Anh gầm hét: “Không phải tôi đã để cho các anh canh giữ phòng thí nghiệm sao? Số liệu đến tột cùng vì sao lại biến mất? Một đám vô dụng”
“Không biết, chúng tôi đang điều tra” Thông Ngân Hách lấm bẩm nói: “Có điều phòng thí nghiệm mấy ngày nay quả thật được bảo vệ gắt gao. Chỉ có một số những vị quản lý cao cấp của Hoắc thị mới được.
tiến vào. Cậu cả Hoäc, sáng nay công ty Landry công bố tấm chip cổ phiếu của công ty chúng ta trực tiếp giảm đột ngột hơn 7350 tỷ. Tôi phỏng đoán ngày mai sẽ tiếp tục giảm. Tình huống hiện tại rất không ổn, bây giờ công ty rất loạn. Anh cần lập tức trở về mới được”
“Được, tôi sẽ lập tức trở về”
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, nhanh chóng đi đến phòng ngủ chính.
Khương Tuyết Nhu đang ở bên trong tắm rửa, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cô nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa liền hét ầm lên: “Anh bị gì vậy? Tôi đang tắm. Anh mau cút ra ngoài mau”
Mặc dù cùng anh phát sinh quan hệ vô số lần, nhưng khi tắm bị nhìn như vậy cô vẫn không sao tiếp nhận được”
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn mờ mịt nhìn cô.
Trước đây anh nghĩ lợi dụng tấm chip liền có thể dẫn Hoắc thị leo lên vị trí đứng đầu toàn cầu. Như vậy sẽ không có bất kỳ ai có biện pháp đem cô từ tay anh dẫn đi.
Nhưng bây giờ, Hoắc thị bị nhà họ Sở tấn công.
Hơn nữa không chuẩn bị kịp.
Anh có dự cảm, có thể lần này sẽ là lần gian nan nhất, anh không biết bản thân có còn nằm chắc cô được không.
“Tuyết Nhu..” Anh sãi bước đi vào mở vòi sen, dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng còn đọng nước của cô.
Nước rơi trên hai người, Khương Tuyết Nhu cơ hồ không mở nổi mắt. Cô căm tức dùng sức đẩy anh ra: “Hoắc Anh Tuấn, anh xong chưa? Tôi tới kỳ kinh nguyệt mà anh còn không buông tha tôi?”
“Tuyết Nhu, Tuyết Nhu…”
Hoäc Anh Tuấn dường như không nghe thấy gì, ngấu nghiến hôn cô, như thể đây là nụ hôn sinh ly tử biệt cuối cùng giữa hai người.
Khi đến, Khương Tuyết Nhu, cũng có chút sợ hãi, không biết phải làm sao.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy nghẹt thở thì anh mới chịu buông cô ra và dùng hết sức ôm cô vào lòng.
“Tuyết Nhu, anh có chuyện phải đi” Hoắc Anh Tuấn nói nhỏ vào tai cô.
Khương Tuyết Nhu cũng ngẩn người một lúc, toàn thân thả lỏng, giọng nói lạnh lùng: “Được rồi, anh mau đi đi, vừa hay tôi cũng không muốn mỗi ngày phải nhìn thấy anh”
“Anh sẽ về sớm nhất có thể” Hoắc Anh Tuấn khẽ cắn vào tai cô.
Cơ thể cô như có dòng điện chạy qua, nhưng cô không thể đẩy anh ra được.
“Chờ anh”
Hoắc Anh Tuấn buông cô ra, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô hơn mười giây, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm Khương Tuyết Nhu đứng dưới vòi hoa sen, cả người còn đang mê muội.
Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này, anh ta nói chỉ rời đi một lúc, nhưng lại giống như thể anh ta muốn nói lời từ biệt.
Sáu giờ sau, máy bay riêng của Hoắc Anh Tuấn hạ cánh xuống Kinh đô. Anh suốt đêm ngồi xe chạy tới Hoắc Thị, tuy rằng khách sạn đã bao trùm bởi đêm tối, nhưng không có bất kỳ cổ đông nào của Hoắc Thị rời đi.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay gần như là cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ khi Hoắc Thị thành lập.
Ngay cả Ông Cụ Hoắc, Hoäc Nhã Lam, Hoäc Chân, Hoäc Phong Lang và những người khác cũng đang đợi trong phòng họp.