“Không phải chỉ là một lần thất bại thôi sao. Với năng lực của cậu, cho dù là kỹ năng kiện tụng hay là kỹ năng về vấn đề thị trường chứng khoán, tùy tiện đến Thanh Đồng của chúng tôi làm một ông chủ cũng không thành vấn đề.”
“Không phải vậy đâu” Hoắc Anh Tuấn mở nắp chai bia, uống một ngụm lớn, hai mắt lại đỏ ửng.
Hạ Văn Trì bị dọa đến ngẩn người: “Cậu làm gì vậy?”
Anh ta quen biết Hoắc Anh Tuấn mười mấy năm, lần đầu tiên thấy anh rơi lệ, đáng sợ như thấy ma vậy đó.
“Cậu không hiểu, tôi mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời này” Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu lên, đau khổ nói: “Hạ Văn Trì, cậu có thể nói cho tôi nghe chuyện tôi và Tuyết Nhu quen biết, thân thiết và yêu nhau như thế nào không. Tôi muốn nghe”.
“Được chứ, ba năm trước, cậu vừa mới đến Thanh Đồng..” Tuy Hạ Văn Trì không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn nghe chuyện về Khương Tuyết Nhu nhưng vẫn kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Mãi đến sau khi Hoắc Anh Tuấn uống say ngủ thiếp đi.
Anh ta mới không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tống Dung Đức: “Hai người các cậu làm anh em cái kiểu gì vậy? Lão Hoắc xảy ra chuyện lớn như vậy, hai cậu phải ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn chứ. Để bây giờ cậu ấy chạy đến Thanh Đồng mượn rượu giải sầu” .
“Lão Hoắc đến Thanh Đồng sao?” Tống Dung Đức rất khó chịu. Sáng nay anh ta cũng mới biết Nhạc Trạch Đàm giật dây chuyện cậu Kha đánh Lão Hoắc, bây giờ đang đi khắp Kinh Đô tìm Nhạc Trạch Đàm.
“Đúng vậy” Hạ Văn Trì thở dài nói: “Dung Đức, tôi biết chuyện giữa cậu và Hoắc Anh Tuấn có vướng mắc vì Nhạc Hạ Thu nhưng các cậu đã quen biết nhau mười mấy năm rồi. Lần nào mà khi mấy người anh em các cậu xảy ra mà người còn lại không giúp đỡ bảo vệ cơ chứ. Không phải cậu cũng từng có sao”
“Hạ Văn Trì, cậu coi tôi là loại người gì vậy. Đúng vậy, trước kia tôi cho rằng Lão Hoắc máu lạnh tàn nhẫn nhưng cậu ấy xảy ra biến cố lớn như vậy, tôi vẫn phân biệt được rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tống Dung Đức tôi không phải chỉ là một người bạn nhậu”
“Được, cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”
Kinh Đô.
Sau khi Tổng Dung Đức cúp máy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Chủ yếu là tức giận bởi vì Nhạc Trạch Đàm. Lần trước Nhạc Trạch. Đàm bỏ thuốc Lâm Minh Kiều, anh ta còn chưa tìm Nhạc Trạch Đàm tính sổ mà anh ta lại dám chạy về bắt nạt Lão Hoắc. .
Phải làm sao khi mà bây giờ phía Tống Đường không nghe lời anh ta. Bây giờ trong tay anh ta cũng không có người có năng lực, chỉ đành ôm nỗi tức giận đi tìm Nhạc Hạ Thu.
Vừa đến biệt thự Hải Tân thì anh ta nhìn thấy có một chiếc xe thể thao mới tinh đậu trong sân, trong lòng càng thấy khó chịu hơn.
“Dung Đức, sao anh đến muộn vậy?” Nhạc Hạ Thu mặc một bộ đồ ngủ thướt tha bước ra ngoài.
Cô ta thật sự không muốn nhìn thấy Tống Dung Đức vào lúc này, anh ta chắc chắn đến là vì chuyện của Nhạc Trạch Đàm. Cô ta thật sự nể phục cái con lợn ngu ngốc Nhạc Trạch Đàm, mượn dao giết người mà còn có thể làm bẩn tay mình.
“Hạ Thu, anh chỉ muốn tìm Nhạc Trạch Đàm. Rốt cuộc anh ta lại trốn. đâu.” Cho dù đối diện với dáng vẻ gợi cảm của cô ta thì gương mặt hoa đào của Tống Dung Đức cũng không hề có chút hứng thú: “Em nghe chuyện Lão Hoắc bị đánh chưa?”.
“Hoắc Anh Tuấn bị đánh sao?” Nhạc Hạ Thu lấy làm kinh hãi, trên mặt lóe lên vẻ đau lòng: “Em không biết, dạo gần đây em luôn làm việc ở bệnh viện”
Tống Dung Đức nổi giận đùng đùng nói: “Tối qua Nhạc Trạch Đàm. thấy Lão Hoắc uống rượu nên nói chuyện này cho cậu Kha. Mà quan hệ giữa cậu Kha và Lão Hoắc như thế nào, chính là hận cậu ấy đến nghiến răng nghiến lợi nên lập tức đưa người đi đến chỗ Lão Hoắc. Anh thật sự không hiểu sao em lại có cái loại anh trai này. Trước đây Lão Hoắc giúp đỡ anh ta biết bao nhiêu lần, nếu không có Lão Hoắc thì anh ta đã ngồi tù. từ lâu rồi. Rốt cuộc anh ta có âm mưu gì vậy?”
“Em xin lỗi” Mặt Nhạc Hạ Thu lộ vẻ khó xử và khổ sở: “Kể từ chuyện lần trước của anh, em đã tức giận không còn liên lạc với anh ta nữa. Anh ta gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe. Dung Đức, em cũng hận anh ta hơn ai hết.”