Cô bé nó xong lập tức bổ nhào vào Itrong lòng của Khương Tuyết Nhu: “Dì à, dì có thể làm mẹ của con có được không?”
Kịch nhỏ diễn quá nhanh, Khương Tuyết Nhu cho rằng bản thân mình cũng gần như không theo kịp tiết tấu của cô bé.
Con bé này, thật đáng tiếc không đi làm diễn viên, hoàn toàn có thể ra mắt với tư cách là ngôi sao nhí. “Không được” Cô còn chưa trả lời, Hoắc Anh Tuấn đã thay đổi sắc mặt mở miệng.
Hiểu Khuê liếc anh một cái, sợ tới mức vùi trong lòng của Khương Tuyết Nhu và bắt đầu khóc: “Bác thật đáng sợ!”
“Anh hung dữ như vậy với một đứa trẻ làm gì?” Khương Tuyết Nhu tức giận trừng mắt với anh.
Hoắc Anh Tuấn cũng không cố ý dọa cô bé, chỉ là lúc nãy tưởng tượng đến Khương Tuyết Nhu gả cho Hoắc Phong Lang, khí lạnh trên người anh không thể kiềm chế được mà tỏa ra.
“Hiểu Khuê, bác xin lỗi” Anh vội vàng xin lỗi. “Nhưng mà con còn nhỏ, có một số chuyện con không hiểu, dì Khương của con không thể gả cho bố của con được đầu
“Tại sao, con không hiểu” Hiểu Khuê ngây thơ: “Bố chưa kết hôn, dì Khương cũng chưa kết hôn, rất xứng đôi mà”.
“Chỗ nào xứng đôi?” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng, hoàn toàn không cho là đúng: “Bởi vì dì Khương là vợ cũ của bác, nếu gả cho bố của con thì rất rối loạn, ông bà nội cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Như vậy sao?” Hiểu Khuê nghiêm túc suy nghĩ. “Vậy bác cưới dì Khương được không, nhưng vậy dì Khương cũng thành người nhà chúng ta”
Tiếng nói vừa dứt.
Trong phòng im lặng một cách kì lạ.
Hoắc Anh Tuấn vô thức nhìn Khương Tuyết Nhu, nhưng lại thấy cô cúi đầu vén một sợi tóc sau tai, lộ ra một bên sườn mặt xinh đẹp dịu dàng.
“Không thể” Cô dịu dàng nói: “Trước đây dì và bác con đã từng kết hôn, nhưng bởi vì thấy không hợp nên mới ly hôn. Hơn nữa bác của con sắp sửa kết hôn rồi, sẽ có vợ yêu mới, con phải chấp nhận”.
Ồ, được, con nhớ rồi, chính là cái gì lúc sáng đấy ạ?” Hiểu Khuê bỗng nhiên vui sướng khi người khác gặp họa liền liếc Hoắc Anh Tuấn một cái: “Bác à, bác số khổ thật đấy! Vợ tương lai của bác làm đồ ăn không thể ăn được mà bác cũng không giống con, sau này muốn ăn ngon con có thể tới tìm dì Khương”
Hoắc Anh Tuấn cảm giác mình đang oán giận vô cùng, hơn cả oán giận... Thật sự không thoải mái.
Trước kia không cảm thấy, nhưng qua ngày hôm nay, anh phát hiện mình rất thích những khi ở chung với Khương Tuyết Nhu.
Hai người, nếu có một đứa con như vậy, không có việc gì thì đi dạo siêu thị, một nhà ba người ăn cơm do vợ nấu, thỉnh thoảng đi dạo công viên trò chơi, quả thật rất tốt.
Nhưng anh biết rõ, anh đã quyết định kết hôn với Nhạc Hạ Thu, rất nhiều việc đã không còn đường lui.
“Được rồi, anh đi về đi, tôi đã gọi điện thoại cho Hoắc Phong Lang, chút nữa anh ấy sẽ đến để đón Hiểu Khuê” Khương Tuyết Nhu bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Nhà của tôi đã rất vất vả để trang trí cho đẹp, tôi không muốn để nhà họ Nhạc biết anh đang ở chỗ tôi, đến lúc đó Nhạc Trạch Đàm lại tìm người đến đập phá nữa.”
Hoắc Anh Tuấn hụt hẫng nói: “Không cần, tôi mang Hiểu Khuê đi là được, cô hoàn toàn không biết chăm sóc trẻ nhỏ, tôi không yên tâm giao bảo bối của nhà họ Hoắc cho cô chăm sóc"
“Tôi không biết chăm sóc?" Khương Tuyết Nhu giống như nghe được chuyện cười. Cô một người một tay nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, anh ta thì biết cái gì. “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày hỏi lại.
“Được rồi, những gì anh nói đều đúng, các anh đi đi” Khương Tuyết Nhu bắt đầu đuổi người: “Vừa lúc chiều nay tôi có việc”.
“Dì Khương, ngay mai con với bố đến tim dì ạ” Hiểu Khuê vẫy tay, tuy rằng không muốn rời khỏi mẹ, nhưng muốn ở lại thì ông bố cặn bã này sẽ nghi ngờ.
Hoắc Anh Tuấn ôm Hiểu Khuê xuống dưới lầu, sau đó ngồi xổm xuống khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc nói: “Hiểu Khuê, con không thể luôn muốn bố của con đi tìm dị Khương được”.
"Tại sao ạ?” Hiểu Khuê lập tức không vui. “Bác à, sớm biết vậy cháu đã không cho bác dẫn con đi tìm dì Khương. Con thực sự thích dì ấy, bác lại không cho con gặp dì ấy?”