“Chị Triệu, có…” Lâm Minh Kiều quay đầu, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của Tổng Dung Đức mà sợ tới mức thét đến chói tai. Sau đó “A” rồi đóng cửa phòng thay đồ lai.
cổ họng của Tống Dung Đức khẽ chuyển động. Chết tiệt, anh ta lại có phản ứng.
Với dáng vẻ này, sao anh ta có thể xuống tầng được đây? Anh ta vội vã chạy vào nhà vệ sinh trong phòng của cô ấy.
Lâm Minh Kiều đỏ mặt mặc quần áo đi ra, phát hiện trong phòng không có người. Ngược lại trong phòng tắm của cô ấy lại có bóng dáng của một người đàn ông.
Anh ta đang làm gì trong phòng tắm của cô ấy vậy?
Lâm Minh Kiều luôn có sở thích sạch sẽ, cho nên cô ấy trực tiếp xông tới gõ cửa: “Tống Dung Đức, dưới tầng không có nhà vệ sinh à? Sao anh lại chạy vào nhà vệ sinh của tôi, anh đừng đi tiểu tung tóe ra đất đấy nhé?”
“Cô câm miệng.” Tiếng gầm gừ khàn khàn của Tổng Dung Đức truyền ra. “Sao giọng điệu của anh lại kỳ quái như vậy? Không phải anh bị táo bón đấy chứ?”
Lâm Minh Kiều càng nghĩ lại càng cảm thấy ghê tởm: “Ai bảo anh đi tiểu trong nhà vệ sinh riêng của tôi, hội chết đi được”
Trong phòng tắm, suýt chút nữa thì Tống Dung Đức bị cô ấy chọc cho tức đến chấn động não.
Hết lần này tới lần khác, nhưng lại không có cách nào phản bác. Được rồi, vẫn tốt hơn là để cô ấy biết anh ta ở trong WC… làm việc ấy. Mẹ nó.
Mấy phút sau, anh ta ra khỏi WC với khuôn mặt hồng lên như cánh hoa đào thì lập tức thấy Lâm Minh Kiều bịt mũi ghét bỏ nhìn qua.
“Lâm Minh Kiều, cô bớt giả bộ đi, thật ra cô rất đắc ý chứ gì.”
Tống Dung Đức cảm thấy từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy: “Có phải cô biết rõ tôi sẽ đến, nên mới cố ý cởi quần áo quyến rũ tôi không”
“Anh có biết xấu hổ không vậy”
Suýt thì Lâm Minh Kiều tức đến bị cao huyết áp: “Đây là phòng của tôi, nhà của tôi, anh không gõ cửa đã chạy vào còn thấy hết của tôi. Tôi không tìm anh tính số thì thôi, anh còn trả đũa lại”
“Đừng cho là tôi không biết cô có mưu đồ gì với tôi.”
Tống Dung Đức cười lạnh: “Tối hôm qua cô nói với Nhạc Hạ Thu như thế nào. Cô thích tôi, muốn quyến rũ tôi, còn muốn phá hỏng tình cảm giữa tôi và Nhạc Hạ Thu, cô quá mưu mô rồi”.
“Tôi… tôi thích anh?” Thiếu chút nữa thì Lâm Minh Kiều trừng rớt con người ra ngoài.
“Hơ, trong lòng cô biết rõ. Tối hôm qua cô nói cái gì với Nhạc Hạ Thu chả lẽ cô không có ấn tượng sao” Tống Dung Đức lạnh lùng nhắc nhở.
Lâm Minh Kiều hít vào một hơi. Được rồi, thật đúng là bị Khương Tuyết Nhu nói trúng.
“Đó là do tôi cố ý kích thích Nhạc Hạ Thu, tôi hận cô ta lúc trước từng tổn thương tới Tuyết Nhu..”
“Đủ lắm rồi, Khương Tuyết Nhu hại Nhạc Hạ Thu còn chưa đủ thảm ư” Tổng Dung Đức gầm thét, ngang lời cô ấy.
“Tôi không muốn nói nhảm với anh, anh cút cho tôi.” Lâm Minh Kiều sợ tức giận sẽ làm sảy thai, quay đầu rời đi.
“Đứng lại.” Tống Dung Đức đuổi theo: “Cô đi đến bệnh viện với tôi.” “Đến bệnh viện làm gì?”
“Phá thai”