“Vậy tôi với cô ấy… có thân mật… các kiểu không?” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng hỏi. Trong trí nhớ của anh bây giờ, ba năm trước anh rất chán ghét việc lại gần và tiếp xúc với Khương Tuyết Nhu. Thậm chí lần đó Khương Tuyết Nhu mang thai là do anh uống say rồi bị cô đưa vào tròng.
Dì Lâm nghe vậy thì đỏ ửng cả mặt: “Trời ơi, tất nhiên là thân mật rồi. Mỗi lần cô Khương hôn cậu, cậu đều rất thích. Có lần cậu bị thương còn luôn miệng lừa cô ấy, nói cái gì mà cô ấy hôn cậu thì cậu sẽ không đau nữa. Mà hết lần này đến lần khác cô Khương vẫn tin, tôi thấy mà đỏ hết cả mặt” “Cảm ơn…” Sau khi Hoắc Anh Tuấn nghe xong thì cảm ơn rồi để cho dì Lâm quay về.
Những gì dì Lâm nói anh đều không nhớ được nhưng anh biết tất cả đều là sự thật, cũng giống như những gì Hạ Văn Trì đã nói.
Chẳng qua là anh đã quên, đã quên mất ba năm trước anh từng yêu một người phụ nữ rất sâu đậm tên là Khương Tuyết Nhu.
Trong đầu anh toàn nhớ đến những điều xấu về cô.
Chẳng trách, ba năm sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, cô tiện tay làm. một món cũng khiến anh cực kỳ thích ăn, cô cũng nắm rõ khẩu vị của anh. như trong lòng bàn tay.
Thậm chí lúc ở trên người, cô cũng biết anh thích tư thế nào. Bởi vì từng yêu. Chỉ là anh cứ yêu, cứ yêu rồi lại không nhớ.
Không nhớ thì cũng thôi đi, anh còn ở bên Nhạc Hạ Thu, ép cô ly hôn, thậm chí ép cô tuyên bố với bên ngoài rằng giữa hai người chỉ là thỏa thuận.
Anh còn hết lần này đến lần khác bênh vực Nhạc Trạch Đàm. Anh còn nhốt cô lại, còn đẩy cô ngã và còn tận tay làm mất đứa con của hai người.
Anh còn làm tổn thương người bạn mà cô quan tâm nhất, anh còn dùng bệnh tình của Diệp Gia Thanh để uy hiếp cô.
Khó khăn lắm cô mới quay về.
Anh lại vì Nhạc Hạ Thu mà cắt đứt ngón tay của Lục Lực Dương, còn suýt chút nữa nhốt cô vào trong ngục tối.
Nếu không phải cô thông minh, tìm được chứng cứ để cho sự trong sạch của mình thì có thể bây giờ anh vẫn coi cô là một người phụ nữ ác độc xấu xa..
Anh không xứng đáng để yêu cô.
Anh làm tổn thương cô rất nhiều, rất nhiều. Lần trước lại còn gạt cô ở lại đảo.
Hoắc Anh Tuấn không còn kiếm chế được nước mắt của mình.
Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông khóc như mưa, anh khóc đến tuyệt vọng.
Anh hết lần này đến lần khác chà đạp người phụ nữ yêu mình sâu đậm ở dưới chân và thận trọng, thương yêu một người phụ nữ khác hủy hoại tất cả mọi thứ của anh. Thậm chí sau khi chia tay cũng vì áy náy mài đưa cho Nhạc Hạ Thu ba trăm nghìn tỷ.
Anh luôn cho rằng mình thông minh nhưng lúc này mới phát hiện anh là một kẻ ngốc.
Bị người ta đùa giỡn, xoay vòng vòng. Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu.
Anh nhai đi nhai lại cái tên này trong cổ họng rất nhiều lần. Anh hận không thể biến nó thành xương để ăn, biến nó thành thịt để cắn.
Buổi tối ở trong phòng riêng.
Hạ văn Trì đặt rượu ngon, cho đến chín giờ thì Hoắc Anh Tuấn mới xuất hiện.
Gương mặt anh nhợt nhạt, hồn bay phách lạc.
“Haiz, cậu biến bản thân thành như thế này có đúng không vây?” Hạ Văn Trì khó chịu vì anh.