Cô đem tất cả mọi thứ đều đập, bà vú mới tới bị dọa sợ.
Thẳng đến chạng vạng tối, Hoắc Anh Tuấn rốt cục mới đặt chân đến nơi này.
Anh liếc nhìn căn phòng bừa bãi, còn chưa kịp phản ứng, một cây đạo hung hăng hướng anh đâm tới.
Thân thể anh lập tự trốn về phía sau một chút, bắt lấy cổ tay Khương Tuyết Nhu, đoạt lấy cây đạo ném sang bên cạnh một cái, anh quay đầu, con ngươi lạnh như băng thấu xương trợn mắt nhìn người đàn bà tóc tại bù xù lại dử tợn trước mặt: “Cô muốn giết tôi.”
“Tôi sai rồi, tôi thà nhìn anh trở thành một kẻ ngu, so với bây giờ cũng tốt hơn” Khương Tuyết Nhu thống hận nhìn anh: “Anh tại sao phải còn sống, loại người bệnh thần kinh này giống như anh ban đầu nên bị giam lại, tôi vọng tưởng dùng sự chân thành của mình có thể chữa khỏi cho anh, ha ha, tôi là điên rồi sao.”
“Im miệng, tôi thấy cô mới chính là người có bệnh thần kinh” Hoắc Anh Tuấn lôi tay cô đi vào trong nhà vệ sinh, đè mặt cô lên trên gương: “Cô nhìn bộ dạng của cô bây giờ một chút, có khác gì so với người điên hay không hả?”
“Tôi là điên rồi, tôi là bị anh ép điên.”
Khương Tuyết Nhu lệ rơi đầy mặt: “Hoắc Anh Tuấn, anh tại sao phải đối xử như vậy với bạn của tôi chứ, anh biết rất rõ ràng Minh Kiều là người bị hại, anh cứu Nhạc Trạch Đàm cũng được đi, anh ta còn phải bôi nhọ danh tiếng của Minh Kiều sao? Một cô gái, danh tiếng quan trọng bao nhiêu anh có biết không, có phải là trừ Nhạc Hạ Thu ra, những người đàn bà khác ở trong mắt anh cũng không đáng giá một đồng”
Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn nổi gân xanh: “Cô nói đủ chưa, ký giả nói cũng không phải sai, vốn chính là bạn có trước kia quyến rũ Nhạc Trạch Đàm.”
“Anh nói gì?” Khương Tuyết Nhu giống như là nghe được một câu chuyện hoang đường vậy trợn to hai mắt.
“Là Lâm Minh Kiều trước kia cứ gửi tin nhắn cho Nhạc Trạch Đàm, trăm phương ngàn kế quyến rũ anh ta, quyền rũ được rồi lại sau khi biết thanh danh của anh ta không tốt lại muốn trở lui toàn thân, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Ai nói với anh những điều này, Nhạc Hạ Thu? Cô ta nói gì anh đều tin?”
Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Tôi không tin Hạ Thu, chẳng lẽ còn tin tưởng cô, cô và Lâm Minh Kiều kia vốn chính là cùng một loại người, nồi nào úp vung đó, nhà họ Lâm ở Thanh Đồng có chút thế lực nhỏ, nhưng mà đến Kinh Đô lại không đáng giá một đồng, cô ta dĩ nhiên muốn leo lên cây cao Nhạc Trạch Đàm.”
Mặt mũi Khương Tuyết Nhu dần dần trắng như tuyết, giống như lưu ly trong suốt vậy.
Anh nhìn gương mặt tinh xảo môi mỏng của anh, đã từng hôn qua vô số lần.
Cho tới giờ cô đều quên là đàn ông môi càng mỏng càng bạc tình, lòng dạ càng ác độc.
Hay cho một câu tôi không Nhạc Hạ Thu, chẳng lẽ còn tin cô?
Nhạc Hạ Thu nói gì cũng đúng, cho tới bây giờ không cần điều tra, cho tới bây giờ không cần nghi ngờ. Cả người cô đau đến mức hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong cổ họng chẳng qua là phát ra những tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Cô không nhúc nhích được, bởi vì anh đè cô .
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy người đàn bà bên dưới bỗng nhiên giống như điên rồi vậy.
Giống như một con thú nhỏ mất khống chế. Anh thất thần mấy giây, tay nhẹ rời đi.
Khương Tuyết Nhu tránh thoát được, nắm lên chai nước tẩy trang trên bồn rửa mặt đập lên trên đầu anh.
Máu tươi lập tức từ trán anh phun ra.
Hoắc Anh Tuấn giận điên lên, trực tiếp đưa tay đẩy cô ra.
Khương Tuyết Nhu lập tức bị đẩy ngã lên trên vách tường, huyết dịch theo bắp đùi cô chảy xuống, người cô chậm rãi dọc theo vách tường tuột xuống, ôm bụng khóc đau nói không ra lời.
Hoắc Anh Tuấn giật mình, phục hồi tinh thần lại, bất chấp vết thương trên đầu, vội vàng ôm lấy cô vọt ra khỏi phòng.
Hai mười phút đường xe, Khương Tuyết Nhu đã đau đến chết lặng, cô hoàn toàn nói không ra lời, chẳng qua là nắm lấy váy mình, phía dưới quần toàn bộ đã bị máu nhuộm đỏ tươi.
Chương 581: Nguy kịch
Trong bụng đau từng cơn từng cơn như xé ruột.
Cô bị ai nghĩ, cô và Hoắc Anh Tuấn hai người đã từng rất trông đợi có con, hai người đều có tuổi thơ bất hạnh, bọn họ muốn có thể mang lại cho hai đứa trẻ một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Cô đã từng rất cảm ơn ông trời cao đã ban cho cô một cặp sinh đôi.
Nhưng mà sau đó lại mỗi ngày đều lo âu, không biết người làm mẹ này nên làm sao mới có thể bảo vệ những đứa con của mình.
Phải như thế nào mới có thể làm cho bọn họ không bị
Nhạc Hạ Thu làm tổn thương.
Thậm chí nghĩ đến không có con cũng tốt. ít nhất không cần khổ cực ra.
Có lẽ, đây lại là một loại giải thoát đi.
“Khương Tuyết Nhu, cô cố gắng cho tôi, không thể để cho bọn nhỏ xảy ra chuyện.” Hoắc Anh Tuấn ôm lấy cô vọt vào trong bệnh viện, nữ nhân trong ngực mình rõ ràng đã mang thai ba tháng, nhưng nhẹ giống như lông chim vậy, tựa như tùy thời là có thể bay đi.
Tim anh thật giống như bị cái gì níu lấy vậy.
Anh không thể nói rõ ràng, giống như sợ hãi, vừa giống như mất đi người mình yêu mến nhất, là loại cảm giác đó. Nhưng mà Khương Tuyết Nhu lại giống như không nghe được vậy, từ từ nhằm lại cặp mắt mệt mỏi.
Rất nhanh, Khương Tuyết Nhu được đưa vào phòng cấp cứu. Hoắc Anh Tuấn đứng ở ngoài cửa đi tới đi lui, trán chảy rất nhiều máu.
Ngôn Minh Hạo nhìn cảm thấy bất an: “Cậu cả, hay là anh đi băng bỏ trán một chút trước đi.”
“Tôi không có tâm tình” Hai cái tay của Hoắc Anh Tuấn không ngừng lay động, trên cánh tay anh dính đầy máu tươi, cả người nhìn cực kì lạnh lẽo hung ác.
Rất nhanh, cửa phòng giải phẫu mở ra.
Bác sĩ đi ra: “Cậu cả, hai đứa bé không giữ được, cần chữ ký của anh để lập tức làm giải phẫu sinh non, nếu không phu nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng”
“Ông nói gì, đứa bé không giữ được, cái đồ phế vật này, ông làm vậy mà làm bác sĩ được sao.” Hoắc Anh Tuấn tức giận níu lấy cổ áo bác sĩ, hai mắt đỏ thẫm.
Đó là hai đứa con của anh, nếu như không phải là giờ phút này, anh thậm chí cũng không biết là anh lại quan tâm đến hai đứa bé đến như vậy.
“Cậu cả, thật không có biện pháp, đổi thành bác sĩ Hà đảm nhiệm thì kết quả cũng sẽ giống nhau. Bác sĩ có chút sợ hãi giải thích: “Trước kia thời điểm thiếu phu nhân mang thai hơn một tháng thì thai nhi cũng đã không ổn định, mấy ngày nay tâm tình của bệnh nhân cũng thật không tốt, liên tiếp gặp phải đả kích, vốn là có triệu chứng sinh non rồi, hơn nữa cô ấy lại mang thai sinh đôi, tôi thật đã tận lực. Sinh đôi.
Anh không còn cặp sinh đôi này nữa.
Là đích thân anh đẩy cô ấy.
Hoắc Anh Tuấn vô lực buông bác sĩ, một gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt dưới ánh đèn, dường như không còn có thể chịu nổi, vốn dĩ là đã bị chảy quá nhiều máu, vào lúc này, anh cũng cảm thấy đầu óc từng cơn choáng váng một trận, cũng đau dữ dội.
“Anh Tuấn, anh chảy thật là nhiều máu” Lúc này, Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên chạy tới, vội vội vàng vàng đỡ anh dậy: “Em đưa anh đi bằng bỏ.”
Hoắc Anh Tuấn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng khi nghe những lời Nhạc Hạ Thu nói đầu óc giống như bị thôi miên vậy dẫn dắt dây thần kinh của anh, khiến cho cả người anh rơi vào không trung ngắn ngủi trống rỗng, theo bản năng đi theo cô ta rời đi.
Bác sĩ cuống cuồng nói: “Không phải, cậu cả, cái này…
“Ngôn Minh Hạo, nơi này giao cho cậu.” Nhạc Hạ Thu vội vàng lôi Hoắc Anh Tuấn đi đến phòng y tế.
Ngôn Minh Hạo nhíu mày một cái, vội vàng nhận lấy giấy tờ của bác sĩ, ký tên mình lên: “Đừng nói, cứu người quan trọng.”
“Được.”
Bác sĩ vội vàng trở lại phòng cấp cứu cứu người.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu đau đớn cũng không mở ra được.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không ý thức được. Bên tại cô nghe được bác sĩ đang thảo luận đứt quãng: “Trước kia nghe nói cậu cả có niềm vui mới, tôi còn thật không tin, không nghĩ tới a.”
“Đúng vậy, thật là làm cho người ta lạnh giá, vợ nguy kịch một sớm một chiều, nhưng cậu cả ngay cả chữ cũng không ký, cũng không để ý đến sống chết của vợ.
Chương 582
“Thiệt hay giả?”
“Sao có thể lừa gạt cô, mới vừa rồi nếu không phải thư kí bên người cậu cả ký tên, phỏng đoán đều không có người quan tâm đến cô ấy”
“Tôi cũng thấy cậu cả cùng người đàn bà kia ôm nhau rời đi.
“Ai, người đàn ông này a.”
Một giọt nước mắt theo khỏe mắt của Khương Tuyết Nhu một bên tuột xuống.
Hoắc Anh Tuấn, anh thật là lòng dạ độc ác.
Thì ra thời điểm tánh mạng mình bị đe dọa, anh ngay cả một chữ cũng không chịu ký.
Việc cô chết đối với anh mà nói còn không bằng giúp đỡ một người ăn mày bên đường.
Thậm chí vào lúc này, trong lòng anh cũng chỉ có Nhạc Hạ Thu.
Tình yêu nồng thấm kia tựa như cũng hóa thành bụi, hoàn toàn tan thành mây khói.
Từ nay về sau, nếu như cô còn sống, chỉ cần có một hơi thở, đối với đội cẩu nam nữ này, cô chỉ biết có vô tận hận thù.
Trong phòng bệnh, khi Khương Tuyết Nhu mở hai mắt ra.
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Nhạc Hạ Thu đang đứng đó, cô ta cười híp mắt đem cái chìa khóa xe chơi trong tay: “Nhìn thấy không, đây là xe thể thao bản hạn chế trước kia Anh Tuấn đưa cho cô, nhưng mà bây giờ bảng số xe đã đổi thành: AT2HT, Anh Tuấn yêu Hạ Thu, dễ nghe làm sao.”
Khương Tuyết Nhu nhìn một cái liền nhận ra được.
Cái chìa khóa xe kia Hoắc Anh Tuấn đã từng tự mình giao vào trong tay cô, lúc đó bảng số xe còn được cư dân mạng nhiệt liệt đưa lên bàn tán, khiến cho rất nhiều người đàn bà hâm mộ.
Cô bình tĩnh cười một tiếng: “Cô thích như vậy thì cứ nhặt đồ của người khác về mà dùng đi, những thứ còn dư lại như đồ, xe, biệt thự, đàn ông, được, cô cứ cầm hết đi, dù sao tôi cũng đã không thèm để ý đến nữa rồi.”
“Cô để ý thì như thế nào, trong lòng Anh Tuấn bây giờ cũng chỉ có tôi. Nhạc Hạ Thu đắc ý đi tới bên trên mép giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô: “Cô nhìn đi, chỉ cần tôi nói một câu, người chị em gái tốt của cô liền bị người khác làm nhục, anh tôi bây giờ một chút hư tổn cũng không có, nhưng mà người chị em gái tốt của cô thì không may mắn như vậy, cô ta bây giờ đã thành con chuột đường phố, danh tiếng mất hết, nhưng mà đây đều là cô ta đáng đời, ai bảo cô ta trước kia ở trong bệnh viện mắng tôi là đồ thúi chứ.”
“Cô đã sớm biết Nhạc Trạch Đàm sẽ làm tổn thương cô ấy?” Khương Tuyết Nhu trợn cặp mắt to đỏ tươi.
“Nói nhảm”Nhạc Hạ Thu khom người, khóe miệng nở ra một nụ cười xem náo nhiệt: “Đáng tiếc, một bước cuối cùng không thành công, nhưng mà không sao, dù sao cả đời này cũng không có người đàn ông nào dám muốn cô ta nữa.”
Khương Tuyết Nhu bị làm cho tức giận tim đập như muốn vỡ ra.
Cô mới vừa làm giải phẫu xong, bây giờ cả người đều đau đến run rẩy.
“Con tiện nhân này…”
Nhạc Hạ Thu nhìn dáng vẻ cô thống khổ, cười càng đắc ý: “Tôi còn quên nói cho cô biết, Sầm Gia Hân cũng là bị tôi giết chết, chỉ tiếc là cảnh sát vĩnh viễn cũng không tìm ra được chứng cớ.”
“Thật là cô……….
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa nằm ly nước nóng bên cạnh lên hướng Nhạc Hạ Thu hất tới.
Cô ta kêu một tiếng, lúc vội vàng né tránh, Hoắc Anh Tuấn từ bên ngoài xông vào, thấy cánh tay bị nóng đỏ của Nhạc Hạ Thu lửa giận bốc ba mét.
“Cô là cái đồ vong ân phụ nghĩa, Hạ Thu có lòng tốt cố ý đến chăm sóc cô, cô hẳn là muốn bị tôi đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.” Hoắc Anh Tuấn lời nói cùng ánh mắt đều tràn đầy căm ghét.
“Tôi thật là cảm ơn lòng tốt của các người, anh cứ để cho cô ta đi chăm sóc anh đi, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy các người.
Khương Tuyết Nhu nhằm hai mắt lại, cô sợ mình đối mặt bọn họ một hồi, sẽ bị tức nổi điên.
“Anh Tuấn, em cảm thấy dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của em, cô ấy có thể là bị chứng uất ức, nhưng mà cũng không cố ý muốn làm thương tổn thương em, em ngược lại bị thương cũng không có vấn đề gì, em chủ yếu là sợ tâm tình cô ấy bây giờ sẽ tổn thương người khác.” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên lo lắng nói.
Hoặc Anh Tuấn sững sốt.
Vừa được cô ta nhắc, anh cũng phát hiện gần đây Khương Tuyết Nhu quả thật rất điên cuồng. Đầu tiên là dùng đao đâm anh, sau đó dùng cầm bình thủy tinh đập anh. Đến bây giờ còn dùng nước nóng tạt vào người Hạ Thu.
Chương 583: Đưa vào khoa tâm thần
Hết thảy mọi chuyện này, hơn nữa Nhạc Hạ Thu còn là bác sĩ tâm lý đứng đầu thế giới, khiến cho anh cũng có nghi ngờ.
“Nhạc Hạ Thu, cô đừng có nói bậy nói bạ, tôi không có bệnh, trong lòng tôi rất khỏe mạnh.” Khương Tuyết Nhu thấy Hoắc Anh Tuấn yên lặng, trong lòng nhất thời bị một cảm giác bất an giữ lại, vội vàng sốt ruột giải thích: “Tôi là bị các người chọc cho tức giận.
Nhạc Hạ Thu dùng ánh mắt đồng tình và thương hại nhìn chăm chú cô: “Mỗi một người có chứng uất ức cũng không thừa nhận mình bệnh, hơn nữa cô mới vừa sinh non, tôi thật lòng khuyên cô sớm đi chữa trị.
Khương Tuyết Nhu thật hận không thể bò dậy dùng một chút sức lực cuối cùng xé rách mặt mũi ác độc của Nhạc Hạ Thu.
Nhưng mà cô biết, lúc này càng tức giận, thì Hoắc Anh Tuấn sẽ càng tin cô ta: “Nhạc Hạ Thu, Hoắc Anh Tuấn đã là của cô, vị trí Hoắc phu nhân cũng có thể nhường cho cô, có tại sao cứ phải dày vò tôi không thả, tôi van cầu hai người bỏ qua cho tôi có được không, tôi bảo đảm sau này thấy các người liên đi vòng sang nơi khác.
Hoắc Anh Tuấn theo bản năng nhíu mày một cái. Theo lý thuyết, anh rất ghét Khương Tuyết Nhu, có thể tưởng tượng đến hình ảnh cô thấy mình thì lại đường vòng liền cảm thấy khó hiểu không vui.
Nhạc Hạ Thu mặt lộ cười khổ: “Phải nói thế nào cô mới hiểu được đây, chính là cô có thể còn không có ý thức được, nếu như lúc này không trị liệu, thì thật là phá hủy cả đời cô mất, nhất là cô hơn nữa còn là vợ trước của Anh Tuấn. Nếu việc này truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ anh ấy như thế nào.”
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy lông mày vặn chặt, động lòng.
“Cô đừng nói nữa, tôi có bệnh hay không tự mình rõ ràng nhất.
Khương Tuyết Nhu thật là sắp bị Nhạc Hạ Thu ép đến bước đường cùng, cô thống khổ hộ: “Tôi đời trước là đào nhà các người đào mộ tổ tiên của cô sao, đứa trẻ cũng đã không còn, tôi đã rất thảm rồi, các người bây giờ còn muốn đem tôi nhốt vào bệnh viện tâm thần sao, Hoắc Anh Tuấn, anh không thương tôi cũng không quan trọng, nhưng xin anh để tôi được làm một con người có được không.”
“Không cần phải đi bệnh viện tâm thần, chẳng qua là tạm thời để cho cô không đi ra ngoài, mỗi ngày uống thuốc đúng hạn là được. Nhạc Hạ Thu ôn nhu an ủi.
“Đủ rồi, tôi rất khỏe mạnh, căn bản không cần uống thuốc.
“Không phải cô nói không là được” Nhạc Hạ Thu quay đầu đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh Tuấn, chúng ta phải vì cô ấy mà chữa trị, anh cũng phải trải qua loại bệnh này, hắn anh biết trên phương diện tinh thần mà bệnh tật thì nguy hiểm biết bao”
Khương Tuyết Nhu nhìn hình dáng người đàn ông rơi vào trầm ngâm, cả người bỗng nhiên bị một cảm giác bất an bao phủ.
“Vậy trước tiên tạm thời trị một chút xem sao, trước tiên tạm thời đem cô ta giao lại cho chuyên gia về phương diện bệnh tâm thần, nếu như tình huống nghiêm trọng thì phải chuyển vào trong bệnh viện tâm thần.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong xoay người rời đi.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đứng lại…” Khương Tuyết Nhu khó mà tiếp nhận xuống giường, nhưng mà chân mới vừa đạp trên đất, hạ thân đau đớn kịch liệt khiến cho cô ngã xuống lần nữa.
Cô ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng rời đi. Nhạc Hạ Thu nhếch miệng kh người thấp giọng nói: “Tôi sẽ cùng bác sĩ ở nơi này chào hỏi, bệnh của cô chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng, đời này chỉ có thể sống mãi trong bệnh viện tâm thần mà thôi.”
“Nhạc Hạ Thu, cô đi chết đi, đi chết đi.” Trong đầu Khương Tuyết Nhu căng thẳng thật giống như có thể bẻ gảy bất cứ lúc nào. Nhưng mà cô không bò dậy nổi, cô hoàn toàn mất lý trí cắn trên đùi Nhạc Hạ Thu một cái.
Nghe được tiếng cô gọi ầm ĩ do dự một chút, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn vẫn trở lại thấy một màn này, lập tức xông lại một cước đem cô đạp ra ngoài.
Chân anh đạp trúng bả vai cô.
Đầu Khương Tuyết Nhu lại đụng về sau giường sắt, cả người đau tựa như thân thể có thể không còn kiên trì nổi nữa, muốn ngất đi vậy.
Cô cắn răng liều mạng ngẩng đầu, nhưng thấy Hoắc Anh Tuấn đang khẩn trương kiểm tra chân của Nhạc Hạ Thu: “Em không có sao chứ?”
“Không có, thật may anh trở lại. Nhạc Hạ Thu ôm chặt lấy cổ anh.
“Không sao, anh ở đây! Hoắc Anh Tuấn êm ái hôn nhẹ lên trán cô ta một cái, lúc ngẩng mặt lên đối mặt với Khương Tuyết Nhu, gương mặt tuấn tú lập tức bị thay thế bằng một ánh mắt căm ghét.
“Còn nói cô không bệnh, tôi nhìn cô đã bệnh không nhẹ rồi, nếu như bệnh không chữa khỏi, đời này cũng đừng mong được thả ra đi làm tổn thương người khác.”
Hoắc Anh Tuấn hung tợn cảnh cáo xong, ôm Nhạc Hạ
Thu cũng không quay đầu lại rời đi.
“Tôi không bệnh, tôi không bệnh…” Khương Tuyết Nhu cật lực hướng cửa leo ra, muốn chạy trốn.
Nhưng mà rất nhanh đã có vệ sĩ đi vào, trực tiếp đem cô đưa vào phòng bệnh khoa tâm thần, bên trong chỉ có một tấm giường đơn dựa vào góc tường, còn có một cánh cửa sổ nho nhỏ, thật cao, ngay cả một người cao lớn cũng leo không ra, bên ngoài cửa sắt cũng bị chặn lại.
Chương 584: Cứ như vậy sẽ điên mất
Cô gõ cửa nửa ngày cũng không ai quan tâm.
Sau đó, gõ mệt mỏi, cô nằm ở trên giường bệnh, đem mình co lại thành một khối thật chặc.
Trời nóng nực, bên trong không có mở quạt gió hay máy điều hòa không khí.
Rất nhanh, cô liền bị nóng đến mệt lả.
Trong hôn mê, có người đi vào cho chích cho cô.
Cô dùng hết một sức lực cuối cùng để ngăn cản. Nhưng mà những người đó đem cô đè thật chặc xuống giường.
Ống chích cưỡng ép ghim vào trong da cô.
Nước mắt nóng bỏng dọc theo khỏe mắt cô tuột xuống.
Đầu óc cô mơ màng nặng nề, cứ như vậy một hồi. Cô cảm giác đầu óc mình sắp thác loạn điên mất rồi. Cô thật hận.
Rốt cuộc cô đời trước là đã làm sai điều gì đến nỗi khiến cho cô yêu phải tên ma quỷ Hoắc Anh Tuấn này.
A, cô đã từng hy vọng muốn ở lại, để cho cô bầu bạn chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn, như vậy anh liền có thể không cần đi bệnh viện tâm thần nữa.
Ha ha, thật không ngờ anh vậy mà lại đem cô đưa vào viện tâm thần.
Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Hạ Thu.
Coi như tôi làm quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người.
Đêm khuya.
Trong câu lạc bộ.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon bằng da, trong tay anh bưng một ly rượu chát.
Hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu đen tuyền, cổ áo cởi ra mấy nút, lại làm tôn lên khuôn mặt anh tuấn thâm thủy lại tràn đầy nguy hiểm thật mê người.
Đang cùng Thang Nhược Lan ca hát Nhạc Hạ Thuyên lặng quay đầu nhìn anh một cái.
Cong môi, từ nay về sau, người đàn ông này là hoàn toàn thuộc về cô ta.
Cửa bị dùng sức đẩy ra.
Hạ Văn Trì xông vào, ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận: “Lão Hoắc, tại sao cậu có thể đem Tuyết Nhu vào bệnh nhân tâm thần giam lại như vậy, cậu là muốn ép cô ấy điện sao”
“Hạ Văn Trì, cậu không hiểu, Khương Tuyết Nhu thật là điên rồi.” Tống Dung Đức lười biếng đứng lên, cánh tay đánh lên bả vai anh.
Hạ Văn Trì hất tay anh ra một cái: “Mẹ nó, lần trước tôi thấy cô ấy, cô ấy còn thật tốt, tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy ở Thanh Đồng đã trải qua quá nhiều đả kích như vậy, cô ấy không phải một người dễ dàng bị đánh sụp như vậy “Cậu hiểu rõ cô ta, cậu so với tôi hiểu rõ?” Hoắc Anh Tuấn chớp mắt, chậm rãi đứng lên.
“Lão Hoắc, cậu cũng biết cô ấy, chẳng qua là cậu đã quên rất nhiều chuyện.” Hạ Văn Trì thật không biết làm sao mà Hoắc Anh Tuấn giống như biến thành một người khác vậy: “Đưa cô ấy ra ngoài đi, nếu như cậu không thương cô ấy, để cho cô ấy rời đi, cô ấy sẽ không dây dưa với cậu nữa. Cậu đem cô ấy nhốt lại ở cái nơi đó, cô ấy là người bình thường cũng sẽ điên mất, huống chi là một người phụ nữ mới mất đi đứa con của mình chứ.”
Nhạc Hạ Thu sâu xa nói: “Cậu Hạ, Tuyết Nhu điên thật rồi, anh không tin, cô ta thiếu chút nữa đâm bị thương Anh Tuấn, vết thương trên đầu Anh Tuấn cũng là cô ta đập…
“Cô im miệng.” Hạ Văn Trì trước kia cũng không ghét Nhạc Hạ Thu, nhưng bây giờ khó hiểu lại rất không ưa nhưng không nói ra được.
“Hạ Văn Trì, cậu làm sao lại nói chuyện với Hạ Thu như vậy” Tống Dung Đức bất mãn cau mày: “Hạ Thu cũng là có ý tốt.”
Chương 585: Người có tất cả, người mất tất cả
Hạ Văn Trì liếc nhìn Tống Dung Đức, lại nhìn Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn đang trầm mặc một chút.
Anh ta chỉ không rõ, những người này làm sao đột nhiên giống như bị tẩy não vậy.
Bắt đầu từ khi nào thì
Hình như là từ lúc Nhạc Hạ Thu xuất hiện hết thảy liền biến thành như vậy.
“Tử Uyên, Dung Đức, lão Hoắc cậu ta có bệnh cũng được đi, nhưng mà hai người các người là người bình thường, ban đầu lão Hoắc phát bệnh, Tuyết Nhu là làm sao vẫn không rời bỏ cậu, mặt cô ấy là làm sao bị hủy dung, cô ấy lại là như thế nào bị giam ở trong hầm trú ẩn, một người phụ nữ như vậy các người trước kia cũng tán dương cô ấy. Không sai, cô ấy là cùng các người quen biết thời gian không lâu, có thể luôn có mấy phần không hiểu hết.”
Hạ Văn Trì tức giận hét: “Ban đầu, là cô ấy kéo lấy Hoắc Anh Tuấn không để cho người nhà họ Hoắc đem cậu ta đưa vào bệnh viện tâm thần, bây giờ các người lại đem cô ấy đưa vào đó, các người còn là đàn ông hay sao.”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn nhíu thật sâu một cái.
Những lời Hạ Văn Trì nói, dường như có chút quen thuộc.
Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ những hình ảnh kia, lại là một trận nhức đầu, làm sao cũng không nhớ nổi.
Tống Dung Đức nhíu mày một cái.
Hạ Văn Trì hướng anh ta hét lên: “Dung Đức, tôi biết cậu trách Tuyết Nhu đoạt đi Hoắc Anh Tuấn, nhưng mà thời điểm cô ấy theo đuổi Hoắc Anh Tuấn căn bản không biết sự tồn tại của Nhạc Hạ Thu. Sau đó biết, cô ấy cũng cho là Nhạc Hạ Thu đã chết.
Cô ấy là vợ của Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Hạ Thu trở lại, cậu liền la hét muốn cô ấy rút lui, cũng bởi vì các người có quan hệ tốt với Nhạc Hạ Thu.
Nhưng mà các người có một người nào đứng ở trên lập trường của Tuyết Nhu mà cân nhắc qua chưa, đứa trẻ không có, chồng không có, cô ấy cái gì cũng bị mất, mà còn Nhạc Hạ Thu, có các người, có Hoắc Anh Tuấn, có tương lai tốt đẹp.”
Tống Dung Đức bị anh ta chửi một trận cũng buồn rầu.
Quý Tử Uyên tròng mắt khẽ run, sau đó đốt điều thuốc.
Đúng vậy, anh ta đã từng cho là Khương Tuyết Nhu rất xứng với Hoắc Anh Tuấn nội tâm thật sự cho là như vậy, nhưng mà sau đó Khương Tuyết Nhu chơi với Nhạc Tiêu Nhi làm loạn một hồi, sau đó Ninh Nhạc Tuyền chết, Nhạc Hạ Thu trở về khiến anh ta thiếu chút nữa đã quên mình cũng đã từng tán dương Khương Tuyết Nhu.
“Hạ Văn Trì, chờ bệnh của cô ấy chuyển biến tốt, tôi tự nhiên sẽ để cho cô ấy đi ra. Ngực phiền loạn Hoắc Anh Tuấn giải thích.
Hạ Văn Trì đang muốn mở miệng.
Điện thoại di động của Quý Tử Uyên đột nhiên vang
Anh ta nhận điện thoại. lên. Một lát sau, tro tàn của điều thuốc rớt xuống mà chính anh ta cũng không chú ý.
Cho đến khi Thang Nhược Lan luống cuống tay chân giúp anh ta phải xuống tro thuốc kia, anh ta mới để điện thoại di động xuống, ánh mắt nặng nề nói: “Mới vừa rồi bệnh viện bên kia liên lạc cho tôi, Khương Tuyết Nhu chết”
Trong phòng an tĩnh ngắn ngủi hơn mười giây.
Hoắc Anh Tuấn nhìn Quý Tử Uyên, tim chỗ sâu nhất thật giống như bị một con dao sắc bén hung hăng đâm vào, để cho cả người anh cũng không thể thở nổi.
“Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt anh tàn bạo trợn mắt nhìn Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên phức tạp mở miệng: “Trong bệnh viện y tả lúc đi cho chích thuốc cho cô ấy, phát hiện cô ấy dùng ga trải giường xé thành nhiều mảnh, treo cổ tự sát”
Hoắc Anh Tuấn đầu óc ong ong. Xung hết thảy tựa như biến thành màu đen.
Khương Tuyết Nhu chết? Điều này sao có thể.
Hôm nay là ngày nói dối cả tháng tư sao, là có người nói đùa sao.
Cô còn trẻ tuổi như vậy, tại sao phải treo cổ tự sát. Anh không tin, anh có chết cũng không tin Khương Tuyết Nhu chết.
Anh chợt vọt ra khỏi phòng.
Một đường chạy như gió lốc nhanh chóng đi tới bệnh viện, lúc chạy tới khoa tâm thần, anh níu lấy một người bác sĩ trong đó một cái: “Khương Tuyết Nhu đang ở phòng bệnh ở đâu?”
“Đã đưa đến phòng giữ xác rồi.”
“Phòng giữ xác?”
Hoắc Anh Tuấn hô hấp suýt nữa ngưng trệ một cái, trong mắt phun ra giá rét khiến cho người khác không rét mà run: “Các người tại sao phải đem cô ấy đến phòng giữ xác?”
Bác sĩ bị sắc mặt dữ tợn của anh dọa sợ hai chân run rẩy: “Cô… Cô ấy chết, đưa đến phòng giữ xác là sắp xếp của bệnh viện.”
Hoắc Anh Tuấn hất anh ra một cái, vọt tới phòng giữ xác.
Chương 586: Khương Tuyết Nhu đã chết
Anh run rẩy vén lên một tấm vải trắng trong đó, Khương Tuyết Nhu yên lặng nằm ở nơi đó, nếu như không phải là trên cổ nàng có lưu lại vết bầm thâm sâu lại xanh, cô thật giống như đang ngủ vậy.
Anh run rẩy lấy tay dò xét dò hơi thở của cô.
Một mảnh lạnh như băng.
Cô thật đã chết rồi?
Anh chợt dùng sức vỗ vào đầu mình.
Anh bây giờ là đang nằm mơ, tất cả đều là giả.
Lần trước lúc thấy cô, cô còn có thể mắng chửi người, cắn người.
Làm sao chớp mắt một cái liền chết chứ.
“Hoắc Anh Tuấn, anh cút ngay cho tôi.”
Sau lưng một bàn tay dùng lực chợt đem anh đẩy ra.
Lâm Minh Kiều vọt tới mép bên giường, sau khi thấy thân thể Khương Tuyết Nhu, cô vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Khốn kiếp, đều là tại anh, là anh một tay bức chết Tuyết Nhu, anh là hung thủ giết người.”
“Tôi không có bức chết cô ấy, cô ấy… Cô ấy là có bệnh. Một đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Anh Tuấn căn bản không nhìn Lâm Minh Kiều, chẳng qua là nhìn Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích.
Anh cho tới bây giờ cũng không dám tiếp nhận sự thật này.
Anh không hiểu, anh rõ ràng một chút cũng không yêu người phụ nữ Khương Tuyết Nhu này.
Tại sao anh lại có một loại cảm giác linh hồn như bị rút cạn đi vậy, tựa như mình đã mất đi một người rất quan trọng, cực kì quan trọng trong cuộc đời mình vậy.
Thậm chí ngay cả nước mắt trong hốc mắt cũng mơ hồ không cách nào khống chế.
“Anh mới có bệnh, cả nhà anh mới có bệnh.”
Lâm Minh Kiều kêu khóc lên án mạnh mẽ: “Tuyết Nhu rất khỏe mạnh, là anh một mực anh ép cậu ấy. Là anh nhất cậu ấy. Là anh tự tay đẩy chết đứa bé trong bụng của cậu ấy, còn đem cậu ấy nhốt vào trong phòng bệnh tâm thần, để cho cậu ấy mất đi tự do, một người sống sờ sờ đều bị các người hành hạ điên rồi. Anh không thương cậu ấy cũng không có quan trọng, cùng cậu ấy ly dị không được hay sao, tại sao phải buộc cậu ấy sinh con cho anh và Nhạc Hạ Thu, tại sao không buông tha cho cậu ấy”
“Được rồi, cậu ấy bây giờ rốt cuộc đã chết, cậu ấy đã được giải thoát, cậu ấy không cần lại bị các người trói buộc, tôi phải dẫn cậu ấy đi, tôi sẽ không để cho thi thể của cậu ấy cũng bị đôi cẩu nam nữ các người trói buộc”
Lâm Minh Kiều hít sâu một hơi, kêu người tới trợ giúp đưa Khương Tuyết Nhu đi.
“Cô làm gì?” Hoắc Anh Tuấn theo bản năng bắt lấy cánh tay cô: “Cô ấy là vợ tôi, an táng như nào cũng là tôi làm, không tới phiên cô “
“Anh còn biết cậu ấy là vợ anh sao, đồ cặn bã giống như anh vậy làm gì có tư cách nhặt xác cô ấy
Lâm Minh Kiều một móc ra một khối vải dính máu nhét vào trong ngực anh: “Anh xem thật kỹ một chút, đây là Tuyết Nhu dùng chính máu mình để viết đi thư, cậu ấy chết cũng không muốn để cho anh giúp cậu ấy thu xác, không muốn an tăng vào nhà họ Hoắc các người, cậu ấy chỉ muốn cách xa anh ra một chút.”
Hoặc Anh Tuấn nhìn những dòng chữ kia máu đỏ, cả người cứng đờ.
Cô đã hận anh như vậy sao?
Có lẽ anh hồn nên để cho cô đi.
Nhưng mà lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô ấy, anh lại căn bản không làm được. Anh liên muốn nhìn cô thêm chút nữa.
Anh không có biện pháp làm được, không muốn đời này cũng không thể thấy cô được nữa.
“Không được, cô ấy… cô không thể mang đi. Hoặc Anh Tuấn kiến trì ngăn cản Lâm Minh Kiều “Anh Tuấn, để cho cô bé ấy mang đi đi.”
Cửa bằng nhiên truyền tới giọng nói của bà cụ Hoắc. Anh chợt quay đầu, phát hiện bà cụ Hoặc cùng với ông cụ Hoắc, Hoắc Phong Lang không biết lúc nào cũng đã đứng ở đó.
Hoặc Phong Lang nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, cũng không nhịn được nữa một quyền hung hăng đánh lên trên mặt anh: “Khốn kiếp, anh còn có mặt mũi nhặt xác cho cô ấy sao, lúc cô ấy còn sống, anh không xem cô ấy như một con người, cô ấy chết rồi, anh tại sao cũng còn không buông tha cho cô ấy
Khóe miệng của Hoắc Anh Tuấn bị anh đánh chảy máu, anh ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ tươi toát ra vẻ hoảng sợ: “Hôm nay thi thể của cô ấy, cũng không ai được phép đem đi.”
“Đủ rồi.” Ông cụ Hoặc gõ trượng xuống đất một cái: “Hoắc Anh Tuấn, để cho người đem con bé mang đi đi.”
“Ông ngoại, chuyện của con không cần ông để ý.
Hoắc Anh Tuấn gầm thét nói.
Chương 587
“Cũng bởi vì tao không để ý, cho nên cặp sinh đôi đang thật khỏe mạnh lại bị mày đẩy chết, tạo đều là vì để mày tự ý làm vậy”
Ông cụ Hoắc lửa giận bốc ba mét mắng: “Mày làm những chuyện kia có còn là một con người hay không, mày có thể thay lòng, nhưng không thể đối với vợ mình và con của mình như vậy, mẹ mày ban đầu cũng không quá đáng như mày”
“Đúng vậy” Bà cụ Hoắc cũng đau lòng mắng: “Thời điểm vợ mang thai, con suốt ngày đến ve vãn cùng Nhạc Hạ Thu. Hồ đồ ở chung một chỗ, không quan tâm đến con bé thì thôi, còn đem con bé giam lại. Rồi những chuyện đã xảy ra chuyện liên quan đến bệnh viện tâm thần, chính con khi còn bé cũng phải chịu qua, con làm sao lại có thể làm được loại chuyện mất trí này? Bây giờ người đã chết rồi, con còn giữ không thả, chẳng lẽ con còn muốn để cho con bé ở trong tang lễ của chính mình nhìn con cùng với Nhạc Hạ Thu ân ái hay sao?”
“Tôi van cầu anh bỏ qua cho cậu ấy đi.” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên quỵ xuống đất, khóc lóc: “Cậu ấy ngây ngô ở Kinh Đô cũng không quen biết một ai, tôi chỉ muốn đưa cô ấy trở về Thanh Đồng, lá rụng về cội”
“Mang đi.” Ông cụ Hoắc khoát khoát tay, mặc dù trước kia ông cũng không quá vui vẻ với Khương Tuyết Nhu, nhưng mà mấy ngày nay sống chung, Khương Tuyết Nhu biết thân biết phận, cũng khiến cho ông có mấy phần hảo cảm: “Con bé khi còn sống mày cũng đã hành hạ con bé quá nhiều tồi, sau khi chết hãy thành toàn cho nó đi, đừng để cho người chết cũng không được yên lòng.”
Bà cụ Hoắc khổ sở nói: “Anh Tuấn, bà cũng không biết tại sao con lại thay đổi tàn nhẫn như vậy.”
Một câu nói kia, khiến cho lồng ngực của Hoắc Anh
Tuấn chua xót không dứt.
Anh tàn nhẫn sao?
Anh thật đã làm sai sao.
Anh không phải cố ý nhốt cô.
Anh chẳng qua cho là cô ấy mắc chứng uất ức.
Anh vốn là suy nghĩ chờ cô sinh đứa trẻ ra, liền cho cô một khoản tiền cả đời xài cũng không hết rồi để cho cô rời đi.
Tại sao cô ấy lại chết.
Cả người anh giống như là bị điểm huyệt vậy. Lâm Minh Kiều cuối cùng vẫn là mang Khương Tuyết
Nhu rời đi. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ít hình ảnh đứt quảng khi hai người lần đầu gặp gỡ.
“Em thật bệnh rồi, nhưng mà không phải bệnh thần kinh, là bệnh tương tư.”
“Anh trai à, lúc anh nhắm mắt nét mặt của anh thật là đẹp trai khiến những người phụ nữ khác cũng không thể chống cự.”
“Em muốn kết hôn với anh.”
“Em thề, bắt đầu từ giờ phút này, em chỉ đối tốt với một mình anh mà tôi, bằng lòng ở bên anh cả đời này.”
Thì ra cô cũng đã từng xinh đẹp đáng yêu giống như con tiểu hồ ly tinh vậy.
Nhưng là bắt đầu từ khi nào thì mỗi khi anh thấy cô thì luôn là tràn đầy oán hận.
Là mình đem cô ép thành như vậy có phải không.
Giờ khắc này, Hoắc Anh Tuấn mờ mịt giống như một đứa trẻ tay chân luống cuống.
Anh thậm chí quên mất mình là đi ra bệnh viện như thế nào.
Cho đến Nhạc Hạ Thu xuất hiện ở trước mặt anh, đáy mắt cô ta đỏ bừng hiện đầy áy náy: “Đều do em, em cho là cô ấy chẳng qua là mắc chứng uất ức mức độ nhẹ, em không nghĩ tới cô ấy lại nghiêm trọng như vậy, người mắc chứng uất ức chỉ có mười lăm phần trăm là sống tốt, còn lại cũng sẽ chịu không nổi mà tự sát, em hẳn nên tự mình làm trị liệu cho cô ấy, thật xin lỗi.”
Hoắc Anh Tuấn giống như là không nghe được vậy, đi thẳng tới bên người cô ta.
Trong đầu anh bây giờ đều là dáng vẻ nhắm mắt lại chết của Khương Tuyết Nhu.
Lúc cô chết mình đang làm gì chứ.
“Anh Tuấn… Nhạc Hạ Thu đưa tay bắt lấy anh.
Cánh tay Hoắc Anh Tuấn chợt vung lên, tràn đầy tức giận hưởng cô gầm thét: “Đủ rồi, nói cho cùng hết thảy những chuyện này cũng là bởi vì Nhạc Trạch Đàm, nếu như không phải là anh ta làm những chuyện kia, Lâm Minh Kiều liền sẽ không xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không giam lỏng cô ấy, cũng sẽ không khiến bệnh tình của cô ấy tăng thêm muốn giết tôi, đứa trẻ cũng sẽ không mất, tôi cũng không nên giúp anh ta.”
Vì một tên Nhạc Trạch Đàm, anh mất đi một cặp sinh đổi, thậm chí ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng đã chết. Thật đáng giá không.
Anh bỗng nhiên nghi ngờ thật sâu.
Chương 588: Ông trời trả báo
Là anh giúp tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm như vậy, cho nên ông trời cao là đang trừng phạt anh hay sao.
“Đúng… Thật xin lỗi, em không nghĩ là sẽ tới mức như vậy. Nhạc Hạ Thu bị hình dáng hung ác của anh hù dọa, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ kinh khủng của Hoắc Anh Tuấn như vậy.
Nếu như là trước kia.
Hoắc Anh Tuấn không nhịn được lập tức hối tiếc mình đã đối với Nhạc Hạ Thu nói chuyện quá nặng lời.
Nhưng mà chuyện Khương Tuyết Nhu chết, khiến cho anh không cách nào quên được: “Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ, cô nghĩ chẳng qua là dung túng Nhạc Trạch Đàm, những năm này, kết quả anh ta lại hại bao nhiêu người.”
Khương Tuyết Nhu nói đúng
Anh vì Nhạc Hạ Thu, mạng của người khác ở trong mắt anh thật giống như đều không đáng giá.
Anh thậm chí vì cô ta, lần lượt hạ thấp ranh giới và tiêu chuẩn đạo đức cuối cùng của mình.
“Anh Tuấn, anh muốn trách thì trách em đi, là em không tốt.”
Nhạc Hạ Thu quỵ xuống đất khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Em thật không muốn như vậy đâu.”
“Cô đi thôi, tôi muốn một mình tĩnh táo một chút. Hoắc Anh Tuấn căn bản không nhìn cô, trực tiếp lên xe rời đi.
Đây là lần đầu tiên sau khi anh bị thôi miên, không thèm chú ý đến Nhạc Hạ Thu như vậy.
Nhạc Hạ Thu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thân ảnh xe đi xa, hận đến nghiến răng nghiến lợi nắm quyền.
Cô ta không nghĩ tới cái chết của Khương Tuyết Nhu lại khiến cho Hoắc Anh Tuấn thay đổi như vậy.
Anh không phải là bị mình thôi miên rồi sao, anh đáng lý ra phải đối với Khương Tuyết Nhu không có chút tình cảm nào mới đúng, nhìn dáng dấp này cô ta đã đánh giá thấp tình yêu của Hoắc Anh Tuấn đối với Khương Tuyết Nhu.
Cũng thật may, Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cũng chết. Sau này không người nào có thể rung chuyển địa vị của cô ta nữa.
Đột nhiên, Nhạc Trạch Đàm gọi điện thoại tới cho cô ta: “Hạ Thu, Khương Tuyết Nhu đã chết thật rồi?”
“Quá tốt, vậy em rất nhanh sẽ trở thành Hoặc thiếu phu nhân chân chính rồi.” Nhạc Trạch Đàm cao hứng, có cái hậu thuẫn này, sau này anh ta còn có thể là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
“Anh an phận một chút cho em” Nhạc Hạ Thu tức giận nói: “Anh Tuấn bây giờ đem cái chết của Khương Tuyết Nhu trách lên trên đầu anh, em phỏng đoán sau này anh ấy sẽ không xen vào chuyện của anh nữa.
“Cái gì, em nói đùa sao. Nhạc Trạch Đàm kích động một hồi, rất nhanh cười hì hì nói: “Yên tâm đi, cậu cả Hoặc quan tâm em nhất, đến lúc đó em bỏ chút tâm tư hò hét xin xỏ, chuyện này liền sẽ qua.”
Nhạc Hạ Thu nhức đầu.
Cô làm sao lại có loại anh không chịu thua kém này chứ, nếu không phải ruột thịt, cô ta thật không muốn quan tâm đến sống chết của anh ta.
“Em cảnh cáo anh, gần đây an phận một chút cho em. Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Hạ Thu trực tiếp lái xe đi đến ngục giam.
Rất nhanh, Nhạc Tiêu Nhi từ bên trong đi ra.
Vốn là, Nhạc Hạ Thu tìm một số người ở trong ngục gây khó dễ với Nhạc Tiêu Nhi, nhưng mà Nhạc Tiêu Nhi thân thủ không tệ, những người đó căn bản không có biện pháp ép được cô, cho nên mấy ngày nay cô trải qua cuộc sống cũng không tệ lắm, mặc dù vẫn là rất gầy, nhưng sắc mặt đã dễ nhìn hơn nhiều.
Nhạc Hạ Thu nhìn mà âm thầm căm tức, nhưng mà nghĩ đến Nhạc Tiêu Nhi một hồi nữa sẽ chịu đả kích, liền vừa cười nói: “Xem ra, cô ở trong tù cũng không tệ nha.”
“Cô lại muốn làm gì.” Nhạc Tiêu Nhi mặt lộ vẻ chán ghét, nếu sớm biết là cô ta, mình căn bản cũng sẽ không đi ra.
“Gần đây có phải rất lâu đều không có người tới thăm cô hay không, tôi tốt bụng tới nói cho cô một tin tức mới. Nhạc Hạ Thu cười híp mắt nói: “Hôm nay là ngày tang lễ của chị em gái tốt của cô Khương Tuyết Nhu
Thân thể Nhạc Tiêu Nhi chấn động một cái, một lát sau, cười nói: “Cô đừng có nói bậy nói bạ, Tuyết Nhu sống rất tốt, cô ấy trước đây không lâu còn đến thăm tôi.”
“Không lừa gạt cô đây, cô ta thật đã chết rồi, treo cổ tự sát. Nhạc Hạ Thu đem bộ móng tay mới vừa làm ra màn mê: “Tôi, rất nhanh sẽ trở thành vợ của Hoặc Anh Tuấn, Hoặc thiếu phu nhân.”
“Tôi sẽ không tin cô.” Nhạc Tiêu Nhi lắc đầu, Khương Tuyết Nhu là một người phụ nữ xinh đẹp khỏe mạnh như thể cơ mà, tại sao lại phải treo cổ, đơn giản chỉ là câu chuyện hoang đường.
Chương 589: Nhạc Tiêu Nhi bỏ trốn
Nhạc Hạ Thu chặc chặc nói: “Tôi còn lấy chuyện này ra lừa gạt cô làm gì, tôi với Anh Tuấn ở cùng một chỗ, cô ta không chịu nổi, hơn nữa anh tôi làm nhục Lâm Minh Kiều, Anh Tuấn lại không muốn anh tôi xảy ra chuyện, liền đem anh tôi từ trong tù cứu ra, còn buộc Lâm Minh Kiều ngưng truy cứu trách nhiệm với anh tôi, Khương Tuyết Nhu giận, cùng Anh Tuấn phát sinh tranh chấp, bị Anh Tuấn đẩy ngã đứa bé cũng không còn, cô ta bị kích thích, tôi khiến cho Anh Tuấn đem cô ta đưa vào khoa tâm thần chữa trị, mỗi ngày lại là chích lại là uống thuốc, rốt cuộc không chịu nổi treo cổ tự vận.”
Mỗi một chữ cô ta nói ra tựa như gió thoảng qua tai. Nhưng mà rơi vào trong lỗ tại của Nhạc Tiêu Nhi thì tựa như là lựu đạn vậy.
Lâm Minh Kiều bị Nhạc Trạch Đàm làm nhục?
Khương Tuyết Nhu treo cổ tự vẫn?
Hai người bạn này mặc dù quen biết cô thời gian không lâu, nhưng mà khi cô xảy ra chuyện bọn họ là người duy nhất thật lòng tin tưởng cô
Lại rơi vào kết cục như thế này.
“Nhạc Hạ Thu, tại sao cô phải ác độc như vậy” Nhạc Tiêu Nhi tức giận hốc mắt đỏ bừng, cả người đều run rẩy, nếu như không phải là thủy tinh cản trở, cô hận không thể xông ra cùng Nhạc Hạ Thu lấy mạng đổi mạng.
“Tôi còn không ngừng ác độc như vậy đâu.”
Nhạc Hạ Thu rất hài lòng dáng vẻ cô ta cuồng loạn: “Chẳng lẽ lần trước Khương Tuyết Nhu tới thăm cô vẫn chưa nói sao, bố mẹ cô đều chết hết.”
“Oanh.”
Tựa như lại một quả lựu đạn ném tới, Nhạc Tiêu Nhi dùng sức lắc đầu một cái: “Cô cũng là đang dối gạt tôi.”
“Tôi cho mẹ cô dùng thuật thôi miên, sau khi tôi rời đi, bà ta bị ngã ở trong bồn tắm chảy máu quá nhiều không người cứu nên chết, bố biết được chuyện mẹ cô chết bệnh tim tái phát mà tức chết, cô đời này cũng đừng hy vọng bọn họ đến thăm cô.”
Nhạc Hạ Thu càng cười càng phát ra tiếng quỷ dị, giọng ép xuống thật thấp, cũng chỉ có hai người có thể nghe được: “Nhưng mà thời điểm an táng, tôi đã đem tro cốt của mẹ cô đổi thành của một con chó, tro cốt mẹ của mẹ cô tôi cũng đổ bỏ.”
“Nhạc Hạ Thu, cô không phải là một con người.” Huyết dịch cả người Nhạc Tiêu Nhi tựa như vọt tới đỉnh đầu.
Cô giống như điên rồi vậy đạp lên mặt thủy tinh trên tường, muốn đem Nhạc Hạ Thu giết chết. Nhưng mà đã có cảnh sát rất nhanh đến khống chế cô.
Nhưng Nhạc Tiêu Nhi giờ đã giống như con dã thú vậy kêu rên lên, lệ rơi đầy mặt. Ông trời cao tại sao phải đối xử như vậy với cô chứ.
Cô phải ngồi tù, bạn chết, bố mẹ chết, bây giờ chỉ còn dư lại một mình cô trên đời. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hung thủ không chuyện ác nào không làm lại vẫn ở bên ngoài tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Bị phản hình thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Nhạc Tiêu Nhi tuyệt vọng như vậy, bi thương khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Cảnh sát không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đem cô đánh ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Nhạc Tiêu Nhi nằm ở trên giường ngục giam, một đôi mắt xinh đẹp thay vào đó là sự lạnh lẽo vô tận.
Cô muốn báo thù.
Vì tất cả mọi người bảo thù.
Nhạc Hạ Thu, Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên, Nhạc Trạch Đàm…, các người chờ đó.
Nửa năm sau.
Quý Tử Uyên mới vừa hoàn thành xong một cuộc giải phẫu ba giờ đi ra, thư kí bỗng nhiên đi tới nói: “Mới vừa nhận được tin tức từ nhà ngục bên kia, Nhạc Tiêu Nhi thời điểm trên đường đi đến đường ra đảo Dinh Hải sửa đường, nhảy xuống biển chạy trốn, cảnh sát bên kia mò vớt đã ba ngày ba đêm nhưng vẫn không tìm được cô ta.”
Quý Tử Uyên thất thần sau một hồi, chậm rãi lấy mắt kiếng xuống, anh ấy tiến tới đứng ở cửa sổ nhả khói: “Nhạc Tiêu Nhi không biết bơi.”
“Anh nghi ngờ cô ấy chết?”
“Một người không biết bơi nhảy vào biển khơi, cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Tử Uyên hít một hơi thuốc lá.
Chợt nhớ tới năm mười bốn tuổi ấy lần đầu tiên gặp dáng vẻ của Nhạc Tiêu Nhi, cô ấy cột một mái tóc đuôi ngựa đơn giản, người mặc bộ đồng phục học sinh trắng đen, đứng ở dưới ánh mặt trời, da thịt mềm mại.
Thời điểm lúc anh thấy cô gái đó, lại mang cảm giác thẹn thùng mà tiếp cận.
Nhưng cô thì, một cặp mắt đen nhánh đứng yên lặng, lạnh lùng, nhàn nhạt, khó tiếp cận.