Anh hoài nghi rằng cô lại đang thả thính.
“Khụ, hai vị muốn thả thính thì ra bên ngoài được không.” Cảnh sát ho nhẹ một tiếng, mặt đầy lúng túng.
Hoắc Anh Tuấn hung hăng trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, đều là cô, không biết xấu hổ.
“Được, cám ơn chú cảnh sát, quấy rầy rồi.” Khương
Tuyết Nhu đạp giày cao gót yểu điệu đi ra cửa trụ sở cảnh sát.
Chờ Hoắc Anh Tuấn sải bước cùng đi ra lúc, cô liền đưa ra mã QR của mình: “Nào, mau quét đi!”
Hoắc Anh Tuấn phát hiện mỗi lần ở cùng cô, huyết áp đều tăng vọt: “Chờ một chút, không phải là mười chín triệu tám trăm sao, giờ lại làm sao biến thành tám mươi triệu bốn trăm.
“Giày của tôi cũng là tiền nha.” Khương Tuyết Nhu nhìn anh theo lẽ đương nhiên: “Đôi giày kia tôi mới mua hàng quốc tế, hơn sáu mươi triệu đó.”
“Cô cầm giày đánh mặt tôi, còn không biết xấu hổ bắt tôi bồi thường” Hoắc Anh Tuấn tố cáo.
“Vậy anh có thể phản ứng đánh trở lại mà, ai bảo anh vứt ra cửa xe
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Coi như luật sư đứng đầu nước Nguyệt Hàn, lúc này cũng cạn lời với cô.
“Nhanh lên một chút, tôi còn rất nhiều việc, còn có hẹn.”
“Cô hẹn ai, Đường Hiếu?” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt trầm xuống.
Khương Tuyết Nhu tròn mắt, bỗng nhiên đi thêm về phía anh hai bước.
Hai người vốn đã đứng rất gần, nhưng lần này, cô gần như dính chặt vào cơ thể anh, và hương thơm tao nhã từ cô truyền đến.
Hoắc Anh Tuấn mất một hồi bần thần, lý trí nói để cô lui về phía sau, nhưng mùi hương phụ nữ trên người cô lại khiến cho anh mê mệt, “Khương Tuyết Nhu, cô muốn làm gì?”
“Những lời này phải là tôi hỏi anh, Hoắc Anh Tuấn, trong lòng anh có phải có bóng dáng của tôi không.” Khương Tuyết Nhu chân mày xinh đẹp nhưởng lên.
Hoắc Anh Tuấn giống như là vừa nghe được truyện cười vậy, anh nhìn cô, đang muốn há miệng nói, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên đưa tay đặt vào môi mỏng của anh.
Tay của phụ nữ giống như có dòng điện truyền tới toàn thân anh.
Thân thể anh cứng đờ bất động.
“Anh kêu gào la hét muốn ly dị, nhưng lại quản tôi gắt gao, ngoài miệng nói không muốn tôi cắm sừng anh, nhưng trong lòng của anh không phải chỉ có Nhạc Hạ Thu sao? Lúc anh bỏ cô ta đến tìm tôi không nghĩ tới Nhạc Hạ Thu sẽ để ý sao, hay là anh vốn cũng không để ý đến cảm nhận của cô ta, anh có phải rất không thích… tôi cùng đàn ông khác… ôm, hôn, thậm chí lên giường?”
Hai chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ, cũng rất cám dỗ. Tim Hoắc Anh Tuấn đập mạnh rồi giật một cái, anh đẩy cô ra, đáy mắt lóe lên sự tức giận xấu hổ.
“Cô đang nằm mơ sao? Khương Tuyết Nhu, tôi nói rõ cho cô biết, trong lòng tôi cô một chút vị trí cũng không có, tất cả đàn ông cũng thích thể diện, chỉ cần cô lập tức lập tức cùng tôi ly dị, cô dù có cùng bất kỳ thằng đàn ông nào, tôi cũng không có vấn đề.
“Thật?” Ánh mắt cô rất cám dỗ.
“Chắc chắn rồi.” Hoắc Anh Tuấn theo bản năng nói: “Khương Tuyết Nhu, chúng ta sớm tụ sớm tan, tôi yêu chỉ có mình Hạ Thu, tôi muốn cho cô ấy hạnh phúc.”
Trong không khí an tĩnh như vậy, Khương Tuyết Nhu cười, người đàn ông này nói rất nghiêm túc, lại khiến cô trong lòng cảm thấy vô cùng tức cười.
“Cô cười cái gì?” Hoắc Anh Tuấn chớp mi.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, phản chiếu đôi môi đỏ mọng, làn da trắng ngần, ánh mắt trong veo
Thật ra thì Nhạc Hạ Thu dáng dấp cũng đẹp, nhưng nếu so với Khương Tuyết Nhu thì đôi mắt ít đi mấy phần sáng ngời cùng linh động.
Hơn nữa bình thường Nhạc Hạ Thu luôn trang điểm tỉ mỉ, có lúc anh cảm thấy tẩy trang và lúc trang điểm là hai dáng vẻ, không giống Khương Tuyết Nhu, dù là trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.
“Không có gì, trả tiền đi.” Khương Tuyết Nhu quơ quơ mã QR. Hoắc Anh Tuấn tức tối đem tiền chuyển cho cô.
“Đúng rồi, nếu như anh thật muốn sớm tụ sớm tan, thì không nên ngăn cản tôi tìm đối tượng, chỉ có khi tôi tìm đối tượng tốt rồi, tôi sẽ lập tức ly dị anh. Anh nên khích lệ tôi.” Khương Tuyết Nhu khoát khoát tay, đi xuống cầu thang.