Đồn cảnh sát.
Khi Hoắc Anh Tuấn bị cảnh sát bắt vào, tình cờ thấy Sở Minh Khôi dẫn Hoắc Phong Lang ra khỏi đó. Cả ba lần lượt gặp nhau, Hoắc Phong Lang vô cùng sửng sốt khi thấy Hoắc Anh Tuấn bước vào.
“Không ngờ nhanh như vậy đã nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra!”
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Hoắc Phong Lang còn nguyên vẹn, sau đó liếc nhìn Sở Minh Khôi ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh, nở nụ cười.
“Sở Minh Khôi, hiện tại không định trốn nữa sao?”
“Thật sự không cần thiết!” Sở Minh Khôi sắc mặt lãnh đạm.
“Tôi đưa Hoắc Phong Lang đi, sau đó sẽ không bao giờ trở về nhà họ Hoắc nữa. Nếu có chứng cứ, anh có thể đến kiện, nhưng đáng tiếc, những lời nói là của anh về con trai tôi ăn cắp tư liệu con chíp chỉ là suy đoán, bằng chứng không đủ rồi!”
“Hai người thật không hổ danh là bố con”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Phong Lang.
“Hoắc Phong Lang, tuy rằng tôi đã từng rất hận cậu, nhưng tôi còn tưởng rằng cậu vẫn còn tình cảm. với Hoắc Thị. Xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi. Cậu cũng giống như bố của cậu thôi!”
Hoắc Phong Lăng nghiến răng, đang muốn bày tỏ thì Sở Minh Khôi lại cười khẽ, “Hắn đương nhiên là đứng về phía tôi, sau này nên đổi tên thành Sở Phong Lăng. Tôi cũng chỉ là một đứa con trai là hắn, nhưng hình như thời gian qua hắn đã bị cậu ức hiếp quá nhiều, sớm đã rất khó chịu trong thời gian dài như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn, bây giờ không phải như xưa nữa, lần sau thấy người nhà tôi cũng nên khách khí một chút, nếu không tôi sẽ cho người nhà họ Hoắc các người chịu không nổi đấy. Một Hoắc Vân Dương là một bài học răn đe rồi.
Hoắc Anh Tuấn tức giận tới mức gân xanh nổi lên.
Hoắc Phong Lang càng hết đường chối cãi, cho đến khi Sở Minh Khôi quay đầu lại, khẽ liếc anh một cái.
“Đi thôi, Phong Lang, trở về nhà họ Sở”
“Hoắc Phong Lang, cậu đợi đấy, tôi không buông tha cho cậu đâu.”
Ánh mắt khát máu lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn quét qua anh ta.
Hoắc Phong Lăng rùng mình, anh ta biết Hoắc Anh Tuấn, anh ta biết lần này Hoắc Anh Tuấn thật sự rất tức giận. Nếu không phải Sở Minh Khôi nói những lời này, có lẽ anh ta sẽ không hận chính mình nhiều như vậy.
Anh ta đi theo Sở Minh Khôi đến bãi đậu xe. Sở Minh Khôi ném cho anh ta chìa khóa xe, lạnh lùng ra lệnh:
Lái xe”
Hoắc Phong Lang ngơ ngác nhìn sắc mặt Sở Minh Khôi hờ hững đối với mình, rõ ràng trước mặt Hoắc Anh Tuấn ông ta không phải người như thế, nhưng chỉ thay đổi trong nháy mắt, anh ta dường như
Sở Minh Khôi híp mắt lạnh lùng:
“Con biết con đang nói cái gì không?”
Hoắc Phong Lang đôi mắt đỏ hoe, cố nở nụ cười:
“Bố cho rằng con không biết gì sao? Bố có một người con ngoài giá thú, Tên Minh Diệu, đang học tiểu học. Cuối tuần nào bố cũng đưa đứa con trai đó về nhà họ Sở”
“Chẳng trách từ nhỏ đến lớn, bố đã đã không quan tâm đến con, thậm chí nhà họ Sở từ nhỏ đến lớn ai nấy đều lạnh nhạt, thờ ơ với con. Chú Hai đối với Sở Lôi còn tốt hơn đối với con, thật ra cả nhà họ Sở đều đang đề phòng con, đối với các người mà nói, con chính là vật hi sinh, không có lẽ căn bản người nhà các người cũng không hề thích con, bởi vì con là con của Hoắc Nhã Lam!”
Sở Minh Khôi híp mắt châm thuốc, gương mặt thoạt nhìn đã thấy sự xót xa.
Chương 989: Hoắc Phong Lang mất đi tất cả
Hoắc Phong Lang ra sức mắng mỏ:
“Bố không hề yêu mẹ con chút nào. Hơn hai mươi năm nay, bố chỉ dùng mẹ làm công cụ lợi dụng, cho nên bố cũng không thích sự xuất hiện của thằng con trai này.”
“Nói tiếp.”
Sở Minh Khôi nhàn nhạt hút một hơi thuốc, sau đó từ từ phun ra.
Hoắc Phong Lang càng nhìn càng thất vọng, đau khổ đến thấu xương.
“Ở tập đoàn Hoắc Thị, nhất định phải có nội gián của bố bên trong. Chính người đó là kẻ đã lấy dữ liệu chip của Hoắc Thị. Bố để che giấu cho kẻ đó đã khiến Hoắc Anh Tuấn chú ý đến con, để anh ta hoàn toàn tin rằng con chính là người đã phản bội Hoắc Thị, để cho con và nhà họ Hoắc đoạn tuyệt”
“Không hổ là con trai của bố, con đoán rất đúng!”
Sở Minh Khôi búng nhẹ làn khói.
“Hoắc Phong Lang, lần này con làm bố quá thất vọng, nhưng vì con là con trai của bố, bên bố sẽ cho con một cơ hội nữa, sau đó ngoan ngoãn theo bố về Sở Thị, Sở thị trong tương lai sẽ không thể thiếu đi sự dốc lòng từ con.”
“Hừm, bố hãy quên điều đó đi, lời nói của bố không lời nào là sự thật, tuy rằng bổ là bố của con nhưng Hoắc Phong Lang này cũng phải thừa nhận, cuộc đời này con chưa từng gặp một kẻ vô liêm sỉ và máu lạnh như bố”
“Đời này mẹ đã phải nỗ lực vì bố nhiều như vậy, nhưng chính người đầu ấp tay gối đã làm đau lòng mẹ nhất, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố”
Hoắc Phong Lang căm hận trừng mắt nhìn ông ta.
Sở Minh Khôi vừa nghe, vừa cười vừa chế giễu:
“Bố cần con tha thứ sao? Hoắc Phong Lang, con đề cao chính mình quá rồi, nếu con đã không muốn quay về bên bố, tùy con thôi, dù sao bố cũng không chỉ có một người con trai”
Ông ta nói xong liền mở cửa lên xe.
Sau khi xe nổ máy, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt gầy gò của Sở Minh Khôi lạnh lùng nhìn anh.
“Đáng tiếc, cho dù con rời khỏi bố, nhà họ Hoắc cũng sẽ không muốn đón nhận con nữa”
Chiếc xe rời đi, để lại một luồng khí xả. Hoắc Phong Lang ngây người.
Hoắc Nhã Lam kiêu ngạo không nhịn được hét lên một tiếng.
“Tôi chỉ muốn hỏi ông, tại sao ông lại đối xử với nhà họ Hoắc như vậy? Còn tôi thì sao? Tại sao ông lại ăn cắp dữ liệu chip của Hoắc Thị?”
“Tôi không biết bà đang nói cái gì?” Sở Minh Khôi quay đầu rời đi. “Đứng lại.
Hoắc Nhã Lam nằm lấy cánh tay ông ta, cả người giống như điên cuồng. “Nhà họ Hoắc chúng ta đâu có lỗi gì với ông, nếu không phải tôi… “Bà câm miệng.” Sở Minh Khôi không thể nhịn được nữa, vung ta bà ấy ra.
Hoặc Nhã Lam không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất, bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng, bạc tình trên đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chương 990: Sự phản bội được giấu diếm
Đúng lúc này, bà nghe thấy tiếng ai đó kêu lên:
“Chồng …”
Ngay sau đó, Sở Minh Khôi quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng. Hoắc Nhã Lam cũng nhìn sang, một thiếu nữ xinh đẹp đi tới cùng với một cậu bé bảy tám tuổi, cậu bé chạy tới, nhào vào trong vòng tay Sở Minh Khôi.
“Bộ”
Hoắc Nhã Lam chỉ cảm thấy đầu như bị sấm sét đánh nổ tung ra, trợn to hai mắt nhìn người phụ nữ và đứa trẻ, cả người gần như thở không nổi. Nếu bà không nhầm, thì người phụ nữ đó chính là Hà Tĩnh Nhi, con gái nhà họ Hà, bà và Nhạc Hạ Thu dường như đi rất thân với nhau, trước đây bà đã gặp cô ta vài lần trong bữa tiệc kinh doanh của Kinh đô.
“Dì Hoắc”
Hà Tĩnh Nhi liếc mắt nhìn bà một cái.
“Thật xin lỗi dì, tôi và Minh Khôi yêu nhau đã lâu. Đây là con của chúng tôi”
Hoắc Nhã Lam tức giận đến mức muốn ói ra máu, lời nói của Hà Tĩnh Nhi chẳng khác gì một cái tát vào mặt cô.
“Sở Minh Khôi, tên khốn kiếp”
Bà không thể nhịn được nữa, giơ tay lên tát mạnh vào khuôn mặt tao nhã của Sở Minh Khôi.
Nhưng bà còn chưa kịp chạm vào, đã bị Sở Minh Khôi đẩy ngã xuống đất.
“Hoắc Nhã Lam, tôi đã nhẫn nhịn bà bao lâu nay đủ rồi”
Sở Minh Khôi nhẫn tâm nhìn bà chằm chằm.
“Tôi đã sớm chịu đựng đủ tính tình tiểu thư của bà, cái gì tôi cũng phải nghe theo lời bà, nếu không
phải vì ở phía sau lưng nhà họ Hoắc, tôi nhất định sẽ không nhịn bà hai mươi năm như vậy.”
Hóa ra từ đầu đến cuối ông lợi dụng tôi, yêu tôi cũng chỉ là giả dối”
Đôi mắt Hoắc Nhã Lam rơi lệ tuyệt vọng.
“Không phải do bà, một người phụ nữ lấy hai chồng, nhưng lại có con với người đàn ông khác, tôi cảm thấy bẩn thỉu.”
Lời nói của Sở Minh Khôi giống như con dao sắc bén.
“Bây giờ nhà họ Hoắc không còn như xưa nữa, bà cũng không xứng với tôi. Tôi sẽ tìm người gửi thỏa
Đời này, bà rốt cuộc tại sao lại gặp kẻ ma quỷ như Sở Minh Khôi?
“Dì Hoắc, bà ký càng sớm càng tốt. Tôi muốn nhanh chóng ngồi lên vị trí bà Sở sớm!”
Cổ Cảnh Ngôn đắc ý liếc bà một cái, khoác tay Sở Minh Khôi bước vào tòa nhà Sở Thị.
Hoắc Nhã Lam nhìn theo bóng lưng của họ. Bà cảm thấy mình như một trò đùa trong hơn hai mươi năm qua. Trước đây, bà cho rằng Lục Minh Anh luôn mơ tưởng về tài sản của nhà họ Hoắc và bà đã cố gắng hết sức để ly hôn với Lục Minh Anh. Nhiều năm qua, Hoắc Anh Tuấn bị đối xử khắc nghiệt, hóa ra người thực sự hi vọng đạt được tài sản nhà họ Hoắc lại chính là Sở Minh Khôi, một kẻ luôn tỏ ra ôn hòa. Thật là đáng sợ, người đàn ông này cứ giả vờ đáng thương trước mặt bà, giả vờ là một nghệ chỉ yêu thích hội họa và thư pháp, không màng thể sự. Hóa ra tất cả đều là lừa dối. Ông ta thậm chí đã có phụ nữ và con riêng bên ngoài từ rất lâu.
Bà thật ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn.
Trước giờ bà luôn cho rằng Hoắc Anh Tuấn thích Nhạc Hạ Thu, thật ngốc, thật không xứng đáng làm một người mẹ tốt.
Sở cảnh sát.
Vào lúc 6 giờ sáng.
Qúy Tử Uyên dẫn theo luật sư tới gặp phải Diệp Gia Thanh và Lương Duy Phong ở tại sảnh trước.
Diệp Gia Thanh nhìn thấy anh ta liền trầm mặc nói: “Tử Uyên, chú biết cháu đến để bảo lãnh cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng chú nhắc cho cháu biết, người này cháu không dễ gì mà bảo lãnh ra được đâu, tốt nhất con khuyên cậu ta mau chóng nói cho chú biết Tuyết Nhu nhà chúng ta bị cậu ta giấu ở đâu rồi”
“Chú Diệp, cháu sẽ cố thử.” Qúy Tử Uyên xoa mày rồi nhìn thoáng qua Lương Duy Phong.
Anh ta và Lương Duy Phong chưa từng chạm mặt với nhau, nhưng cũng từng có thấy qua ông ta trên tạp chí.
‘Tập đoàn Kim Tuệ mấy năm nay tăng trưởng thần tốc, thậm chí còn trở thành tập đoàn đứng đầu trong ngành y dược, đây đều là công lao của Lương Duy Phong.
Đã từng có lúc khi tiếp nhận phỏng vấn, người đàn ông này cũng rất sang trọng lịch sự, nhưng lần này anh ta mặc một bộ đồ đen, trong sự sang trọng của anh ta chưa một lớp lệ khí u ám.
Anh ta có trực giác rằng Lương Duy Phong dường như không hề đơn giản.
Nhưng một lát sau, Qúy Tử Uyên dời ánh mắt ra chỗ khác, sải chân đi vào bên trong.
Năm phút sau, Hoắc Anh Tuấn bị đem đi phòng tra khảo, Qúy Tử Uyên ngồi ở đối diện anh.
Hai người nhìn nhau, Qúy Tử Uyên nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của anh thở dài nói, ‘Lão Hoäc, cậu có biết để có thể gặp cậu, tôi phải tốn bao nhiêu tinh lực không?”
“Nhà họ Sở đàn áp bên trên sao?” Hoäc Anh Tuấn bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, Nhà họ Sở bây giờ đã trở thành gia tộc đứng đầu Nguyệt Hàn rồi, đến cả tôi cũng không dám đụng chạm trực diện với họ. Lần này cũng là nhờ quan hệ của nhà họ Tống nên tôi mới có thể gặp cậu đấy. Tử Uyên ngữ khí nghiêm túc vô cùng, “Nếu cậu không phối hợp với tôi, tôi không có cách để bảo lãnh cậu ra đâu.”
“Phối hợp cậu chính là bắt tôi nói ra chỗ ở của Khương Tuyết Nhu sao?” Hoắc Anh Tuấn cười ra tiếng.
“cậu ở giữa trước mắt mọi người mang Khương Tuyết Nhu đi, hiện giờ Lương Duy Phong, Diệp Gia Thanh, và cả những cấp cao của tập đoàn Hồng Nhân đều liên hệ không được cô ấy, ” Qúy Tử Uyên lại than nhẹ, “hành vi của cậu hoàn toàn được xem là bắt cóc đấy, trước đó là do họ không báo cảnh sát, hiện tại nội bộ nhà họ Hoắc đang lục đục, Lương Duy Phong và Diệp Gia Thanh hợp tác, họ rõ ràng là không sợ cậu nữa”
Hoäc Anh Tuấn vuốt môi, trầm tư một hồi, tất cả chuyện này anh đã sớm liệu được khi còn trên đảo rồi.
Cho nên anh nhãn chịu nổi đau mà hôn cô, chính là sợ sau này không hôn được nữa.
“Lão Hoắc, cậu nói ra đi, Khương Tuyết Nhu mất tích một tháng rồi, cậu không thể cả đời giấu cô ấy được, đối với bản thân cô ấy mà nói đó là một sự tổn thương, ngoài ra… sau khi kết hôn với Khương Tuyết Nhu suốt một tháng, cậu cảm thấy quan hệ giữa cô ấy với Lương Duy.
Phong còn có thể khôi phục lại như trước không?”
Qúy Tử Uyên lắc đầu, “Chúng ta đều là đàn ông, đây chính là một cái gai trong lòng Lương Duy Phong, anh ta không nói, nhưng trên mạng ai nấy cũng sẽ cười anh ta.”
Hoäc Anh Tuấn có chút buông lỏng, Qúy Tử Uyên lập tức bắt lấy cơ hội, “Còn nữa, cậu cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Hoäc, bây giờ nhà họ Hoäc đã tan vỡ hết rồi, ông cậu thì bị Hoắc Phong Lang thì bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Dương bị điên, mẹ cậu đang đòi ly hôn với Sở Minh Khôi, không lẽ mọi người muốn mong đợi vào Hoắc Văn và Hoắc Chân sao? Hai người họ có bao nhu bản lĩnh, trong lòng cậu không biết sao?”
“Được rồi, tôi nói.”
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt, níu nắm đấm chặt lại, khó khăn mở miệng.
Qúy Tử Uyên thở phào một hơi, “Cậu suy nghĩ kỹ thì tốt, Khương Tuyết Nhu chỉ cần còn sống, thì vẫn có thể theo đuổi lại, nhưng gốc rễ của Hoắc Thị cậu phải giữ lại, nếu không… thì cậu đến cả Lương Duy Phong cũng đấu không lại”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn lộ ra một chút hoang mang.
Anh luôn nghĩ rẵng mình rất thông minh, tưởng rằng mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thậm chí chuyện con chịp lần này, rõ ràng thành công ở ngay trước mắt, nhưng đột nhiên lại trở thành mồi lửa hủy hoại mọi thứ của anh.
Anh cũng không biết mắc lỗi ở chỗ nào, là do Hoäc Phong Lang sao?
Là anh lúc bắt đầu thì đã không nên nhân từ với Hoäc Phong Lang, hay là ngay từ đầu biết tên Sở Minh Khôi không đơn giản chút nào thì nên giải quyết luôn nhà họ Sở?
Lúc trên đảo.
Hoäc Anh Tuấn đã rời khỏi một ngày rồi.
Chương 992 Cuối Cùng Cũng Tìm Được
Theo lý thuyết, Khương Tuyết Nhu đáng lẽ là có thể ngủ một giấc ngon rồi, thậm chí buổi tối cũng không cần bị tên đàn ông này ôm lấy cô ngủ.
Nhưng mà ngược lại, cô lại không thể ngủ được.
Cứ cảm thấy trong lòng không yên, cứ như là có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra vậy.
Cô nhớ tới ánh mắt khi rời đi của Hoắc Anh Tuấn tối hôm qua, rất kỳ lạ, thậm chí anh đi một cách rất vội vàng, có chuyện gì đã xảy ra chăng?
Với n tại của anh, còn có ai có thể uy hiếp được anh chứ.
Buổi sáng tám giờ, cô ăn sáng trong nhà hàng, đầu bếp làm ra rất nhiều món ngon, nhưng cô ăn được hai miếng thì cảm thấy không muốn ăn nữa.
Ăn xong bữa sáng, cô đi ra ngoài tản bộ, mãi cho đến giữa trưa, xa xa đột nhiên có phi cơ trực thăng bay đến.
Cô tưởng Hoäc Anh Tuấn đã trở về, không ngờ anh lại trở về nhanh như vậy.
Chỉ là khi trực thăng đáp xuống đất, rất nhanh thì Lương Duy Phong dẫn người xông vào.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đầu tóc của anh ta bị gió làm cho bừa bộn, một đôi mắt hướng về phía Khương Tuyết Nhu, sâu trong mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, nhưng lại bị sự vui mừng nồng hậu bao phủ che giấu lại..
“Tuyết Nhu, cuối cùng anh cũng tìm được em” Anh ta đi nhanh về phía cô.
Cô trước đó vừa bị đem đến nơi này cũng đã nằm mơ Lương Duy Phong sẽ tìm thấy cô.
Nhưng sau đó cô không hi vọng nhiều, không ngờ Lương Duy Phong thật sự tìm đến đây.
Nhưng anh ta còn chưa tới gần, quản gia liền dẫn người chặn trước mặt Khương Tuyết Nhu ngay.
“Đứng lại, đây là mợ chủ của chúng tôi, những người lạ không được đến gần.” Quản gia trừng mắt cảnh cáo Lương Duy Phong.
“Mợ chủ?”
Lương Duy Phong nghe thế, nắm chặt tay lại, cười lạnh, “Cô ấy là vợ của tôi, các người tốt nhất là tránh ra ngay, tôi nói cho các người biết, ông chủ của các người, Hoắc Anh Tuấn đã bị bắt rồi.”
Quản gia hoang mang, còn chưa kịp bình tĩnh lại, người của Lương Duy Phong đã nhanh chóng khống chế họ.
“Tuyết Nhu, anh rất nhớ em” Lương Duy Phong nhanh chóng đi đến trước mặt Khương Tuyết Nhu, anh ta nhẹ nhàng vuốt mặt cô.
Suốt cả một tháng dài anh ta ăn ngủ không ngon, mỗi ngày cứ giống như có vô số con kiến bò trên người anh ta vậy, anh ta chỉ có thể uống rượu để làm tê cơ thể.
Nhưng cô lại không như vậy, da vẻ của cô thậm chí còn mịn màng hơn trước nữa, thậm chí chỗ cằm còn mọc ra một chút nọng nữa, cô nhất định là ăn ngon mặc đủ.
Sau trong đấy lòng Lương Duy Phong nảy sinh ra một nỗi hận sâu sắc.
Tại thời điểm anh ta sống không bắng chết, cô lại ở với Hoäc Anh Tuấn trên đảo nhỏ sống cuộc sống như tiên cảnh vậy.
Hoäc Anh Tuấn ngồi tù, chuyện gì vậy?”
“Em lo cho anh ta sao?” Lương Duy Phong chợt lạnh lùng, nhìn chăm chằm cô.
Chương 993 Hoäc Thị ụp Đổ
“Không có.”
Khương Tuyết Nhu bị ánh mắt của anh ta làm cho giật mình, cô dường như chưa từng thấy qua Lương Duy Phong dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
“Anh xin lỗi, anh làm em sợ rồi” Lương Duy Phong ý thức được anh ta hơi xúc động, lập tức lại ôm chặt lấy cô, ngữ khí tràn đây sự đau khổ.
“Tuyết Nhu, anh không muốn như vậy đâu, cả tháng này anh không được thoải mái tí nào cả, anh thường hối hận sự vô dụng của bản thân mình, để Hoắc Anh Tuấn mang em đi, cũng hối hận để em phải mỗi ngày ở cùng với Hoắc Anh Tuấn, sợ em sẽ lại đắm chìm anh ta lần nữa rồi sau đó ly hôn với anh không?”
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng áy náy, hổ vô cùng, “Không phải, Duy Phong,là em nói xin lỗi mới đúng, em…
Nghĩ đến việc mấy ngày nay cô đều ngủ chung với Hoắc Anh Tuấn, cô hận đến nỗi muốn chui xuống lỗ, thậm chí không còn mặt mũi nhìn Lương Duy Phong nữa.
Nhất là vào đêm tân hôn của họ mà thậm chí cô cũng ngủ chung với Hoắc Anh Tuấn.
Càng nghĩ, mặt cô càng tái nhợt, thậm chí càng nói không nên lời.
“Đừng nữa nói, chúng ta rời khỏi đây trước đi, bố em rất lo cho em đấy”
Lương Duy Phong ôm lấy cô đi ra trực thăng.
Sau khi lên trực thăng rồi Khương Tuyết Nhu vẫn còn cảm thấy lảo đảo.
Cô thật sự được Lương Duy Phong cứu, nhưng vẫn là tới quá muộn, cô không thế xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Đúng rồi, Duy Phong, có thể nói cho em biết, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, anh làm sao mà tìm được nơi này vậy, còn nữa, hiện tại em đang ở đâu thế?” cô hoang mang hỏi.
‘Đây là một đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, là Hoäc Anh Tuấn ở nước ngoài mua hòn đảo này, tên đăng ký cũng không phải là tên của anh ta, cho nên tụi anh trước giờ điều tra không được, anh có thể tìm đến đây là do anh báo cảnh sát nói anh ta bắt cóc vợ của anh.”
Lương Duy Phong nhãn nhịn giải thích cho cô nghe, “Tuyết Nhu, anh thực ra đã phải sớm báo cảnh sát rồi, chỉ là lúc đó Hoắc Anh Tuấn mang em đi từng đe dọa anh, nói nếu anh dám báo cảnh sát thì sẽ giết chết cả nhà anh, anh có thể không nghĩ cho bản thân, nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho bố mẹ anh nữa”’ Khương Tuyết Nhu hít một hơi sâu, “Không ngờ rằng Hoắc Anh Tuấn lại tàn nhãn như vậy, lại dùng gia đình anh để uy hiếp anh.
“Đúng vậy” Lương Duy Phong cúi đầu nói, “Bắng không anh đã sớm báo cảnh sát rồi “
“Vậy bây giờ anh sao lại báo cảnh sát rồi, anh không sợ anh ta nữa sao?” Khương Tuyết Nhu hoang mang hỏi, ‘Lần trước em có nghe.
Hoäc Anh Tuấn nói con chip của Hoäc Thị hình như sắp tung ra thị trường rồi, đó hình như là con chip mạnh nhất toàn cầu đấy, sau này thân phận của anh ta chắc chắn sẽ..”
“Con chip của Hoäc Thị đưa ra thị trường thất bại rồi.”
Lương Duy Phong chặn ngang, “Anh nghe nói là công ty nước ngoài Landry đưa ra thị trường trước một mẫu chip còn mạnh hơn nữa, Hoäc Thị bị đánh tới trở tay không kịp. Cổ phiếu hôm qua và hôm nay rớt xuống liên tục, Hoäc Thị thua lỗ đến vài chục nghìn tỷ”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngợ, vài chục nghìn tỷ, vậy thì rớt dữ quá, chẳng trách Hoắc Anh Tuấn lại vội vàng rời khỏi đây như vậy.
“Tại sao lại rớt thảm đến thế chứ?”
“Bởi vì Hoắc Thị trước đó nói rằng con chip Tử Kim mà họ nghiên cứu là con chip mạnh nhất thế giới, thu hút được rất nhiều tập đoàn trong và ngoài nước bỏ số tiền lớn ra đặt hàng của họ, nhưng sau khi con chip của Landry được đưa ra thì những công ty hợp tác kia đều nghĩ rằng họ bị lừa.
Hơn nữa Hoắc Thị cũng thật sự liên lụy những công ty đó nhận được tổn thất lớn, dựa theo hợp đồng, Hoắc Thị phải bồi thường một số tiền lớn, và những số tiền bồi thường này có thể làm cho Hoắc Thị phá sản”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
Cho tới nay, Hoắc Anh Tuấn ở trong lòng cô giống như một pho tượng thần linh đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy.
Không ngờ rằng Hoắc Thị lại đột nhiên bị lật xuống, quả thật là không đỡ nổi.
Nhưng người khác không biết, cô vẫn hiểu Hoäc Anh Tuấn một ít.
Hoäc Anh Tuấn chưa bao giờ là một người giỏi cái miệng, cộng thêm người của nhóm Thanh Long luôn hành sự bên ngoài suốt, không thể nào không điều tra được chuyện Landry cũng nghiên cứu thành công ra con chip mạnh mẽ như vậy được.