“Anh đừng nói như vậy, anh ta cũng đáng bị dạy dỗ. Để em gọi anh ta mọi tin tức nhưng không biết anh ta có nghe không nữa.”
Nhạc Hạ Thu tìm được số điện thoại của Nhạc Trạch Đàm và bấm gọi nhưng bên kia không nghe, cô ta cũng nghiến răng nói: “Bây giờ ngay cả điện thoại của em anh ta cũng không nghe. Đúng rồi, anh Tuấn… bây giờ thế nào rồi. Dù sao bọn em cũng quen biết nhau mười mấy năm, không thể nào nói… là không lo lắng được.
“Ờ, cậu ấy đến Thanh Đồng rồi.” Tống Dung Đức thở dài: “Không biết tại sao cậu ấy đột nhiên lại chạy đến Thanh Đồng, còn tìm Hạ Văn Trì uống rượu.
Thanh Đồng… Hai từ này khiến trong lòng Nhạc Hạ Thu thấy hoảng hốt.
Cô ta nhớ Hoặc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu quen biết nhau ở Thanh Đồng. Anh không nghi ngờ điều gì đó chứ?
“Hạ Thu..” Giọng nói của Tổng Dung Đức đã một lần nữa kéo tâm trí của cô ta trở về: “Vừa nãy anh thấy ở bên ngoài có một chiếc xe thể thao mới. Em đổi xe à?”
“Đúng vậy… Nhạc Hạ Thu sợ anh ta hiểu nhầm mình hám cửa nên vội vàng giải thích: “Chiếc xe trước kia em không cần nữa. Em muốn hoàn toàn cắt đứt mọi ký ức về quá khứ.”
“À, Hạ Thu, em xem… lúc trước khi hai người chia tay, cậu ấy có cho em ba trăm nghìn tỷ. Bây giờ Lão Hoắc rất thảm, nhà họ Hoắc cũng cần tiền gấp. Em có thể trả lại tiền cho cậu ấy trước không.” Tống Dung Đức to gan lên tiếng.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì anh ta sẽ không nói nhưng trong lòng anh ta, Nhạc Hạ Thu là một người trọng tình trọng nghĩa và không quan tâm đến tiền bạc. Anh ta nghĩ Nhạc Hạ Thu chắc sẽ đồng ý.
Hơn nữa, phí chia tay của Hoắc Anh Tuấn thật sự rất cao. Nhìn ra khắp thế giới cũng không có người đàn ông nào không có kết hôn mà lại chia cho bạn gái cũ nhiều tiền như vậy.
“Tất nhiên anh cũng không nói em phải đưa hết, chỉ cần đưa mười tám đến hai mươi mốt nghìn tỷ là được rồi. Em xem, sớm muộn gì em cũng sẽ lấy anh. Phong độ của Âu Lam Phương càng ngày càng tốt, sau này chúng ta chắc chắn sẽ không thiếu tiền. Anh cũng hoàn toàn có thể nuôi em, để em sống một cuộc sống đầy đủ sung túc, cho nên… có thể để cho nhà họ Hoắc vượt qua kiếp nạn này trước được không. Tất nhiên, với tính tình của cậu ấy thì sau này nếu có trở mình thì cậu ấy chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi cho em”
Nhạc Hạ Thu nghe xong những gì Tống Dung Đức nói, thật sự muốn hộc máu. Nói cô ta đưa cho Hoắc Anh Tuấn mười tám đến hai mốt nghìn tỷ. Bị điên à, nhiều tiền như vậy sao cô ta có thể cho Hoắc Anh Tuấn được.
Không sai, đúng là Hoắc Anh Tuấn rất có bản lĩnh nhưng kẻ thù của anh quá mạnh và cũng quá nhiều. Bọn họ cũng sẽ không để cho Hoắc Anh Tuấn có cơ hội trở mình đâu.
Nếu là Hoắc Anh Tuấn kiêu ngạo của trước kia, cô ta sẽ không hề do dự mà đưa cho. Dù sao cũng có thể nhận được nhiều hơn, nhưng Hoắc Anh Tuấn của bây giờ…
Quên đi, ngay cả giá trị bản thân còn không bằng cô ta. Cô ta không muốn tiếp xúc nhiều với anh đâu.
Chỉ có tên ngốc Tổng Dung Đức này đến bây giờ vẫn gọi Hoắc Anh Tuấn là anh em. Nếu không phải vì đằng sau anh ta có nhà họ Tống thì cô ta đã trèo sang cành cao khác từ lâu rồi.
Nhưng cô ta hoàn toàn không dám nói những lời này. Ít ra không thể khiến Tổng Dung Đức cho rằng cô ta là kẻ đầu cơ.
“Dung Đức, em cũng rất muốn giúp anh Tuấn.
Cô ta cụp mắt xuống, lộ ra vẻ đáng tiếc và bất lực : “Tiền mặt mà Hoắc Anh Tuấn đưa em trước đây, em đã bỏ vào quỹ công ty rồi. Đều là theo kiểu niêm phong ba năm, muốn rút cũng không rút ra được. Còn bất động sản và mặt tiền, nhà cửa còn lại cũng cho thuê, đều là ký hợp đồng dài hạn. Nếu vi phạm hợp đồng thì em phải khoản vi phạm hợp đồng rất cao.