“Cô Nhạc, tổng giám đốc Hoắc đang có cuộc họp:’ Ngôn Minh Hạo ngắt lời cô ta.
“Trợ lý Ngôn…” Nhạc Hạ Thu ngẩn người: “Vậy anh có thể sau khi họp xong…”
“Cô Nhạc, nếu như nhân viên chăm sóc đã rời đi, tôi sẽ giúp cô tìm một nhân viên chăm sóc, đương nhiên, tôi hi vọng cô không được tùy tiện cáu giận với người ta nữa, nhân viên chăm sóc cũng là người, tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, không có ai có thân phận cao quý hơn ai cả:”
Mỗi một chữ mà Ngôn Minh Hạo nói ra đều khiến hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ ngầu: “Trợ lý Ngôn, anh có ý gì, ngay cả anh cũng xem thường tôi, tôi nói cho anh biết, vị trí của tôi trong lòng Anh Tuấn không ai có thể thay thế”
“Cô Nhạc, tôi hết lời để nói với cô rồi.’ Ngôn Minh Hạo nói xong liền cúp máy.
Nhạc Hạ Thu suýt nữa đập điện thoại.
Nhưng cũng may không lâu sau Trình Nhã Thanh đã đến, vừa thấy Trình Nhã Thanh đến, cô ta liền khóc: “Cô Nhạc, Khương Tuyết Nhu quá ác độc…
Cô ta kể lại hết chuyện ở nhóm Thanh Long.
Cả người Nhạc Hạ Thu run rẩy, cũng không phải vì đau lòng cho Trình Nhã Thanh, chỉ là vì nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Anh Tuấn đã nuông chiều Khương Tuyết Nhu như vậy, còn dẫn cô ta đến nhóm Thanh Long.
“Nhã Thanh, thật xin lỗi, là tôi khiến cô bị liên lụy’ Cô ta vô cùng áy náy rơi lệ: “Là do tôi vô dụng, ngay cả bảo vệ cô mà tôi cũng không làm được, đã để cô chịu thiệt thòi rồi”
“Cô Nhạc, cô đừng nói những lời này, tôi không trách cô đâu” Trình Nhã Thanh vội vàng nói: “Chỉ có điều sau này tôi không thể bảo vệ cô nữa, nhóm Thanh Long lại phái người tới, nhưng chắc là cô xuất viện thì sẽ rời đi, cậu lớn lần này bị Khương Tuyết Nhu mê hoặc khiến cho đầu óc mê muội, anh ta chính là một tên đểu giả.”
“Cô đừng nói như vậy” Nhạc Hạ Thu thấp giọng: “Khương Tuyết Nhu đối phó với cô mới chỉ là bước đầu tiên, tôi sợ sau này cô ta lại hãm hại tôi, cô ta vẫn luôn hận tôi lúc trước đã đề nghị đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần chữa trị, cô ta là người có thù phải trả, chắc chẳn là sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đúng vậy, bây giờ ông Tống ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Trình Nhã Thanh cản răng: “Cô Nhạc, cô yên tâm, cùng lắm thì tôi không đi Đức nữa, tôi sẽ lén lút ở lại Nguyệt Hàn bảo vệ cô.”
“Nhưng mà cô…”
“Thật ra tôi có chuyện chưa nói với cô, đường chủ của nhóm Thanh Long là bạn trai tôi.” Trình Nhã Thanh bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Anh ấy rất thương tôi, anh ấy sẽ giúp tôi giữ bí mật chuyện này”
“Cái gì, thật không ngờ tới đó.” Đáy mắt Nhạc Hạ Thu hiện lên một tia sắc bén, nhưng vẫn ung dung thản nhiên nằm lấy tay Trình Thanh Nhã nói: “Chúc mừng cô, Nhã Thanh, cô hạnh phúc hơn tôi đó.”
“Cũng chưa chắc” Trình Nhã Thanh thở dài: “Nói cho cùng, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là chó của cậu lớn mà thôi, lúc chúng ta ở cùng một chỗ đều phải cẩn thận.
“Không sao, tôi tin cô đáng yêu tốt bụng như thế, Chiến đường chủ nhất định sẽ rất thích cô.”
Nhạc Hạ Thu dỗ dành cô ta, mãi đến khi Trình Nhã Thanh rời đi.
Cô ta mới cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
Không ngờ Trình Nhã Thanh lại là người phụ nữ của Chiến đường chủ, thật là thú vị.
Nếu như Hoắc Anh Tuấn thật sự không quay về bên cô ta, cô ta đã không có được anh thì sẽ hủy hoại tất cả.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Cô ta gọi điện cho Tống Dung Đức, giọng nói dịu dàng: “Dung Đức, anh đang làm gì vậy?”
“Hạ Thu, anh đang đợi Lâm Minh Kiều.”
Giọng nói nóng của Tống Dung Đức truyền đến: “Bây giờ chỉ có Lâm Minh Kiều có khả năng giúp đỡ Âu Lam Sênh, anh nhất định sẽ xách người phụ nữ đáng chết đó về công ty.”
Chương 838: Tức giận
“Cô Nhạc, tổng giám đốc Hoắc đang có cuộc họp:’ Ngôn Minh Hạo ngắt lời cô ta.
“Trợ lý Ngôn…” Nhạc Hạ Thu ngẩn người: “Vậy anh có thể sau khi họp xong…”
“Cô Nhạc, nếu như nhân viên chăm sóc đã rời đi, tôi sẽ giúp cô tìm một nhân viên chăm sóc, đương nhiên, tôi hi vọng cô không được tùy tiện cáu giận với người ta nữa, nhân viên chăm sóc cũng là người, tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, không có ai có thân phận cao quý hơn ai cả:”
Mỗi một chữ mà Ngôn Minh Hạo nói ra đều khiến hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ ngầu: “Trợ lý Ngôn, anh có ý gì, ngay cả anh cũng xem thường tôi, tôi nói cho anh biết, vị trí của tôi trong lòng Anh Tuấn không ai có thể thay thế”
“Cô Nhạc, tôi hết lời để nói với cô rồi.’ Ngôn Minh Hạo nói xong liền cúp máy.
Nhạc Hạ Thu suýt nữa đập điện thoại.
Nhưng cũng may không lâu sau Trình Nhã Thanh đã đến, vừa thấy Trình Nhã Thanh đến, cô ta liền khóc: “Cô Nhạc, Khương Tuyết Nhu quá ác độc…
Cô ta kể lại hết chuyện ở nhóm Thanh Long.
Cả người Nhạc Hạ Thu run rẩy, cũng không phải vì đau lòng cho Trình Nhã Thanh, chỉ là vì nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Anh Tuấn đã nuông chiều Khương Tuyết Nhu như vậy, còn dẫn cô ta đến nhóm Thanh Long.
“Nhã Thanh, thật xin lỗi, là tôi khiến cô bị liên lụy’ Cô ta vô cùng áy náy rơi lệ: “Là do tôi vô dụng, ngay cả bảo vệ cô mà tôi cũng không làm được, đã để cô chịu thiệt thòi rồi”
“Cô Nhạc, cô đừng nói những lời này, tôi không trách cô đâu” Trình Nhã Thanh vội vàng nói: “Chỉ có điều sau này tôi không thể bảo vệ cô nữa, nhóm Thanh Long lại phái người tới, nhưng chắc là cô xuất viện thì sẽ rời đi, cậu lớn lần này bị Khương Tuyết Nhu mê hoặc khiến cho đầu óc mê muội, anh ta chính là một tên đểu giả.”
“Cô đừng nói như vậy” Nhạc Hạ Thu thấp giọng: “Khương Tuyết Nhu đối phó với cô mới chỉ là bước đầu tiên, tôi sợ sau này cô ta lại hãm hại tôi, cô ta vẫn luôn hận tôi lúc trước đã đề nghị đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần chữa trị, cô ta là người có thù phải trả, chắc chẳn là sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đúng vậy, bây giờ ông Tống ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Trình Nhã Thanh cản răng: “Cô Nhạc, cô yên tâm, cùng lắm thì tôi không đi Đức nữa, tôi sẽ lén lút ở lại Nguyệt Hàn bảo vệ cô.”
“Nhưng mà cô…”
“Thật ra tôi có chuyện chưa nói với cô, đường chủ của nhóm Thanh Long là bạn trai tôi.” Trình Nhã Thanh bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Anh ấy rất thương tôi, anh ấy sẽ giúp tôi giữ bí mật chuyện này”
“Cái gì, thật không ngờ tới đó.” Đáy mắt Nhạc Hạ Thu hiện lên một tia sắc bén, nhưng vẫn ung dung thản nhiên nằm lấy tay Trình Thanh Nhã nói: “Chúc mừng cô, Nhã Thanh, cô hạnh phúc hơn tôi đó.”
“Cũng chưa chắc” Trình Nhã Thanh thở dài: “Nói cho cùng, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là chó của cậu lớn mà thôi, lúc chúng ta ở cùng một chỗ đều phải cẩn thận.
“Không sao, tôi tin cô đáng yêu tốt bụng như thế, Chiến đường chủ nhất định sẽ rất thích cô.”
Nhạc Hạ Thu dỗ dành cô ta, mãi đến khi Trình Nhã Thanh rời đi.
Cô ta mới cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
Không ngờ Trình Nhã Thanh lại là người phụ nữ của Chiến đường chủ, thật là thú vị.
Nếu như Hoắc Anh Tuấn thật sự không quay về bên cô ta, cô ta đã không có được anh thì sẽ hủy hoại tất cả.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Cô ta gọi điện cho Tống Dung Đức, giọng nói dịu dàng: “Dung Đức, anh đang làm gì vậy?”
“Hạ Thu, anh đang đợi Lâm Minh Kiều.”
Giọng nói nóng của Tống Dung Đức truyền đến: “Bây giờ chỉ có Lâm Minh Kiều có khả năng giúp đỡ Âu Lam Sênh, anh nhất định sẽ xách người phụ nữ đáng chết đó về công ty.”
Chương 840: Tống Dung Đức vào bếp
Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Tôi mới không muốn ra ngoài, gần đây ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài, ăn tới mức bụng khó chịu rồi, tối muốn ở nhà ăn cơm, anh nấu cơm cho tôi đi”
“Cái gì?” Tống Dung Đức tưởng tai mình nghe nhầm rồi.
“Anh không đồng ý sao, không đồng ý thì thôi cũng được, vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội bữa cơm này trò chuyện…”
“Tôi… tôi đồng ý, đồng ý”
“Tống Dung Đức căng da đầu chạy đi.
Trước giờ chưa từng nghĩ người kiêu ngạo như anh ta lại có một ngày sẽ phải hạ mình đế nhìn sắc mặt của Lâm Minh Kiều như ngày đó.
Sau khi lên lầu, Lâm Minh Kiều thả người lên ghế sofa, sau đó bóc gói đồ ăn vặt trên bàn: “Mau làm đi, khó ăn quá thì không có cơ hộ tâm sự nữa đâu, anh cũng đừng nghĩ tìm người giúp đỡ, con người tôi đây ấy, thích sự thành thật”
Tống Dung Đức đen mặt mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng đều là sữa chua, sữa bò, trái cây, phô mai mấy thứ này, không có bất cứ thực phẩm nào cả, cuối cùng tìm hơn nửa ngày, ở trong ngăn đá anh ta tìm thấy được ba miếng bò bít tết, sashimi và tôm đông lạnh.
Anh ta nhìn xuống ngày tháng, còn hai ngày nữa quá hạn rồi.
Anh ta lặng lẽ nhìn người phụ nữ ở bên ngoài, tính ra nhìn ra được là kiểu phụ nữ thế nào rồi, đơn giản là không phải kiểu hiền lành đức hạnh, loại phụ nữ này nhất định không ai muốn.
Lâm Minh Kiều ăn xong gói khoai lát đi vào, phát hiện anh ta lại đang rã đông miếng thịt bò bít tết.
Trước đây lúc cô ấy mua về làm thử một lần, nhưng là vì đó là loại thịt bò chưa qua tẩm ướp, làm ra lại vô cùng khó ăn, bên trong còn không chín.
“Anh muốn làm bò bít tết à, cái đó khó làm lắm” Lâm Minh Kiều tốt bụng nhắc nhở: “Không thì anh xuống lầu mau chút đồ ăn xào mà mấy nhà hay ăn ấy”
“Không cần” Tống Dung Đức mặt không biểu cảm nhìn cô ấy một cái.
Dáng vẻ đó, khiến Lâm Minh Kiều không nhịn được nhớ lại gâu gâu của nhà mình ở thành phố Thanh Đồng.
Cô ấy xoay người đi và gọi điện thoại cho mẹ Lâm: “Mẹ ơi, Milo ấy, con vừa mới nhìn thấy một người đàn ông có chút giống nó, đột nhiên nhớ Phỉ Phi ở nhà rồi”
“Người đàn ông nào thế?” Mẹ Lâm vừa cười vừa vội vàng dắt theo một con gâu gâu nhỏ toàn thân lông lá lùm xùm màu nâu tới: “Có thể giống với Milo của nhà chúng ta, vậy tướng mạo chắc kỳ lạ lắm nhỉ, Milo là con chó mà”
“Cũng không kỳ lạ, chính là rất giống với cô gái”
“Ô, con nói là loại đàn ông yếu điệu yếu ớt hả, con gái ngốc, tìm bạn trai thì cũng phải tìm kiểu mạnh mẽ nam tính chứ, con ấy, đừng độc thân mãi thế, cũng có thể nói chuyện mà”
Tống Dung Đức ở trong phòng bếp chỉ hận bản thân có thính lực tốt.
Nhìn ra một người đàn ông giống chó sao?
Cô trợn to mắt giống như nhìn thấy quỷ.