Ông nở nụ cười khổ, thật ra thì Khương Tuyết Nhu vẫn luôn thật hiếu thuận, chẳng qua là bọn họ suy nghĩ cô không phải con ruột, chưa từng nhìn kỹ: "Con nói đúng, Tuyết Nhu, bố sai rồi."
"Hy vọng các người ở trong tù hối cải thật tốt đi." Khương Tuyết Nhu đứng dậy rời đi khỏi sở cảnh sát.
Sau khi trở lại công ty, cô để cho thư kí đi thăm dò tin tức của Khương Kiều Nhân.
Thư kí rất nhanh mang tới tin tức: " Khương Kiều Nhân mất tích đã mấy ngày, cô ta ngay cả đồ trong nhà cũng không mang, thẻ ngân hàng cũng không động qua, giống như là đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này vậy."
Khương Tuyết Nhu một trận kinh ngạc, làm sao cũng không nghĩ tới cùng cô ta. đấu rất lâu như vậy rồi, vậy mà Khương Kiều Nhân lại biến mất không giải thích được, nhìn tình hình này cũng không phải chạy trốn, đoán chừng dử nhiều lành ít.
Một khoảng thời gian dài tiếp theo, Khương Tuyết Nhu một bên vừa làm việc, một bên chăm sóc Lương Duy Phong, cô với Lương Duy Phong trên căn bản là trạng thái nửa ở chung.
Đêm giao thừa, cô qua ở bên căn biệt thự của nhà Lương Duy Phong. Buổi tối, nhà họ Lương đèn đuốc sáng trưng.
Khương Tuyết Nhu đẩy Lương Duy Phong ngồi trên xe lăn từ trong phòng đi ra, vừa vặn gặp Lục Thanh Minh mang Tư Đồ Nguyệt, Lương Hải Quỳnh tới ăn cơm tối, ba người vừa đối mặt đều trở nên sửng sốt.
| Lương Hải Quỳnh trực tiếp mặt đen: "Khương Tuyết Nhu, cô còn có mặt mũi xuất | hiện ở nhà họ Lương của chúng ta..."
"Con im miệng, sau này gọi em dâu." Lương phu nhân đi tới khiển trách: "Qua hết năm nay, cô ấy sẽ cùng Duy Phong đính hôn, chuyện đã qua không muốn nhắc lại".
Dừng một chút, rồi hướng Lục Thanh Minh nói: "Còn có con, sau này phải gọi mợ".
Lương Hải Quỳnh cùng Lục Thanh Minh nhất thời một bộ mặt câu có biểu tình. Khương Tuyết Nhu cũng xấu hổ, muốn khóc.
Đây cũng không phải là hình ảnh mấy tháng trước cô mơ ước sao, bây giờ tình cảnh này rốt cuộc đã tới, nhưng cô thật đúng là không cao hứng nổi.
"Bố, các người nói đùa sao." Lương Hải Quỳnh thiếu chút nữa điên mất, trước kia Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa thành con dâu bà, bây giờ lại phải kêu em dâu, ông trời thật biết cách trên bà.
| Lương lão gia tử trợn mắt nhìn cô một cái: "Người ta bây giờ là người nắm quyền tập đoàn Hồng Nhân, thân phận so với con cao hơn, con gọi tiếng em dâu ủy khuất cho con sao?"
Lương Hải Quỳnh nhất thời không nói.
Bà không phải người ngu, nếu như Lương Duy Phong có thể đính hôn với Khương Tuyết Nhu, đối với nhà họ Lương cũng có chỗ tốt, huống chi Lương Duy Phong bây giờ thân thể này, danh môn thiên kim nhất định là sẽ không nguyện ý gả tới.
Trong phòng bếp, Khương Tuyết Nhu đeo lên chiếc tạp dề, đem táo đỏ cùng các loại gia vị nhét vào bụng chim bồ câu.
Lương Duy Phong thân thể không tốt, bây giờ ăn uống của anh ta trên căn bản đều là do cô một tay chuẩn bị.
Lục Thanh Minh từ ngoài cửa đi vào, nhìn bóng lưng cô, lồng ngực chân khó chịu.
Tài nấu nướng của cô giỏi anh ta biết, trước kia cô luôn nấu các loại món ăn ngon cho anh ăn.
Mà anh, lại cũng không còn đãi ngộ như vậy.
"Tuyết Nhu, cô thật nguyện ý gả cho cậu của tôi sao?" Lục Thanh Minh đi tới bên người cô, dưới ánh đèn nhu hòa anh ta nhìn chăm chú vào gò má tinh xảo của cô.
Khương Tuyết Nhu cúi đầu đem chim bồ câu bỏ vào chưng trong nồi: "Anh ấy cần. tôi chăm sóc."
Lục Thanh Minh cười khổ một tiếng: "Nếu ngày đó ở đó là tôi thì tốt, tôi cũng nguyện ý vì cô ngăn cản một nhát dao kia..."
"Nếu như tôi không phải là chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân, anh sẽ không vì tôi ngăn cản." Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn chăm chú vào anh ta, tràn đầy xem thường.
Lục Thanh Minh gương mặt tuấn tú hơi chậm lại.
"Chớ nói nữa những lời kia, bạn gái anh đang ở bên ngoài." Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa rời khỏi phòng bếp.
Đêm khuya, mười hai giờ, pháo bông đốt sáng lên bên ngoài bầu trời đêm.
- ----------------------