“Chị Triệu, chị nhất định không thể để cô ấy ăn đồ ăn vặt. Nếu cô ấy không nghe lời, chị lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Khóe miệng Lâm Minh Kiều giật một cái. Quản nhiều thật đấy. Đến khi cô ấy tắm xong rồi đi ra, Tống Dung Đức cũng đã đi rồi.
Chị Triệu cầm một chiếc điện thoại di động đến: “Cô Lâm, vừa rồi cậu Tống có làm rơi một chiếc điện thoại di động ở đây.”
“Đưa nó cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ mang đến công ty cho anh ta”.
Lâm Minh Kiều cầm lên tầng. Không bao lâu sau, điện thoại di động của Tổng Dung Đức vang lên, là Nhạc Hạ Thu gọi tới.
Đôi môi đỏ của cô ấy hơi nhếch lên, nhấn nút trả lời.
Tiếng khóc thút tha thút thít của Nhạc Hạ Thu truyền đến: “Dung Đức, anh đang ở đâu vậy? Em nhớ anh nhiều lắm… Xin lỗi vì hôm nay đã có thái độ không tốt với anh, em không cố ý… Chỉ là trong lòng em cảm thấy bực bội..”.
Lâm Minh Kiều nghe thấy tiếng khóc đầy thương xót này mà trong lòng lặng lẽ tặc lưỡi. Chẳng trách vì sao Nhạc Hạ Thu lại có thể mê hoặc hai người đàn ông, quả nhiên là cao tay: “Thật xin lỗi, cô Nhạc, Tống Dung Đức vừa đi rồi. Anh ta để rơi điện thoại di động ở nhà tôi”
Mỗi câu nói của cô ấy đều mang theo sự mưu mô. Trong nháy mắt, Nhạc Hạ Thu lập tức tỏ ra tức giận: “Lâm Minh Kiều?”
“Ôi, thật không ngờ cô lại có thể nghe ra giọng nói của tôi” Lâm Minh Kiều che miệng cười.
“Tại sao muộn như vậy rồi mà Dung Đức còn ở cùng cô? Cô quyến rũ anh ấy à?” Nhạc Hạ Thu hét lên.
“Cái gì mà gọi là tôi quyến rũ anh ta vậy? Anh ta là chồng chưa cưới của tôi, lời này nên để tôi hỏi cô mới phải. Tổi rồi mà cô còn gọi điện cho chồng chưa cưới của tôi rồi nói mấy câu có ý tứ nhớ anh ta” Lâm Minh Kiều nhíu mày nói: “Lại muốn làm người thứ ba sao?”.
“Ai là người thứ ba chứ? Rõ ràng lúc trước tôi và Dung Đức yêu nhau” Nhạc Hạ Thu tức đến mức thở hổn hển: “Chẳng qua Dung Đức muốn cùng cô làm một cái đính hôn giả mà thôi.”
“Sao lại là giả được chứ? Lời hứa này là do bố mẹ hai bên đã gặp mặt ước định, danh chính ngôn thuận, hơn nữa.”
Lâm Minh Kiều bỗng nhiên che miệng rồi nên khan một tiếng: “Thật là phiền, mấy triệu chứng ốm nghén khi mang thai này thật khiến người khác thấy không thoải mái, cô cũng đừng để ý” .
“Cô… cô có thai sao?”
Nhạc Hạ Thu choáng váng, cứ giống như sấm sét giữa trời quang: “Với Dung Đức?”
“Nếu không thì sao, là anh trai tốt của cô làm ra đấy”
Lâm Minh Kiều cố ý nói: “Dung Đức không nói với cô là anh ta muốn đứa bé này sao?
“Không thể nào.” Nhạc Hạ Thu đã hoàn toàn bị kích động đến mức không thể bình tĩnh lại: “Dung Đức hoàn toàn không có yêu cô”