“Đúng, chính là cô ta” Sở phu nhân ném ra một viên mạt chược: “Đàn ông mà, muốn được nhiều, bất kể là đã cùng người khác”
“Nói có lý” Khương Tuyết Nhu đẩy ngã viên mạt chược trước mặt: “Tới.”
Sở phu nhân sắc mặt như biến thành tờ chi phiếu màu đen viết: “Con nghe không hiểu lời bà nói sao”
“Nghe hiểu rồi” Khương Tuyết Nhu ổn định như thường nói: “Nhưng mà đầu năm nay, đàn ông đi ra ngoài tìm đàn bà không phải là chuyện rất bình thường sao, con nghe nói Sở tiên sinh trước kia cũng cùng với thư kí của mình mập mờ không rõ… “
Sở phu nhân tức giận mặt mũi nhăn nhó: “Đó cũng là lời đồn đãi, bà bây giờ là đang nói con”
“Con nói, đàn ông không có mấy người không ăn trộm thịt sống, huống chi Hoắc Anh Tuấn là người giàu nhất, đàn bà muốn được ngủ chung với anh ấy không đếm xuể, con không thể nào mỗi một phút đều đi quản được, trước tiên hay là quan tâm tốt cho mình đi đã, chờ tương lai cặp sinh đôi trong bụng ra đời, tương lai dù sao ăn uống cũng không cần buồn”
Khương Tuyết Nhu lãnh đãm như thường bắt đầu xào mạt chược.
Sau khi xào xong, chợt phát hiện mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn sắc mặt không đúng lắm đang nhìn sau lưng cô.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ Hoắc Anh Tuấn xanh mặt đứng ở sau lưng cô, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Sở phu nhân “Xì”cười một tiếng: “Cậu cả Hoắc, cậu có nghe hay không, phu nhân của cậu một chút cũng không thèm để ý đến cậu”
“Dì Sở trước tiên hay là quản tốt mình đi, dẫu sao từ sau khi nhà họ Sở phát đạt, sợ rằng bà ở bên ngoài bắt gian không ít” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng như băng quét qua Sở phu nhân, nụ cười trên mặt Sở phu nhân cứng đờ, cả người như rơi vào hầm băng.
“Đừng đánh nữa, đi với anh”
Hoắc Anh Tuấn đem Khương Tuyết Nhu từ dưới ghế kéo lên.
“Ai da, Anh Tuấn, con làm gì vậy” Hoắc lão phu nhân ở một bàn khác bất mãn đứng lên: “Chúng ta lúc này mới vừa đánh có một tiếng”
“Bà ngoại, một tiếng còn không đủ thì còn phải đánh bao lâu, chẳng lẽ bà hy vọng mấy đứa con của con ở trong bụng bị dạy hư thích đánh mạt chược sao.”
Hoắc Anh Tuấn tức giận sau khi nói xong kéo tay Khương Tuyết Nhu lên xe.
Hai người ngồi ở đằng sau, Hoắc Anh Tuấn một gương mặt tuấn tú tỏ ra âm dương quái khí: “Trước tiên quan tâm tốt cho mình?”
“Đúng vậy”
Khương Tuyết Nhu lười biếng ngáp một cái, thái độ dửng dưng kia chọc cho Hoắc Anh Tuấn trong lòng ôm một bụng oán khí: “Anh là đàn ông của em, em hẳn phải đem anh đặt ở vị thứ nhất’“
“Oh”
Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái.
“Oh cái gì oh, em căn bản không đem lời anh để ở trong lòng” Hoắc Anh Tuấn có cảm giác như một quyền của mình đánh vào trên bông vải.
“Vậy anh muốn em như thế nào?” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nói: “Mỗi ngày phải trông nom phải nhắc tới anh sao, em nói hơn hai câu, anh liền chê em không hiểu em, nói thêm đôi câu, anh lại chê em hiểu lầm ánh mặt trời của anh, lại chỉ trách em không tin anh, em thật không hiểu anh muốn làm gì”
Hoắc Anh Tuấn bị oán giận nửa ngày nói không ra lời.
Rõ ràng bụng đầy não nề.
Trong xe sau khi an tĩnh lại, Khương Tuyết Nhu cầm lấy điện thoại ra xem tiểu thuyết.
“Điện thoại di động có phóng xạ, không nên cứ nhìn chằm chằm như vậy” Hoắc Anh Tuấn rút điện thoại trong tay cô ra.
Khương Tuyết Nhu dứt khoát ngắm ngoài cửa sổ, ngay cả khí lực trao đổi với anh cũng không có.
“Cục cưng, em không nên như vậy, có cái gì mất hứng nói ngay, không cần phải giấu ở trong lòng” Hoắc Anh Tuấn đè thấp thanh âm lấy lòng nói.
“Em không có mất hứng, quả thật rất phong phú” Khương Tuyết Nhu lười biếng trả lời anh.
Lần nữa bị bật lại Hoắc Anh Tuấn ủy khuất: “Em trước kia không phải nói anh nếu cùng đám người Dung Đức bọn họ đi ra ngoài chơi, muốn anh mang theo em sao, tối hôm nay anh cùng bọn họ gặp mặt, em đi chung với anh đi.”
“Không đi.”
Đi em gái anh, cần gì phải đối mặt với người đàn bà Nhạc.
Hạ Thu kia để tâm trạng mình hỏng bét.
“Em không lo lắng Nhạc Hạ Thu cũng ở đó sao”
Chương 552: Gặp lại đồng hương
“Không lo lắng” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nhìn anh: “Huống chỉ, nếu anh muốn làm gì thì cứ làm đi”
Hoắc Anh Tuấn €ó ý gì, coi như anh ngủ với Nhạc Hạ Thu, cô cũng sẽ không để ý?
Không phải vậy, không phải như vậy, trước kia anh vô tình ôm Nhạc Hạ Thu một chút, cô cũng sẽ ghen rất lâu.
“Ừ, tối nay chủ yếu là vì chào mừng Hạ Văn Trì, cậu ta tới Kinh Đô” Hoắc Anh Tuấn lấy lòng nói: “Em đi đi”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
Hạ Văn Trì coi như là đồng hương của cô, hơn nữa giao tình giữa cô và Hạ Văn Trì cũng không tệ lắm.
“Được rồi, cũng rất lâu không có thấy anh ấy”
Hoắc Anh Tuấn vẻ mặt cứng đờ.
Không nghĩ tới có một ngày kêu cô đi ra ngoài là vì để nhìn mặt mũi Hạ Văn Trì.
Hạ Văn Trì đáng chết, lại dám sau lưng anh len lén liên lạc với vợ anh chứ.
Phía xa ở trên biển Hạ Văn Trì hắt hơi một cái: “Ai đang nghĩ đến mình vậy ta, sẽ không phải là cô bé Tuyết Nhu đấy chứ”
Anh lấy điện thoại di động ra vội vàng gửi tin nhắn đến cho.
Khương Tuyết Nhu: <Cô bé Tuyết Nhu, đã lâu không gặp, buổi tối có muốn ra ngoài tụ tập không?> Hoắc Anh Tuấn đang cầm điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu thấy trên màn ảnh một tin nhắn từ Hạ Văn Trì gửi đến, tức thiếu chút nữa ói ra máu.
Quả nhiên, tên khốn này thật sau lưng mình liên lạc với vợ anh.
Buổi tối tám giờ.
Ởtrong một buổi họp mặt bên hồ của một tư nhân nào đó ở Kinh Đô.
Hoắc Anh Tuấn ôm eo Khương Tuyết Nhu đi vào, Hạ Văn Trì cùng Tống Dung Đức, Nhạc Hạ Thu đã ngồi ở trên ghế sa lon bằng da đang uống rượu tán gẫu.
Hai người tiến vào, Hạ Văn Trì trước tiên đứng dậy cười híp mắt khoát tay: “Hi, cô bé Tuyết Nhu, nhớ tôi không?”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo quét qua anh ta một cái, trong nháy mắt khiến cho Hạ Văn Trì có cảm giác đi tới Nam cực vậy.
Khương Tuyết Nhu cười gật đầu: “Cậu Hạ, làm sao có thời gian rãnh rồi tới Kinh Đô.”
“Đến bàn một vụ làm ăn” Hạ Văn Trì vỗ một cái vị trí bên người: “Cô bé Tuyết Nhu, ngồi đi”
Vừa dứt lời, Hoắc Anh Tuấn đã ngồi vào vị trí anh ta chỉ, Khương Tuyết Nhu bị anh kéo ngồi vào phía bên kia.
Bị kẹp bởi hai người đàn ông hai bên, khóe miệng Hạ Văn Trì giật một cái.
“Tôi ngồi ở đây cậu rất bất mãn?” Hoắc Anh Tuấn hí mắt liếc nhìn.
“… Đâu có đâu có.” Hạ Văn Trì ngượng ngùng cười một tiếng.
Đối diện Nhạc Hạ Thu che đậy ánh mắt âm u, khế mỉm cười một cái: “Anh Tuấn, anh hôm nay cuối cùng có thể đem vợ mang ra ngoài, nếu không mỗi lần đều là một người đàn bà như tôi, thật không có ý nghĩa.”
Khương Tuyết Nhu tựa như không nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Không trách anh buổi tối đi xã giao nhiều như vậy, thì ra mỗi lần đi ra ngoài đều là cùng đi với Hạ Thu”
Hoắc Anh Tuấn da đầu nhất thời tê dại một trận, đang muốn mở miệng, Tống Dung Đức đã bất mãn trước cướp lời nói: “Cô đừng âm dương quái khí, tôi, Tử Uyên đều ở đây, không phải chỉ có lão Hoắc với Hạ Thu”
“Chậc chậc cô Nhạc, cô thật là khiến cho người khác hâm mộ, cả ba quý tộc đứng đầu nước Nguyệt Hàn đều vây quanh cô, thật là như công chúa vậy” Khương Tuyết Nhu cười càng rực rỡ.
Tống Dung Đức cau mày: “Khương Tuyết Nhu, mọi người vui vẻ tụ họp, cô không nên vừa mới gặp đã gây mâu thuẫn có được không”
“Dung Đức… ” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn cảnh cáo.
“Tôi nói sai rồi sao” Tống Dung Đức hừ lạnh: “Hạ Thu cùng ba người chúng ta từ nhỏ đã quen biét, cô ấy ở Kinh Đô cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta là bạn tốt, kêu cô ấy tới chơi có lỗi gì”
“Là không sai, tôi cũng không có nói gì” Khương Tuyết Nhu nhún nhún vai, mặt lộ vẻ vô tội: “Anh Tống, anh như vậy là không công bằng rồi, tôi đâu nói chuyện gây mâu thuẫn? Tôi nhớ đề tài là Cô Nhạc gợi ra trước mà, là cô ấy nói mỗi lần đều là một người đàn bà như cô ấy ở đây, bằng không tôi làm sao biết mấy người các người đi ra chơi liền kêu cô ấy đi, thật là tình cảm quá đi”
Mọi người sững sốt một chút, ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng qua như có điều suy nghĩ.
Chương 553: Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt
Nhạc Hạ Thu âm thầm nắm chặc ly trà, bỗng nhiên cúi đâu ho khan một cái.
“Cô không có sao chứ, cổ họng là không thoải mái hay sao” Tống Dung Đức vội vàng ân cần hỏi.
Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Ai da, không biết là vết thương của cô có vẻ còn chưa khỏe, người không thoải mái hay là ở nhà tĩnh dưỡng sẽ tốt một chút.”
“Khương Tuyết Nhu, cô nói đủ chưa” Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa cảnh cáo: “Cô rõ ràng, Hạ Thu là vì chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn nên bị thương, cô coi như là vợ của lão Hoắc không cảm kích cũng được đi, còn âm dương quái khí, cô nói xong chưa?”
Khương Tuyết Nhu ủy khuất bỉu môi một c; này của anh là như thế nào? Ngày đó anh còn nói với tôi là Hoắc Anh Tuấn với cô Nhạc còn có tình cảm, bảo tôi nhường ngôi lại. Đã như vậy, cũng không tới phiên tôi tới cảm kích đi, người ta là tự nguyện.”
Lời này vừa ra.
Trên mặt Tống Dung Đức thoáng qua tia hốt hoảng ngắn ngủi, anh ta trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu ánh mắt hận không thể đem cô ăn.
Hạ Văn Trì với Hoắc Anh Tuấn sắc mặt đồng thời biến đổi, nhất là Hoắc Anh Tuấn, hàng lông mày cực kỳ tức giận: “Dung Đức, cậu là lúc nào tìm cô ấy nói qua những lời như vậy”
“Dung Đức, anh không nên như vậy” Nhạc Hạ Thu cũng sốt ruột nhẹ nhàng than thở: “Tôi đã sớm nói với anh, chuyện của tôi và Anh Tuấn đã qua”
“Được rồi được rồi, đều là tôi sai, tôi đi vệ sinh”
Cô cùng Hạ Văn Trì cùng nhau đi tới bàn bi da, Hoắc Anh Tuấn lo lăng nói: “Em mang thai, không thích hợp chơi bida, hay là anh tới đánh, em ở bên cạnh coi có được không”
Khương Tuyết Nhu cau mày, Hạ Văn Trì giành nói: “Lão Hoắc, cậu có thể đừng làm mất hứng như vậy hay không, cũng không phải là đá banh, chẳng lẽ kêu cô bé Tuyết Nhu đi ra chính là để cho cô ấy ngồi ở đằng kia cùng Nhạc Hạ Thu diễn phim cung đấu sao”
Cung đấu…..
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa xì cười ra tiếng.
“Được rồi, em sẽ cẩn thận, anh đi sang bên cạnh đi, đừng quấy rầy bọn em” Khương Tuyết Nhu giọng nhàn nhạt.
Hoắc Anh Tuấn không nói ra được có bao nhiêu giận dỗi, cô bây giờ đối với mình thái độ cũng còn không bằng Hạ Văn Trì.
“Vợ, em muốn ăn chút gì không, anh đi lấy cho em”
“Tùy đi”
Thật vất vả chờ Hoắc Anh Tuấn đi, Hạ Văn Trì đánh một cái, nhỏ giọng nói: “Cô bé Tuyết Nhu, có phải gần đây bị không ít ủy khuất hay không ?”
Khương Tuyết Nhu hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa thì khóc, nhưng mà cô chịu đựng không để cho tâm tư lộ ra ngoài: “Anh không trách tôi, tôi còn tưởng răng anh cũng sẽ giúp Nhạc Hạ Thu chứ”
“Tôi với Nhạc Hạ Thu cùng không có quen thân như vậy, là đồng hương của tôi” Hạ Văn Trì cười hì hì nó trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, mới vừa liền đã nhìn ra Nhạc Hạ Thu không đơn giản.”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn anh ta một cái.
“Dung Đức đúng là quá thích Nhạc Hạ Thu, vẫn luôn là như vậy, ở trong mắt cậu ta, Nhạc Hạ Thu chính là một tiểu công chúa công chúa hoàn mỹ không vết xước, Tử Uyên nữa, xem Tiểu công chúa này như em gái vậy. Còn Hoắc Anh Tuấn, trong lòng cậu ấy đối với Nhạc Hạ Thu có áy náy, nhưng mà tôi dám khẳng định cậu ấy tuyệt đối không thương Nhạc Hạ Thu” Hạ Văn Trì nghiêm túc cùng cô nói.
“Không có vấn đề gì”Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt cười cười.
Cô… “
“Mệt mỏi, chỉ muốn yêu tiểu bảo bối của mình nhiều một chút” Khương Tuyết Nhu trả lời.
Chương 554: Đúng là trái đất nhỏ
Hạ Văn Trì chân mày hơi cau lại: Hạ Văn Trì đáy mắt thoáng qua vẻ lo âu.
“Ừ, ăn trái cây” Hoắc Anh Tuấn bưng một đĩa trái cây tới.
Cửa phòng lại lân nữa mở ra, Quý Tử Uyên ôm một người đàn bà vóc người cao gầy đi vào, người đàn bà này tóc dài đen nhánh thẳng tắp xõa trên bờ vai, mặc trên người áo lộ vai một bên tay kiểu lá sen ngắn, phía dưới phối với một cái quần cụt màu trắng.
Chẳng qua là khi Khương Tuyết Nhu thấy rõ ràng tướng mạo của người đàn bà kia, trong đầu như có mười ngàn con ngựa lao nhanh qua.
Trời ơi.
Đây đều là cái cuộc sống gì đây.
Người đàn bà này lại là người rất lâu rồi không có gặp Thang Nhược Lan.
Từ sau khi nhà họ Khương phá sản, cũng rất ít khi thấy Thang Nhược Lan ra mắt, ngược lại là thường xuyên thấy tin tức của cô ta ở trên các trang giải trí ở trong điện thoại di động, hình như Thang Nhược Lan hôm nay càng ngày càng đi xuống, nhưng mà Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ sẽ đồng thời cùng xuất hiện ở nơi này, liền không để ý đến, không nghĩ tới hôm nay Thang Nhược Lan lại quá giang Quý Tử Uyên.
Những người bạn này của Hoắc Anh Tuấn từng người một ánh mắt đều là bị mù hết rồi hay sao.
Nhạc Tiêu Nhi một cô gái tốt như vậy lại không muốn, tìm một Thang Nhược Lan mặt nhựa đến như Hoắc Anh Tuấn gần đây trí nhớ không tốt lắm, không nhớ ra Thang Nhược Lan, nhưng Hạ Văn Trì nhìn một cái liền nhận ra được.
“Tuyết Nhu, đã lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu” Thang Nhược Lan thấy cô, ánh mắt sáng lên, lập tức nhiệt tình lại mừng rỡ tiến lên đón.
“Xin lỗi, tôi với cô không quen” Khương Tuyết Nhu giơ tay lên, tỏ ý nói cô ta đừng tới gần mình.
Quý Tử Uyên nhướng mày một cái, hỏi Thang Nhược Lan: “Các người quen biết nhau?”
“Đâu chỉ biết, em với Tuyết Nhu cùng học chung trường trung học cấp hai, lên trung học cấp ba thì trở thành bạn học, tình cảm giữa em với Tuyết Nhu vẫn luôn rất tốt, nhưng mà cô ấy sau khhi tới Kinh Đô thì liền không làm sao liên lạc được”
Thang Nhược Lan lúng túng cười một tiết Quý Tử Uyên chớp mắt như có điều suy nghĩ.
Anh ta nhớ Khương Tuyết Nhu là được Diệp Gia Thanh nhận về sau đó mới đưa cô tới Kinh Đô.
Nghe lời nói này của Thang Nhược Lan chẳng lẽ là Khương Tuyết Nhu sau khi thăng chức huy hoàng cũng không lui tới với Thang Nhược Lan nữa?
Khương Tuyết Nhu căn bản không quan tâm Quý Tử Uyên nghĩ như thế nào, trực tiếp làm mở miệng: “Tôi không cùng cô liên lạc trong lòng cô còn không có suy nghĩ một chút hay sao.”
“Là cô à” Hạ Văn Trì lập tức hừ một tiếng: “Tôi đối với cô còn có ấn tượng, trước kia ở Thanh Đồng cô thường xuyên đi với Tân Gia Như kia mấy đàn bà giả tạo lăn lộn cùng một chỗ, đúng rồi, các người lần trước ăn cơm còn sai người đem cô bé Tuyết Nhu từ trong tiệm cơm lôi ra ngoài, lão Hoắc, cậu còn nhớ không?”
Hoắc Anh Tuấn: “…
Anh có thể nói bây giờ rất nhiều chuyện anh cũng không nhớ sao.
Nhưng mà nếu Hạ Văn Trì đã nói như vậy, người đàn bà này khẳng định không phải là một người tốt.
“Tử Uyên, cậu làm sao lại tìm được loại đàn bà này?” Anh †a cau mày, không che giấu ánh mắt không ưa chút nào.
Thang Nhược Lan sắc mặt dâng lên một tia tái nhợt, đáy mắt cũng khó chịu ngấn ra lê: “Cậu Hạ, lần đó tôi ở Đồng Thành đúng là có ngăn cản, nhưng tôi lúc ấy chỉ là một ca sĩ nhỏ, cô Tân bọn họ căn bản không coi trọng tôi, Tuyết Nhu, tôi biết cô xem thường tôi, nhưng mà tôi không có như cô nghĩ đâu, từ rất lâu rồi tôi chỉ có thể dựa vào mình, thận trọng, không dám đắc tội người khác chỉ có thể vạn kiếp bất phục.”
Cô nói xong run rẩy bắt lấy tay Quý Tử Uyên: “Tử Uyên, em là người như thế nào anh hẳn hiểu”
“Quá khứ nên để cho nó đi qua đi” Quý Tử Uyên khóe miệng nhếch lên mê người cười yếu ớt vỗ vỗ tay cô ta nói: “Đi tới đây ngồi.”
“Tử Uyên, đây là bạn gái mới của anh sao, rất đẹp” Lúc này, Nhạc Hạ Thu cùng Tống Dung Đức trở lại.
Nhạc Hạ Thu mỉm cười đi tới cầm lấy tay Thang Nhược Lan lên: “Tối nay rất náo nhiệt, a, tại sao cô lại khóc”
“Tôi không có chuyện gì… “Thang Nhược Lan vội vàng cúi đầu lau sạch nước mắt.
Chương 555: Tâm tình uất ức
Nhạc Hạ Thu nhìn lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu, đáy mắt thoáng qua một chút hiểu rõ, lộ ra dáng vẻ tấm lòng của một người chị: “Chúng ta đi ca hát đi.”
Khương Tuyết Nhu im lặng liếc hai người đàn bà này một cái.
Bạch liên hoa gặp trà xanh. Sự kết hợp tuyệt vời.
Sớm biết tối nay cô có chết cũng không nên tới.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng nhạc, Khương Tuyết Nhu rất nhanh nghe được nhịp điệu, là bài của Phạm Vĩ Kỳ ( một mùa hè giống như một mùa thu ) .
Trước kia cô cùng Lâm Minh Kiều, Thang Nhược Lan ba người thường xuyên hát.
Lúc này, Thang Nhược Lan cầm một cái micro đưa tới cho cô trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, còn dùng micro nói: “Tuyết Nhu, chúng ta cùng nhau hát đi, đây là bài hát mà hai chúng ta thích nhất, tớ biết là tớ đã làm sai một ít chuyện, trừ xin lỗi cậu thì tớ thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng mà tớ rất nhớ tình cảm chị em tình nghĩa giữa chúng ta, ban đầu nếu như không phải là cậu khích lệ tớ, tớ cũng sẽ không bước vào giới giải trí đi tới ngày hôm nay, tớ rất nhớ cậu, thật sự.”
Nói đến hai chữ cuối cùng, cô ta cũng nghẹn ngào. Khương Tuyết Nhu cũng có chốc lát hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền cảm giác rất buồn cười.
Thang Nhược Lan sẽ hối hận sao, ban đầu cô ta đã làm không ít qua chuyện bỏ đá xuống giếng đi.
“Thang Nhược Lan, cô muốn diễn trò, tôi thật không có tâm tình cùng cô diễn” Khương Tuyết Nhu lạnh giọng mỉa mai.
Quý Tử Uyên buông ly rượu xuống, trong tròng mắt thoáng qua chút không vui.
Tổng Dung Đức lại là không thể nhịn được nữa nói: “Khương Tuyết Nhu, người ta thành tâm thành ý xin lỗi cô, cô có đến nổi phải như vầy không, thật tưởng là trở thành vợ của lão Hoắc là giỏi sao.”
Nhạc Hạ Thu thở dài nói: “Thật ra thì tôi có thể hiểu cảm giác bị bạn tốt có hiểu lầm, nhưng mà đã có tình cảm nhiều năm như vậy, có thể lần nữa gặp nhau là duyên phận, tôi ngược lại thật hâm mộ lúc đi học có được tình bạn thân tình, thuần túy, sạch sẽ, không có bất kỳ lợi dụng nào, không cần chờ đến sau khi mất đi rồi hối hận.”
Khương Tuyết Nhu hết ý kiến.
Những người này mỗi một người đều dùng ánh mắt bài xích nhìn chằm chằm mình, thật giống như mình là một người có lòng dạ nhỏ mọn rất xấu.
Một lát sau, cô cười: “Đây là lần đầu tiên tôi biết đây. Hoá ra sau khi bị người khác hung hằng tổn thương qua, người bị hại không tha thứ cũng thành một cái sai, thì ra đây chính là đạo đức của kẻ bắt cóc”
Cô buông cây gậy đánh bida xuống: “Không chơi nữa, tôi thấy ở chỗ này tôi cũng không được mọi người hoan nghênh, cũng không làm phiền mọi người vui vẻ.”
Cô nói xong xoay người rời đi, Hoắc Anh Tuấn lập tức vội vàng nắm được cổ tay cô: “Tuyết Nhu…”
“Lão Hoắc, cậu để cho cô ta đi đi, thật chịu đủ rồi, từ sau khi cô ta xuất hiện liền đủ các loại âm dương quái khí, trước kia cậu không mang theo cô ta tới mọi người không phải đã chơi thật vui vẻ sao” Tống Dung Đức giọng rất khó nghe nói.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lùng quét qua anh ta một cái: “Nói thật, ngồi đây với một đám đàn ông không não như các người tôi cũng rất mệt mỏi.
Lần này, Quý Tử Uyên thần sắc cũng thay đổi, anh ta lạnh lùng mở miệng: “Lão Hoắc, cậu đưa cô ta trở về đi, lần sau đừng mang cô ta tới nữa.”
“Vừa vặn, tôi cũng không có hứng thú tới” Khương
Tuyết Nhu hất tay anh ra trực tiếp đi.
Hoắc Anh Tuấn tức giận trợn mắt nhìn Quý Tử Uyên và Tổng Dung Đức một cái, đuổi theo.
Trong phòng, Thang Nhược Lan mặt đầy thấp thỏm cùng hối tiếc: “Đều do tôi, nếu như tôi không tìm Tuyết Nhu đến hát, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
“Không liên quan đến chuyện của cô, là cô ta vốn là phiền” Tống Dung Đức hừ lạnh nói.
“Bốp” Hạ Văn Trì bỗng nhiên đem cây gậy bida ném lên bàn: “Các người chơi đi, tôi đi.”
“Sao lại đi?” Tống Dung Đức lập tức nói: “Tối nay chúng tôi mở bữa tiệc này là vì cậu đó.”
“Không có ý nghĩa.” Hạ Văn Trì bỏ tay vào túi quần, đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn Thang Nhược Lan: “Tuyết Nhu nói không sai, tôi lần đầu thấy đạo đức của kẻ bắt cóc có thể đạt đến trình độ như vậy! Dung Đức với Tử Uyên trước kia không có ở Thanh Đồng, các người căn bản không hiểu cách cô làm người, những chuyện cô đã làm trước kia, nói thật, đổi thành tôi cũng sẽ không tha thứ. Tử Uyên, lần này ảnh mắt nhìn người của cậu thật là không ra gì.”
Anh nói xong trực tiếp đi.
Lưu lại Quý Tử Uyên mặt đen như mực mờ mịt, Thang Nhược Lan cũng bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Đi ra khỏi nơi đó.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu. Quả nhiên, chỉ cần phải đối mặt cùng đám bằng hữu này của Hoắc Anh Tuấn, tâm tình liền sẽ uất ức.
Chương 556: Chiến tranh lạnh
Cô sờ bụng mình một cái: “Thật xin lỗi tiểu bảo bối, vừa nói không nổi giận, kết quả lại không khống chế được mình.”
“Tuyết Nhu, anh đưa em về.” Hoắc Anh Tuấn kéo tay cô: “Để anh nói tài xế lái xe tới.”
Khương Tuyết Nhu yên lặng không nói.
Trên đường về nhà, cô cũng không nói tiếng nào.
Hoắc Anh Tuấn sau khi nhìn sắc mặt cô mấy lần, đáy mắt dâng lên một tia uể oải: “Xin lỗi, anh hôm nay không nên kêu em đi, Dung Đức cậu ta nói chuyện quả thật thật quá đáng.”
“Anh nói đúng, lần sau anh cũng không cần kêu em” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt trả lời anh.
Nhưng thật ra trong lòng cô là rất thất vọng, đối mặt với đám bạn kia của anh, cô luôn có cảm giác một mình cô chiến đấu, anh cho tới bây giờ không có cứng rắn đứng ở bên cạnh mình.
Đây đã là lần thứ mấy rồi, cô đều không nhớ được. Xe đến nhà một cái, cô mở cửa xuống xe đi thẳng.
“Vợ, bảo bối……..…
Hoắc Anh Tuấn ở phía sau kêu cô, co cũng không quay đầu lại, dần dần, anh cũng có vẻ căm tức: “Em rất cuộc muốn thế nào, còn phải đối với anh tỏ sắc mặt bỏ rơi này cho tới khi nào.”
Khương Tuyết Nhu dừng lại, quay đầu: “Có lẽ sau này khi em và đám người Tống Dung Đức bọn họ bất hòa, nếu anh đứng về phía em thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt.”
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt chìm mấy phần.
Anh đương nhiên đối với đám người Tống Dung Đức bọn họ hôm nay rất bất mãn, nhưng dẫu sao cũng đã biết nhau hai mươi năm, mà hai người cũng cùng với anh cùng chung hoạn nạn, nói là sinh tử chi giao cũng không quá đáng.
“Em biết anh sẽ không đồng ý”
Khương Tuyết Nhu tự giễu cười cười, xoay người đi. Nói thật, nồi nào úp vung nấy cô hiểu rõ. Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên có hai trà xanh vây quanh bên người còn xem như là bảo bối vậy, sớm muộn Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ thành người như vậy.
Cô không hề muốn mình thay đổi vì Nhạc Hạ Thu hay Thang Nhược Lan.
Tiếp theo một khoảng thời gian sau, Khương Tuyết Nhu cũng không đi tìm Hoắc Anh Tuấn, thậm chí dù ở chung một biệt thự, hai người có thể một tuần lễ cũng không thấy mặt một lần.
Hoắc Anh Tuấn đè nén cơn tức giận, nhưng không có chỗ phát tiết.
Chủ nhật.
Nhạc Hạ Thu theo thường ngày tới biệt thự trị bệnh cho anh.
Vừa đi vào cửa, liền nghe được giọng lạnh như băng nổi giận của Hoắc Anh Tuấn: “Khương Tuyết Như đâu, chết ở đâu rồi, là cô ấy nói tôi ở biệt thự chữa bệnh, bác sĩ Nhạc sắp tới, nhưng bóng người cô ấy cũng không thấy.”
“Thiếu phu nhân ở phía sau núi tản bộ” Dì Tần vẻ mặt đau khổ nói: “Cô ấy nói cô ấy không phải bác sĩ, không giúp được, cũng không quấy rầy các người.”
Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn bị chọc đến phát đau.
Nhìn một chút đây là lời nói gì, rõ ràng là xem như đem chồng mình xem như là kẻ gian vậy.
Nhạc Hạ Thu âm thầm cắn răng, cô ta không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn đối với Khương Tuyết Nhu lại tình thâm ý sâu như vậy, vậy coi cô ta là cái gì.
Cô trở lại lâu như vậy, quan hệ của hai người chẳng những không có kéo gần, ngược lại càng đi càng xa. Có phải chờ anh khỏi bệnh rồi, anh cũng sẽ không nhìn mình nữa hay không.
Nhìn dáng vẻ này cô ta chỉ có thể dùng chiêu đó thôi.
“Anh Tuấn.” Cô đi tới, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhu còn đang là giận chuyện đêm hôm đó hay sao.”
Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt ừ một tiếng, anh hoàn toàn không hiểu nổi Khương Tuyết Nhu đang suy nghĩ cái gì nữa, có lúc anh cũng nghi ngờ cô vì mang thai nên sinh ra chứng uất ức, nhưng mà nghe Kiều Vỹ nói, bình thường cô cùng người nhà họ Hoắc cũng quan hệ không tệ, trừ khi đối mặt với mình….
Chương 557: Thuật thôi miên
Là bắt đầu từ khi nào thì cô ngay cả lời cũng không muốn nói với mình.
Trong lòng anh bỗng nhiên một trận bất an và sợ hãi.
“Không trách gần đây Dung Đức bọn họ kêu anh, anh cũng không có đi, xin lỗi, có lẽ ngày đó tôi không nên đi, kết quả làm cho anh cùng Dung Đức bọn họ quan hệ ngược lại không tốt như trước kia vậy” Nhạc Hạ Thu tràn đầy áy náy nói.
“Không liên quan đến chuyện của cô, cái này cũng trách cái người Thang Nhược Lan đó” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Đây không phải là do người đàn bà này sao, Tử Uyên tại sao phải cùng một người đàn bà giới giải trí chung đụng như vậy.”
“Tử Uyên trong chuyện tình cảm luôn luôn tương đối mê gái, có thể chính là nói vui đùa một chút, qua mấy ngày thì sẽ chia tay.” Nhạc Hạ Thu nhìn thời gian một chút: “Chúng ta bắt đầu trước chữa bệnh đi.”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy.
Trong phòng chữa trị.
Nhạc Hạ Thu mở ra điện thoại di động, phát hình ra một đoạn tiếng hát cổ xưa, những thứ tiếng hát này không phải là tiếng của nước Nguyệt Hàn, nghe rất cổ xưa, Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn chưa từng nghe qua: “Hôm nay tại sao lại nghe bài này?”
“Ừ, đổi một loại phương thức trị liệu mới, đây là nhạc cổ ở Ấn Độ.
Nhạc Hạ Thu móc ra một đồng tiền cổ xưa: “Anh hãy chăm chú nhìn vào đồng tiền này một chút.”
Ba phút sau.
Hoắc Anh Tuấn chỉ nghe được bên tại truyền tới một tiếng “Đinh “vang lên, cả người tựa như trong nháy mắt mất đi ý thức vậy, con ngươi một mảnh đen ngòm trống rỗng.
Nhạc Hạ Thu liên tiếp nói mấy vấn đề sau, chắc chắn cả người anh là thật không có ý thức, mới khom người đến bên tại anh thấp giọng mê sảng: “Hoắc Anh Tuấn, người anh thích nhất là Nhạc Hạ Thu, người anh thích nhất là Nhạc Hạ Thu, người anh ghét nhất là Khương Tuyết Nhu…”
Buổi chiều bốn giờ.
Ở sau núi.
Khương Tuyết Nhu thận trọng hái được một bông hoa, dì Tần đi tới, dùng sức khuyên: “Thiếu phu nhân, cô trở về biệt thự đi, Cậu cả lúc nãy bởi vì cô không có ở đấy nên rất nổi giận”
“Trở về để cho anh ấy lại nổi giận với tôi sao” Khương Tuyết Nhu cúi đầu ngửi mùi hoa một cái: “Không đi, mỗi lần thấy Nhạc Hạ Thu thì sẽ gây gổ, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình”
“Nhưng mà cô không quan tâm như vậy sẽ không sợ Cậu cả thật bị Nhạc Hạ Thu cướp đi sao?” Dì Tần than thở: “Thiếu phu nhân, tôi nói khó nghe một chút, nếu như hai người các người muốn ly dị, toàn bộ người nhà họ Hoắc sẽ không có người đồng ý để cho cô đem con mang đi, đứa trẻ là do cô vất vả đắng cay mang thai sinh ra, cô nhẫn tâm sau này để bọn họ kêu Nhạc Hạ Thu là mẹ hay sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Vỹ cũng gật đầu: “Nhạc Hạ Thu đổi với hai đứa bé nếu như yêu thương cũng được đi, nếu không yêu thương thì sẽ giống Cậu cả khi còn bé chính là bị ngược đãi mà lớn lên, lão phu nhân lớn tuổi cũng không quản được bao nhiêu.”
Khương Tuyết Nhu đáy mắt yên lặng dần dần ngưng trễ một cái.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu làm mẹ ghẻ của những đứa con của mình.
Nhạc Hạ Thu cái loại đàn bà ác độc đó, tuyệt đối sẽ ngược đãi bọn họ.
Mấy ngày nay bởi vì quá mệt mỏi, cô một mực đang trốn tránh, vào giờ phút này, dì Tần với Kiều Vỹ nhắc nhở cô .
“Được rồi, tôi trở về”
Ẩn núp không đi đối mặt như vậy cũng không phải là một cách hay.
Cô đang cầm hoa trở lại biệt thự.
Đến lúc đi tới cửa, đúng lúc thấy Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu đang từ bên trong đi ra.
“Nhạc Hạ Thu, anh đưa em trở về, đi thôi.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên bắt lấy tay của Nhạc Hạ Thu lại.
“Anh Tuấn…” Nhạc Hạ Thu hơi thất thần, lúc này, cô thấy Khương Tuyết Nhu đi tới, lập tức rút tay về, hốt hoảng nói: “Thiếu phu nhân, cô đừng hiểu lầm”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt rất khó nhìn, mới vừa rồi Hoắc Anh Tuấn bắt lấy tay Nhạc Hạ Thu là chính mắt cô nhìn thấy: “Hoặc Anh Tuấn, anh….
“Cô tại sao cũng tới.” Hoắc Anh Tuấn chợt cắt đứt lời cô, rất không nhịn được nhìn cô một cái.
Chương 558: Bạc tình bạc nghĩa
Rõ ràng đã gần đến mùa hè, nhưng mà Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh rùng mình.
Bị mình nhìn thấy cũng được đi, anh chẳng những không giải thích, thậm chí còn không che giấu chút biểu hiện chán ghét nào đối với sự xuất hiện của mình, anh tại sao có thể như vậy.
“Anh Tuấn, anh không nên như vậy” Nhạc Hạ Thu vội vàng nói: “Cô ấy dù sao.. Hoắc Anh Tuấn hừ một tiếng: “Nếu không phải lúc trước cho là em đã chết, cô ta kia làm gì có tư cách làm phu nhân của anh, đi, Hạ Thu, anh đưa em trở về” Anh nói xong kéo Nhạc Hạ Thu rời đi.
Huyết dịch cả người Khương Tuyết Nhu tựa như lạnh thấu, đáy mắt cô tràn ra một tầng lệ: “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh đi, thì sau này em cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa.”
Hoắc Anh Tuấn quay đầu, người đàn bà sau lưng mặc một bộ váy đầm dài, rõ ràng đã mang thai hai tháng, nhưng thân thể yếu ớt tựa như có thể dễ dàng bị gió thổi đi.
Trong nháy mắt đó, lòng dạ ác độc ác của anh trở nên đau đớn, muốn trở về, nhưng trong đầu chợt nhớ tới một âm thanh: Người anh thích nhất là Nhạc Hạ Thu… .
Cô ta, không phải người đàn bà mình yêu.
“Tôi căn bản không cần cô tha thứ, vừa vặn, chỗ cô ở tôi cũng lười trở lại.” Anh nói xong cũng không quay đầu lại dắt Nhạc Hạ Thu rời đi.
Anh không thấy gương mặt Khương Tuyết Nhu ở trong khoảnh khắc lúc đó tái nhợt tựa như người chết vậy.
Anh làm sao có thể… Tuyệt tình đến như vậy.
Cái người đã thề sẽ yêu cô cả đời Hoắc Anh Tuấn đã đi nơi nào.
Cái người đã nói không thích Nhạc Hạ Thu, Hoắc Anh Tuấn đó đi nơi nào.
Trước mắt cô bỗng nhiên biến thành màu đen.
Dì Tần vội vàng đỡ lấy cô, Kiều Vỹ mau chóng gọi điện cho bác sĩ của gia đình tới.
Rất nhanh, bà cụ Hoắc với ông cụ Hoắc cũng nhận được tin tức chạy tới, vừa nghe đến chuyện Hoắc Anh
Tuấn dắt tay Nhạc Hạ Thu rời đi, bà cụ Hoắc tức giận lửa giận bốc ba mét: “Hồ đồ, vợ của nó đang mang thai, nó vẫn cùng đàn bà khác ở bên ngoài lêu lỗng, lập tức gọi điện thoại kêu nó trở về”
“Gọi rồi, Cậu cả không nhận điện thoại của tôi. Dì Tần bất đắc dĩ nói.
“Vô liêm sỉ, đưa điện thoại cho tôi.” Ông cụ Hoắc cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn.
“Ông ngoại, có chuyện gì không?”
“Hoắc Anh Tuấn, vợ mày té xỉu, mày lập tức trở lại cho tạo. Ông cụ Hoắc tức giận nói: “Tao không quan tâm mày với Nhạc Hạ Thu trước kia như thế nào, nhưng mày với Tuyết Nhu bây giờ là vợ chồng, người là chính mày cưới về, không người ép mày, bây giờ nó đang mang thai, mày phải chịu trách nhiệm, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm.”
Điện thoại bên kia của Hoắc Anh Tuấn rơi vào yên lặng, lúc định nói, bên kia đột nhiên truyền tới giọng nói của một người đàn bà đang kêu đau.
“Ông ngoại, con đây có chuyện, con không nói với ông nữa, con cũng không phải là bác sĩ, cô ta hôn mê thì ông đưa cô ta đi tìm bác sĩ đi, đứa trẻ con sẽ nuôi dưỡng, còn về phần Khương Tuyết Nhu, cùng lắm con sẽ cho cô ta một khoản tiền.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong cũng cúp điện thoại. Ông cụ Hoắc thiếu chút nữa hộc máu. Nghe một chút, đây là lời một người nên nói sao.
Ông làm sao có thể có một đứa cháu trai bạc tình bạc nghĩa như vậy.
Ông xoay người, chợt thấy Khương Tuyết Nhu không biết lúc nào đã tỉnh, cô mở mắt to nhìn mình, khóe miệng lộ vẻ sầu thảm.
“Ông ngoại, anh ấy muốn dùng một khoản tiền để đuổi con?” Khương Tuyết Nhu sắc mặt buồn bả.
Ông cụ Hoắc cả người cứng đờ, lúc này mới nhớ tới mình lớn tuổi, lỗ tại không được tốt, mỗi lần gọi điện thoại điện thoại di động phải để âm lượng lớn nhất, khẳng định Khương Tuyết Nhu đã nghe thấy hết.
Bà cụ Hoắc cũng luống cuốn e sợ sẽ khiến cho cô bị đả kích, phải biết trong bụng cô bây giờ là sinh đôi: “Con bình tĩnh một chút, chỉ cần bà và ông ngoại con còn ở đây, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho nó ly dị với con, cái người Nhạc Hạ Thu đó, chúng ta sẽ không đồng ý để cho Hoắc Anh Tuấn với cô ta ở chung một chỗ.”
“Bà trước kia cũng không đồng ý cho Hoắc Anh Tuấn với con ở chung một chỗ, là bởi vì anh ấy vẫn cùng cùng con kết hôn.” Khương Tuyết Nhu kéo kéo môi.
Chương 559: Không còn là Hoắc Anh Tuấn trước kia
Hoắc Anh Tuấn đã không phải là đã từng là Hoắc Anh Tuấn trước kia, anh nắm giữ nhà họ Hoắc, nếu như khẳng khăng làm theo ý mình, cũng không cần nghe hai vị lão nhân nhà này nửa lời.
Bà cụ Hoắc mặt đầy lúng túng: “Hai các người người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước kia chúng ta cũng nhận ra được các người đang cãi nhau chiến tranh lạnh, còn tưởng rằng tuổi trẻ ồn ào, ồn ào xong thì sẽ tốt.”
Khương Tuyết Nhu trong lòng ngực một mảnh lạnh như băng.
Cô cũng không biết, chẳng lẽ cũng bởi vì gần đây không nói với anh một lời, anh liền chán ghét mình lại muốn cùng Nhạc Hạ Thu ở cùng một chỗ?
Cô thật không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn sẽ vô tình như vậy.
“Yên tâm, chúng ta sẽ đi nói Hoắc Anh Tuấn, con trước tiên cứ dưỡng thai thật tốt” Ông cụ Hoắc hiếm thấy giọng ôn tồn an ủi.
Khương Tuyết Nhu nhắm mắt lại không nói một lời. Đến khi phòng trong lần nữa khôi phục an tĩnh, dì Tần bưng một chén canh đút cho cô: “Thiếu phu nhân, cô phải uống chút, cô không đói bụng, nhưng tiểu bảo bối trong bụng cũng muốn ăn.”
“Dì Tần, con không thể để cho Nhạc Hạ Thu trở thành mẹ ghẻ của bọn họ, con không yên tâm.” Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm nói.
“Thiếu phu nhân, cô đừng khóc, thật ra thì tôi cảm thấy trong lòng Cậu cả vẫn là có cô, liền xế chiều hôm nay, trước khi Nhạc Hạ Thu tới, Cậu cả còn khắp nơi tìm cô, miệng cậu ấy nói một đường lòng nghĩ một nẻo, nhưng tôi xem ra cậu ấy vẫn muốn cùng cô sống tốt, hơn nữa gần đây cậu ấy buổi tối đều ở nhà, tối hôm qua vẫn còn đứng ở trước cửa phòng cô.”
Dì Tần suy nghĩ nói: “Có phải gần đây cô để cậu ấy đầu hiu quả lâu hay không, cậu ấy cố ý kích thích cô “
“Anh ấy không biết dùng phương thức ác như vậy để kích thích tôi, trừ phi lòng thật đã thay đổi.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu cười khổ: “Không, không phải đổi, anh ấy là vẫn luôn yêu Nhạc Hạ Thu “Không phải như vậy, Cậu cả là thật yêu cô.” Dì Tần cũng thật là có miệng cũng không giải thích rõ ràng: “Cậu cả làm sao đột nhiên lại biến thành như vậy, quá kỳ quái”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra: “Dì Tần, dì chắc chắn trước khi Nhạc Hạ Thu tới Hoắc Anh Tuấn vẫn còn tìm tôi không?”
“Đúng vậy, còn nói rõ ràng là cô đề nghị để cho bác sĩ Nhạc tới biệt thự chữa bệnh, kết quả cô lại không thấy đâu, thật ra thì chính là trách cô không chăm sóc cậu ấy.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
Hoắc Anh Tuấn quả thật tuyệt tình quá đột ngột.
Cô nhớ tới lần trước sau khi Nhạc Hạ Thu gặp mặt Sầm Gia Hân, không bao lâu Sầm Gia Hân liền chết.
Lần này không phải cũng là Nhạc Hạ Thu động tay chân gì chứ.
Cô nhíu chặc chân mày.
Thật ra thì trong lòng cũng có một chút không xác định. Cô nằm trên giường một buổi tối, cơ hồ cả đêm không ngủ.
Hôm sau, thân thể hơi chuyển biến tốt, liền đứng dậy hỏi thăm động tĩnh của Hoắc Anh Tuấn, biết được anh một đêm không về, lòng cô cũng lạnh.
Ngày hôm qua anh cùng Nhạc Hạ Thu cùng rời đi chung, bọn họ là cả đêm ở một chỗ sao, có phải chuyện gì đã xảy ra hay không?
Một cổ chán ghét dâng lên. Cô ói đến long trời lỡ đất.
“Thiếu phu nhân, cô uống nước.” Dì Tần sốt ruột vỗ lưng cô.
“Không có sao, chuẩn bị xe, tôi phải đến công ty của anh ấy.” Khương Tuyết Nhu uể oải nói.
Dì Tần lo âu không dứt: “Cái bộ dạng này của cô “Tôi muốn làm rõ ràng một số chuyện” Cô cố chấp mở miệng.
“Liền sắp xếp xe đi.” Kiều Vỹ cũng không nhịn được nói: “Không thể để cho Cậu cả ở trong cái tình trạng này.” Dì Tần thở dài, sắp xếp xe đưa cô đi đến tập đoàn Hoắc thị.
Lúc đến đó, nhân viên lễ tân lập tức nhận ra cô, đáy mắt thoáng qua một tia đồng tình: “Thiếu phu nhân, tổng giám đốc anh ấy… Anh ấy bây giờ có chuyện “