Mục lục
Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Kiều suy nghĩ một hồi bỗng dưng hoài niệm nói: “Đầu năm nay, có quá nhiều người đàn ông cặn bã, còn không bằng sinh ra một đứa bé, nếu như cả đời này chỉ yêu nhau mà không kết hôn cũng tốt”

“Đời của cậu còn rất nhiều cơ hội để chọn lựa, nhất là sau khi trở thành công chúa của nước Nguyệt Hàn rồi, chất lượng đàn ông theo đuổi cậu lại càng tốt hơn”


Lâm Minh Kiều nở nụ cười: “Nói không chừng chắc năm sau, trong một buổi tiệc, tớ mặc một chiếc váy dài cực kì tôn quý và sang trọng, sau đó nhìn hai người Tống Dung Đức và Giang Quý Dương đang cúi đầu thấp kém ở bên cạnh, đến lúc đó tớ sẽ vung tay lên nói: Người đâu, đem hai tên rác rưởi này đi ra ngoài cho tôi, trường hợp này, bọn họ không xứng đáng để làm dơ đôi mắt tôn quý của tôi.”

Khương Tuyết Nhu thấy cuối cùng mặt mày cô ấy cũng hớn hở, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cơm nước xong, cô gọi điện cho Lương Duy Phong một cái nói: “Thật sự xin lỗi, đêm này lại không thể chuyển đi được, không ngờ rằng Minh Kiều lại xảy ra loại chuyện như thế này.”


“Không có việc gì, cô ấy là bạn của em, giúp đỡ là điều nên làm”.

Lương Duy Phong lại dịu dàng nói: “Các em ở phòng nào? Anh ghé qua thăm một chút.”

“Quên đi, không cần đâu, hôm nay người nhà họ Tống tới nhiều lắm, khiến cho cả người của Minh Kiều choáng váng rồi, để cho cậu ấy nghỉ ngơi tốt một chút”

“Được, được, ngày mai anh sẽ lại đến” Lương Duy Phong dừng lại một chút, bỗng nhiên nói: “Tống Nguyên thật sự muốn nhận cô ấy là con gái nuôi sao?”

“Đương nhiên, chú Tống Nguyên cũng đã tự mình phát ngôn tuyên bố rồi, chờ cho thân thể của Minh Kiều tốt lên một chút, nhà họ Tống sẽ tổ chức một buổi tiệc thừa nhận quan hệ với cậu ấy”.

Lương Duy Phong thích thú nói: “Coi như là Minh Kiều có thể gặp được điều may mắn trong sự xui xẻo đi, thân phận con gái nuôi của tổng thống này cũng không thể xem thường được”

“Cũng không tệ, vốn dĩ Minh Kiều cũng không phải là loại người để ý những thứ này Khương Tuyết Nhu nghe xong thì nhíu mày. .

Cô cũng không cho rằng Lâm Minh Kiều là bởi vì trong cái họa có cái may.

Người khác thì không tính nhưng Lương Duy Phong cũng coi như là người hiểu biết các cô, lại nói ra những lời này... thì lại khác.

“Là do anh nói sai, các em nghỉ ngơi đi”. Sau khi đi trở về phòng bệnh không được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Cô nhìn lại thấy Hoắc Anh Tuấn đang bước tới dưới ngọn đèn trắng như tuyết, áo sơ mi trắng phối hợp với quần tây đen, vừa khôi ngô lại vừa kiêu ngạo.

“Sao anh lại tới đây?” Khương Tuyết Nhu nhíu mày theo bản năng lại đứng lên. Lâm Minh Kiều cũng liếc mắt nhìn anh một cái: “Hoắc Anh Tuấn, chúng tôi. không quen anh”.

“Quý Tử Uyên nói rằng bạn của em nhập viện, em ở lại bên cạnh để chăm sóc, cho nên anh ghé qua nhìn xem”

Hoắc Anh Tuấn mở cửa rồi để gì đó lên bàn: “Đây tổ yến của khách sạn năm sao cao cấp vừa mới chưng cách thủy, còn có.”

“Tổ yến thì cũng không có gì mới lạ” Lâm Minh Kiều gào lên: “Anh có thấy không, bên này của tôi đều toàn là tổ yến.”

“Còn có... tôm càng xanh, mua cho em” Bỗng nhiên Hoắc Anh Tuấn nhìn sang Khương Tuyết Nhu, ánh mắt thâm thúy giống như có thể dìm chết người khác.
Cổ họng của Lâm Minh Kiều lập tức nghẹn lại, đồ bệnh thần kinh này, tôm càng xanh không phải là thứ mà cô thích ăn nhất sau, nhưng hiện giờ làm sao mà có thể ăn thử đó được?


Khương Tuyết Nhu giật giật mí mắt nói: “Cảm ơn, nếu như tôi muốn thì có thể tự mua, hơn nữa Minh Kiều cũng không thể ăn được thứ này, anh mua tới đây đơn giản là để thu hút cậu ấy”

“Trước kia em thích ăn.”

Hoắc Anh Tuấn bị cô từ chối, hàng lông mi dài giống như mất mác thứ gì đó rũ xuống, khuôn mặt giống như được chứa tỉ mỉ tạo ra thế này, sự cô đơn này đều có thể khiến cho tất cả những người phụ nữ nhìn vào thì cũng đều không thể đánh lòng.


Thậm chí Khương Tuyết Nhu còn có chút hoảng hốt, giống như là cô mới vừa làm tổn thương anh vậy, nhưng chỉ chốc lát sau đó, cô lại không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Đã từng thôi, trước kia tôi vẫn còn yêu anh nhưng hiện giờ cũng không còn thương anh nữa”

“Khụ”

Lâm Minh Kiều đều không nhịn được mà hít một hơi, những lời này thật sự rất ác độc, nhất là nhìn thấy dáng vẻ tôn quý cùng với khuôn mặt đẹp trai trắng bệch đau thương kia của Hoắc Anh Tuấn kia, khiến cho bọn tôi cũng muốn vỗ tay.



Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn không có tức giận. Cô nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn nắm chặt trong tay túi to kia, cả gân xanh ở tay và lưng đều nổi lên. Nhưng mà anh cũng không có tức giận, mà chỉ để đồ đặt lên bàn trà.



“Biết cái đầu anh đấy.” Lâm Minh Kiều trợn mắt nói.

Sở Văn Khiêm lại giống như là không nghe thấy, cười nói: “Tôi tới thăm cô Lâm, hiện giờ cô Lâm là con gái nuôi của nghị viện Tống, chú của tôi và bộ trưởng Tổng cũng có qua lại với nhau, cho nên để tôi qua đây thăm một chút.”

Chú của anh ta nói ở đây là Sở Minh Khôi.
1630759303590.png

“Xuỳ” Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn đang ở một bên lột tôm thì xuỳ một tiếng. Sở Văn Khiêm bực bội trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh

chạy tới chỗ này làm gì, theo như tôi được biết, trước kia anh đã giúp đỡ Nhạc Trạch Đàm để làm tổn thương cô Lâm mà, loại người như anh thì làm gì có tư cách để ở lại chỗ này” .


“Người ta cũng chưa đuổi tôi đi, anh gấp gáp cái gì, sợ mình không được trở thành con rể của con gái nuôi của tổng thống sao”.

Hoắc Anh Tuấn cau mày sắc bén, biết rõ rằng tập đoàn Hoắc thị đã sớm nghèo túng rồi, nhưng một phong thái tao nhã cùng với đôi mắt sắc bén kia vẫn khiến cho Sở Văn Khiêm có chút lúng túng.

Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu cũng đều choáng váng, Khương Tuyết Nhu nói thẳng: “Sở Văn Khiêm, không phải là anh đã kết hôn với Diệp Minh Ngọc sao?”


Sở Văn Khiêm đang chuẩn bị há hốc mồm thì Hoắc Anh Tuấn đã giành nói: “Kết hôn thì có thể ly hôn, hơn nữa bây giờ thân phận của Diệp Minh Ngọc làm sao có thể tôn quý bằng cậu chủ Sở được, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp thì chẳng phải là càng tuyệt vời hơn hay sao?”

“Hoắc Anh Tuấn, anh câm miệng cho tôi”

Sở Văn Khiêm thẹn quá hóa giận, tuy rằng anh ta thật sự có suy nghĩ này nhưng hiện giờ không phải lúc để vạch trần nó ra, nói: “Tôi chỉ đơn giản chỉ muốn khen ngợi vẻ đẹp của cô Lâm mà thôi, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh sao, thích ăn trong chén, nhìn trong nồi, coi chuyện ly hôn như trò đùa sao?”

Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một cái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn rồi mà còn nói với người phụ nữ khác là “sự xinh đẹp của cô khiến cho con tim của người ta phải bùng cháy” như vậy?

Sở Văn Khiêm lúng túng mặt đỏ lên, đôi mắt xót xa nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn nói: “Hãy chú ý những lời mà anh nói đi, Hoắc Anh Tuấn, có cần tôi nhắc nhở cho anh một chút rằng thân phận của mình đang ở đâu không?”

“Anh suy nghĩ xem muốn nhắc nhở như thế nào?” Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ khẽ động đôi môi mỏng.

Ngay lập tức Sở Văn Khiêm nghẹn lại.

Cuối cùng thì cũng không thể nói rằng muốn tìm người dạy dỗ anh ta một chút, bên trong phòng bệnh cuối cùng thì vẫn còn có người, anh ta cũng không dám ngang ngược.

Hai mắt của anh ta vòng vo một hồi, mới ân cần nhìn về phía Lâm Minh Kiều nói: “Cô Lâm, có cần tôi đuổi anh ta đi hay không?”

Lâm Minh Kiều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng nói: “Tuyết Nhu, cậu cảm thấy thế nào?”

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phương Tuyết Nhu, ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn cô chăm chú.

Khương Tuyết Nhu hận rằng không thể đá cho Lâm Minh Kiều và Sở Văn Khiêm mỗi người một cú. Vì sao lại để cho cô quyết định vấn đề này.

Cô có thể để cho Sở Văn Khiêm làm điều đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo kia của Sở Văn Khiêm, lại nhìn qua Hoắc Anh Tuấn... với ánh mắt vô cùng đáng thương.



Cô...

“Muốn tôi nói sao, hai người các anh đều đi hết đi, người bệnh cần phải nghỉ ngơi, ý tốt của hai anh chúng tôi đều có thể nhận được, mời hai người rời đi cho” Khương Tuyết Nhu không thèm khách sách mà ra lệnh đuổi khách.
Đây coi như là tốt cho cả hai bên.


Khóe môi của Hoắc Anh Tuấn hơi nhếch lên, cô ấy không có để Sở Văn Khiêm đuổi mình đi, rất tốt.

Nhưng mà Sở Văn Khiêm lại cảm thấy cực kì mất mặt, đường đường anh ta là một tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị, thế mà lại lấy anh đánh đồng với Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng thân phận của Lâm Minh Kiều lại không bình thường, Khương Tuyết Nhu lại là bạn tốt của cô ta. Anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn rồi giọng nói mạnh mẽ, nói: “Chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa”


Khi rời đi, anh ta hung ác trừng mắt liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái.

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, đôi mắt trong veo mê hoặc lòng người nhìn Khương Tuyết Nhu nói: “Tôm càng đã bóc hết cho em rồi, anh đi đây?

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Khương Tuyết Nhu vuốt trán đau đầu. Tại vì cô cũng không biết rằng Hoắc Anh Tuấn còn muốn làm gì.

“Chết tiệt, Hoắc Anh Tuấn bị cái gì mà như yêu quái bám người vậy.”

Lâm Minh Kiều xúc động nói: “Thay đổi tới mức mà tớ còn không nhận ra anh ta, trước kia anh ta kiêu ngạo tới mức không ai sánh bằng nổi, nhất là cực kì khí phách cướp lấy cậu ở lễ cưới, tớ còn nghĩ rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ thả cậu ra”

Khương Tuyết Nhu: “...” Có thể không buông tay được hay sao. Vì cũng không còn nhân đạo nữa.

“Chẳng lẽ bởi vì tập đoàn Hoắc thị xuống dốc, khiến cho anh ta chịu đả kích quá lớn hay sao?” Lâm Minh Kiều suy nghĩ đoán.



Hoắc Anh Tuấn mau chóng đánh tay lái, xẹt qua khe hở hẹp như tia chớp ở giữa ba chiếc xe, sợ tới mức khiến một trong những chiếc xe đó phải thẳng gấp lại, những vẫn đụng vào một chiếc ở phía trước.

Hoắc Anh Tuấn nhếch khóe môi, sau đó nhanh chóng thay đổi, nhấn ga rời đi.

Người đâm xe hung hăng vỗ vào tay lái một cái, gọi điện sang cho Sở Văn Khiêm: “Cậu Sở, thất bại rồi”
1630759350871.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK