Tại biệt thự.
Hoắc Anh Tuấn đang họp trực tuyến trong phòng chợt nghe thấy tiếng xe hơi từ dưới lâu truyền tới. Anh liền đứng lên và nói: “Phương án này không được, các anh hãy xem xét kỹ lại đi”.
Nói xong, anh tắt video call và đi xuống tầng dưới. Khương Tuyết Nhu mơ hồ từ cửa chạy vào, còn quên cả cởi giày.
Hoắc Anh Tuấn nheo mắt liếc nhìn bộ váy đen dài của cô, cánh tay trắng nõn cùng nửa bắp chân đều lộ ra.
Anh nhíu mày, nhanh chóng cởi áo khoác khoác ở trên người cô, ánh mắt di. chuyển xuống dưới, phát hiện gấu váy của cô bị rách một chỗ.
“Lễ phục của em sao lại thế này?” Con ngươi đen láy của anh nhìn cô chằm chằm.
Giờ cô mới kịp nhìn xuống và ý thức được vết rắc, có lẽ vừa rồi khi bò qua cửa sổ toilet đã vô ý mắc phải đầu đó.
“Em không cẩn thận nên làm rách thôi.” Khương Tuyết Nhu né tránh ánh mắt của anh, không muốn anh biết việc mình phải đối mặt với tên khốn Hoắc Vân Dương.
Nhà họ Hoắc lớn thế nào chứ, một luật sư như anh căn bản không thể động vào. “Em có một thói quen xấu, mỗi lần nói dối đều không dám nhìn vào mắt anh”
Hoắc Anh Tuấn giữ chặt lấy eo cô, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Không phải đêm nay em tham dự lễ kỷ niệm của Hồng Nhân sao, ai bắt nạt em”
“Không có ai bắt nạt em cả. Em đã là chủ tịch, còn có ai có thể bắt nạt em chứ. Anh đừng nói đùa nữa, em đi tắm đây? Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra rồi bước lên tầng.
“Khương Tuyết Nhu, đừng làm anh nổi giận” Hoắc Anh Tuấn lần nữa kéo cô lại đứng trước mặt: “Em nhìn xem bộ dạng hiện giờ của em đi. Nếu em đã coi anh là người đàn ông của em thì nhất định phải nói cho rõ ràng”.
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu không kìm được, nhếch lên ấp úp: “Tối hôm nay em đã đắc tội với người không thể đắc tội nhất. Anh Tuấn, ngộ nhỡ... sau này... người đó ra tay với em, anh nhất định không được giúp em. Anh, phải phủi sạch mọi quan hệ với em..”.
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Người đó rốt cuộc là ai?” “Hoắc Vân Dương của nhà họ Hoắc” Hoắc Anh Tuấn: “...”
Haha, cô ấy nói vậy là có ý gì. Tên Hoắc Vân Dương ngu xuẩn đó từ khi nào trở thành người không thể đắc tội chứ, chẳng lẽ anh chết rồi sao.
“Có phải anh bị dọa tới choáng rồi không?” Khương Tuyết Nhu thấy anh không nói gì, vội vàng an ủi: “Nhưng dù sao anh cũng tạm thời yên tâm. Lúc ấy hắn ta ở trong toilet muốn làm nhục em, rất may em có mang theo dùi cui điện, em đánh hắn gần như bất tỉnh, còn đập hắn tơi tả, lột quần áo hắn ta chụp ảnh..
“Em lột quần áo hắn?”
“Bất quá ngươi yên tâm, hắn lúc ấy ở trong WC tưởng khinh nhục ta, may mắn ta Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn ngập tràn quái dị, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
“Ừm,... tại vì em muốn uy hiếp hắn ta.” Khương Tuyết Nhu chân tay luống cuống giải thích: “Em không còn cách nào khác cả. Anh không thấy em rất thông minh sao?
Thông minh?
Hoắc Anh Tuấn hít vào một hơi thật sâu, sợ chính mình bị tức chết: “Em nhìn thấy hết rồi?”
Dưới ánh mắt nguy hiểm của anh, Khương Tuyết Nhu gãi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Không đâu, hắn ta nhìn ghê chết đi được, cả người toàn xương sườn, còn không đẹp bằng một nửa anh. Anh dáng người hoàn hảo, cao lớn lại cơ bắp, chỉ cần nhìn một lần sẽ bị hấp dẫn, nhìn lần hai liền muốn quỳ xuống dưới chân anh.”.
“Em muốn quỳ xuống dưới chân anh?” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên, khóe miệng nhếch lên không rõ có cười hay không.
Khương Tuyết Nhu quả thực muốn cắn chính lưỡi mình, khóc không ra nước mắt, “Đây không phải lúc thảo luận chuyện này
“Đưa điện thoại cho anh” Hoắc Anh Tuấn đưa tay về phía cô.
Cô vội vàng đem điện thoại đưa cho anh, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy mấy tấm ảnh đó ảnh chụp, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Một lát sau, anh gửi hết những tấm ảnh đó sang cho mình, rồi xóa toàn bộ khỏi di động của cô.
“Ơ, sao anh lại xóa đi.” Khương Tuyết Nhu không yên tâm chút nào.
“Em là một người phụ nữ, lưu ảnh của người đàn ông khác mà không thấy xấu hổ sao?” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng cảnh cáo cô rồi liếc mắt một cái: “Hơn nữa những | bức ảnh đó em đã chụp rất đủ và cẩn thận rồi”
- ----------------------