Anh Tuấn chứ?” Lâm Minh Kiều tiếp tục hỏi.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy nhức đầu, nghiến răng nói: “Cậu có thôi đi không, có thể hỏi về thứ khác không?”

“Tớ chỉ có hứng thú với mấy chuyện này thôi, cảm giác kích thích sao ấy” Lâm Minh Kiều cười khúc khích nói.

“Kích thích cái đầu cậu.” Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, “Một tháng này, lương tâm của tớ ngày nào cũng chịu sự dày vò đấy, được chưa?”

“Thực ra cậu cũng đừng nghĩ như vậy, cậu cũng bị cưỡng ép thôi mà.” Lâm Minh Kiều an ủi cô, “Cậu cũng đâu phải cố ý đâu chứ.”

“Cậu im đi”

Vụng trộm, hai chữ này thực sự kích động Khương Tuyết Nhu.

“Được rồi, ” Lâm Minh Kiều thay đổi chủ đề, “Dù sao về sau Hoắc Anh Tuấn không thể làm gì được cậu nữa rồi”

Khương Tuyết Nhu mím môi, hỏi: “Hoắc Thị hiện tại thực sự khó khăn vậy sao?”

“Ác liệt lắm, nhưng mà tớ nghe Tống Dung Đức nói, Hoắc Anh Tuấn tính bồi thường cho bên hợp tác, thực ra không đền cũng không còn cách nào khác. Những công ty đó đều là những công ty lớn trên thế giới, cái họ có là tiền mời luật sư.”

Còn nếu đền rồi thì Hoắc Thị đúng là không còn tiền nữa, nói trắng ra là, Hoắc Anh Tuấn lần này phải chấp nhận gánh chịu rồi, nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo Hoắc Phong Lang phản bội Hoắc Thị chứ”.

“Hoắc Phong Lang phản bội Hoắc Thị?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy não cô có vấn đề.

“Cậu còn không biết sao?” Lâm Minh Kiều nói, “Tớ cũng được nghe bên cấp cao của Âu Lam Sênh kể đấy, nghe nói con chip của Landry chính là họ trộm được số liệu từ con chip của Hoắc Thị đấy, hơn. nữa giống nhau như đúc, phòng thí nghiệm của tập đoàn Hoắc Thị có nội gián lẻn vào, còn xóa hết tất cả các dữ liệu nữa, dẫn đến bây giờ muốn lấy bằng chứng tố cáo tội Landry ăn cắp cũng không còn nữa.

Còn có, trùng hợp vậy, Landry đưa quyền sử dụng con chip ở Châu Nguyệt giao hết cho nhà họ Sở,

hiện tại địa vị Sở Thị vợt cao lên trở thành đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hàn, nói thẳng ra là việc này chính là do Nhà họ Sở cùng Landry liên thủ đối phó Hoắc Thị.”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, “Nhà họ Sở cũng quá để tiện đi, cạnh tranh trên thương trường là chuyện hết sức bình thường, nhưng cũng không thể vì đạt được mục đích mà đến cả việc trộm cắp cũng làm chứ, nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới Hoắc Phong Lang chứ?”

“Ôi, bố của Hoắc Phong Lang, Sở Minh Khôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sở Thị đấy, hiện tại Sở Minh Khôi đã là Chủ tịch hội đồng quản trị của Sở Thị rồi, Sở Minh Khôi còn công khai, nói về sau Hoắc Phong Lang chính thức đổi tên thành Sở Phong Lang nữa.”

| Lâm Minh Kiều tấm tắc nói, “Rõ ràng quá rồi, sau khi Sở Thị đi lên, người có lợi nhất chính là Hoắc Phong Lang, về sau gia sản trong tay Sở Minh Khôi chính là của con trai ông ta, hơn nữa nghe nói hôm trước Hoắc Thị còn báo cảnh sát bắt Hoắc Phong Lang bỏ vào sở cảnh sát, nhưng Sở Minh Khôi lập tức bão lãnh Hoắc Phong Lang ra, cậu nói xem, không phải Hoắc Phong Lang làm thì còn có thể là ai nữa chứ.”

Khương Tuyết Nhu nghe đến đầu óc choáng váng, Hoắc Phong Lang không phải người khác, là bạn của cô, là người từng cứu giúp cô, càng là người bố danh nghĩa của Hiểu Khuê.

“Tớ không tin Hoắc Phong Lang lại là người như thế” Khương Tuyết Nhu cúi đầu nói, “Hoắc Phong Lang lúc trước đã cứu tớ, chứng minh là cậu ta có giới hạn của mình, cậu ta không phải là người vì quyền thế và địa vị mà mất hết tính người vậy.”

“Hiện tại e rằng chỉ có mình cậu sẽ nói thế thôi.” Lâm Minh Kiều thở dài, “Nhưng người khác không nghĩ như vậy đâu, Hoắc Phong Lang có động cơ, mấy năm nay cậu ta luôn bị Hoắc Anh Tuấn chèn ép, ở Hoắc Thị lại không được trọng dụng, mấy tháng trước, Hoắc Anh Tuấn còn ở trước mặt nhiều người đánh cậu ta nữa, chuyện này truyền khắp cả kinh đô, mọi người đều cười nhạo Hoắc Phong Lang”

“Hoắc Phong Lang là con trai, cậu ta nhất định không can tâm, còn nghe nói Hoắc Phong Lang và Sở Minh Khôi, Sở Minh Khanh gặp nhau bí mật bàn tán trong nhà hàng nữa.”

“Tớ gọi điện cho Hoắc Phong Lang, vừa lúc tớ cũng muốn gặp Hiểu Khuê.”

Khương Tuyết Nhu càng nghe càng lo lắng.

Lâm Minh Kiều: “Gọi đi, gần đây không ít người của nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, không biết Hiểu Khuê có ai chăm sóc không nữa?”

“Còn có người xảy ra chuyện sao?”

“Cụ Hoắc giận đến mức liệt nửa dưới, còn Hoắc Vân Dương bị người nhà họ Sở đánh thành gã khờ”
Chương 997 Gã Khờ

Khương Tuyết Nhu đầu óc lập tức giống như nổ tung vậy.

Hôm nay vừa từ đảo ra đây, cô đã nhận được quá nhiều tin kinh động rồi.

Cụ Hoắc tuy rằng tuổi đã cao rồi, nhưng trước đó khi cô tiếp xúc, cơ thể ông vẫn rất tốt.

Về phần Hoắc Vân Dương, tuy rằng trước kia ở thành phố Thanh Đồng hắn ta có cản trở cô, nhưng sau này khi cô lột hết quần áo của hắn ta thì cô đã xả hơi rồi.

Lúc sau đến kinh đô, lần đầu tiên đi biệt thự của Hoắc Thị, Hoắc Vân Dương còn giúp qua cô, không ngờ hắn ta lại trở thành gã khờ rồi.

“Nhà họ Hoắc không báo cảnh sát sao?” Cô nhịn không được hỏi.

“Sao báo được chứ, người ta Nhà họ Sở một mực khẳng định Hoắc Vân Dương muốn quấy rối vợ của Sở Lôi, Sở Lôi lập tức dẫn người tới biệt thự, lúc Hoắc Anh Tuấn đuổi tới đã quá muộn rồi, Sở Lôi trực tiếp quăng một xấp tiền. nói là tiền thuốc men, dẫn tới sở cảnh sát thì cũng chỉ là bồi thường thôi.

Nhưng thực ra đối với nhà họ Sở và nhà học Hoắc mà nói, cái không thiếu thốn nhất chính là tiền bạc. Cộng thêm việc Lương Duy Phong báo cảnh sát nói Hoắc Anh Tuấn bắt cóc cậu, lúc sau Hoắc Anh Tuấn cũng bị mang đi sở cảnh sát, bản thân của anh ấy còn lo không xong, còn phải nhờ Qúy Tử Uyên cùng Tổng Dung Đức nghĩ cách bảo lãnh ra ngoài nữa.”

Khương Tuyết Nhu tiêu hóa hơn nữa ngày, mới thổn thức nói: “Nhà họ Sở quá độc ác, Dù thế nào, nếu không phải nhà họ Hoắc bỏ sức ra hỗ trợ, Nhà họ Sở căn bản cũng không có hôm nay”.

“Con người mà, ai cũng đều tham lam cả, Sở Minh Khôi càng là kẻ ẩn giấu kỹ nhất, sau khi ông ta công khai thân phận, điều đầu tiên chính là ruồng bỏ người vợ tào khang không có giá trị lợi dụng nữa, bây giờ ông ta rõ ràng không để mặt ai cả.” Lâm Minh Kiều cảm khái.

“Tuy rằng tớ cũng rất ghét Hoắc Anh Tuấn, anh ấy trở thành như vậy tớ cũng rất vui mừng, nhưng mà tớ cảm thấy hành người hành sự cũng phải đường đường chính chính mà tới, làm những chiêu trò đâm chọt sau lưng người khác đúng là không đẹp đẽ chút nào cả.”

“Tớ cũng nghĩ thế”.

Khương Tuyết Nhu đồng cảm vô cùng.

Sau khi chấm dứt trò chuyện, cô lại nhanh chóng gọi cho Hoắc Phong Lang.

Vang một hồi lâu, giọng của một người đàn ông lạ lắm đáp lại, “Chào cô, cho hỏi cô có phải bạn của chủ nhân số này không ạ?”

Khương Tuyết Nhu ngẩn người đáp “Đúng vậy.”

Người nọ nói: “Người bạn này của cô ở nhà hàng chúng tôi uống nhiều quá, phiền cô đến đón anh ta được không?”

“Được, ông cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay.”

Khương Tuyết Nhu treo điện thoại, vội vàng thay quần áo hướng ra phía cầu thang.

“Tuyết Nhu, anh vừa muốn lên lầu gọi em xuống ăn cơm.” Lương Duy Phong cười nói.

Khương Tuyết Nhu do dự, vẫn là lựa chọn nói thật: “Duy Phong, vừa rồi em gọi điện cho Hoắc Phong Lang, nhưng mà nhân viên nhà hàng bắt máy, còn bảo là cậu uống say quá..”

“Em muốn đi đón cậu ta sao, để anh đưa em đi.” Lương Duy Phong lập tức nói, “nếu như cậu ta uống say quá, em con gái không bế nổi đâu.”

“Được.”

Khương Tuyết Nhu vốn dĩ còn tưởng rằng anh ta sẽ có chút mất hứng, dù sao Hoắc Phong Lang cũng là người của nhà họ Hoắc, nhưng thấy vẻ mặt anh ta bình tĩnh, trong lòng cũng bớt lo âu.

Ngược lại là Diệp Gia Thanh nghe xong có chút mất hứng, “Tuy rằng Hoắc Phong Lang trước kia giúp qua con, nhưng bây giờ cả bố cũng nhìn không thấu con người này, Tuyết Nhu, bố khuyên con nên giữ khoảng cách với những người này thì tốt hơn, Sở Minh Khôi bất chấp thủ đoạn, Hoắc Phong Lang là con của ông ta, chắc chắn cũng không đơn giản.”

“Vâng, chúng ta nên tiến cậu ta về rồi hãy nói tiếp, dù sao con cũng nợ cậu ta.”

Khương Tuyết Nhu ứng phó qua loa xong, cùng Lương Duy Phong chạy đến nhà hàng.

Khi tới đó, Hoắc Phong Lang đã say xỉn không biết gì rồi, trên bàn để rất nhiều bình rượu trắng, trên tay anh ta còn cầm lấy một bình không ngừng đổ vào trong họng.

“Hoắc Phong Lang, đừng uống nữa, tôi tiễn cậu về nhà.” Khương Tuyết Nhu lấy đi bình rượu của anh ta.
Chương 998 Thành Thật

“Nhà?”

Hoắc Phong Lang cúi đầu cười, cười đến chảy nước mắt, “Nhà của tôi ở đâu chứ, tôi đâu ra có nhà.”

Nhà họ Hoắc thì không cho anh ta vậy, Nhà họ Sở thì Sở Minh Khôi cũng có vợ con.

Anh ta đi đến đâu cũng chỉ là một kẻ dư thừa thôi..

“Chúng ta dẫn cậu ta vào khách sạn trước đi.”

Lương Duy Phong đưa Hoắc Phong Lang lên xe, Hoắc Phong Lang sau khi lên xe còn ói ra hết, cả chiếc xe đều là mùi ói.

Khương Tuyết Nhu nhanh chóng mở cửa sổ ra, khuôn mặt xấu hổ, dù sao đây cũng là xe của Lương Duy Phong, Duy Phong, thật có lỗi…”

“Đồ ngốc, em là vợ anh mà, nói xin lỗi gì chứ.” Lương Duy Phong oán trách nhìn cô một cái, “Thẳng thắn nói, trước kia Hoắc Phong Lang với anh giúp qua em, anh cũng có ấn tượng tốt với cậu ta.”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, “chuyện của Hoắc Thị em có nghe Minh Kiều nói, anh không cho rằng Hoắc Phong Lang cậu ta.”

“Có một số việc không thể chỉ nghe lời đồn, Hoắc Phong Lang có ăn cắp hay không, mà là phải ở với cậu ta một thời gian hiểu rõ con người này thì em mới có thể thẩm định được” Lương Duy Phong chặn lời cô, ôn hòa nói: “Hơn nữa cậu ta dù sao nữa cũng mang danh nghĩa bố của Hiểu Khuê, về tình về lý, chúng ta cũng không nên bỏ mặc cậu ta như vậy.”

Khương Tuyết Nhu rất là cảm động, cô không ngờ rằng sau khi xảy ra

chuyện như vậy mà Lương Duy Phong vẫn cởi mở và sáng suốt, thậm chí còn suy nghĩ cho Hiểu Khuê nhiều như vậy.

Cô thật sự rất muốn cùng Lương Duy Phong duy trì tốt cuộc hôn nhân này, nhưng đáng tiếc… hôn lễ ngày đó làm cho rất nhiều thứ không thể quay lại được.

Sau khi đưa Hoắc Phong Lang đến một khách sạn 5 sao gần đó, Khương Tuyết Nhu xách tay Lương Duy Phong nhanh chóng rời khỏi đó.

Cô quyết định, đợi sáng mai chờ Hoắc Phong Lang tỉnh lại mới tìm anh ta, cô phải nói chuyện tận tình với anh ta về chuyện của Hiểu Khuê, hơn nữa cô rất nhớ Hiểu Khuê, cũng muốn gặp mặt cô bé.

Lương Duy Phong lại lái xe chở cô về nhà họ Diệp đã là 9 giờ rồi.

Diệp Gia Thanh kêu cho phòng bếp đem đồ ăn hâm lại cho hai người ăn, ăn xong, ông ta nói: “Cũng không sớm rồi, Duy Phong con ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

Khương Tuyết Nhu ngơ ngác một hồi, trong lòng muốn phản kháng.

“Vâng, phiền bố ạ.” Lương Duy Phong mỉm cười nhẹ nhàng.

“Không có việc gì, đều là người một nhà mà.”

Diệp Gia Thanh rất vừa lòng với Lương Duy Phong, không nói Lương Duy | Phong tướng mạo phong độ, mà còn kiệt suất nữa.

Hiện giờ Tập đoàn Kim Tuệ long đầu của ngành y dược, Lương Duy Phong vẫn không kiêu ngạo và manh động, đây là phẩm chất mà các gia tộc danh môn khác không có.

Cái khó mà có được là con gái của mình bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi rồi, Lương Duy Phong đến cả công việc cũng không quản mà chạy đi khắp nơi tìm tung tích của Khương Tuyết Nhu, đến khi con gái ông ta được đưa về, anh ta cũng không hề chê bai.

Ông ta không hy vọng con gái mình bỏ lỡ người này.

Khương Tuyết Nhu lập tức trầm mặc lại, chính là đợi cơm nước xong, sau khi Diệp Gia Thanh lên lầu, cô mới do dự nhìn về Lương Duy Phong, Duy Phong, thật có lỗi với anh, đêm nay em muốn ngủ với Hiểu Lãnh, đã lâu rồi em không ở với nó.”

“Được mà, anh có thể lý giải, anh ngủ phòng khách được rồi.” Lương Duy Phong gật đầu nói.

Khương Tuyết Nhu cắn môi, cuối cùng cũng quyết định nói: “Duy Phong,chúng ta…kiếm thời gian rồi ly hôn đi nhé”

Khuôn mặt ôn hòa của Lương Duy Phong lập tức trở nên khó coi, “Tuyết Nhu, em có phải… còn chưa quên được Hoắc Anh Tuấn không?”

“Không phải” Khương Tuyết Nhu cười khổ, thản nhiên lắc đầu, “Duy Phong,em không muốn lừa dối anh, trong thời gian em bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi, tụi em… đã quan hệ với nhau, anh ta luôn muốn em mang thai một đứa con, như vậy thì em sẽ không rời khỏi anh ta nữa, nhưng hôm nay em tới ngày đó nên anh ta không hề thành công”.

“Nhưng em thực sự đã làm điều có lỗi với anh, em không xứng với anh, gia đình anh cũng sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa anh cũng sẽ bị những người ngoài kia chế nhạo, anh xứng đáng có được những thứ tốt hơn.”
Chương 999 Bộ Mặt Thật

Lương Duy Phong cúi đầu nhẹ nhàng uống một ngụm trà, che đậy sự buồn bã trong mắt anh.

Đến khi ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh đã tràn đầy sự đau khổ, “Tuyết Nhu, anh hỏi em, em có tự nguyện quan hệ với anh ta không?”

“Đương nhiên không phải.” Khương Tuyết Nhu phủ định ngay.

“Vậy thì đúng rồi.” Lương Duy Phong nhẹ nhàng cầm tay cô, “Tuyết Nhu, trước kia anh có xem qua một đoạn phim ngắn, khi vợ của mình bị bọn cướp bắt đi, là một người đàn ông, em hi vọng là người vợ phải dùng sinh mệnh của cô ta để phản kháng hay thuận theo để bảo toàn tính mạng đây, nếu là anh, anh sẽ lựa chọn cái thứ hai, không có gì quan trọng hơn so với việc bình. an và sinh mạng của vợ mình cả.”.

“Duy Phong.” Khương Tuyết Nhu cảm động, khoé mắt cũng cầm không được nước mắt.

“Anh không có cần chuyện lần đầu tiên của người con gái, lúc trước khi anh cưới em thì anh đã biết rồi.” Lương Duy Phong tiếp theo nói, “Cái ngày kết hôn đó, em bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi, anh trách em làm gì, chỉ có thể trách người làm chồng này vô dụng thôi, thậm chí còn vì an uy của gia đình mình. mà anh cũng không dám báo cảnh sát, thực ra những ngày này anh cũng rất đau lòng đấy, anh sợ em trở về sẽ chê bai sự vô dụng của anh.”

“Không có” Khương Tuyết Nhu lắc đầu, “Em có thể lý giải cho anh mà, nếu đổi thành là em có thể cũng sẽ làm như vậy, là Hoắc Anh Tuấn để tiện quá thôi.”

“Đúng, là anh ta quá đê tiện, cho nên anh ta cưỡng bức em, anh ta cho rằng cho dù anh có cứu em về, anh cũng sẽ ruồng bỏ em, nhưng anh xem thường Lương Duy Phong này rồi, anh yêu em hơn tất cả mọi thứ, năm xưa anh có thể chấp nhận con của em, thì lần này anh chỉ cần em quay về là đủ rồi.”

Lương Duy Phong vô cùng đau đớn, “Tuyết Nhu, vì sao giữa anh và em muốn ở với nhau lại khó khăn như vậy chứ, trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, khó khăn lắm mới đợi được em chấp nhận gã cho anh thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu em thực sự cảm thấy có lỗi với anh thì sau này có gắng bù đắp lại cho anh, được không?”

Khương Tuyết Nhu càng nghe càng động lòng.

Trước kia trên đường về nhà, cô đã quyết định muốn chia tay với Lương Duy Phong, nhưng bây giờ nghe thấy lời của anh lại làm cô rung động lần. nữa.

| Lương Duy Phong đối với cô sâu đậm như vậy, nếu như cô nhất định muốn ly hôn, như vậy coi như đang tổn thương anh ta, đồng thời còn để cho Hoắc Anh Tuấn đạt được mục đích nữa.

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lương Duy Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Hôm nay anh không ngủ lại đây đâu, em vừa trở về, có thể bây giờ trong đầu còn rối lắm, nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe, sẵn tiện giải quyết chuyện của bên Hồng Nhân luôn, hai ngày nữa anh đến đón em về biệt thự của hai chúng ta”

“Được.”

Khương Tuyết Nhu cuối cùng vẫn là gật đầu, sự rời đi của Lương Duy Phong đêm nay thực sự giúp cô thở phào một hơi, cô thực cảm kích sự thấu hiểu của Lương Duy Phong, cũng không hề ép buộc cô gì cả.

Nói thật, hôm trước cô mới ngủ cùng Hoắc Anh Tuấn, đêm nay lại ngủ cùng Lương Duy Phong, cho dù là chỉ là nằm chung trên giường thôi thì cô cũng cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi xe rời khỏi biệt thự Diệp Thị.

Khuôn mặt ôn hòa của Lương Duy Phong từ từ trở nên lạnh lùng.

Khương Tuyết Nhu muốn li dị, sao anh ta có thể đồng ý dễ dàng như vậy được.

Hơn nữa, căn bản là anh ta không tin Khương Tuyết Nhu là không tự nguyện, rõ ràng đoạn ghi hình mà Hoắc Anh Tuấn gửi đến, âm thanh của cô rất là khoái lạc, không có nghe được một chút nào là cô ta từ chối cả.

Chỉ là nổi nhục này, anh ta sẽ từ từ đáp trả lại.

Sau khi trở về biệt thự, Điền Tự Nhiên mặc một bộ áo ren màu đỏ khoác lấy tay anh ta, “Tổng giám đốc Lương, em còn nghĩ anh không về nữa chứ.”

“Tôi không về đây còn đi đâu được nữa.” Lương Duy Phong liếc nhìn cơ thể yêu kiều của cô ta, tuy rằng cô ta thua xa nét đẹp của Khương Tuyết Nhu, càng không có khí chất như Khương Tuyết Nhu, nhưng ít ra người phụ nữ này hết mực chiều chuộng anh ta, hơn nữa còn tìm mọi cách để lấy lòng anh ta, như vậy đã làm cho anh đủ thỏa mãn rồi.

“Cô Khương trở về rồi à…” Điền Tự Nhiên tựa vào vai anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh ta, “Em rất lo là anh sẽ đi ở với cô ta nữa, dù sao thì cô ta cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng mà..”

“Nhưng mà cái gì” Lương Duy Phong nhí mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK