“Được rồi, Tuyết Nhu là đứa con gái tôi thiếu nợ đã hơn hai mươi năm, đây là nhà của tôi, cũng là nhà của nó, nó muốn ở bao lâu cũng được, hai mẹ con hai người nếu cảm thấy bất mãn. thì dọn ra ngoài.” Diệp Gia Thanh đáp lại không chút lưu tình mặt.
Vệ Phương Nghi sắc mặt trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, cuối cùng hung ác trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái liền đi: “Được, nếu như hôn sự của Diệp Minh Ngọc có biến, nó cũng không xong với tôi đâu.”
Nói xong, bà ta liền giận đùng đùng bỏ đi.
“Bố, con không có quyến rũ Hoắc thiếu gia” Khương Tuyết Nhu nói nghiêm túc, người khác cô không quan tâm, nhưng nếu như Diệp Gia Thanh cũng tin chuyện này, vậy cô đối với người bố này cũng không còn chút mong đợi gì.
Diệp Gia Thanh thở dài: “Bố tin tưởng con, hẳn là Hoắc thiếu gia đã hiểu lầm con là con gái riêng, cậu ta đặc biệt thống hận những người như thế này”
Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt, Diệp Gia Thanh giải thích cho cô: “Đại thiếu gia thật ra thì cũng thật đáng thương, mẹ cậu ta là Hoắc Nhã Lam là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, cho nên cô ấy mới có thể từ thân phận một cô gái bộc lộ tài năng thừa kế tập đoàn Hoắc thị, năm đó Kinh Đô rất nhiều người muốn cưới Hoắc Nhã Lam, nhưng cô lại bị Lục Minh Anh dùng thủ đoạn bất chánh đoạt lấy, không bao lâu mang thai không thể không kết hôn”
Khương Tuyết Nhu chợt ngẩn ra, không trách khi cô chuốc thuốc cho Hoắc Anh Tuấn anh lại tức giận như vậy, là bởi vì anh đã ra đời cũng là bởi vì loại phương thức này cho nên mới đặc biệt kiêng kỵ?
Diệp Gia Thanh nói tiếp: “Cho nên đại thiếu gia khi ra đời là không được Hoắc Nhã Lam yêu thương, thậm chí Hoắc Nhã Lam vô cùng chán ghé, sau đó không bao lâu Hoắc Nhã Lam cùng Lục Minh Anh ly hôn, cùng người yêu cũ tái hợp lại kết hôn, lại sinh ra một đứa con trai khác là Hoắc Phong Lang”
“Thì ra… Anh từ nhỏ đã đáng thương như vậy…
“ Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm, trong lòng phức tạp khó chịu.
“Đúng vậy, Lục Minh Anh sau khi ly dị mỗi ngày đều say rượu, Hoắc Nhã Lam lại có gia đình mới, đối với Hoắc Phong Lang lại là dùng mọi cách để thương yêu, nhưng ở trong mắt Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Phong Lang với bố cậu ta đều là người thứ ba, bởi vì bọn họ đã phá hư gia đình của cậu ta, cho nên cậu ta cũng ghét con”.
Diệp Gia Thanh thương cảm sờ đầu cô một cái: “Tuyết Nhu, thật xin lỗi, tha thứ bố, đã để cho con phải chịu ủy khuất…
“Bố, không liên quan đến chuyện của bố”
Nguyên nhân là cô, là Hoắc Anh Tuấn hận cô.
“Bố, con muốn trước hết hay là con dọn ra ngoài đi, nếu không dì với Minh Ngọc nhất định sẽ làm loạn” Khương Tuyết Nhu vốn là muốn ở lại để đổi diện với Vệ Phương Nghi, nhưng cô thật không nghĩ đến, thật không chịu được hình ảnh người mình yêu suốt ngày cứ tình cảm với em gái của mình ngay trước mặt mình.
“Không được, con thật vất vả mới trở lại, bố dĩ nhiên phải đem con đặt ở dưới mắt ngay bên người” Diệp Gia Thanh e sợ là nếu cho cô dọn ra ngoài thì cô sẽ lo lắng có phải mình không đủ thương cô, liền vội vàng nói: “Đây là nhà riêng của chúng ta, đại thiếu gia nếu như không thích, ghê gớm lắm thì mình bất hòa với nhà họ Hoắc, coi như không có cuộc hôn nhân này”
Khương Tuyết Nhu trong lòng cảm động ấm áp, có một người bố tín nhiệm mình vô điều kiện như thế này, thật tốt.
Sáng hôm sau.
Khương Tuyết Nhu biết mình không được yêu thích, cô cố ý gây thật sớm rửa mặt xong đi đến công ty, lúc chuẩn bị ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Diệp Minh Ngọc kéo tay Hoắc Anh Tuấn cùng nhau đi từ phía ánh mặt trời đi tới, hai người đẹp trai đẹp gái, tựa như tiên đồng ngọc nữ vậy.
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt mình đau nhói, thì ra hai người đã thân mật đến nỗi ngay cả bữa ăn sáng đều phải cùng nhau ăn.
Cô cúi đầu nhanh chóng đi đến chỗ tài xế đậu xe.
“Đứng lại, Khương tiểu thư tối hôm qua trải qua một phen dạy dỗ, dường như một chút lễ phép cũng chưa hiểu ra” Hoắc Anh Tuấn gọi cô lại, gương mặt tuấn tú lại thêm một nét trêu cười như thường lệ.
Khương Tuyết Nhu nhớ tới lời tối hôm qua Diệp Gia Thanh nói về thân thể của anh, cũng không muốn sẽ cùng anh so đo: “Tôi chẳng qua là cảm thấy thân phận thấp người giống như tôi đây không xứng nhìn thấy đại thiếu gia, hơn nữa tôi cũng đang định đến công ty” .
“Công ty?” Diệp Minh Ngọc nheo mắt, bật thốt lên: “Cô muốn đi làm ở tập đoàn Diệp thi?”
“Không phải, mẹ tôi giữ lại cho tôi một công ty nhỏ” Khương Tuyết Nhu khóe miệng như là nở một nụ cười: “Cô không cần phải lo lắng, tôi sẽ không vào tập đoàn Diệp thị.”
Cặp mắt sáng sắc bén kia của cô dường như có thể đem người khác nhìn thấy vậy, Diệp Minh Ngọc có chút mất tự nhiên hừ lạnh: “Tôi dĩ nhiên là lo lắng, chị cái gì cũng không hiểu, tôi sợ chị vào tập đoàn Diệp thị, khiến công ty nhà chúng tôi quậy cho ngổn ngang”
Chương 281: Trình độ của Khương Tuyết Nhu
“Tôi cho là cô lo lắng tôi sẽ đoạt đi quyền thừa kế của tập đoàn Diệp thị” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.
“Cô đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời” Diệp Minh Ngọc giống như là nghe được chuyện cười vậy, quay đầu đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Đại thiếu gia, anh nói xem cô ta có phải đang có suy nghĩ hảo huyền hay không, tôi căn bản không đặt cô ta trong tầm mắt, không được học hành kĩ, không có trình độ học vấn, kiến thức nông cạn là người nhà quê.
Khương Tuyết Nhu liếc cô ta một cái, nếu như anh không biết Khương Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn sẽ ngầm thừa nhận lời giải thích của Diệp Minh Ngọc, nhưng Khương Tuyết Nhu rõ ràng người đứng đầu khóa tốt nghiệp của trường học ở nước ngoài, ở mảng kiến trúc và thiết kế nội thất cũng cầm được mấy giải thưởng lớn, so với Diệp Minh Ngọc loại thiên kim tiểu thư nhà giàu dùng tiền đi xuất ngoại du học này có bao nhiêu điểm mạnh.
Hết lần này tới lần khác Diệp Minh Ngọc vẫn còn không nhận ra được, càng hạ thấp Khương Tuyết Nhu, càng tỏ ra cô ta kiến thức thiển cận, ngu xuẩn, chẳng những như vậy, Khương Tuyết Như hôm nay cả người mặc bộ đồ nhung màu pastel, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh khiết, dù là nhìn Diệp Minh Ngọc nhiều thêm chút nữa, cũng chỉ cảm thấy mình thật mù mắt, nghĩ sao lại cảm thấy hai người này có nét tương tự.
” Dạ, tôi là nông thôn nhà quê, cô là trắng sáng treo ở trên trời, tôi chưa bao giờ dám so với cô” Khương Tuyết Nhu cười bình tĩnh dửng dưng, giống như một đóa bách hợp trắng tinh.
“Coi như là cô tự biết mình” Diệp Minh Ngọc cười mặt đầy kiêu căng.
“Được rồi, vào đi thôi…
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy mất thể diện, xoay người đi vào cửa.
Diệp Minh Ngọc vội vàng đi theo lên.
Khương Tuyết Nhu lúc này mới lên xe nhỏ lái đi.
Trong phòng ăn, lại là một bàn phong phú thức ăn ngon.
Diệp Minh Ngọc ân cần gắp cho anh từng chút thức ăn, Hoắc Anh Tuấn càng xem gương mặt đó của cô ta càng thấy chướng mắt, trực tiếp đứng dậy: “Không có khẩu vị, tôi đi đây.”
“Đại thiếu gia…
“ Diệp Minh Ngọc không biết làm sao “Có phải tôi làm gì sai hay không?”
“Cô cảm thấy thế nào, chớ theo tôi.
“ Hoắc Anh Tuấn châm chọc kéo kéo môi, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Diệp Minh Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn anh tuấn của anh, gấp đến độ nước mắt cũng rớt ra.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì” Vệ Phương Nghi sốt ruột đi tới.
“Mẹ, con cũng không biết.” Diệp Minh Ngọc suy nghĩ một chút, đem chuyện lúc trước ở cửa đụng phải Khương Tuyết Nhu nói qua một lần.
“Con cái đồ ngu ngốc này” Vệ Phương Nghi mắng: ” Khương Tuyết Nhu mười sáu tuổi đã được trường đại học danh tiếng thế giới nhận, cô đi học đều là nhảy cấp lên, ở trên quốc tế còn đạt được hết mấy giải thưởng lớn mảng thiết kế nội thất và kiến trúc từ các lễ trao giải uy tín, người ta ở trường trung học cấp hai kia năm đã là đạt được giải học sinh xuất sắc nhất tỉnh, tốt nghiệp cũng là từ trường đại học danh tiếng nhất trên thế giới, so với người bỏ tiền mua bằng như con thì con hoàn toàn không thể so sánh được.”
Diệp Minh Ngọc trợn mắt hốc mồm, bây giờ nghĩ lại mới thấy những lời vừa nói kia của mình đơn giản là cực kỳ mất mặt: “Có thể đại thiếu gia hẳn là chưa biết.”
“Cũng không chắc, đại thiếu gia tay mắt thông thiên, nói không chừng trước khi lui tới với con, thông tin về nhà chúng ta đã bị cậu ta điều tra rõ ràng.” Vệ Phương Nghi nghiêm nghị: “Hơn nữa mẹ điều tra qua, Khương Tuyết Nhu này thật không đơn giản, cô ta mới ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân kia không tới hai tháng, nhưng đã đem những vị quản lý cấp cao ép tới gắt gao.”
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ” Diệp Minh Ngọc sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện của cô ta, con bớt can thiệp vào, mẹ sẽ đối phó cô ta, con chỉ cần lộ ra dáng vẻ danh môn khuê tú là đủ rồi.” Vệ Phương ghi thật nhức đầu, đều do mình không giáo dục tốt, đứa con gái này thật là không có được ba phần bản lĩnh của bà lúc còn trẻ.
Mấy ngày kể tiếp, Khương Tuyết Nhu đi sớm về trễ, cũng không đụng Hoắc Anh Tuấn.
Một ngày nọ, Khương Tuyết Nhu hẹn Lâm Minh Kiều gặp mặt ở Kinh Đô.
Xế chiều hôm đó, cô hẹn Lâm Minh Kiều gặp mặt.
Hai người ở nơi đất lạ gặp nhau, Lâm Minh Kiều cố ý mang cô đi đến một nhà hàng tây sang phòng để dùng cơm.
“Tớ cũng là nhờ đồng nghiệp giới thiệu, nơi này có trứng cá tương ngon vô cùng, nhưng mà cũng vô cùng đắt, nhưng mà đãi bạn thì tớ đây chịu hết” Lâm Minh Kiều thật cao hứng, hai người có thể lần nữa gặp lại ở Kinh Đô.
Ghi món ăn xong, Khương Tuyết Nhu cẩn thận quan sát cô mấy lần, mặc dù gầy, nhưng khí sắc cũng không tệ lắm: “Cậu có khỏe không?”
“Tốt vô cùng, công ty đối với tớ rất tốt, nửa năm sau còn sẽ sắp xếp cho tớ xuất ngoại học bổ túc.” Lâm Minh Kiều cúi đầu khuấy đều cà phê trong ly: “Giang Quý Dương… Có tìm cậu không?”
“Không có”
Chương 282: Chủ tịch Tổng
Lâm Minh Kiều cười khổ: “Có lẽ anh ta rất vui mừng vì rốt cuộc có thể bỏ được tớ”
“Đừng quyến luyến anh ta nữa, Kinh Đô không phải có rất nhiều anh anh tuấn anh đẹp trai sao, chỉ cần cậu mở miệng là có bao nhiêu người xếp hàng, anh ta không xứng với cậu đâu, đằng sau hình như có người cực kì đẹp trai đang nhìn cậu kìa.
Khương Tuyết Nhu nhìn sau lưng cô, nhón người lên một chút.
Lâm Minh Kiều nhìn sang, đúng dịp thấy một người đàn ông anh tuấn mới vừa xoay người lưu lại một bóng lưng, người đàn ông mặc bộ quần áo quý giá, khoác thêm một cái áo khoác đen, hai cái chân dài có thể so với người mẫu, bên cạnh anh ta còn hai người đi theo, giống như là thuộc hạ vậy.
“Có đẹp trai đến như vậy sao, khoa trương quá đi.”
Khương Tuyết Nhu nháy mắt mấy cái: “Là đẹp trai thật, có thể ngang ngửa với Hoắc Anh Tuấn.”
“Nếu vậy thì thật rất tuấn tú.” Lâm Minh Kiều cười một tiếng, mặc dù cô mới vừa thất tình tâm tình không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức đại soái ca, không phải sao.
Trong một căn phòng trên lầu.
Tổng giám đốc Âu Lam Phương, Lô Đình Thi thận trọng rót rượu cho Tống Dung Đức, suy đoán vẻ mặt của anh ta: “Chủ tịch Tống, người phụ nữ mặc áo lông anh mới vừa nhìn thấy ở cửa kia chính là quản lý cao cấp công ty chúng ta mới mời tới Lâm Minh Kiều”
“À, thì ra cô ấy là người của công ty chúng ta.”
Tống Dung Đức khóe miệng thoáng qua nghiền ngẫm một cái: “Vậy mới vừa rồi ngồi đối diện cô ấy chắc là bạn cô ấy”
“Đúng vậy.”
Tống Dung Đức lúc nghịch ly rượu trong tay: “Tôi biết một lúc nữa phải đi nơi nào rồi, anh nghĩ biện pháp đem Lâm Minh Kiều cùng với bạn cô ấy kêu đến đây.”
Lô Đình Thi khó xử: “Chủ tịch Tông, Lâm Minh Kiều là nhân tài trong nước khó gặp…
“Yên tâm, tôi không phải làm khó cô ấy, chẳng qua là bạn cô ấy khi dễ qua anh em tôi” Tổng Dung Đức nhàn nhạt nói: “Cẩn thận một chút, chớ bứt dây đồng rừng”
Buổi tối tám giờ rưởi.
Khương Tuyết Nhu cùng Lâm Minh Kiều trò chuyện rất lâu, lúc chuẩn bị đi xem phim chiếu rạp, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tổng giám đốc công ty: “Thời gian này nhìn cách điều chế thuốc… Được rồi… Đợi một chút tôi sẽ tới.”
“Cậu muốn bỏ rơi tớ” Khương Tuyết Nhu liếc mắt.
“Không còn cách nào khác, tổng giám đốc Lộ nói chủ tịch Tổng hôm nay tới công ty thị sát, vừa vặn tối nay có nói chuyện về việc tớ mới nghiên cứu một số mỹ phẩm kia, cho nên bây giờ tới đi qua báo cáo với chủ tịch Tổng Lâm Minh Kiều cảm thấy như muốn nổ não: “Vị chủ tịch Tổng này không phải là loại tiểu nhân vật dễ chọc, nhà họ Tống ở Kinh Đô là nhà giàu có địa vị lớn, cũng vậy kinh khủng như nhà họ Hoắc vậy.”
Khương Tuyết Nhu không nói: “Tớ làm sao lại cảm giác Kinh Đô này tùy ý đều là nhà giàu có vậy chứ.”
“Đó cũng không đúng, nhà họ Lâm của tớ ở Thành Đông coi như là không tệ đi, nhưng đến Kinh Đô ở trong mắt người khác thì chính là thằng nhà quê” Lâm Minh Kiều nhún nhún vai: “Cậu đi trước di”
“Không có sao chứ, có muốn tớ chở cậu đi hay không.”
“Không cần, cho dù có chuyện tớ cũng không thể liên lụy cậu, cũng đã gài bẫy cậu nhiều lần như vậy rồi” Lâm Minh Kiều khoát khoát tay liền vội vả đi.
Buổi tối mười một giờ
“Là Khương tiểu thư sao, bạn của cô uống say, phiền cô tới đón một chút.”
“Ông là… ?”
“Tôi là Tổng giám đốc công ty cô ấy.”
Khương Tuyết Nhu tắm xong lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên điện thoại của Lâm Minh Kiều gọi tới, nhưng lại là một giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
Chương 283: Bị hãm hại
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là thay đổi quần áo, lúc xuống lầu, vừa vặn đụng phải Diệp Minh Ngọc mới vừa trở về.
“Trễ như vậy cô còn muốn đi đâu, chẳng lẽ cùng đàn ông đi chơi lêu lông” Diệp Minh Ngọc nói rất khó nghe.
“Bạn tôi uống say, tôi đi đón cô ấy” Khương Tuyết Nhu lười nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi ra bến tàu.
Bên này có mấy chiếc lớn du thuyền đang dừng ở bến.
Cô tìm được trong đó một chiếc lớn nhất leo lên, bên trong mở lò sưởi, nam nam nữ nữ có hơn mười người, trong đó những người phụ nữ kia mỗi một người đều mặc áo tắm hai mãnh, bầu không khí trong này khiến cho Khương Tuyết Nhu phải bỏ tay vào trong túi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Gia Thanh.
Nhưng còn chưa kịp gọi ra ngoài, sau lưng bỗng nhiên có một người đàn ông lao ra không chế thân thể cô, cướp đi điện thoại trong tay cô, đè cô đi lên lầu.
Khương Tuyết Nhu dùng sức giãy giụa nhưng mấy cũng không giãy ra, cô biết ngay là chuyện này là có người sắp đặt, nhưng mà cô mới tới Kinh Đô không bao lâu, cũng không đắc tội với ai, chẳng lẽ là Vệ Phương Nghi?
Sau khi đến lầu thượng, trên ghế sa lon một người đàn ông mặc áo da màu đen ngồi chính giữa người này tuấn mỹ lông mày rậm, đôi mắt sáng lung linh, đôi môi đầy đặn, bất ngờ chính là đây là người đàn ông trước kia đã thấy qua ở nhà hàng tây.
“Là anh” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Tôi căn bản không quen biết anh, cũng không đắc tội với anh”
“Cô không có tội với tôi, nhưng cô đắc tội với anh em tôi.” Tống Dung Đức chậm rãi đứng dậy, hai tay đưa vào túi quần, nhan sắc tuấn mỹ tràn đầy lãnh ý: “Dáng dấp cũng có mấy phần xinh đẹp, không trách có thể lừa dối được lão Hoắc”
“Anh là bạn của Hoắc Anh Tuấn?” Khương Tuyết Nhu coi như là hiểu được, cô tức giận nói: “Đây là chuyện của tôi với Hoắc Anh Tuấn, anh đem bạn của tôi đi đâu rồi, nhưng cô ấy nhân viên của công ty anh”
“Nhân viên của tôi rất nhiều, thiểu người như cô ta cũng không có vấn đề.” Tống Dung Đức lúc cười rất đẹp mắt, nhưng lại để cho người khác cả người rợn cả tóc gáy: “Nếu như có còn muốn gặp lại cô ta, thì còn phải xem cô làm như thế nào”
“Anh muốn tôi làm gì?” Khương Tuyết Nhu cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Mặc cái này vào, đi xuống lầu khiêu vũ cho mọi người xem, cô phải nhảy đến mọi người đồng ý khen thưởng cô mười triệu tôi sẽ tha cho cô với bạn cố” Tống Dung Đức từ trên bàn móc ra một bộ quần áo kiểu thỏ ném trước mặt cô.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy thiếu chút nữa thì hộc máu, bộ quần áo kia vải vóc thật là ít đến đáng thương, trừ những chỗ trọng yếu có thể che chắn được, những chỗ còn lại đều bị lộ ra ngoài, hơn nữa phía sau còn có một cái đuôi, đây quả thực không phải là một bộ quần áo người bình thường có thể mặc được, cô sau khi mặc vào thì có khác gì với những người đàn bà không nghề nghiệp đàng hoàng đích đàn bà trong quán rượu kia đâu.
“Tổng công tử, có thể anh còn không biết, tôi là con gái của Diệp Gia Thanh, nếu như bố ta biết…“
“Tôi đã nghe nói, Diệp Gia Thanh mới đem về một đứa con gái riêng, nhưng mà vậy thì như thế nào, nếu như là Diệp Minh Ngọc đứng trước mặt tôi, thì tôi cũng chơi như thường.” Tống Dung Đức gõ một cái lên đồng hồ đeo tay: “Cho cô một phút, nếu không làm tôi liền đem bạn có ném ra biển khơi.”
“Tôi mặc như vậy, những người đàn ông bên ngoài kia có thể đối với tôi…“
“Được rồi, Khương Tuyết Nhu, lão Hoắc là người đơn giản, đừng tưởng rằng tôi dễ lừa gạt, loại phụ nữ này như cô, chưa từng có bảy tám người đàn ông tôi không tin, ngủ với đàn ông không phải là chuyện cô am hiểu nhất sao” Tống Dung Đức lúc này không nhịn được nữa: “Ba, hai….”
“Được, tôi mặc.”
Khương Tuyết Nhu chấp nhận nắm chặt quả đấm.
Đối với đám con nhà giàu này mà nói, cô chẳng qua là thứ đồ chơi mà thôi.
Nhưng cô không thể làm liên lụy Lâm Minh Kiều.
Năm phút sau, cô đi từ phòng thay quần áo đổi một bộ quần áo cô gái thỏ đi ra chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Ở lầu dưới tất cả bọn đàn ông nhất thời huýt sáo lên.
“Thật là, Tống thiếu gia, anh từ đầu lấy được một nhân vật tuyệt vời như vậy.”
“Dáng dấp thật là tốt đó”
Chúng công tử nhìn một chút những người đẹp ặc áo tắm hai mãnh bên người kia, nhất thời cảm thấy thật là nhàm chán, từng cái ánh nhìn nóng nảy nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ mặt đỏ bừng, suýt nữa rơi lệ, nhưng Tống Dung Đức lại hứng thú bừng bừng nói: ” Chờ một chút nữa, cô ta sẽ biểu diễn cho mọi người một vũ điệu, mọi người thích có thể khen thưởng nha, nhưng mà sau khi được thưởng đủ mười triệu thì cô ta có thể sẽ không khiêu vũ nữa.”
Chương 284: Tức giận tột cùng
Khương Tuyết Nhu tức giận cắn răng run rẩy, an ta cố ý nói như vậy thì cô phải kiểm mười triệu đến khi nào không biết.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời như vậy Tiếu công Tử nói: “Vậy chúng ta phải khen thưởng cô ta ít một chút, tránh cho chút nữa không được nhìn nữa.”
“Nói đúng, từ từ xem”
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú vào cô, cô từ từ quấn vòng quanh ống thép nhảy cỡn lên, cô thật ra rất biết khiêu vũ, nhưng biết ở trước mặt mọi người nhảy càng tốt lại càng sẽ làm cho lũ đàn ông mất lý trí.
Nhưng cô quên mất những tên này thích nhất là ngắm nhìn vóc dáng và nhan sắc của cô, dù là tùy tiện nhảy nhảy, nhất cử nhất động, sau khi mặc vào bộ quần áo cô gái thỏ hấp dẫn, đối với đám đàn ông kia đã là cám dỗ trí mạng.
Tổng Dung Đức nghiền ngẫm mộ lúc rồi quay một đoạn video gửi cho Hoắc Anh Tuấn: lão Hoắc, tôi giúp cậu dạy dỗ người phụ nữ này.
Trong vườn nhà họ Hoắc.
Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau khi thấy đoạn video này, một luồng khí giận dữ nháy mắt tăng vọt.
Bên trong là người phụ nữ cả người mặc bộ quần áo cô gái thỏ, vải vóc thiếu thật là ít đến đáng thương.
Nhất là da cô trắng như tuyết vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm động lòng người, giống như một đóa hoa hồng đỏ kiều diễm, eo cô chuyển động, một cái chân quấn ở trên tru thép.
Hoắc Anh Tuấn chỉ nghĩ tới ở đây có biết bao nhiêu đàn ông đều đang nhìn cô, anh tâm trạng khó hiểu nổi giận một trận.
Anh mau chóng gọi điện thoại qua, kết quả thằng nhóc Tống Dung Đức kia điện thoại lại đang bận.
Đáng chết.
Chỉ cần nghĩ đến cô bị nhiều người vây xem đến như vậy, anh thật là muốn xé Tổng Dung Đức ra nhiều mảnh.
Anh đứng dậy sãi bước đi ra khỏi phòng, ba phút sau, trực tiếp leo lên phi cơ trực thăng.
Trong cái đêm khuya này, rất nhiều nhà quý tộc ở núi Tuyết Minh đều sôi trào.
“Đó chẳng phải là phi cơ tự nhận của đại thiếu gia hay sao, buổi tối thế này rồi lại đi đâu đây?”
“Hẳn là có chuyện hết sức khẩn cấp, đại thiếu gia rất ít khi ngồi phi cơ tự nhận ra ngoài.”
Trên du thuyền.
Một tên công tử họ Kha quả thực không nhẫn nại được bưng một ly Whisky tiến lên, bàn tay đặt lên bả vai của Khương Tuyết Nhu, da thịt trắng như tuyết, mềm mại giống như lụa tơ tằm vậy, anh ta cảm thán, muốn sờ cô thêm một cái nữa, nhưng cô giống như con lươn vậy, lập tức tránh ra.
“Cô biết thân phận của tôi là không, đừng có không biết phải trái” Công tử Kha đi đến bóp mặt cô.
“Xin lỗi, tôi tối nay chỉ phụ trách khiêu vũ.” Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu né tránh, cô bây giờ chỉ hy vọng bình yên vượt qua tối nay, chuyện cho tới bây giờ, cũng chẳng thể nói mình là con gái của Diệp Gia Thanh nữ, còn phải thật im lặng, nếu không sẽ làm mất mặt nhà họ Diệp.
“Được rồi, chỉ cần có một hơi uống hết ly rượu này, tôi liền thưởng cho cô một triệu” Công tử Kha lắc lắc ly rượu mạnh đầy ắp trong tay.
Khương Tuyết Nhu kiều mỵ cười một tiếng: “Một triệu, ít như vậy?”
“Ai bảo cô đắc tội Tổng thiếu gia, một ngàn khối này là cho cô chút mặt mũi khi mặc đồ này.” Công tử Kha cười khẽ, các công tử khác tại chỗ này đều là người không có nhân tinh như vậy.
Khương Tuyết Nhu trầm mặc nhìn ly rượu bia một cái, mấy giây sau, một hơi uống cạn ly rượu “ực ực”.
Cô đây là lần đầu tiên uống rượu mạnh như vậy, rượu đi vào trong bụng, giống như lửa đốt vậy, nhưng cô chỉ có thể nhịn, hơn nữa ổn định như thường đem ly rượu trả lại.