“Anh Lâm Minh Kiều khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Em quả là ngu ngốc, một chút xíu chuyện cũng không làm xong, hại bằng hữu bên cạnh”
“Đừng nghĩ nhiều, em chẳng qua là chỉ là một nhân vật nhỏ, không có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Lâm Minh Kiều: “…”
Cô đây là được an ủi hay là bị đả kích.
“Anh nói sự thật” Lâm Minh Sâm nhàn nhạt nói: “Thực lực đối phương mạnh mẽ, ngay cả mấy gia tộc đứng đầu nước Nguyệt Hàn cũng có thể bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, huống chi mấy đàn bà các người chính là, thực lực quá yếu.
“Vậy em có thể làm gì?”
Lâm Minh Kiều cực kỳ não nê.
“Hoặc là trở về Thành Đông quản lý công ty nhà, hoặc là đi nước ngoài học thêm” Cặp mắt Lâm Minh Sâm nhìn chằm chằm vào cô: “Chờ em trở thành chuyên gia nghiên cứu đứng đầu toàn cầu, đến lúc đó thì không phải là một nhà họ Tống có thể triệt đường sự nghiệp của em được, ngược lại, thậm chí Âu Lam Phương cũng sẽ xin em hợp tác”
Lâm Minh Kiều như suy nghĩ một chút về hình ảnh đó, ngực hung hăng một trận kích động, nhưng một lát sau, vẻ mặt cô đau khổ: “Không được, em làm sao có thể bỏ lại Tuyết Nhu ở lại trong đầm rồng hang hổ, hơn nữa Tiêu Nhi ngồi tù, em cũng áy náy.”
“Vậy em yếu như vậy, có thể làm gì.”
Lâm Minh Sâm hoàn toàn khiến cô á khẩu không trả lời được.
Trong biệt thự.
Khi Khương Tuyết Nhu nhận được tin nhắn Lâm Minh Kiều từ bên kia gửi tới.Trước tiên đi đến phòng bên cạnh tìm Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng mà mới vừa đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng trống rỗng, người giúp việc đang dọn dẹp căn phòng: “Hoắc Anh Tuấn đâu?”
“Cậu cả dọn đến căn nhà bên cạnh, thiếu phu nhân, cô không biết sao” Người giúp việc nghi ngờ nói.
Khương Tuyết Nhu thân thể phát lãnh, trước kia anh nghĩ đủ mọi cách muốn ở lại phòng bên cạnh phòng mình ngủ, thậm chí buổi tối sau khi trở lại còn thường xuyên chạy vào trong phòng của cô. Nhưng mà từ khi nào thì bắt đầu không có như vậy. Là thời điểm Nhạc Hạ Tuyền chết sao. Là anh đối với mình có bất mãn sao?
Bởi vì cô hại chết Nhạc Hạ Tuyền, ảnh hưởng đến tình huynh đệ của anh với Tống Dung Đức.
Cô cười khổ một tiếng, thừa nhận mình rất mâu thuẫn.
Thời điểm anh quấn cô, cô ngại phiền, cứ bảo anh cút.
Nhưng khi anh đi xa, cô lại càng không thích ứng được.
Cô phiền não đi đến ngôi nhà bên cạnh.
Mới vừa đi tới cửa, bên trong đột nhiên nghe được âm thanh đập đồ.
Cô vội vàng vọt vào, chỉ thấy Hoắc Anh Tuấn mặt đầy thống khổ ngồi ở trên ghế sa lon, Ngôn Minh Hạo với Quý Tử Uyên đè anh xuống, Quý Tử Uyên đang châm cứu trên đầu anh.
“Anh ấy… Đây là thế nào?” Khương Tuyết Nhu thấy đau đến xuất mồ hôi lạnh nhìn Hoắc Anh Tuấn có chút không biết làm sao.
“Cậu ấy nhức đầu, tôi đang giúp cậu ấy châm cứu giảm đau. Quý Tử Uyên nhàn nhạt trả lời.
“Em tới đây làm gì, trở về đi.” Hoắc Anh Tuấn hung ác trợn mắt nhìn cô một cái Khương Tuyết Nhu siết chặc quả đấm, cô cũng không nghĩ tới Hoäc Anh Tuấn gần đây nhức đầu phải còn phải dựa vào châm cứu để giảm đau, bệnh tình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng sao, anh sẽ quên mình với tiểu bảo bối sao.
Giờ khäc này, cô bất an.
Tôi không đi về.” Khương Tuyết Nhu đi tới bên cạnh anh, thấy lòng bàn tay anh run rẩy, do dự một chút, nhẹ nhàng năm lây tay anh .
Hoặc Anh Tuấn lông mi run lên, cúi đâu nhìn cô.
Người phụ nữ đứng ở bên chân trên người mặc đồ ngủ màu trắng lá sen, đã rất lâu không có ôn nhu khôn khéo như vậy.
Anh quay lại câm tay nàng, nhắm hai mắt lại Hai mươi phút sau, châm cứu hoàn tất Quý Tử Uyên đứng một bên thu cất kim: “Chú ý nghỉ ngơi, tôi đã liên lạc với Nyasia rồi, cô ấy tuần sau sẽ tới, bây giờ chỉ có cô ấy mới có thể trị hết cho cậu.
“Ư.
Hoäc Anh Tuần yếu ớt lên tiếng.
Chương 511
Quý Tử Uyên liếc nhìn Khương Tuyết Nhu, lại hỏi Hoắc Anh Tuấn: “Chủ nhật là tang lễ của Nhạc Hạ Tuyền, cậu có đi không.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
“Đi đi, cậu mà không đi xích mích với Dung Đức sẽ lớn hơn. Quý Tử Uyên nói xong đứng dậy: “Tôi đi….
“Chờ một chút.” Khương Tuyết Nhu đứng lên: “Tôi có món đồ cho các người nhìn.”
Cô mở ghi chép cuộc điện thoại của Tân Giai Linh ra cho bọn họ nhìn: “Đây là ngày đó Lâm Minh Kiều đi bệnh viện ở Thành Đông đi lấy báo cáo giám định nhân thân của Khương Thái Vũ và Nhạc Hạ Tuyền, lúc ấy cô ấy bị một người phụ nữ tên là Tần Giai Linh thấy được, người này đã từng là bạn của Khương Kiều Nhân, thời điểm Minh Kiều lấy báo cáo, có một cuộc gọi điện thoại từ Kinh Đô gọi tới cho Tân Giai Linh…”
“Cô có ý gì. Quý Tử Uyên cắt đứt lời cô, sắc mặt không tốt lắm.
“Ý là người gọi điện thoại cho Tân Giai Linh người này rất có thể là Khương Kiều Nhân, cô ta nghi ngờ tôi cầm nàng tóc đi làm giám định cô ta với Khương Thái Vũ, cô ta biết được tôi đã nghi ngờ cô ta không phải là Nhạc Hạ Tuyến, cho nên thời điểm Hoặc Anh Tuấn đi bắt cô ta thì cô ta đã ve sầu lột xác, đem Nhạc Hạ Tuyền thật đổi trở lại, không tin các người có thể đi tra một chút cuộc gọi từ Kinh Đô này điện tới…
“Anh không phải đã nói với em không muốn nhắc lại chuyện này rồi hay sao.
Hoắc Anh Tuấn buông tay cô ra, đáy mắt âm u giống như nhuộm sương lạnh.
Khương Tuyết Nhu cắn rằng một cái: “Nhưng mà chuyện này thật rất khả nghi, chỉ cần các người đi điều tra một chút : “Đủ rồi, không muốn dây dưa chuyện này nữa, trước chính là cô nói để cho lão Hoắc đi thăm dò, cậu ấy đem Nhạc Hạ Tuyền giam lại, một người sống sờ sờ bây giờ đến mạng cũng không có. Quý Tử Uyên không nhịn được cắt đứt lời cô.
Không sai, lần trước là đối với Khương Tuyết Nhu anh có ấn tượng không tệ, nhưng mà Nhạc Hạ Tuyền bởi vì cô ta mà chết, bọn họ ba người bạn thân bất hòa, anh bây giờ cũng khó tránh khỏi không thoải mái.
“Nếu như để mặc cho qua bất kỳ một điểm khả nghi nào, có lẽ sẽ để cho người chân chính đứng phải sau tiêu dao ngoài vòng pháp luật, Tiêu Nhi cũng là một mạng người, nếu như cô ấy là bị người khác hãm hại, vậy cả đời này của cô ấy cũng bị hủy diệt, Quý Tử Uyên, anh trước kia cũng đã cùng cô ấy lui tới qua…
“Tôi cả đời này hối hận nhất chán ghét nhất chính là cùng một người đàn bà độc ác lui tới qua. Quý Tử Uyên không chút lưu tình nói: “Cô ta ác độc cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Khương Tuyết Nhu cả người giống như ngâm ở trong nước lạnh. Tại sao những người này đầu óc lại chết như vậy.
“Em đến tìm anh chính là vì chuyện này” Hoắc Anh Tuấn bồng nhiên căm tức nhìn về phía cô.
“Hoắc Anh Tuấn, coi như là tôi cầu xin anh.” Khương Tuyết Nhu cầu khẩn nhìn anh.
“Đi ra ngoài.” Hoắc Anh Tuấn chỉ bên ngoài.
“Tra điện thoại chẳng qua là một việc nhỏ “
“Anh không có nhiều thời gian như vậy để em dày vò Hoắc Anh Tuấn chỉ bên ngoài, bị cô chọc một cái, đầu lại đau.
“Khương Tuyết Nhu, cô là vợ cậu ấy, làm một người vợ đi, đừng vì một người không quan trọng mà kích thích cậu ấy.” Quý Tử Uyên phiền não không dứt:”Ngôn Minh Hạo, đem cô ấy mang đi ra ngoài.”
“Thiếu phu nhân, thật xin lỗi.” Ngôn Minh Hạo lôi cô đi ra cửa.
Lúc Khương Tuyết Nhu muốn đi vào lại, Ngôn Minh Hạo liền đóng cửa lại.
Cô bây giờ ngay cả mặt Hoắc Anh Tuấn cũng không thấy được.
Bắt đầu từ khi nào thì, cô ấy với Hoắc Anh Tuấn lại đi tới mức này hôm nay.
Trong phòng khách, Quý Tử Uyên nhắc nhở: “Vì tốt cho cậu, tốt nhất trong khoảng thời gian này không nên nhìn thấy cô ấy là được, hai người các cậu bây giờ mâu thuẫn tương đối nhiều, ở chung một chỗ luôn là gây gổ, mỗi lần sau khi thấy cô ấy, bệnh tình của cậu cũng tăng thêm. Hoặc Anh Tuấn xoa xoa huyệt thái dương. Cô không thấy mình hẳn ngược lại sẽ dễ dàng một chút, dẫu sao cô vốn là không muốn gặp mình.
Chương 512
Tại nhà tang lễ.
Một lễ tang khiêm tốn đang được cử hành.
Hoắc Anh Tuấn cùng với Quý Tử Uyên cả người tây trang màu đen từ xe nhỏ đi xuống đi vào trong.
Bọn họ không nhìn thấy, cách đó không xa trong một chiếc xe nhỏ màu đen, một đôi ánh mắt đắc ý đang nhìn bọn họ, người này chính là Khương Kiều Nhân đang ẩn nấp trốn chạy kia.
“A a, thật may là chúng ta đã nhanh chóng đánh tráo Nhạc Hạ Tuyền thật, các người nhất định không nghĩ tới từ trước cho tới nay đều là tôi giả Nhạc Hạ Tuyền”
Khương Kiều Nhân cười hết sức đắc ý: “Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu, suy nghĩ một chút các người đã từng đối với tôi như thế nào đi, tôi sẽ để cho các người sống không bằng chết”
“Cô làm không tệ. Người đàn ông ngồi ở chỗ kế bên tài xế nhàn nhạt nói: “Hôm nay Nhạc Hạ Tuyền chết, Nhạc Tiêu Nhi ngồi tù, Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu với người nhà họ Tống cũng xuất hiện mâu thuẫn, hết thảy những thứ này so với suy đoán trước đó của tôi càng hài lòng hơn.
Khương Kiều Nhân sờ mình mặt một cái: “Nhưng mà gương mặt này của tôi tạm thời không thể dùng…”
“Trước tiên đi nước ngoài đi, đến lúc đó còn cần thiết sẽ gọi cô về.” Người đàn ông ra lệnh, bảo tài xế cho xe chay.
Đi tới cửa Hoặc Anh Tuấn chợt quay đầu, nhìn chiếc xe nhỏ màu đen kia rời đi, “Thế nào?” Quý Tử Uyên hỏi.
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Mới vừa rồi cảm giác thật giống như có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng ta “Loại thân phận này của cậu, bị người khác nhìn không phải là rất bình thường sao.” * Đi thôi.”
Hoắc Anh Tuấn xoay người.
Vừa đi vào nhà tang lễ, liền đụng phải Tống Dung Đức đang ở bên trong đốt nhan, Tổng Dung Đức lạnh lùng nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái rồi quay mặt đi.
Quý Tử Uyên tiến lên hàn huyện, Hoắc Anh Tuấn trầm mặc tiến lên thắp nhang.
Ninh phu nhân không khách khí nói: “Cậu cả thắp hương nhanh lên một chút đi, thân phận địa vị của Nhạc Tuyền nhà chúng tôi, không thích hợp để cậu tới đây!”
Nhạc Trí Dũng cũng tức giận tới, lúc định nói, nhìn phía cửa có bóng một người đàn bà đi tới.
Mấy tờ tiền giấy trong tay ông rơi trên mặt đất, mắt mở thật to: “Nhạc… Nhạc Hạ Thu… Hạ Thu trở lại….”
“Ông chớ có nói bậy bạ, Hạ Thu đã chết.” Ninh phu nhân ngẩng đầu nhìn qua, cũng bị dọa sợ đặt mông té lăn trên đất.
Tổng Dung Đức, Quý Tử Uyên, Hoắc Anh Tuấn ba người cả kinh, đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi từ cửa đi tới, trên người một bộ áo đầm màu đen cũng không giấu được đường cong là lướt, tóc cô vén lên trang trọng, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiều diễm đánh một lớp phấn mỏng, phía dưới mắt là một viên mụn ruồi đen nhỏ quen thuộc, ánh đèn màu trắng phảng phất chiếu lên dung nhan thuận khiết của cô, vẫn chói mắt giống như năm xưa vậy. Hương trong tay Tổng Dung Đức rơi trên mặt đất. Quý Tử Uyên kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hoắc Anh Tuấn cả người giống như bị điểm huyệt vậy, trơ mắt nhìn cái người quen này chậm rãi đi tới.
“Nhạc… Nhạc Hạ Thu, cô… Cô là quỷ đi, không phải là ở phía dưới đi lên, hôm nay tới đón Nhạc Hạ Tuyền chứ?” Tống Dung Đức mù quáng, lắp ba lắp bắp nói.
Nhạc Hạ Thu nhìn anh ta nhàn nhạt cười khẽ: “Dung Đức, anh vẫn là thú vị giống như trước kia vậy.”
Quý Tử Uyên quả thực không nhịn được kích động nói: “Nhạc Hạ Thu, cô không phải là đã chết rồi sao, tại sao lai….”
“Xin lỗi, tôi lừa các người, thật ra thì tôi không có chết, chỉ là tôi. Tôi không hề có thể lý do để trở về.” Trên mặt xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu tràn đầy bi ai cùng không biết làm sao.
“Có lý do gì không thể trở lại.” Tống Dung Đức kích động hỏi: “Cô có biết mọi người cũng cho là cô đã chết hay không, những năm kia tôi. Tôi với lão Hoắc bọn tô có biết bao thương tâm, nhất là lão Hoắc, thiếu chút nữa hỏng mất…
Hoắc Anh Tuấn từ đầu đến cuối yên lặng không nói, cả người thật giống như bỗng nhiên bị người điểm huyệt cầm vậy.
Nhạc Hạ Thu nhìn anh một cái, hốc mắt đều đỏ: “Thật xin lỗi, tôi có lý do không thể trở về”
“Có lý do gì là không thể nói, cô ở bên ngoài nhiều năm giả chết giả chết như vậy là vì cái gì.” Tổng Dung Đức não nề truy hỏi.
Chương 513
Nhạc Hạ Thu mím chặc môi thống khổ không nói.
“Được rồi, Dung Đức, Nhạc Hạ Thu nhất định có nổi khổ của cô ấy.” Quý Tử Uyên cắt đứt lời anh.
Tổng Dung Đức sâu kín nhìn Nhạc Hạ Thu một cái, cuối cùng thở dài.
“Lần này tại sao đột nhiên lại trở lại.” Hoắc Anh Tuấn trầm mặc từ nãy giờ bỗng nhiên mở miệng.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này, Nhạc Hạ Thu trong lòng đau nhói, chậm rãi nhìn về phía sau lưng anh: “Bởi vì tôi không nghĩ tới Hạ Tuyền sẽ chết, cô ấy là em gái tôi thương yêu, bất kể như thế nào, tôi cũng quyết định muốn đưa cô ấy đoạn đường cuối cùng.”
Mọi người yên lặng.
Nhạc Trí Dũng đột nhiên đi tới ôm Nhạc Hạ Thu khóc lớn lên: “Hạ Thu à, con làm sao bây giờ mới trở về a, Hạ Tuyền oan uổng tốt lắm a.”
“Cậu, Hạ Tuyền là chết như thế nào?” Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào hỏi.
Nhạc Trí Dũng nghe xong lập tức trừng nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Đều là vợ cậu ta cùng Nhạc Tiêu Nhi liên thủ hại chết”
Nhạc Hạ Thu biểu tình hơi chậm lại, sắc mặt cũng một dần dần thay đổi tái nhợt, cô nháy mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn…“
Hoắc Anh Tuấn tránh ánh mắt cô: “Là Nhạc Tiêu Nhi…
“Lão Hoắc, cậu cũng không cần giúp Khương Tuyết Nhu tránh tội.” Tổng Dung Đức tức giận mắng: “Tôi đã sớm muốn nói, Khương Tuyết Nhu người đàn bà kia không xứng với cậu, tâm tư quá ác độc, vừa vặn bây giờ Hạ Thu trở lại, cậu nên dứt khoát với cô ta cùng Hạ Thụ tái hợp đi.”
Hoắc Anh Tuấn chân mày vặn một cái, đang muốn mở miệng, Nhạc Hạ Thu đã vội vàng nói: “Dung Đức, anh đừng nói bậy nữa, Anh Tuấn đã có vợ rồi, anh làm sao có thể giật dây bảo anh ấy ly dị, huống chi tôi cùng Anh Tuấn cũng không khả năng.”
“Làm sao không thể chứ, cậu ấy trong lòng một mực tưởng nhớ cô, cô chẳng lẽ đã không thương……
“Đủ rồi.” Hoắc Anh Tuấn xanh mặt cắt đứt lời anh ta: “Dung Đức, Nhạc Hạ Thu có thể trở về tôi thật rất vui vẻ, nhưng mà tôi đã có vợ.
“Đừng ồn ào, Nhạc Hạ Thu trở lại là chuyện vui, buổi tối chúng ta hẳn vì cô ấy mở tiệc.” Quý Tử Uyên nói.
“Cám ơn các người, các người đi trước đi, tôi muốn cùng cậu tôi, mợ tôi một lát nữa”
Nhạc Hạ Thu ngửa đầu nói.
Ba người đàn ông từ trong nhà tang lễ đi ra.
Tống Dung Đức từ trong nội tâm rất vui vẻ, chỉ có Hoặc Anh Tuấn với Quý Tử Uyên chân mày khóa chặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Thật không nghĩ tới Nhạc Hạ Thu không có chết. Hồi lâu, Quý Tử Uyên cảm khái một tiếng: “Chỉ tiếc cô ấy trở về quá muộn.”
“Đều do một người không chịu chờ đợi, nếu như cậu đợi thêm nửa năm nữa, có thể cùng Hạ Thu quay trở lại như xưa rồi.” Tống Dung Đức oán trách nói. Hoắc Anh Tuấn đốt điều thuốc, lười để ý anh ta.
Buổi tối tám giờ rưởi.
Trong phòng ăn ở nhà tang lễ, Nhạc Hạ Thu lững thững bước tới: “Xin lỗi, tôi tới quá muộn, sau khi Hạ Tuyền được hỏa táng, cậu mợ tôi vẫn còn đang khóc.”
“Không sao cả, chúng tôi có thể hiểu.” Quý Tử Uyên giơ tay lên một cái: “Ngồi đi.”
Trên ghế sa lon thật dài, ba người đàn ông cũng ngồi xa nhau một khoảng cách, Quý Tử Uyên ngồi ở giữa, Hoắc Anh Tuấn với Tống Dung Đức ngồi hai bên.
Nhạc Hạ Thu do dự một chút, ngồi vào bên cạnh Tống Dung Đức.
“Hạ Thu, bây giờ theo ba người chúng tôi ở chỗ này, có thể nói cho chúng tôi biết cô tại sao vẫn chưa muốn trở lại được không” Quý Tử Uyên nhìn cô: “Chúng tôi là bạn cô, cô chết, thời điểm khó khăn nhất của chúng tôi cũng đã qua, cô không cảm thấy cần cho chúng tôi một lời giải thích sao.”
“Tôi…”
Nhạc Hạ Thu tròng mắt, hốt hoảng bưng ly rượu chát trên bàn uống một hớp lớn, thống khổ vừa sợ vừa cười khổ: “Chắc hẳn các người cũng biết, năm đó lúc đi nước ngoài học bổ túc, tôi và mọi người đi công viên chơi, gặp phải tên bắt cóc”
“Đúng vậy, lão Hoặc đi tìm cô, ở bên kia tìm nửa năm, sau đó ở trong đập chứa nước bên cạnh phát hiện một thi thể là phải nữ, chúng tôi cũng cho là cô. Tổng Dung Đức thống khổ nói.
Chương 514
Nhạc Hạ Thu nằm chặt ly rượu: “Nhưng mà các người có nghĩ tới hay không, tôi một cô gái trẻ đẹp, bị trói bắt đi sẽ phát sinh chuyện gì chứ?”
Ba người chấn động một cái.
Hoắc Anh Tuấn tay bưng ly rượu hung hăng run một cai, anh ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn chằm chằm Nhạc Hạ Thu.
“Quá trình tôi không muốn nói thêm, quá thống khổ.” Nhạc Hạ Thu kéo môi lại uống một hớp rượu: “Bị người khác hành hạ một lần lại một lần, không biết qua bao lâu, thật vất vả tìm cơ hội trốn thoát, nhưng phát hiện… Tôi đã thành một người chết, visa bị gạch bỏ, cũng không thể trở lại, tôi liên lạc với nhà họ Nhạc, nhưng mà người nhà họ Nhạc căn bản không muốn quan tâm đến tôi, nói thẳng để cho tôi chết ở bên ngoài.”
“Thật quá mức, còn là người sao. Tổng Dung Đức tức giận đứng dậy.
“Tôi không phải chưa từng nghĩ liên lạc cho Anh Tuấn, nhưng mà tôi đã là người như vậy… Căn bản không xứng với anh ấy” Nhạc Hạ Thu chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống: “Anh ấy là Cậu cả nhà quý tộc, còn tôi, chỉ có thân thể bẩn thỉu, tôi hy vọng anh ấy sau khi rời khỏi tôi, có thể tìm được một cô gái tốt hơn.” Hoắc Anh Tuấn nhằm hai mắt, trong lòng giống như bị dầu sôi nóng vậy.
Anh không có cách nào tưởng tượng, lúc ban đầu mình cho là cô ấy chết, trong tối Nhạc Hạ Thu bị hành hạ đau khổ như thế nào.
Cho dù là nửa năm trước, anh cũng sẽ không chút do dự mà cưới Nhạc Hạ Thu.
Nhưng bây giờ Khương Tuyết Nhu đã có con của anh, lòng anh cũng đã thay đổi.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Quý Tử Uyên đưa khăn giấy cho cô.
Tổng Dung Đức lòng như đao cắt: “Hạ Thu, cô yên tâm, bất kể cô biến thành hình dáng gì, chúng tôi cũng sẽ không chê cô, cô vĩnh viễn là cô gái sạch sẻ nhất trong sáng nhất trong lòng chúng tôi.”
“Cảm ơn các người.” Nhạc Hạ Thu rưng rưng cười một tiếng: “Thật ra thì lần này tôi trở về còn có một việc”
Hoắc Anh Tuấn tâm tình phức tạp bắt tay cô.
Tống Dung Đức nói: “Hạ Thu, cô thật lợi hại, nhớ tới trước kia cô chính là vì Hoắc Anh Tuấn mới đi học tâm lý học, không nghĩ tới bây giờ cuối cùng thành công”
“Tôi cũng không nghĩ tới bệnh tình của anh ấy sẽ tái phát lần nữa. Nhạc Hạ Thu cười nói.
“Còn không phải là bởi vì…”
“Uống rượu của cậu đi.” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp dùng rượu chặn miệng Tống Dung Đức lại. Nhạc Hạ Thu nhìn một màn này cười: “Đúng rồi, tôi muốn đi nhìn Tiêu Nhi một chút…“
“Cô đi gặp cô ta làm gì, ban đầu cô ta đối với cô như vậy?”Quý Tử Uyên cau mày.
“Đúng vậy, còn không để cho cô trở lại, cô ta còn là một con người sao.”
“Dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, hơn nữa lần này cô ấy bị giam cũng không biết là phải ở trong đó bao lâu, có thể sau này cũng không thấy được, hy vọng cô ấy có thể tự sửa đổi.” Nhạc Hạ Thu cười khổ một tiếng.
Hôm sau.
Trong đồn công an.
Nhạc Tiêu Nhi yên lặng dựa vào trong góc, trên người cô, trên mặt khắp nơi đều là tím bầm, không có một nơi nào là hoàn chỉnh.
Chung quanh một đám phạm nhân hung hãn nhìn chằm chằm cô, nếu như cô không phải có chút võ công, có lẽ đã sớm bị đánh đến chết rồi.
“Nhạc Tiêu Nhi, có người tới thăm tù.”
Ngoài cửa có người kêu.
Cô cật lực bò dậy, khoảng thời gian này không có một người có thể tới thăm cô, thậm chí bố mẹ cô cũng không có, rất rõ ràng cho thấy có người chào hỏi, lúc này, là ai có thể đi vào thăm tù.
Chương 515
Cô đi ra ngoài, cho đến thấy rõ ràng tướng mạo của người đàn bà, con người cô bỗng nhiên mở to: “Nhạc Hạ Thu, cô không có chết?”
“Đúng vậy, tôi không có chết, Nhạc Tiêu Nhi, tôi đã trở lại” Nhạc Hạ Thu đánh giá cô, mặt đầy nghiền ngẫm: “Nhưng mà không nghĩ tới cô sẽ trở thành như bây giờ, ui, thật thúi.”
“Cô trở lại là muốn làm gì.” Nhạc Tiêu Nhi chán ghét nhìn chằm chằm vào cô, mọi lần đều là như vậy, chỉ cần ở gần người đàn bà này, người bên cạnh cô đều sẽ không ngừng bị nhằm vào, tổn thương cô.
Cô cho là ông trời già rốt cuộc đã lấy đi Nhạc Hạ Thu, không nghĩ tới cái người đàn bà lại chạy trở lại.
“Tôi chính là muốn lấy lại đồ thuộc về mình. Nhạc Hạ Thu câu mỗi vui thích nói, “Mẹ cô phá hoại gia đình tôi, cô nói xem, lần này tôi nên hành hạ bà ta ra sao đây? “Cô muốn làm gì. Nhạc Tiêu Nhi tức giận trợn mắt nhìn cô: “Nhạc Hạ Thu, mẹ tôi cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi cô, bà ấy đối với cô so với tôi còn tốt hơn.”
“Đó còn không phải là vì lấy lòng bổ ta, nếu không cô là làm sao lấy được tập đoàn Nhạc thị, hai mẹ con các người trăm phương ngàn kế? Bây giờ bố tôi hôn mê bệnh tim tái phát phải nằm viện, Sầm Gia Hân không có chỗ nương tựa, tôi sẽ đem nổi khổ mà mẹ tôi đã chịu đừng trả lại một chút cho bà ta, để cho bà ta sống không bằng chết”
“Mẹ cô là bị bố bỏ rơi, là bà ta ở bên ngoài không ý tứ chừng mực, căn bản là không an phận…
“Im miệng.” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên dữ tợn cắt đứt lời cô: “Chuyện cho tới bây giờ, cô còn dám cùng tôi mạnh miệng”
“Nhạc Hạ Thu, nếu mẹ tôi mà có một chút tổn thương nào, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Nhạc Tiêu Nhi nằm lan can hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cô.
“A a, yên tâm, thành quỷ tôi cũng có biện pháp thu phục cô Nhạc Hạ Thu khinh thường che miệng cười một tiếng: “Đúng rồi, nghe nói cô cùng vợ mới cưới của Hoắc Anh Tuấn quan hệ cũng không tệ lắm phải không”
Nhạc Tiêu Nhi trong lòng run lên.
“Tôi trở lại, cô ta nên cút ngay” Nhạc Hạ Thu nghĩ nhất định phải làm được nhếch lên môi đỏ mọng.
“Cô đang nằm mơ sao, Hoắc Anh Tuấn với Khương Tuyết Nhu đang rất vui vẻ” Nhạc Tiêu Nhi lạnh lùng nói: “Bọn họ đã kết hôn rồi, cô căn bản không biện pháp so với cô ấy.”
“Phải không, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn bây giờ mỗi ngày cùng tôi chung một chỗ, căn bản cũng không trở về gặp cái người anh ấy gọi là vợ, tình cảm giữa tôi với Hoắc Anh Tuấn là không người nào có thể so sánh, cô hẳn biết.”
Nhạc Hạ Thu nói xong chậm rãi xoay người: “Bái bai nha, có thể sau này cũng sẽ không gặp lại đầu, dẫu sao cô cũng là phải chết ở trong tù rồi.”“.
“Ánh mắt Nhạc Tiêu Nhi lộ ra tia mờ mịt ngắn ngủi.
Thấy vẻ mặt không quá tin tưởng của cô, Nhạc Hạ Thu cười nói: “Cô có thể còn không biết, lần này luật sư đại diện cho nhà họ Nhạc là nhà họ Quý sắp xếp là luật sư Trầm, Quý Tử Uyên cùng ông ta đích thân chào hỏi, nhất định phải cho cô bị xử phạt tù chung thân.
“Quý Tử Uyên?” Ba chữ này giống như dầu sôi nóng bỏng vậy tạt vào lồng ngực Nhạc Tiêu Nhi, còn có người đã từng là mối tình đầu gì chứ thật là càng tàn nhẫn hơn.
“Nhìn thấy cô phải chết trong này, tôi tốt bụng nói cho cô biết, Quý Tử Uyên là ban đầu đồng ý lui tới với cô căn bản không phải thích cô, chẳng qua là cùng chúng tôi đánh cược một trận, anh ta thua cuộc, thì phải lui tới với cô, đúng rồi, anh ta nói cô mười bảy tuổi đã cùng anh ta cút lên giường dáng vẻ thật là hạ tiện, cho tới bây giờ liền chưa thấy qua người đàn bà giống như cô vậy không tự yêu mình.”
Nhạc Hạ Thu thấy cặp mắt đen nhánh xinh đẹp kia đột nhiên mất đi hào quang cùng dáng vẻ lúc nãy, giờ trở nên âm u, dương dương đắc ý đạp giày cao gót rời đi.
Nhạc Tiêu Nhi thân thể từ từ quỵ xuống, cô ngồi chồm hổm dưới đất.
Cực kỳ lâu mới có thể đứng dậy được.
Cô thật hận mình còn trẻ dốt nát, tại sao yêu phải một người đàn ông bên ngoài nhìn ôn nhu trên thực tế lại lãnh huyết vô tình như vậy.
Lạnh lùng, kiên cường là mặt nạ cô tự bảo vệ mình.
Nhưng mà cô ở trước mặt anh ta cái gì tất cả buông xuống lột cả xác, nhưng lại là lấy được vẻ tàn nhẫn nhất và sự sỉ nhục của anh ta. Nước mắt từng giọt lớn rơi trên mặt đất. Quý Tử Uyên, Nhạc Hạ Thu, Tống Dung Đức, Hoắc Anh Tuấn.
Chương 516
Chỉ cần cô còn sống một hơi, cô cũng sẽ không buông tha những người này.
Trong biệt thự.
Khương Tuyết Nhu mỗi ngày đều giống như chim bị nhất ở trong lồng vậy.
Chỉ có thể ở trong biệt thự đi tới lui, muốn ra ngoài cũng không thể đi.
Cô đã một tuần lễ nay chưa thấy mặt Hoắc Anh Tuấn. Cô hoài nghi, người đàn ông kia có thể đã quên chuyện cô mang thai sinh đôi rồi sao.
Tâm tình ngày càng uất ức khiến cho cô ăn cái gì cũng đều không có khẩu vị, làm bà cụ Hoắc với ông cụ Hoắc đều thấy lo lắng.
“Gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn. Bữa tối nay quay trở về ăn bữa tối.” Bà cụ Hoắc trực tiếp ra lệnh cho quản gia: “Bận bịu cũng không thể vợ con cũng không quan tâm, tôi chia phòng ngủ của bọn họ, không phải để cho nó đến vợ cũng không cần chăm sóc.”
Quản gia sau khi nói chuyện điện thoại xong trở lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu cả nói phải làm thêm giờ.”
“Làm thêm giờ cũng phải nghỉ ngơi, không có biết điều. Ông cụ Hoắc ngay trước mọi người vỗ bàn.
“Đoán chừng là thật là bận rộn đó” Bà cụ Hoắc vội vàng xoa dịu sắc mặt ông cụ Hoắc, sau đó cằm hướng Khương Tuyết Nhu gật một cái. Ông cụ Hoắc nhức đầu, người là Hoắc Anh Tuấn tự mình đem về. Quay đầu lại, lại đem vợ ném ở cái nhà này không quan tâm không hỏi han, chẳng lẽ Hoắc Anh Tuấn thay lòng rồi sao.
Vốn là ông cũng không thể nói là thích Khương Tuyết Nhu cho lắm, bây giờ chẳng qua là nhìn sắc mặt cô tiều tụy, cả người lại gầy đi một vòng, khó hiểu ngược lại có chút không đành lòng đứng lên.
“Ông nội, bà nội, các người đừng gọi điện thoại cho anh ấy, con với anh ấy gây gổ, có thể anh ấy sẽ không muốn gặp con. Khương Tuyết Nhu bình tĩnh ngẩng đầu: “Con chẳng qua là mỗi ngày ở biệt thự một mình nên thấy bực bội, ngày mai con muốn đi ra ngoài gặp bạn bè đi dạo một chút có thể không”
“… Ừ, được rồi, nhưng mà con phải chú ý, để cho dì Tần đi theo chăm sóc con.” Bà cụ Hoắc do dự mở miệng hạ lệnh.
Chẳng qua là hôm sau, lúc Khương Tuyết Nhu định đẩy cửa đi ra, Kiều Vỹ ngăn cản cô: “Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, Cậu cả nói, cô gần đây không thể đi ra ngoài”
“Anh ấy là đang giam lỏng tôi sao.” Khương Tuyết Nhu nhìn cô, rất khó chịu rất thất vọng.
Người đàn ông kia, làm sao có thể tàn nhẫn đối với cô như vậy.
Kiều Vỹ không biết làm sao: “Tôi biết cô ngày hôm nay là đi đến tòa án xem Nhạc Tiêu Nhi bị thẩm vấn, nhưng cô sẽ chọc giận Cậu cả…
“
“Tôi ngay cả đi xem bạn tôi đoạn đường cuối cùng cũng không thể được sao.” Khương Tuyết Nhu từng bước một hướng cô đi tới: “Kiều Vỹ, cô nói cho anh ấy biết, nếu như hôm nay tôi không đi được, đứa nhỏ này. Tôi cũng không cần.” Nói xong có từ trong túi quần móc ra một cây dao gọt trái cây.
Kiều Vỹ sợ hết hồn: “Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh một chút.”
“Tôi bình tĩnh không được, tôi là một phụ nữ có thai, nhưng mà tôi mỗi ngày là trải qua thân phận gì, giống như một phạm nhân vậy, Hoắc Anh Tuấn anh ấy dựa vào cái gì giam lỏng tôi, tôi là một con người, nếu như muốn tôi với anh ta sống chết một đời như thế này, tôi thà không sinh con.” Khương Tuyết Nhu hốc mắt đỏ bừng, thậm chí ngay cả tay cũng run rẩy.
Kiều Vỹ thật sợ cô làm bị thương bụng, vội vàng lui về phía sau hai bước, cười khổ thỏa hiệp: “Được, cô đi ra ngoài đi, đợi một hồi tôi gọi điện thoại cho Cậu cả.”
Khương Tuyết Nhu lập tức sãi bước đi tới cửa.
Cô đã trễ rồi, nếu đến trễ nữa, không chừng ngay cả buổi thẩm phán cũng đã kết thúc.
Trong khách sạn phòng tổng thống cao cấp năm sao.
Nhạc Hạ Thu ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tài liệu bệnh thật dày, Hoắc Anh Tuấn rót một ly cà phê để trước mặt cô. Cô cúi đầu nếm thử một miếng, cười: “Anh còn nhớ em thích nhất uống kiểu Mỹ, không thêm đường”
Chương 517
“Ừ, rất ít có người phụ nữ nào uống khổ như vậy.” Hoắc Anh Tuấn ngồi đối diện cô, chợt nhớ tới người phụ nữ ở nhà kia, Khương Tuyết Nhu rất thích uống ngọt, trong cà phê phải thêm rất nhiều đường và sữa.
Nhạc Hạ Thu nhìn chăm chú anh thần thái như có điều suy nghĩ, rõ ràng người đàn ông này ở ngay trước mặt mình, nhưng mà anh lại có thể thất thần, bộ dáng này rất rõ ràng cho thấy là đang nhớ người phụ nữ khác.
Nếu là lúc trước căn bản sẽ không như vậy.
Trong lòng cô trầm xuống, khép lại tài liệu bệnh, cười nói: “Bệnh của anh, em có tám mươi phần trăm năm chắc sẽ chữa xong, hơn nữa sẽ không tái phát.”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn sáng lên, đang muốn mở miệng, Kiều Vỹ bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh.
“Cậu cả, thiếu phu nhân đi tòa án.”
Thần sắc anh trong nháy mắt trở nên âm u: “Tôi không phải đã nói với cô tạm thời không cho phép cô ấy ra cửa rồi sao.
“… Thật xin lỗi, Thiếu phu nhân cầm đao uy hiếp mình…” Kiều Vỹ bất đắc dĩ nói.
“Rất tốt” Hoắc Anh Tuấn tức thiếu chút nữa đập điện thoại di động. Bày giờ lại dùng đứa trẻ cùng với bản thân mình để uy hiệp mình, cô thật không quan tâm đến đứa trẻ như vậy sao, thai sinh đội còn không quan trọng bằng một Nhạc Tiêu Nhi.
Hoặc Anh Tuấn vừa giận lòng lại nguội lạnh. Anh chợt đứng dậy: “Để ngày khác chữa đi, hôm nay tôi có chuyện.”
“Được rồi, nhưng mà không thể kéo quá lâu, nếu không tỷ lệ thành công sẽ càng thấp” Nhạc Hạ Thu đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu dưới, từ bên kia hành lang Diệp Minh Ngọc đang đi ra ngoài thấy hình ảnh hai người đi bên nhau, đầu óc chấn động một cái, bị dọa sợ phải lập tức trốn vào trong góc lấy điện thoại di động ra chụp hình.
“Minh Ngọc, em trốn ở nơi này làm gì.” Sở Văn Khiêm đi tới nằm eo cô ta.
“Anh nhìn xem, đây là người nào.” Diệp Minh Ngọc cầm hình cho anh ta nhìn: “Là Nhạc Hạ Thu, cô ta lại không có chết”
Ánh mắt Sở Văn Khiêm híp một cái: “Cái này đúng là Nhạc Hạ Thu, không giống cái Nhạc Hạ Tuyền đó, chẳng qua là lớn lên giống nhau mà thôi”
“Ha, anh nói xem một nam một nữ sáng sớm chín giờ từ trong phòng khách sạn đi ra, bọn họ ở trong phòng cả đêm có thể làm gì.” Diệp Minh Ngọc nghĩ đến Khương Tuyết Nhu, bỗng nhiên cao hứng: “Anh nói Khương Tuyết Nhu thấy những hình này sẽ như thế nào?”
Sở Văn Khiêm trong lòng khẽ nhúc nhích: “Nghe nói cô ta bây giờ đang mang thai ở nhà họ Hoắc dưỡng thai, nếu như biết chồng cùng tình nhân cũ cùng ở trong khách sạn, phỏng đoán đứa trẻ cũng sẽ không giữ nổi”
“Nói đúng.”
Diệp Minh Ngọc âm thầm cười nhạt, Khương Tuyết Nhu cho là kết hôn với Hoắc Anh Tuấn liền thắng cô ta, chỉ tiếc sớm muộn cũng là một người bị vứt bỏ giống như mình thôi. Tòa án Kinh Đô.
Lúc Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều chạy đến thì buổi xét xử đã gần đến hồi cuối Nhạc Tiêu Nhi đứng ở chỗ bị cáo, một khoảng thời gian không thấy, đã từng là cô gái đẹp lãnh nhược băng sương mặc c lê màu vàng đó, bây giờ tóc khô khan, cả người tiều tụy.
“Tôi chưa từng làm, tôi không có giết người. Dù là tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng cô, Nhạc Tiêu Nhi vẫn cố chấp chối: “Tôi là bị oan!”
Luật sư Trầm nhàn nhạt nói: “Cô có thể không cần thừa nhận, nhưng cô thuê người dùng phương pháp tàn nhẫn đốt chết Nhạc Hạ Tuyền, đã là sự thật không cần tranh cãi, đáng hận hơn chính là cô cho đến bây giờ cũng có chết cũng không hối cải.”
Quan tòa nhíu mày một cái, cuối cùng tuyên án: “Bị cáo Nhạc Tiêu Nhi tội cố ý giết người thành lập, bởi vì tội độc ác, không biết hối cải, tuyên án bị cáo Nhạc Tiêu Nhi tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị, lập tức thi hành”
“Không phải vậy, con gái tôi không có giết người.” Sầm Gia Hân khóc từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng lại bị người chấp hành luật pháp ngăn cản lại. Nhạc Tiêu Nhi hốc mặt đỏ bừng, mặc dù đã sớm liệu được nhưng khi giờ khác này tới, có lại là cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Tiêu Nhi…” Khương Tuyết Nhu đau lòng nhìn cô: “Thật xin lỗi…“
Chương 518
Nếu như không phải là cô đi làm cái giám định thân nhân kia, Nhạc Tiêu Nhi cũng sẽ không bị người khác hãm hại.
“Không nghĩ tới các người còn tới được.” Nhạc Tiêu Nhi kéo kéo môi, thật ra thì cô với bọn họ cũng biết không lâu.
“Chúng tôi tin tưởng cô chưa từng làm.” Lâm Minh Kiều đã khóc lệ rơi đầy mặt: “Chúng ta nhất định sẽ vì cô lật án, cũng sẽ thay cô chăm sóc bố mẹ cô.”
“Cám ơn các người, nếu như có thể mong các người có thể đưa bố mẹ tôi nhanh rời khỏi Kinh Đô nhanh một chút.” Nhạc Tiêu Nhi còn chưa nói hết liền bị người chấp hành luật pháp đẩy đi vào trong.
Cô quay đầu há miệng: “Cẩn thận Nhạc Hạ Thu…“
Bởi vì cách quá xa, giọng nói của cô lại quá khàn, Khương Tuyết Nhu trên căn bản chỉ thấy mỗi cô đang động: “Cô ấy đang nói gì, thật giống như là bảo tớ cẩn thận cái gì tựa như”
“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều học cô khẽ nhếch miệng: “Cẩn thận ba gia tộc.”
Khương Tuyết Nhu: “…
Tâm tình cô cũng không nghĩ quá nhiều, bởi vì bên cạnh Sầm Gia Hân đang khóc đầu óc choáng váng một trận, đứng cũng đứng không vững nữa.
Hai người vội vàng đỡ Sầm Gia Hân: “Dì, dì yên tâm, chỉ cần Tiêu Nhi còn sống thì có hy vọng, chúng ta nhất định sẽ cứu cô ấy ra, một năm không được thì hai năm, ba năm.
“Cám ơn các con.” Sầm Gia Hân cảm kích không thôi.
“Nhưng mà dì, dì vẫn là nên cùng chú rời khỏi Kinh Đô nhanh một chút đi.” Khương Tuyết Nhu lo lắng nói: “Mới vừa rồi Tiêu Nhi nói đưa hai người rời khỏi đây nhanh một chút, con phỏng đoán cô ấy là biết cái gì, có thể các người đang gặp nguy hiểm.” Sầm Gia Hân có chút mờ mịt: “Tôi với Nhạc Bách Hoàng bình thường cũng không đắc tội người nào.”
“Nhưng mà con cảm thấy mới vừa rồi vẻ mặt của Tiêu Nhi rất nghiêm túc, còn có chút hoảng Lâm Minh Kiều nói: “Dì và chủ đi Thành Đông đi, nhà chúng con ở Thành Đông cũng không tệ lắm, con có thể để cho anh con giúp đỡ chăm sóc các người.”
“Hai đứa trẻ này, cám ơn các con.” Sầm Gia Hân cảm kích không thôi.
“Di trở về đi thu dọn đồ đạc đi, về phần Tiêu Nhi thì cứ an tâm” Khương Tuyết Nhu thúc giục.
Chờ sau khi Sầm Gia Hân đi, Lâm Minh Kiều thở dài: “Nhà họ Nhạc ở Kinh Đô đã từng được coi là một nhà giàu có, không nghĩ tới ngắn ngủi mấy ngày lại biến thành như vậy.
“Đúng vậy” Khương Tuyết Nhu cũng mờ mịt.
Lâm Minh Kiều thấy cô thở dài: “Cậu nói xem cậu bây giờ trở thành cái bộ dáng này, tớ làm sao có thể yên tâm xuất ngoại “Xuất ngoại?” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra “Đúng vậy, bây giờ tớ bị nhà họ Tống triệt đường sự nghiệp, anh tớ đề nghị để cho tớ xuất ngoại học bổ túc” Lâm Minh Kiều phiên muộn cúi đầu xuống: “Khoảng thời gian này, tớ cảm giác được mình quả thực quá nhỏ bé, quá vô dụng, tớ ở lại, nhưng không giúp được cậu, cũng không cứu được Tiêu Nhi, tớ muốn thay đổi trở nên cường đại hơn, một ngày nào đó, tớ sẽ vì cô ấy lật án: Khương Tuyết Nhu cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, chúng ta cũng quá nhỏ bé”
Nhỏ bé đến nôi cô lân này nếu không phải dùng đứa trẻ để uy hiếp, ngay cả cửa biệt thự cũng không có cách nào đi ra.
Cô cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà bây giờ cô là không có tự do.
“Minh Kiều, cậu đi đi” Cô nhìn chăm chú Lâm —— Minh Kiều: “Tớ biết mơ ước của cậu, chờ tớ sinh xong đứa trẻ, tớ cũng sẽ cố gảng trở nên mạnh mẽ, chúng ta mặc dù không có ở cùng một quốc gia, nhưng có thể cùng nhau cố gắng, cậu định khi nào thì đi”
“Tớ còn chưa nghĩ ra, chậm nhất là tháng sau đi”
“Được, sớm một chút nói với tớ, tớ ra tiền cậu.
Khương Tuyết Nhu ôm cô một cái, ở cái thành phố này, duy nhất chỉ có Lâm Minh Kiều người bạn này để cô có thể dựa vào, hôm nay cô cũng phải đi, thật chỉ còn lại một mình cô Lâm Minh Kiều lân nữa khóc.
Lúc này, một chiếc xe nhỏ màu đen đậu ở trước mặt hai người, Hoäc Anh Tuấn sãi bước từ trong xe đi ra, mặt đầy âm u, cô theo bản năng đem Khương Tuyết Nhu bảo hộ ở sau lưng “Tránh ra” Hoắc Anh Tuấn con ngươi toát ra hàn quang: “Lâm Minh Kiều, tôi nhịn cô rất lâu rồi.”
Chương 519
“Hoắc Anh Tuấn, tôi cũng nhịn anh rất lâu rồi, Tuyết Nhu mang thai con của anh, anh lại không thể đối với cô ấy tốt một chút, mỗi ngày đem cô ấy ném ở trong biệt thự một mình, anh chính là đối xử với cô ấy như vậy sao, cô ấy còn có thể dựa vào anh được không?”
Lâm Minh Kiều tức giận nói: “Anh người này có thể đừng trở mặt nhanh như vậy hay không, một thời gian lâu sau, cô ấy cũng là một con người, sẽ không chịu nổi.”
“Cô im miệng, chuyện chúng tôi cô không có tư cách quản” Hoắc Anh Tuấn đem cô hất ra, trực tiếp đem Khương Tuyết Nhu ôm lên xe.
Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt.
Anh lại không tôn trọng bạn có như vậy, thật khiến cho cô rất tức giận.
Dĩ nhiên, hoặc là vì anh tự cho mình là tôn quý, cho tới bây giờ không có để mắt qua cô và bạn cô.
“Làm sao, bây giờ nhìn anh một cái cũng ngại phiền sao.” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cằm cô, trong tròng mắt đậm màu mực tràn đầy khói mù: “Mở mắt ra Khương Tuyết Nhu cảm thấy vô lực, khi con người mở ra lần nữa, cô nhìn mặt mũi tôn quý tinh xảo phía trước, rõ ràng là một gương mặt quen thuộc, nhưng bên trong nguội lạnh đến xa lạ khiến cho tim cô đau nhói: “Hoắc Anh Tuấn, Minh Kiều nói đúng, anh vẫn luôn cứ lặp đi lặp lại một vòng vô thường như vậy, thời điểm đối với tốt với tôi, thật giống như có thể đem ngôi sao trên bầu trời hải xuống, thời điểm không tốt thì lại đem tôi nhét vào trong kho lạnh lẽo, tôi thật rất mệt mỏi.”
“Em nghĩ anh như vậy sao? Người phụ nữ như em, lại không thể an phận một chút cho anh? Biết rõ tôi ghét Nhạc Tiêu Nhi, cũng không tiếc dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp tôi.” Hoắc Anh Tuấn tràn đầy tức giận: “Có phải ở trong mắt em, đứa trẻ của chúng ta không có quan trọng bằng Nhạc Tiêu Nhi hay không, vì bọn họ, em thậm chí còn có thể dùng an nguy của đứa trẻ đối phó với anh.”
Khương Tuyết Nhu buồn bả bật cười: “Anh cho là tôi muốn sao, tôi là một con người, hôm nay lại giống như chim bị anh nhốt vào trong lồng, mỗi ngày một chút tự do cũng không có, nếu như sớm biết gả cho anh tôi phải trải qua cuộc sống như vậy, tôi thà không muốn có đứa trẻ này.”
Thân thể Hoắc Anh Tuấn hung hăng chấn động một cái.
Hồi lâu, anh nhìn cô cười, ánh mắt đỏ thắm hiện đầy thất vọng: “Khương Tuyết Nhu, cô căn bản 19 cũng không xứng đáng làm một người mẹ.”
Khương Tuyết Như chỉ cảm thấy trong đầu dây †hần kinh căng thẳng thật giống như trong nháy mắt bị xé đứt ra, cÔ mất lý trí hét to: “Cảm thấy tôi không xứng làm mẹ vậy thì hãy cùng tôi ly dị, anh đi tìm một người khác phối hợp làm mẹ, tôi trèo cao không tới anh”
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt quả đấm, huyệt thái dương tức giận giật giật: “Ngôn Minh Hạo, đưa cô ấy trở về biệt thự.’ “Tôi không muốn, tôi không muốn về lại cái lồng chim đó”
“Cô không có tư cách lựa chọn” Ánh mắt Hoäc Anh Tuấn lạnh lẽo nhìn chăm chăm cô thốt ra từng chữ từng câu.
Khương Tuyết Nhu há mồm, vết thương trong lòng giống như bị rạch ra, nước mắt cô rào rào rớt xuống, đột nhiên mất khống chế đánh lên lưng anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy, anh nói cho tôi biết, kết quả tôi đã làm sai điều gì, tôi cái gì cũng không có, dung mạo không có, tự do không có… ° Thậm chí ngay cả hai người bạn thật lòng duy nhất, một người bị giam cả đời, một người bị triệt đường sự nghiệp buộc phải rời đi Người đàn ông duy nhất cô yêu lại đối với cô lạnh nhạt giống như đao vậy.
“Cô điên rồi… ° Hoắc Anh Tuấn hét lên một câu, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, ngã về phía sau.
Anh lập tức đỡ lấy cô, nhưng Khương Tuyết Nhu đã hôn mê bất tỉnh.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện” Hoäc Anh Tuấn gầm thét.
Trong bệnh viện Sau khi làm xong một loạt kiểm tra, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Cậu cả, tôi sớm đã nói với anh, phu nhân của anh bây giờ thai nhi đã còn không ổn, không thể bị đả kích”
“Cô ấy rốt cuộc thế nào?” Hoäc Anh Tuấn phiền não lo lăng hỏi.
“Tôi thấy cô ấy khí huyết không thuận một đoạn thời gian, hẳn là gần đây bị đè nén quá nhiều, hơn nữa trong cơ thể bị kích thích quá nhiều, tâm tư biến hóa rất lớn, các người hẳn nên quan tâm cho cô ấy nhiều một chút, để cho tâm tình của cô ấy cảm thấy thoải mái, anh coi như là chồng không muốn luôn đi kích thích cô ấy chứ- Bác sĩ thở dài: “Tôi đã thấy rất nhiều người phải chịu chứng uất ức trong giai đoạn này, phụ nữ có thai rất không có cảm giác an toàn, anh bầu bạn với cô ấy nhiều một chút”
Hoäc Anh Tuấn nhíu chặt chân mày: “Cô ấy không cần tôi bâu bạn”
Bác sĩ cười: “Làm sao có thể, tôi cũng là phụ nữ, đã từng sinh con, phụ nữ dù là ngoài miệng nói lời lạnh lùng, nhưng trong thời kỳ này vẫn luôn khát vọng chồng bầu bạn, phụ nữ là vô cùng mâu thuần, thích miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo: Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.