Mục lục
Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 984

Cửa phòng họp được đẩy ra, mọi người vây quanh bốn phía.

“Hoäc Anh Tuấn, chuyện này anh phải cho chúng tôi một câu trả lời. Trong một ngày, Hoắc Thị mất hơn hai nghìn tỷ. Ngay cả công ty đã ký hợp đồng với chúng tôi trước đây cũng sẽ kiện chúng tôi vì vi phạm hợp đồng, khiến cho chúng tôi phải bồi thường giá trên trời”

“Đúng vậy, trước khi chúng ta ký hợp đồng, công ty cũng đã hứa răng đây là con chip độc nhất vô nhị và cao cấp nhất thế giới. Kết quả là ngay sau khi chúng tôi ký kết, Landry đã tung ra con chip tương tự.

Vấn đề là chúng tôi còn nghĩ Landry đang sao chép con chip của chúng tôi, thế nhưng tất cả những tài liệu liên quan ở phòng thực nghiệm đều đã bị thủ tiêu”

“Nếu vấn đề này không được giải quyết và số tiền bồi thường thiệt hại cao ngất trời do vi phạm hợp đồng kia vẫn tiếp tục phải thanh toán, toàn bộ công ty của chúng tôi sẽ ngừng hoạt động, chưa kể phần lớn số tiền vốn của công ty trong những năm nay đều được đầu tư vào phát triển thử nghiệm, Hoắc Thị có khả năng sẽ phá sản”

Các cổ đông của hội đồng quản trị đều lên tiếng xót xa và tức giận.

Khi nghe tin công ty sẽ phá sản, một số cổ đông lớn tiếng mắng mỏ: “Hoäc Thị, tất cả chuyện này là do anh gây ra. Lẽ ra trước đây anh không nên bỏ ra nhiều tiền như vậy để phát triển chip, giờ lại làm khổ cả chúng tôi”

“Đúng vậy, chuyện này anh phải chịu trách nhiệm nặng nề nhất, hơn nữa mấy ngày nay vì anh cướp đi vợ của Lương Duy Phong, thanh danh công ty đã bị anh làm cho liên lụy rối tinh rối mù, nếu anh không đứng ra giải quyết vấn đề này, vẫn còn ở công ty thì điều quan trọng nhất là đừng nên trốn tránh. Với tư cách là giám đốc công ty, việc con chíp được đưa ra thị trường chắc hẳn đầu là do đích thân anh xử lý”

“Ông cụ Hoäc, hôm nay nhà họ Hoäc của ông phải giải thích với cổ đông của chúng tôi”

Ông cụ Hoäc bị các cổ đông vây quanh khiến sắc mặt tái mét, Hoäc Văn tức giận.

“Các người làm gì với bố tôi vậy? bố tôi lớn tuổi như vậy, cũng vì chuyện này lo lắng bội phần, hơn nữa các người cũng chỉ là những cổ đông các người vội cái gì? nhà họ Hoắc chúng tôi còn không vội, còn lo vị trí đệ nhất gia tộc không chừng cũng không giữ được “Các người đừng tranh cãi nữa!”

Hoắc Nhã Lam lạnh lùng cất cao giọng ngăn cản “Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được kẻ lén lút trong công ty, kẻ đã làm rò rỉ dữ liệu trong phòng thực nghiệm. “

Tìm được nội gián thì thế nào? Cùng lắm là bị bắt, nhưng địa vị của Hoắc Thị nhất định sẽ không giữ được!”

Một cổ đông đau xót nói: “Sáng sớm mai, các ông chủ của những công ty đã ký hợp đồng với chúng tôi sẽ đến tìm tận cửa, không chừng sẽ phải ra tòa, sẽ làm uy tín của công ty chúng tôi bị mất hết, sau này còn ai dám hợp tác với chúng tôi nữa, lúc đó công ty phải làm sao bây giờ, phá sản sao?” “Nói xong chưa?”

Hoắc Anh Tuấn sải bước trên đôi chân dài, bước lên vị trí cao nhất, trên đỉnh đầu đèn xếp trắng như bông tuyết phủ lên thân hình khôi ngô tuấn tú của anh, khí chất lạnh lùng tràn đầy khí phách địa vị cao quý.

“Hoắc Thị sẽ không phá sản. Tôi sẽ điều tra dữ liệu bị rò rỉ đến cùng. Từ giờ trở đi, mọi cấp cao trong công ty đều có thể là nội gián. Nếu như tôi tìm được nội gián đó, tôi sẽ cho hẳn sống không bằng chết!”

Giám đốc Âu Dương đột nhiên cười lạnh lùng, nói: “Tôi cho rằng nội gián chính là Hoắc Phong Lang. Sắc mặt của Hoắc Nhã Lam và Hoắc Phong Lang đồng thời thay đổi, Hoắc Nhã Lam tức giận nói: “Giám đốc Âu Dương, anh đừng ngậm máu phun người, Hoắc Phong Lang là con của tôi, anh ta mang họ Hoắc, chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với nhà họ Hoắc!”

“À, anh ta họ Hoắc nhưng bố anh ta lại là họ Sở!” Giám đốc Âu Dương tức giận, đùng đùng nói: “Khoảng nửa tháng trước, khi vợ tôi đến quán trà uống trà, tình cờ nhìn thấy Hoắc Phong Lang và Sở Minh Khôi, Sở Minh Khang và Sở Văn Khiêm. Bốn người họ đang ở trong quán trà

Trong lòng Hoắc Phong Lang trầm xuống, chợt có dự cảm không lành, anh ta không ngờ lần đó lại bị người khác nhìn thấy.

“Chú Âu Dương, cháu cùng bố và em họ uống trà là chuyện bình thường. Cháu ngày thường khi rời khỏi nhà họ Sở cũng thường xuyên gặp mặt như vậy.

“Quên đi, Hoắc Phong Lang, đừng ngụy biện nữa.

Giám đốc Âu Dương tức giận nói: “Mới hôm nay, tôi nhận được tin nhắn rằng các cổ đông thần bí của tập đoàn Sở Thị đã chiếm hơn sáu mươi phần trăm cổ đông, chính là bố của cậu, Sở Minh Khôi. Còn một điều nữa là chỉ một giờ trước, Landry đã đưa ra tuyên bố rằng toàn quyền hạn con chíp đã được giao cho tập đoàn Sở Thị, nói cách khác, bất luận một công ty nào tại Châu Nguyệt, nếu muốn sử dụng chip của Landry nhất định phải phải tìm đến nhà họ Sở.” “Không thể nào.

Đặc biệt là Hoắc Nhã Lam, hoàn toàn bị chấn động. “Các người đúng là đồ ngu xuẩn.” Giám đốc Âu Dương tức giận, chửi rủa “Sở Minh Khôi là kẻ lòng lang dạ sói, còn có cả anh trai

Sở Minh Khánh và Sở Văn Khiêm, tất cả đều bị che giấu, anh ta mới là kẻ điều khiển phía sau, chỉ là cho tới ngày hôm nay mới lộ ra mà thôi, bởi vì Sở thị sẽ sớm thay nhà họ Hoắc làm đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hàn. Anh ta không còn điều gì phải bận tâm nữa!”

“Sở Minh Khôi này thật đáng sợ Hoắc Văn tự lẩm bẩm một mình, Hoắc Chân cũng hung hăng, mạnh miệng nói: “Hai mươi năm trước, nhà họ Sở ở Kinh đô chẳng qua cũng chỉ là một dòng họ ít được biết đến. Trong mắt nhà họ Hoắc, nói là con kiến hôi hám cũng không có gì là quá đáng. Hôm nay quả nhiên lại vượt qua nhà họ Hoắc”

Ông cụ Hoắc nhắm mắt và thở dài trong lòng, nhưng đến lúc này nhận ra thì đã quá muộn.

Năm đó Sở thị đã nổi dậy, trong ba năm nay đã bày bố cả trăm phương nghìn kế. “Cho nên Hoắc Phong Lang là con của Sở Minh Khôi, sau này cổ phần của Sở thị cũng sẽ là của anh ta, anh ta giúp Sở Minh Khôi cũng là giúp chính mình.

Hoắc Văn đột nhiên trừng mắt nhìn Hoắc Phong Lang. “Hoắc Phong Lang, đúng là anh đã làm rò rỉ dữ liệu bí mật của công ty, anh muốn hủy hoại nhà họ Hoắc của chúng tôi!”

Chương 985
“Cháu không có.”
Hoắc Phong Lang lắc đầu, anh ta bàng hoàng luống cuống nhìn về phía mọi người, nhưng lại thấy cả phòng họp đều căm hận nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kia nóng lòng như muốn ăn thịt anh ta. “Tôi không phản bội Hoắc Thị.”
Hoắc Phong Lang giải thích một lần nữa. “Đúng vậy, trước đây bố tôi có liên lạc với tôi, nhưng tôi từ chối.
Hoắc Nhã Lam run lên: “Bố anh yêu cầu anh nói cho ông ta biết về dữ liệu chip của công ty?
Hoắc Phong Lang ánh mắt khó có thể đối diện được với mẹ, khó khăn gật đầu: “Đúng vậy, ông ta nói cho con biết, ông ta là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sở Thị, cũng dụ tôi rằng Sở Thị sẽ là của con trong tương lai, nhưng con đã không đồng ý.
Hoắc Nhã Lam suýt nữa đứng không vững.
Mặc dù từ lâu bà ta đã nhận thấy Sở Minh Khôi càng ngày càng lạnh nhạt với mình và thường xuyên không có nhà, nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng người bên cạnh đầu ấp tay gối với mình lại đáng sợ như vậy.
Ba năm trước, bà đã đưa rất nhiều tiền cho ông ta để xoay sở cho Sở thị, sau này mới biết mình bị lừa, bà cũng đã từng oán trách ông ta, chưa kể trong mấy chục năm qua bà đã hết lần này tới lần khác giúp đỡ Sở thị, nhưng bà không ngờ lão trượng phu của mình lại dã tâm như vậy, đương nhiên làm người ai cũng có tham vọng, nhưng không thể vượt quá ranh giới cuối cùng của lương tri.
Bà rốt cuộc đã từng yêu loại đàn ông như thế nào?
Sự tao nhã, tài tử trước đây của Sở Minh Khôi chỉ là giả sao? Ông ta đã giấu sâu đến mức nào? “Chị, chị rốt cuộc đã thích điều gì ở hắn ta?”
Hoắc Văn tức giận chửi ầm lên. “Chỉ vì một người đàn ông như vậy, trước đây chị không nên ly hôn với Lục Minh Anh, chị đúng là dẫn sói vào nhà. Đều là đích thân chị đã ủng hộ Sở Thị đứng dậy và để cho con trai của Sở Minh Khôi ăn cắp hết dữ liệu của con chip
Hoặc Nhã Lam sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Bà đã từng là người đáng tự hào nhất của nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ bà lại tiêu diệt Hoắc Thị, đúng là ngu ngốc, dại dột không có thuốc nào cứu chữa được, lại đem lòng yêu một người đàn ông tồi tệ như vậy.
Bà ta đúng là có mắt như mù. “Dì, để cháu nói lại một lần nữa, cháu không có làm
Hoặc Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi. “Cháu không làm?
Hoặc Văn chua xót nhìn anh chăm chăm “Hoắc Phong Lang, anh là cháu trai của tôi, tôi không muốn nghi ngờ anh, nhưng tôi không tin anh vô tội, cho tới bây giờ, anh rất không cam lòng khi ở dưới chướng Hoắc Anh Tuấn, bố của anh là người có đông lớn của tập đoàn Sở Thị, như vậy miếng bánh lớn nhất lẽ nào anh không muốn động đến sao? Sở Thị sớm muộn cũng là của anh!”
“Đúng vậy, Hoắc Phong Lang, đừng coi chúng ta là đồ ngốc. Ở Hoắc thị, anh chỉ là tổng giám đốc bị Hoắc Anh Tuấn chèn ép. Ở Sở Thị, anh lại là con trai duy nhất của Sở Minh Khôi. Anh có động cơ, Hoắc Anh Tuấn gần đây không có ở công ty, là tổng giám đốc, anh xử lý mọi công việc công khai của Hoắc Thị, anh cũng ra vào phòng thực nghiệm, ngoại trừ anh ra thì sẽ không có ai khác.”
“Đừng nói lung tung, gọi cảnh sát.”
Cổ đông càng ngày càng căm hận Hoắc Phong Lang. Thậm chí, một số người còn bước tới để xô đẩy anh.
Ngay cả tổng giám đốc Hàn cũng đứng lên nói: “Hoắc Phong Lang, tôi đã nghi ngờ anh từ rất lâu rồi. Mấy ngày nay anh luôn nhiệt tâm với các hợp đồng của con chíp Tử Kim, đồng thời rất nhiều sự việc chúng ta không được phép xen vào.
Anh luôn miệng nói rằng tự bản thân mình làm, còn căn dặn chúng tôi luôn để tâm sát đến các cấp dưới tránh để rò rỉ dữ liệu của công ty. Thực tế, anh chính là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng. “Tổng giám đốc Hàn, lời anh nói là thật sao?”
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn đảo qua. “Hoặc tổng, là thật Tổng giám đốc Hàn tức giận nói: “Mấy ngày nay Hoắc Phong Lang rất ít cho phép chúng tôi can thiệp vào chuyện của chip. Anh ấy còn nói, nếu anh không ở đây, mọi chuyện ở Hoặc Thị đều do anh ta phụ trách.”
Sắc mặt của Hoắc Phong Lang thay đổi rõ rệt, vừa định mở miệng nói thì một cái tát giảng mạnh vào mặt. Anh ta nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận của Hoắc Chân, trong lòng chua xót. “Hoặc Phong Lang, anh là tội đồ của nhà họ Hoắc
Hoắc Chân run rẩy chỉ vào anh ta. “Anh cũng giống như bố anh, rắp tâm hại người. Nếu như anh còn chút lương tri, thì ngay lập tức hãy công khai chuyện này ra!” “Cháu không làm thì công khai thế nào?”
Hoắc Phong Lang tức giận gầm lên, anh ta nhìn về phía mọi người, tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt không tin tưởng, thậm chí cả ông cụ Hoắc, Hoắc Văn, Hoắc Anh Tuấn, ngay cả Hoắc Nhã Lam đều lộ vẻ mặt hoài nghi. “Mẹ, mẹ không tin con sao?” Hoắc Phong Lang tuyệt vọng. “Con là người nhà họ Hoắc. Con không thể làm chuyện có lỗi với Hoắc Thị được.”
“Hoắc Phong Lang..”
Hoắc Nhã Lam ngỡ ngàng nhìn anh, bà phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu lòng người, trước đây bà vẫn luôn cho rằng Sở Minh Khôi vô tội, nhưng hiện thực lại giống như đang tát bà một cái. “Đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lạnh lùng thấp giọng, đứng sau lưng Chiến Thành ra lệnh. “Hoắc Phong Lang, tôi sẽ điều tra đến cùng chuyện này. Nếu để cho tôi biết chuyện này là anh làm, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Hoắc Phong Lang lạnh toát cả người, còn chưa kịp phản ứng, Chiến Thành cùng vài người của nhóm Thanh Long đã áp chế anh ta ra ngoài.
Bức tranh về cuộc nhảo kịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng sắc mặt mỗi người đều chán nản. Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn đám người, cất giọng khô khan, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi
Giám đốc Âu Dương cười miễn cưỡng: “Chuyện lớn như vậy làm sao mà ngủ được?”
Hoắc Anh Tuấn mím đôi môi mỏng, khẽ vuốt tóc: “Mấy năm nay, Hoắc Thị cũng trải qua thăng trầm, nhưng Hoắc Thị từ đầu đến cuối vẫn trọng chữ tín, Hoắc Thị đã vi phạm hợp đồng, việc tôi bồi thường cho những đối tác hợp đồng này không phải là ít, nếu Hoắc Thị thật sự không thể giữ vững được nữa, Hoắc Anh Tuấn tôi xin nhận lỗi và sẽ từ chức.
Sau khi nói xong, dưới ánh hào quang anh quay lưng rời đi.
Nhưng thay vì rời khỏi công ty, anh ta lên thẳng văn phòng trên tầng cao nhất.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Thông Ngân Hách liền vội vàng đi vào nói: “Thiếu gia, ông cụ từ phòng họp đi ra đã bị ngất.
Chương 986

Đôi mắt thanh tú của Hoắc Anh Tuấn trùng xuống, anh lập tức đứng dậy đi tới bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ cho biết ông cụ Hoắc bị kích thích quá độ và bị tắc mạch máu não, sau này có thể sẽ bị liệt. Điều này đối với nhà họ Hoắc mà nói chắc chắn là họa vô đơn chí.

Hoắc Văn tức giận tiến về chỗ Hoắc Nhã Lam: “Tất cả đều là lỗi của chị. Hoắc Nhã Lam, chị làm việc tốt nhưng bản thân lại giúp đỡ một người chồng đầy tham vọng, lòng lang dạ sói, chị sinh ra hai thằng con trai cũng không tỉnh tâm được, một kẻ thì ăn cắp bí mật công ty, một kẻ thì đi cướp vợ của người khác. Bố mấy ngày nay tâm tình cũng không tốt, ngay cả khi bố đi ra ngoài câu cá cũng bị người ta chế giễu và nói người nhà họ Hoắc chúng ta không có giáo dục. Rốt cục bây giờ thì tốt lắm rồi, bố đã các người khiến cho bị liệt.

Hoắc Chân cũng tuyệt vọng ngồi xổm một bên, tùy cho bọn họ cãi lộn, mọi người ai nấy đều ngẩn ra.

Hoắc Nhã Lam để mặc cho Hoắc Văn chửi rủa, đầu óc quay cuồng, những lời chửi rủa kia đánh đòn roi đánh từng cái lên người bà, bà cảm thấy cả đời này mình đúng là trò cười.

Là một người vợ, bà đã chọn nhầm chồng và hại cả nhà họ Hoắc, là một người mẹ, bà đã không giáo dục tốt con trai của mình.

Bà chỉ biết che mặt và khóc trong đau đớn. Cho đến khi Hoắc Anh Tuấn vươn tay chặn cánh tay Hoắc Văn lại.

“Đủ rồi, đây là bệnh viện, nếu dì cứ làm ồn, tôi chỉ có thể nhờ bảo vệ mời dì ra ngoài.”

“Hoắc Anh Tuấn, anh có tư cách gì mà quản tôi? Anh sẽ sớm không còn là gì cả, người giàu có nhất, hào môn thiên hạ của Nguyệt Hàn, hehe, chẳng bao lâu nữa sẽ là Hoắc Phong Lang. Quên đi, ôi đúng rồi. Chắc lúc đó anh ta sẽ đổi tên thành Sở Phong Lang, haha Hoắc Văn điên cuồng khóc lóc kêu lên. Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn mím chặt xấu xí, đột nhiên Cổ Ngọc Quỳnh khóc sướt mướt chạy tới.

“Không ổn rồi, Vân Dương bị bắt rồi.”

Hoắc Chân nghe xong cả người có linh cảm không tốt. “Vân Dương đã xảy ra chuyện gì?”

Cổ Ngọc Quỳnh vừa khóc vừa nói: “Buổi tối hắn ta đến quán bar chơi, gặp vợ của Sở Dịch. Hắn ta vì uống quá chén nên đã quấy rối người khác nên đã bị Sở Dịch bắt đi.

Hoắc Chân lảo đảo lùi lại mấy bước, Hoắc Vân Dương là con trai duy nhất của ông ta.

Hoắc Văn mắng: “Anh hai, anh rốt cuộc đã quản giáo con trai anh như thế nào, nhà họ Hoắc chúng ta xảy ra bao nhiêu chuyện như thế này, Vân Dương còn muốn đến quán bar quấy rối vợ người khác.

Hoắc Chân vẻ mặt ngỡ ngàng. “Không thể nào, quả không sai, trước đây Vân Dương có hay làm những chuyện hồ đồ, nhưng từ ba năm trở lại đây khi từ Thanh Đồng trở về, con người đã thay đổi rất nhiều, mấy ngày trước nói chuyện cũng rất nghiêm túc về một người bạn gái.

“Chính là nhà họ Sở.”

Cổ Ngọc Quỳnh nức nở nói: “Nhất định là bẫy của nhà họ Sở. Bằng không, sao có thể tình cờ gặp phải vợ của Sở Dich.”

Lời nói của cô cũng nhắc nhở mọi người trong nhà họ Hoắc nhớ ra rằng Sở Dịch này chính là em họ của Sở Văn Khiêm. “Nhà họ Sở này có thù oán với chúng ta sao?” Hoắc Chân nổi trận lôi đình: “Đã ăn cắp số liệu con chip của chúng ta, lại còn muốn hại con trai tôi, đúng là ăn cháo đá bát, một đám súc sinh.”

“Đừng chửi rủa nữa, bây giờ quan trọng là phải cứu Vân Dương.

Cổ Ngọc Quỳnh đã khóc không thành tiếng. “Vân Dương bị đánh hộc máu, vết thương rất nghiêm trọng, tôi lo lắng sẽ không cầm cự được lâu, A Hủ, mợ nhỏ mau cho người của Thanh Long tra cứu nơi Vân Dương bị bắt đi.”

“Mợ nhỏ, đừng lo lắng, tôi sẽ cho người đi tìm ngay.

Hoắc Anh Tuấn là một trong hai người đại diện đứng đầu, công ty nhiều việc chưa thể giải quyết được, ông cụ Hoắc lại bị liệt, ông cụ còn nằm ở phòng cấp cứu thì Hoắc Vân Dương lại xảy ra chuyện. Hết đợt này đến đợt khác, cứ như thể có một thế lực vô hình đằng sau nhằm vào nhà họ Hoắc.

Anh cũng rất mệt, nhưng anh biết lúc này nhà họ Hoắc chỉ có thể dựa vào một mình anh chống đỡ. Không lâu sau, người của Thành Long phát hiện Hoắc Vân Dương bị đưa đến biệt thự của Sở Dịch. Anh ta trực tiếp dẫn người tới biệt thự, vừa chạy tới biệt thự, Hoắc Vân Dương đã bất tỉnh ngã xuống đất, đầu và mặt bê bết máu.

“Xin lỗi, cậu Hoắc, tôi đến muộn quá.” Sở Dịch cười lấy ra một đống tiền ném cho Hoắc Vân Dương. “Này, đây là tiền thuốc men, tôi vốn không muốn trả, nhưng tôi là người tuân thủ pháp luật. Nguyên tắc bồi thường, bảy trăm triệu đủ để anh chữa trị. “Sở Dịch, anh còn dám nói chuyện như vậy, anh muốn chết?”

Chiến Thành sắc mặt lạnh lùng đi tới bắt lấy Sở Dịch. Nhưng ngay sau đó, rất đông người từ bên ngoài ập vào vây quanh Hoắc Anh Tuấn và Chiến Thành.

“Cậu Hoắc, anh cũng không thể đánh em của tôi!” Sở Văn Khiêm từ bên ngoài đi vào, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.

“Chính là Hoắc Vân Dương gạ gẫm em dâu của tôi trước, hơn nữa ở Kinh đô này, Hoắc Văn Dương nhà các người cũng không ít lần gây tai họa cho phụ nữ, nói đi cũng phải nói lại, hắn ta bị như vậy cũng đáng đời!”

“Hoặc Vân Dương sớm đã hối cải thay đổi để làm người khác, là các người cố tình bố trí đúng không?”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trầm xuống.

Xưa nay Sở Văn Khiêm chẳng qua chỉ là một tên hề cười dối trên gạt dưới, còn chưa nói Sở Dịch là kẻ không có mắt nhìn người, nhưng hôm nay khi người nhà họ Hoắc đến đây, mỗi người họ đều lên mặt ức hiếp. “Anh nói chúng tôi cố tình bố trí, anh có bằng chứng không?”

Sở Văn Khiêm cười híp mắt, nói: “Nhưng mọi người đều biết, người nhà họ Hoắc các anh có một loại người chuyên làm việc bất lương, ham mê việc đùa giỡn những phụ nữ đàng hoàng giống như Cậu Hoặc đây, không phải cũng giống nhau sao, cũng thích thưởng thức vợ của người khác, vợ của người ta có thơm không, loại ham mê này xem ra cũng không tốt “Khương Tuyết Nhu từ đầu đến cuối là người phụ nữ của tôi.

Thân hình cao lớn của Hoắc Anh Tuấn từng bước một hướng về phía anh ta, đôi mắt đen tràn đầy u ám, đồng thời một luồng ác khí vô hình từ trên người anh trào ra. Chỉ có vài người thần khí cao quý mới đạt được khí chất đó, loại khí chất này Sở Văn Khiêm đương nhiên không thể thấu hiểu.
Chương 987

Khi anh tiến tới, Sở Văn Khiêm theo bản năng lùi về phía sau hai bước, để cho bảo vệ đứng trước để che chắn. “Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh, nhà họ Hoắc không như xưa nữa. Từ nay về sau, đệ nhất gia tộc Nguyệt Hàn đầu là nhà họ Sở của chúng tôi. Đừng nói nhà họ Hoắc các người có thể đứng thứ hai, thứ ba, tôi e rằng gia tộc các người sẽ trở thành gia tộc đứng cuối của trào lưu gia tộc thành Kinh đô cũng nên, đừng tưởng anh từ trước đến nay muốn làm gì thì làm.”

Sở Văn Khiêm lớn tiếng đứng dậy đùa cợt: “Hơn nữa, anh cướp vợ của người khác là phạm pháp. Anh cho rằng còn có thể đứng ở chỗ này kiêu ngạo bao lâu.”

Hai đầu lông mày của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích.

Lúc này, rất đông cảnh sát ập vào cửa. Một gã sĩ quan cảnh sát lướt nhìn qua tình hình thực tế xung quanh, anh ta bước thẳng đến chỗ Hoắc Anh Tuấn: “Hoắc Anh Tuấn Lương Duy Phong và Diệp Gia Thành đã tố cáo rằng các người đã bắt cóc con gái họ. Bây giờ hãy cùng chúng tôi quay lại đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra. HỒ, tôi nói không sai chứ.” Sở Văn Khiêm hả hệ đứng lên.

“Cái gì mà Nguyệt Hàn đệ nhất, sau này cũng nên thay đổi thôi.”

Hoắc Anh Tuấn vô cảm liếc nhìn Sở Văn Khiêm, trong lòng chợt hiểu ra: “Anh và Lương Duy Phong có quan hệ gì?”

“Cũng không có mối quan hệ thân thiết lắm! Chẳng qua là có cùng chung một kẻ thù không đội trời chung. Sở Văn Khiêm nhướng mày. “Hơn nữa, nếu bây giờ không lấy lại được vợ, thì anh ta đúng là kẻ ngu ngốc. Đôi môi mỏng sắc bén của Hoắc Anh Tuấn mím chặt, tuy rằng Sở Văn Khiêm nói có lý, nhưng anh luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, giờ phút này anh như rơi vào vòng xoáy lớn. “Hoắc Anh Tuấn, đi cùng chúng tôi”

Cảnh sát trưởng còng tay anh lại. “Anh bắt cóc Khương Tuyết Nhu ở khách sạn, sau đó không ai có thể liên lạc với Khương Tuyết Nhu, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, anh ngay lập tức trở về đồn cảnh sát và khai báo cho chúng tôi biết nơi ở của Khương Tuyết Nhu. “

“Thiếu gia.” Chiến Thành lo lắng nhìn Hoắc Anh Tuấn. “Lập tức đưa Hoắc Văn Dương đến bệnh viện.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua vũng máu trên người Hoắc Văn Dương, anh lo lắng nếu Hoắc Văn Dương mất máu nhiều như vậy, thì sau khi tỉnh lại khả năng cao sẽ không còn là một người bình thường, nguyên vẹn nữa.

Khi đi ngang qua Sở Văn Khiêm, Hoặc Anh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Sở Văn Khiêm, người đứng sau anh là Sở Minh Khôi, tôi sẽ không buông tha cho anh.

Ánh mắt đó khiến Sở Văn Khiêm tim đập nhanh, nhưng cũng rất sớm bình thường trở lại. Lần này, nhà họ Hoắc thực sự kết thúc, ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng bất lực.

Tiếp theo, thứ mà nhà họ Sở phải đối phó chỉ có một Thanh Long.

Chiến Thành nhanh chóng đưa Hoắc Vân Dương đến bệnh viện Quy Gia, hai vợ chồng Hoắc Chân vội vàng chạy tới.

Nhưng sau khi cấp cứu xong, bác sĩ vẫn bất lực nói: “Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng não bị tổn thương nặng, mất máu quá nhiều, đưa đi khám quá muộn, sau này rất có khả năng sẽ không còn minh mẫn như người bình thường”

“Trở nên trở nên đần độn.” Cổ Ngọc Quỳnh vừa nghe xong liền ngất đi.

Hoắc Chân cũng chết lặng, không ngờ đứa con trai duy nhất của mình lại trở nên như vật.

Trái tim của Hoắc Nhã Lam cũng hoàn toàn lạnh lẽo. “Hoắc Chân… “Chi im di.”

Hoắc Chân tát mạnh vào mặt bà một cái, cả người như giận điên lên, “Tất cả đều là lỗi của chị, là chị nhất định ủng hộ nhà họ Sở, chị nhất định muốn gả cho Sở Minh Khỏi, chính chị là người đã ủng hộ tên khốn tham vọng để dẫn đến ngày hôm nay, chính là người đã hại Vân Dương của tôi, tôi không có loại chị gái như chị.”

Đôi mắt ông ta đỏ hoe, cho dù con chip Hoắc Thị có bị rò rỉ, ông ta cũng không phẫn nộ và thương tâm như vậy”

“Hoắc Vân Dương và nhà họ Sở có thù oán gì, tại sao lại khiến nó trở nên như vậy, tôi chỉ có một thằng con trai duy nhất!”

Hoắc Chân vừa nói vừa khóc thảm thiết. “Bây giờ thì tốt rồi, Hoắc Vân Dương bị đần độn, bố bị liệt, Hoắc Anh Tuấn thì bị cảnh sát bắt đi, nhà họ Hoắc chúng ta kết thúc…kết thúc thật rồi. Tất cả đều bị hủy hoại dưới tay chị…

Hoặc Nhã Lam nhìn ông ta, hai mắt đỏ bừng thống khố.

Là do bà quá ngốc nghếch đã khiến cả nhà họ Hoặc trở nên như vậy.

Chỉ là Sở Minh Khôi, tại sao lại độc ác như vậy!

Kiếp trước bà có hận gì với ông ta?

Hoặc Nhã Lam lảo đảo đi ra ngoài, bà định đi tìm Sở Minh Khôi, bà muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc ông ta còn lừa dối bà những chuyện gì.

Chiến Thành ở cách đó không xa nhìn cảnh này, mặt lộ rõ vẻ phiền não.

Anh không ngờ chỉ vài ngày nữa, nhà họ Hoắc lại trở nên như thế này. Từ trong viện đi ra, Trình Nhã Thanh lập tức đi tới, nắm lấy cánh tay của anh. “Anh Thành, sau đó chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Đợi cậu Hoắc ra rồi tính tiếp” Chiến Thành thở dài. “Không, ý tôi là…sự sụp đổ của nhà họ Hoắc đã là điều không thể tránh khỏi”

Trình Nhã Thanh ngập ngừng nói. “Anh Thành, với khả năng của anh, chẳng lẽ anh muốn hèn hạ khuất phục sao?” không?”

“Trình Nhã Thanh, có biết mình đang nói cái Chiến Thành sắc mặt biến sắc cảnh cáo. gì “Anh Thành, những gì tôi đang nói là sự thật. Mọi người đang tiến tới những vị trí cao hơn. Hơn nữa, không chỉ tôi nghĩ như vậy. Nhiều cao thủ của Thành Long cũng nghĩ như vậy”

“Đúng vậy, nhà họ Hoắc đã từng đối xử tốt với các trưởng lão của chúng ta và sau này chúng ta cũng sẽ chăm sóc con cháu của nhà họ Hoắc. Nhưng nhà họ Hoắc sẽ không thể như trước nữa, không có nghĩa lý gì chúng tôi vẫn phải phục tùng họ.

Trình Nhã Thanh thuyết phục. “Anh còn chần chừ gì nữa, người của Thành Long đã rời đi, những gia tộc khác cũng bắt đầu dò xét người, nhà họ Hoắc không còn tư cách để giữ Thành Long nữa. Chiến Thành sắc mặt tái nhợt. Ông hiểu những gì Trình

Nhã Thanh nói là sự thật. “Anh Thành, em nghĩ anh cũng nên tính đến chuyện tương lai của hai chúng ta. Trình Nhã Thanh cong môi. “Anh đã ngoài bốn mươi tuổi, em cũng không còn trẻ nữa. Già trẻ lớn bé đều không thích anh, em vẫn muốn khi rời khỏi Nguyệt Hàn, em sẽ gả cho anh, chúng ta cùng rời khỏi Thanh Long.

Chiến Thành sắc mặt hơi thay đổi. “Em lúc này đã bảo anh rời nhỏ theo lớn, không được, anh không thể làm chuyện vô ơn bạc nghĩa như vậy.”

“Vậy anh ở lại đây thì có thể xoay chuyển tình thế sao?” Trình Nhã Thanh thở dài. “Chuyện này không thể nào, nhà họ Hoắc đã kết thúc. Sớm mai, cổ phần của Hoắc thị sẽ tiếp tục giảm. Cậu Hoặc vẫn ở trong đồn cảnh sát. Dù có ra mặt cũng phải bồi thường vi phạm hợp đồng. Hôm nay danh tiếng của anh ta cũng bị hủy hoại. Trên thì bị nhà họ Sở đè nặng, nếu muốn đợi thời trở lại thì phải có một kỳ tích phép màu xảy ra, hơn nữa.”

Cô ấy sờ bụng và nói nhỏ: “Anh phải quan tâm đến con của chúng ta. “Cái gì, em có thai?” Chiến Thành sửng sốt.

“Ừm, đã hơn một tháng” Trình Nhã Thanh cười ngọt ngào: “Vậy nên em không muốn anh động vào nhà họ Sở. Em sợ sau này đứa bé của chúng ta không có bố, chúng ta nên rời khỏi đây!” *. Em không muốn nghĩ tới nữa.

Chiến Thành nét mặt lộ rõ vẻ quấn quýt, ông ta bây giờ vừa mừng vừa sợ, mừng vì cuối cùng đã có một đứa con ở tuổi này, nhưng cũng sự sự xuất hiện của đứa trẻ này khiến ông càng lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK