“Đúng vậy, sau đó anh đã bị trúng thuật thôi miên nên lúc tôi nói với anh, anh nổi giận lôi đình. Cũng chính vì lần đó mà tôi cảm thấy có gì đó không đúng và sau đó tôi cũng không dám nhắc đến nữa.”
Ngôn Minh Hạo nói: “Chắc là lúc đó anh nghi ngờ Nhạc Hạ Thu đánh tráo tro cốt của Sầm Gia Hân nên mới nói tôi đi điều tra. Người của khoa giám định nói có thể là tro cốt của chó mèo hay các loài động vật khác.”
“Nhạc Hạ Thu đánh tráo tro cốt của Sầm Gia Hân thành tro cốt của chó mèo?” Quý Tử Uyên hoàn toàn ngày người.
Anh ta tự mình thừa nhận là anh ta hoàn toàn không ăn nhập với hai từ lương thiện nhưng người đã chết rồi, mà đến cả tro cốt cũng muốn đổi thành tro cốt của chó. Thế này thì phải phát rồ đến nhường nào: “Nói như vậy thì tro cốt hợp táng cùng với bố của Hạ Thu thật ra là… tro cốt của động vật sao?”
“Có thể nói như vậy.” Ngôn Minh Hạo gật đầu.
Hai người Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên đồng thời không lên tiếng.
Một hồi lâu, Quý Tử Uyên thấp giọng nói: “Chuyện này… có thể là do Nhạc Trạch Đàm làm cũng nên.
“Cậu vẫn còn tin cô ta không xấu xa đến mức đó sao?”
Hoắc Anh Tuấn cũng không dám tin tưởng nữa: “Tôi quen biết cô ta lâu nhất nhưng cô ta thà hủy hoại tôi cũng muốn sử dụng thuật thôi miên với tôi. Chuyện lần đó của Lục Lực Dương tuyệt đối cũng là thủ đoạn của cô ta. Nhạc Trạch Đàm mà thông minh đến vậy sao.”
“Đúng vậy, Nhạc Trạch Đàm là người xấu nhưng cậu xem cách anh ta quản lý nhà họ Nhạc là biết ngay. Không có đầu óc, nếu có đầu óc thì cũng không đến mức tôi nâng đỡ nhà họ Nhạc nhiều năm như vậy mà vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí nếu không phải chúng ta bảo vệ anh ta hết lần này đến lần khác thì anh ta đã vào ngục giam từ lâu rồi.”
Quý Tử Uyên thở dài: “Năm mười mấy tuổi tôi gặp Hạ Thu, ở trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn là một người em gái rất tốt bụng. Cô ấy đã thay đổi từ khi nào, có phải đã trải qua quá nhiều chuyện ở nước Miên…
“Cũng có thể là cô ta thay đổi nhưng cũng có thể… cô ta vẫn luôn như vậy, chỉ là chúng ta không hiểu mà thôi. Không phải cô ta giỏi nhất là giả vờ sao!”
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói: “Nhớ lại lúc còn trẻ, chúng ta vì bảo vệ Hạ Thu mà hết lần này đến lần khác nhắm vào Nhạc Tiêu Nhi, cho rằng cô ta cứ luôn bắt nạt Hạ Thu, có lẽ
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đột nhiên thay đổi. Ba từ Nhạc Tiêu Nhi này là từ cấm kỵ của anh ta: “Cậu cho rằng Nhạc Hạ Thu lại hãm hại Nhạc Tiêu Nhi.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn anh ta với vẻ phức tạp: “Tôi không biết, đây là suy đoán của tôi.”
“Nhạc Hạ Thu có xấu xa thì Nhạc Tiêu Nhi cũng không khá hơn là bao.” Quý Tử Uyên tỏ vẻ chán ghét: “Đừng quên, cô ta cho người đốt chết Nhạc Hạ Tuyền. Có thể thấy cô ta cũng rất ác độc”
Hoắc Anh Tuấn mím chặt đôi môi mỏng, không có lên tiếng.
Quỷ Tử Uyên lấy mắt kính xuống, day day lông mày: “Nhạc Trạch Đàm, Nhạc Hạ Thu, Nhạc Tiêu Nhi. Ba người này đều chẳng tốt đẹp gì, đều là rắn chuột một ổ.”
Vừa dứt lời, Tổng Dung Đức gọi điện thoại cho anh ta. Quý Tử Uyên nhìn thấy nhưng không nghe.
Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở: “Chắc là Dung Đức gọi điện để nói cậu khuyên tôi. Ở sau lưng chắc chắn có Nhạc Hạ Thu đổ dầu vào lửa. Nhạc Hạ Thu không thể nào trả tiền lại cho tôi. Cô ta yêu tiền, yêu danh lợi, từ khi cô ta quen biết chúng ta thì cô ta đã quen sống cuộc sống ở trên mọi người.”
Cuối cùng Quý Tử Uyên cũng không nghe máy. Anh ta lái xe rời khỏi tập đoàn nhà họ Hoắc.
Trước kia, anh ta là một người rất tỉnh táo nhưng lúc này trong đầu anh ta cứ nghĩ đến những gì Hoắc Anh Tuấn nói.
Có lẽ…
Hoắc Anh Tuấn muốn nói gì đó như Nhạc Tiêu Nhi chưa từng bắt nạt Nhạc Hạ Thu, là Nhạc Hạ Thu tự biên tự diễn?
Hơ, chứng cứ đâu?
Là bởi vì bọn họ không phải là chị em ruột sao?
Xe chạy bằng băng trên đường, cuối cùng anh ta cũng bẻ lái đến nghĩa trang ở ngoại ô Kinh Đô
Khi đến trước mộ của Nhạc Hoàng Bách và Sầm Gia Hân, anh ta phát hiện ra phía trên đã bị người ta đào ra. Hai tro cốt được đặt ở bên trong cũng đều đã mất tích.