Chương 865: Cứu người
Chiến Thành để cho các cao thủ điều tra hình ảnh video: “Xe bắt cóc cô Nhạc từ trong bãi đậu xe sau khi rời đi, lái đi đến bãi đậu xe ở sân chơi ngoại ô phụ cận, bởi vì sân chơi nhà này mới mở, bãi đậu xe trong không camera, có chút phiền toái.
Thời điểm chúng ta cho người đi qua, phát hiện trong xe đã không người, chúng ta hoài nghỉ tên bắt cóc đổi xe rời đi. Tối ngày hôm qua, chúng ta kiểm soát một chiếc, trước mắt có thế xác định là chiếc này màu đen Santana”
Quý Tử Uyên nói: “Mới vừa nhận được tin tức, Santana đi đến nhà họ Trần ở trong mảnh núi rừng kia cũng mất đi tung tích”
“Còn dài dòng làm gì, trước dẫn người tới nói sau” Tống Dung Đức không dẫn nổi nói: “Đã qua cả đêm, đủ để phát sinh rất nhiều chuyện”
Mọi người nghe xong sắc mặt cũng trầm.
Hoäc Anh Tuấn sau khi lên xe một đường lái xe vội vả đi đến ngoại ô, trên đường anh hỏi: “Có tra được là ai làm không?”
“Từ đầu đến cuối, không thấy mặt của tên bắt cóc. Có thể là cậu có một ít đối thủ cạnh tranh cũng không nhất định” Quý Tử Uyên âm thầm nói: “Những năm này số người nhìn cậu không vừa mắt cũng có không ít người. Hạ Thu với cậu quan hệ cũng tốt. Nên có thể rất nhiều người muốn dùng cô ấy để uy hiếp cậu. Trước kia ông chủ Diệu Thần không phải đã làm qua chuyện tương tự sao?”
Hoäc Anh Tuấn cau mày.
Tống Dung Đức ánh mắt hung tợn trợn mắt nhìn anh: “Đám tên bắt cóc kia mắt bị mù, bọn họ muốn trói thì đi mà trói Khương Tuyết Nhu.
Liên quan gì đến Hạ Thu? Hạ Thu bị cậu làm tổn thương còn chưa đủ sao, cô ấy rốt cuộc là kiếp trước đã phạm tội tày đình gì mà phải ra nông nỗi này? Đời này mới yêu phải cậu”
Hoäc Anh Tuấn vểnh bén môi mỏng không nói lời nào.
“Cậu tốt nhất câu nguyện Hạ Thu không có sao” Tống Dung Đức gấp đến độ gân xanh cũng nổi lên.
Rất nhanh, một nhóm người lớn tay xuất hiện ở kế cận núi nhà họ Trần.
Không tới nửa giờ, thì có người gọi điện thoại tới, nói là ở phía tây phát hiện Santana màu đen.
Đám người Hoäc Anh Tuấn lập tức chạy tới, Chiến Thành nói: “Chúng ta tìm người, người nọ hẳn là mang người đi con đường này rồi”
“Người nọ?” Hoäc Anh Tuấn âm trầm chớp mắt: “Anh hoài nghỉ chỉ có một người?”
“Nhìn dấu chân thì đúng là vậy”
“Tìm, một mình hắn mang một người phụ nữ đi hẳn không được bao xa”
Hoäc Anh Tuấn dồn dập ra lệnh.
Hơn mười phút sau, đoàn người bỗng nhiên đứt quảng nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
“Là Hạ Thu” Tống Dung Đức sắc mặt đại theo tiếng kêu chạy tới.
Hoäc Anh Tuấn cũng lớn bước đi theo lên, rất nhanh ở một mảnh buội cây rậm rạp phía sau xuất hiện một cái sơn động.
Mọi người bật đèn pin vọt vào, chỉ thấy một tên đàn ông ở trần trường trẻ tuổi ánh mắt đỏ bừng đè ở trên người Nhạc Hạ Thu, mà quần áo của Nhạc Hạ Thu đã bị xé ra một nửa, cả khuôn mặt cô ta sưng phù lên, nhìn một cái chính là bị người ta dùng lực tát mạnh hai bên.
“Súc sinh”
Tống Dung Đức xông tới dùng sức đẩy người nọ, người nọ giống như là có lỗ tai phía sau vậy, rất nhanh xoay người lại cùng Tống Dung Đức đấu với nhau.
Hoäc Anh Tuấn nhanh chóng cỡi áo khoác bao lấy Nhạc Hạ Thu.
“Anh Tuấn, Anh Tuấn, là em đang nằm mơ sao? Anh rốt cuộc tới cứu em” Nhạc Hạ Thu khóc nhào vào trong ngực anh.
“Xin lỗi” Hoắc Anh Tuấn mới vừa mở miệng, Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên chợt đẩy anh ra, co lại thành một khối nhích sang bên tránh né: “Anh đừng đụng em, em bẩn, em thật là bẩn”
“Không bẩn, chúng ta tới đón em. Em không có sao” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng trấn an cô: “Anh mang em trở về có được không?”
“Em không về. Em thật không chịu nổi, cũng không muốn sống”
Nhạc Hạ Thu nói xong, xoay người dùng sức hướng vào vách tường đụng vào.
“Hạ Thu… ” Hoắc Anh Tuấn vội vàng xông tới ôm lấy cô ta.
Nhạc Hạ Thu đầu đầy máu, cô ta cật lực ngẩng đầu rưng rưng sờ mặt anh một cái, thống khổ khóc sụt sùi: “Anh Tuấn, đừng… đừng cứu… Em… thật… em… Em quả thật sống không bắng chết, thật ra ần đó em đã rất muốn chết, em… Không nghĩ… sống… không Nhìn mình bẩn như vậy… không nghĩ… thấy anh cùng Khương Tuyết Nhu… ân ái như vậy, em… Em thật là đau… khổ… vậy cũng tốt…Có thể giải quyết… “
Chương 866: Cầu xin
Cô ta nói xong nhắm hai mắt lại, cả người thật giống như chết đi vậy.
“Hạ Thu” Hoắc Anh Tuấn sốt ruột rống lên, sau đó lấy tay dò xét hơi thở của cô ta, còn có một chút khí yếu ớt.
“Tử Uyên, nhanh lên một chút tới, cứu cô ấy” Hoắc Anh Tuấn lòng như lửa đốt hướng về phía Quý Tử Uyên rống to.
Tống Dung Đức lại là tức giận hốc mắt đều đỏ: “Tử Uyên, cậu nhất định phải cứu sống cô ấy, van xin cậu”
“Tôi sẽ”
Quý Tử Uyên tranh thủ thời gian để cho Hoắc Anh Tuấn đem Nhạc Hạ Thu để xuống đất, thật may anh ta sớm đã mang theo hộp cứu thương.
Tốn hơn mười phút cứu chữa, Nhạc Hạ Thu hôn mê chợt khẽ nói một tiếng, vẫn như cũ chưa tỉnh.
“Tôi đã tận lực, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà vẫn phải nhanh một chút đưa đi bệnh viện, nếu không sẽ xuất hiện xuất huyết não” Quý Tử Uyên trầm giọng nói.
“Được, tôi lập tức đưa cô ấy đi”
Hoäc Anh Tuấn nhanh chóng ôm lấy Nhạc Hạ Thu, anh một đường chạy như điên, tìm được xe xong, nhanh như điện chớp đem người đưa đến bệnh viện kế cận.
Trải qua một phen cấp cứu, người rốt cuộc cũng cứu lại được.
Anh dựa vào ghế, nhìn máu trên tay, cả người không nói ra được mệt mỏi.
“Cậu cả Hoäc, người kia bị giam vào trong địa lao Thanh Long”
Chiến Thành đi tới trước mặt anh bẩm báo.
Hoäc Anh Tuấn ngẩng đầu, nhìn vết thương trên mặt Chiến Thành một cái, lần nữa nhìn mặt chật vật của Tống Dung Đức, chân mày hung ác nhíu lên: “Chỉ có một người như vậy, ông cùng Dung Đức hai người xuất thủ, lại bị thương?”
Chiến Thành ho nhẹ một tiếng: “Thật ra thì một người tôi cũng có thể đối phó được với anh ta đánh không phân cao thấp, nhưng cậu.
Tống có chút kéo chân sau… “
“Ông có ý gì, ông chê thân thủ tôi kém?”Tống Dung Đức rất là căm tức.
Chỉ Thành mặt đầy lúng túng ra hàn quang: “Bất kể nói thế nào, toàn bộ nước Nguyệt Hàn người có thể cùng ông đánh ngang tay đã là rất hiếm thấy, người này rốt cuộc thân phận gì, tại sao phải bắt cóc Hạ Thu, phía sau là do ai sai biểu, ông nhanh chóng tra rõ ràng cho tôi”
“Được, vậy thì tôi đi” Chiến Thành nói xong xoay người rời đi.
Khi Nhạc Hạ Thu bị đấy tới phòng bệnh VIP, Hoäc Anh Tuấn nhìn Hoäc Anh Tuấn thâm thúy trong tròng mắt lại hi người phụ nữ trên đầu quấn đầy vải thưa một cái, trong lòng lướt qua rất sâu rất sâu không biết làm sao.
Anh thật không nghĩ tới cô ta sẽ quyết nhiên đụng vào vách tự sát như vậy.
Là anh làm tổn thương cô ấy quá sâu sao, làm cho cô ấy cũng không muốn sống nữa, phần thiếu nợ này, đời này kết quả muốn anh như thế nào mới có thể trả lại.
“Lão Hoäc… “
Tống Dung Đức đi tới, anh ta một ngày một đêm không ngủ, đáy mắt đều là tia máu đỏ, hơn nữa cùng người đánh nhau, cả người tràn đầy một cổ chán nải Hoäc Anh Tuấn tâm tình phiền loạn nói: “Nếu như cậu muốn cùng tôi đánh nhau… “
ngày qua cảm thụ tình yêu ngọt ngào như vậy, khiến cho anh nghĩ đến việc cùng người không thương kết hôn quả thực quá quá đau khổ.
Chương 867: Hung thủ bắt cóc
“Thôi đi”Anh nằm chặt quả đấm.
“Tôi không”Tống Dung Đức cắn răng, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: “Lão Hoäc, hôm nay bác sĩ là cứu sống cô ấy, nhưng mà nếu như cô không có muốn sống, vậy ngày mai thì sao, ngày mốt thì sao, ban đầu nếu như không phải là cô ấy ở bệnh viện tâm thần khích lệ cậu, cậu có lẽ đã buông bỏ, sau đó, cô ấy vì cậu đi học tâm lý học, ba năm nay, không phải vì cô ấy, cậu đã sớm điên rồi, cậu tại sao lại không thể cho cô ấy một chút xíu thương hại, tại sao phải làm đến tàn nhãn như vậy”
Huyệt thái dương của Hoäắc Anh Tuấn đột nhiên nhảy anh, anh trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Tống Dung Đức bắt lấy chân anh: “Lão Hoắc, tôi cầu xin cậu, cậu không đáp ứng, tôi vẫn quỳ”
“Dung Đức, là anh em cũng không nên ép tôi như vậy”
Hoäc Anh Tuấn hất tay anh ra, sãi bước đi ra ngoài.
“Dung Đức, đứng lên đi”Quý Tử Uyên thở dài: “Cậu muốn Hạ Thu vui vẻ, tôi có thể hiếu, nhưng không thể đem phần vui vẻ kia đặt ở trên người của người khác được, đối với lão Hoắc mà nói, trên người cậu ấy gánh đối với Hạ Thu là áy náy cùng với một cái mạng, cậu ấy hồi nào không có áp lực”
Anh ta nói xong đi ra ngoài.
Trên hành lang, Hoắc Anh Tuấn đốt một điếu thuốc, nói: “Có lúc, tôi đang suy nghĩ, nếu như ba năm trước Hạ Thu không cứu được tôi thì tốt”
“Lão Hoắc, chớ cho mình áp lực quá lớn, thật ra thì… Cậu cũng.
không có làm gì sai”Quý Tử Uyên vô vai anh một cái: “Tôi biết, trước kia cậu buộc mình cùng Hạ Thu kết hôn, thật ra thì cũng không vui”
“Cám ơn”
Hoäc Anh Tuấn khổ sở cười cười.
Anh lấy điện thoại di động ra, tìm được nick zalo của Khương Tuyết Nhu, bên trong không có một cái tin tức của cô, cũng không có thoại.
Anh đụng đến bàn phím, muốn hỏi một câu, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Nhạc Hạ Thu kiên quyết đụng đầu, lòng lại mệt mỏi như vậy, cuối cùng vẫn là dừng lại Khi đêm đến.
Chiến Thành mang tới tin tức, anh liếc nhìn hai người Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên, muốn nói lại thôi.
“Nói đi, bọn họ không là người ngoài”Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
“Đây là hung thủ bắt cóc Nhạc Hạ Thu”Chiến Thành lấy ra một tấm hình đưa anh.
Hoäc Anh Tuấn nhận lấy nhìn một cái, nhưng ngẩn ra, vạn lần không nghĩ tới tên bắt cóc lại là một tiểu tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, mặc dù trên mặt rất nhiều chỗ bị thương, nhưng không khó nhìn ra đây là một gương mặt đẹp tran.
Chiến Thành nói: “Chúng ta ở trên người cậu ta tìm được một giấy chứng nhận, cậu ta không phải người nước Nguyệt Hàn, là quốc tịch X, tên tiếng Trung gọi là Lục Thiên Bảo, trở về nước không tới ba tháng, người bảo đảm cho cậu ta nhập cảnh nước Nguyệt Hàn là… Là Khương Tuyết Nhu”
Hoäc Anh Tuấn cứng đờ, thân thế to lớn giống như là bị đóng băng vậy.
“Ông nói gì, là Khương Tuyết Nhu bảo đảm hắn ta nhập cảnh?”“Tống Dung Đức thở hổn hến siết chặc quả đấm: “Cho nên ngày hôm qua bắt cóc cũng là Khương Tuyết Nhu sai khiến phải không”
“Không thể nào ”Hoäc Anh Tuấn nghiêm nghị cắt đứt, hình trong tay bị anh bóp biến dạng.
“Tôi thấy chính là cô ta” Tống Dung Đức gầm thét: “Cô ta có động cơ, cô ta nhất định căm ghét ba năm trước Hạ Thu nói cô ta có bệnh tâm thần, cũng căm ghét Nhạc Trạch Đàm ban đầu làm nhục Lâm Minh Kiều, nhưng bởi vì Hạ Thu mà Nhạc Trạch Đàm vô tội được thả ra, còn có Hạ Thu đoạt đi cậu, cô ta một mực ghi hận trong lòng.”
lưng, nhưng kiểu tóc của người đàn ông này với Lục Thiên Bảo giống nhau như đúc, anh nhìn tai trái có bông tai kiểu cũng giống vậy”
Chương 868: Người phụ nữ ác độc
Hoäc Anh Tuấn tiếp tục xem tiếp, thân thể cao ngất giống như là bị một tầng hàn băng bao phủ.
Anh sợ run người.
Làm sao cũng không thể nào tin nổi người này lại là do Khương Tuyết Nhu sắp xếp.
“Cậu còn tin tưởng cô ta?”
Tống Dung Đức đoạt lấy hình ở trước mặt anh đứng lên: “Thấy không, đều là giống nhau như đúc. Cậu vẫn chưa rõ sao, đây chính là mưu kế của Khương Tuyết Nhu, cậu bị đùa bốn!
Cô ta đã sớm sắp xếp nhân viên phục kích Hạ Thu sau đó sẽ đem cậu dẫn đi Phong Trấn, để cho cô ta cho người bắt cóc Hạ Thu, nếu như không phải là tôi phát hiện sớm, chúng ta đi sớm một chút xíu như vậy, Hạ Thu liền bị người này phá hủy, người phụ nữ này quá ác độc”
Hoäc Anh Tuấn không nhúc nhích, chẳng qua là nhìn về phía Quý.
Tử Uyên: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Tử Uyên tròng mắt phức tạp: “Tôi cảm thấy… Dung Đức không phải nói không có đạo lý, Khương Tuyết Nhu có động cơ, người cũng là của cô ta, tôi lúc trước có nhắc nhở qua cậu, cậu cùng cô ta ở chung một chỗ có thể là có dụng ý khác”
“Chuyện cho tới bây giờ, cậu vẫn còn chưa tin, còn đang dối gạt mình lấn hiếp người, tôi nhìn cậu là không thể ra tay được, tôi nên vì Hạ Thu mà báo thù, tôi phải đem cô ta đưa đi đến sở cảnh sát”
Tống Dung Đức xoay người hướng ra khỏi phòng bệnh .
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, lập tức đuổi theo.
Nhưng trong chốc lát, Tống Dung Đức tiến vào thang máy, anh chỉ có thể từ thang lâu bước nhanh đi xuống.
Vào giờ phút này, tìm Lục Thiên Bảo một vòng không có kết quả Khương Tuyết Nhu gởi đi một cái tin nhắn ngắn cho một cái số điện thoại của nước Miên: “Lương vũ, mau trở về nước, Lục Thiên Bảo có thể xảy ra chuyện”
Sau khi gửi xong, cô lái xe trở lại hự Hãng Thịnh.
Đồng thời, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng đậm.
Biết hai năm, Lục Thiên Bảo cho tới bây giờ không có không liên lạc được như vậy, trở về nước Nguyệt hàn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô vô lực như vậy, dâu sao Lục Thiên Bảo cũng là cánh tay kiên cố nhất của cô Mới vừa đem xe lái vào chỗ đậu xe.
Một chiếc xe thể thao chợt hướng cô điên cuồng đâm tới, cô không kịp tránh, va cả người vào xe, trực tiếp bị đụng vào trên vách tường phía sau, túi hơi an toàn bản ra ngoài bảo vệ được cô, nhưng lục phủ ngũ tạng máu vẫn là dâng lên một trận cuồn cuộn.
Ngay sau đó, cô thấy Tống Dung Đức từ trong xe thể thao đối diện sãi bước đi ra, anh đập cửa lái xe của cô, trực tiếp đem cô kéo xuống.
“Khương Tuyết Nhu, tôi nên sớm giết chết cô, nhưng tôi một mực nhãn nhịn, lần này cô lại dám đả thương hại Hạ Thu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô”
Ánh mắt Tống Dung Đức dử tợn đưa tay bóp lấy cổ cô.
Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt, cố gảng khống chế được đầu.
mình thôi choáng váng, giơ tay lên hướng Tống Dung Đức công kích tới.
Hai người rất nhanh liên đánh nhau, cho đến nhân viên Tống Dung.
Đức đem cô bao vây lại.
“Cô đối với Hạ Thu làm chuyện đó, ttôia nhất định để cho cô tự mình thưởng thức một lần”Tống Dung Đức tức giận ngất trời chỉa về phía cô.
“Tôi căn bản không biết anh đang nói gì?“Khương Tuyết Nhu không giải thích được: “Anh sẽ không hoài nghỉ tối hôm qua là tôi trói Nhạc.
Hạ Thu chứ”
“Không phải cô thì còn có ai, người của cô cũng bị bắt”Tống Dung Đức đem hình hướng cô ném qua: “Cô nhìn một chút, người này, cô biết không”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu, thấy rõ ràng Lục Thiên Bảo bị trói ở trên một cái giá, trên người nhiều chỗ là vết thương do roi, một gương mặt đẹp trai chồng chất vết thương.
Đáy mắt cô đột nhiên phun ra rùng mình: “Cậu ấy ở trong tay các người?”
Chương 869: Cái gọi là tin tưởng
“Thừa nhận đi” Tống Dung Đức cười nhạt: “Khương Tuyết Nhu, hôm nay tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là đi ngồi tù, thứ hai là, đám thủ hạ này của tôi đem cô từ đầu đến chân chơi một lần, chuyện này.
cứ tính như vậy”
Khương Tuyết Nhu thấp giọng cười lên: “Anh không có tư cách.
thừa kế gia sản Tống thị, đây là cái thứ gì, đám người này, khẳng định cũng không phải cao thủ của Tống thị, có bản lãnh cùng tiến lên, để cho tôi biết một chút”
Tống Dung Đức tức giận sắc mặt đại biến, cũng là lúc này, Hoäc Anh Tuấn chạy tới.
Xe anh lao vào trước mặt hai người thắng gấp xe một cái, lập tức đi xuống xe.
Trên người anh còn mặc áo sơ mi rạng sáng vội vả rời đi, cùng hình dáng ôn nhu hôm qua bất đồng khác hẳn, một gương mặt tuấn tú tỉnh xảo hiện đầy sát khí.
Tống Dung Đức thấy anh cười lạnh một tiếng: “Lão Hoäc, cậu tới thật đúng lúc, cô ta đã thừa nhận, chính là cô ta làm, lần này, cậu thế nào cũng phải giao phó cho tôi, cái nữ nhân ác độc này, phải để cho cô †a chịu báo ứng trừng phạt”
Khương Tuyết Nhu không nói: “Tôi lúc nào thừa nhận tôi trói Nhạc.
Hạ Thu chứ”
“Cô đều đã thừa nhận tên bắt cóc là người của cô, không phải cô làm chẳng lẽ còn là tên bắt cóc tự dưng đi trói người”Tống Dung Đức chỉ trích.
Khương Tuyết Nhu nhíu lên đôi mắt, Lục Thiên Bảo là người của cô, cô không ra lệnh, tuyệt đối sẽ không đi trói người, trừ phi Lục Thiên Bảo là bị người khác để mắt tới hãm hại.
Chẳng qua là Lục Thiên Bảo vẫn là bí mật của cô, không phải mấy.
người thân cận nhất bên kia, không người nào biết, chẳng lẽ là mấy.
ngày trước bị ký giả chụp được cô cùng Lục Thiên Bảo ở quán rượu gặp mặt, bị một số người phát giác.
Nhưng là ai chứ?
Chẳng lẽ là cái đàn ông trẻ tuổi ở Vịnh Neal đó, cũng là người sau lưng giúp Nhạc Hạ Thu.
Hay hoặc là… Thật ra thì lần này chính là Nhạc Hạ Thu một lần sắp đặt mới, mục đích của cô ta là muốn cho Hoắc Anh Tuấn trở nên gay.
gắt với mình cùng mình gây ra mâu thuẫn, sau đó hủy diệt cánh tay của cô là Lục Thiên Bảo.
Người sau lưng có thể nói ác độc a.
Trở về nước lâu như vậy, cô lần đầu tiên dâng lên cảm giác lạnh cả người.
Hay là cô đã đánh giá quá thấp Nhạc Hạ Thu.
Thậm chí, cho đến bây giờ, người sau lưng trợ giúp Nhạc Hạ Thu kia đến bây giờ cô đều không thấy một chút mặt mũi Nhưng, bây giờ trọng yếu nhất chính là cứu Lục Thiên Bảo ra, cô không thể để cho cậu ta có chuyện.
“Lão Hoäc, cậu nhìn đi, cô ta chột dạ, ngay cả lời cũng không nói”Tống Dung Đức hừ lạnh.
Hoäc Anh Tuấn từng bước từng bước hướng về phía cô, rõ ràng đêm qua anh còn ảo tưởng muốn cùng cô tồn tại muôn thuở, nhưng mà vào giờ phút này, anh lại phát hiện mình căn bản không nhìn thấu cô.
“Cô tại sao phải làm loại chuyện này?”
Ánh mắt lạnh lẻo của anh nhìn chăm chẳm cô, cặp mắt phủ đầy tia máu đầy đỏ thắm: “Nếu như cô có hận, có thể hướng tới tôi, ban đầu là tôi làm tổn thương cô, không phải Hạ Thu, cô muốn thế nào đối với tôi đều được, tại sao phải tìm người làm nhục cô ấy”
Đối với một người phụ nữ mà nói, còn có chuyện gì ác độc hơn là hủy diệt sự trong sạch của một người phụ nữ.
Nhưng loại chuyện này lại là xuất từ người phụ nữ anh yêu kia.
Chương 870: Lòng dạ độc ác
Hoäc Anh Tuấn không nói một lời, nhưng hiển nhiên đồng ý lời Tống Dung Đức nói.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh ánh mắt lại lạnh xuống, trong lòng cô tràn đây giọng mỉa mai, ước chừng là đang cười nhạo mình ngay tại hai mươi bốn giờ trước, còn bị người đàn ông này làm cho giao động.
Trải qua nhiều thống khổ như vậy, cô chẳng lẽ vẫn không rõ miệng đàn ông, gạt người lừa quỷ sao.
Thời điểm anh muốn cô, cái gì cũng có thể nói ra được.
“Hoäc Anh Tuấn, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Lục Thiên Bảo “Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.
“Bỏ qua cho?”Tống Dung Đức giống như là nghe được chuyện cười vậy: “Cô đang nằm mơ sao, hẳn ta tổn thương Hạ Thụ, thứ người giống như hản ta vậy chỉ có bị hành hạ đến chết mới có thể nói qua, cô †ìm một người như vậy làm việc cho cô, cô cùng hản ta chắc là không có cái gì đi”
“Miệng anh sạch một chút”
Khương Tuyết Nhu mới vừa tức giận cảnh cáo xong, rất rõ ràng nhận ra được trong một đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Anh Tuấn phun ra nổi hoảng sợ cùng thù hận.
Trong lòng cô thật là muốn đem Tống Dung Đức nguyền rủa một trăm tám mươi lần, tốt nhất là đoạn tử tuyệt tôn, cả đời không có biện pháp thích phụ nữ cuối cùng thành quyến thuộc.
“Muốn tôi thả hắn ta, có thể”Hoắc Anh Tuấn từng chữ từng câu lạnh lẻo mở miệng: “Trừ phi hản ta chết, tôi sẽ đem thi thể hẳn ta đốt cháy, sau đó đổ vô trong cầu tiêu”
“Hoäc Anh Tuấn, tôi cùng Lục Thiên Bảo trong sạch, anh tình nguyện tin tưởng một câu nói tùy tiện của Tống Dung Đức, cũng không tin người cùng anh chung chăn gối là tôi, tôi coi như là biết”Khương Tuyết Nhu liếc mắt, lông mi che lại ánh sáng nơi đáy mắt.
Hoäc Anh Tuấn bị bộ dáng kích thích kia của cô khiến lòng như đao cắt, cô cho là anh muốn như vậy sao, ai bảo cô còn một lòng một dạ muốn cứu Lục Thiên Bảo: “Khương Tuyết Nhu, cô cũng để cho tôi rất thất vọng, tôi không nghĩ tới… Cô lại lòng dạ ác độc như vậy”
Những lời này Tống Dung Đức mảng rất nhiều lần, nhưng Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ không để ý qua, khi từ trong miệng anh phun ra, cô không nhịn được thấp giọng cười nhẹ.
Thậm chí cười đến mắt đục đỏ ngầu.
Cô ác độc?
Bất kể là ba năm trước hay là ba năm sau, anh đều là mù mắt như vậy.
Không thấy rõ mặt mũi thực sự của Nhạc Hạ Thu.
“Cô còn có mặt mũi cười”Tống Dung Đức thở hổn hển hống.
“Buồn cười chứ “Khương Tuyết Nhu xoa xoa khóe mắt một bên ẩm ướt, xoay người đi về phí thang máy.
“Đứng lại” Tống Dung Đức lập tức để cho thủ hạ vây cô lại: “Cô muốn đi nơi nào?”
“Làm sao, chẳng lẽ các người muốn tự mình bắt tôi?Khương.
Tuyết Nhu ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ hôm nay nước Nguyệt Hàn là do hai vị định đoạt, luôn miệng nói tôi bắt cóc Nhạc Hạ Thu, các người có chứng cớ sao, cũng bởi vì bắt một người mà tôi quen biết, nhất định là tôi làm, người bị bắt cóc nói là tôi sai bảo cậu ta làm sao”
Tống Dung Đức bị nghẹn căm tức trợn to mắt: “Tôi bất kể cô có thừa nhận hay không, tóm lại hôm nay cô không thể đi”
“Như vậy nói Cậu Tống, anh là đang muốn trói tôi lại”Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên từng bước một hướng đến gần anh ta: “Mời hỏi một câu, anh là cảnh sát phải không?”
“Tôi…”
“QC Tống Dung Đức cả người tức giận gân xanh cũng nổi lên.
Anh thật không thể sống sờ sờ bóp chết cô.
Nhưng hết lần này tới lần khác lời của cô đánh vào đòn chí mạng của anh ta, anh ta so với ai khác biết rõ hơn sang năm chú cạnh tranh chức tổng thống quan trọng biết bao nhiêu.