Mọi người ồn ào lên, vị công tử kế tiếp cũng tới cho cô một triệu để khiến cho cô uống.
Cô một ly một ly uống vào, đến nỗi trong dạ dày đã đau đến chết lặng, sau khi chín vị công tử kết thúc, cuối cùng còn dư lại chỉ có Tổng Dung Đức.
Cô lảo đảo lắc lư đi tới trước mặt Tống Dung Đức, lúc này bóng dáng đã chồng cả lên nhau, cô chỉ nhận diện được anh ta mặc áo da, mặt cũng không thấy rõ: "Tổng công tử, người chơi ta cũng chơi xong hết rồi, cuối cùng một ly, một ngàn khối, OK?"
Tống Dung Đức nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, chín ly rượu mạnh uống một hớp, đàn ông cũng không gánh nổi, cô chắc chắn là say rồi, nhưng một đội mắt hết lần này tới lần khác trừng rất sáng ngời, sống lưng ưỡn thẳng tắp, khắp người ngạo kiều.
Anh ta cười nhẹ: "Cô dựa vào cái gì mà muốn tôi thành toàn cho cô, loại phụ nữ này giống như cô, một đồng tôi cũng không cho cô.".
"Muốn, cô lại đi cầu người bên kia."
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy cả người cũng lạnh đến thấu xương, cho tới | bây giờ không có một người đàn ông để cho cô phải căm ghét đến như vậy.
Cô bây giờ thật rất hối hận yêu Hoắc Anh Tuấn. Anh cùng với bằng hữu bên cạnh, trong xương cũng cất giấu một con ma quỷ.
Người phía sau đang hướng nhìn chăm chú vào cô, cô lại đi, nghênh đón cô tuyệt đối là một chuyện không thể dự đoán. | Chợt, cửa du thuyền thật giống như bị một người một cước đá văng, cô mơ hồ có thể thấy một người đàn ông sãi bước đi tới. | Cô đã say không thấy rõ mặt của anh, chẳng qua là dựa vào bản năng theo bản năng lắc lắc thân thể đi tới: "Vị thiếu gia này, anh để cho tôi uống một ly rượu mạnh, cho tôi một triệu, có được không"
Hoắc Anh Tuấn con ngươi kịch liệt co rút một cái.
Anh cúi đầu mắt nhìn xuống cô, vải vóc trên người cô thật là ít ỏi, từ cái góc độ này nhìn xuống, là làn da trắng như sữa bò đánh thẳng vào tầm mắt của anh, cô nhỏ nhắn nhưng hết sức uyển chuyển thân thể bị lộ không sót chút nào, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như hoa đào tháng ba hấp dẫn đến mức hồn phách cũng bị thu hút, mà môi của cô đỏ tươi đầy đặn, bất kỳ đàn ông nhìn liền muốn tình tứ hôn lên.
Cô chính là ở nơi này bị một đám đàn ông thưởng thức, tiêu khiển? Cô rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, ngay cả mình cũng không nhận ra được.
"Nhờ anh." Khương Tuyết Nhu trong mắt đen nhánh có chút xấu hổ rơi nước mắt, cô thật là không chịu nổi nữa rồi, sẽ hỏng mất.
"Cô chính là nhờ như vậy sao."
Anh bị ngọn lửa tức giận bao phủ lý trí, đưa tay bắt lấy cằm cô: "Muốn tôi giúp cô, cầu tôi".
Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, rượu mạnh men say theo thời gian kéo dài, cũng hung mãnh hơn đánh thẳng vào lý trí của cô.
Cô chợt nhớ tới Hoắc Anh Tuấn, anh cũng luôn thích nắm lấy cằm cô như vậy. Đích thực là giọng anh, cô cũng cảm thấy buồn cười. Nếu như là anh, hôn một cái cũng không quan trọng. Cô nhón chân lên hôn lên: "Tôi cầu anh."
Cô hôn được hắn gò anh, bởi vì uống say, ngay cả môi của anh cô cũng không thấy rõ.
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, ngay sau đó càng ngập trời ngọn lửa tức giận, cô không có nhận ra anh chẳng qua là đem cô đến một xa lạ, nhưng tại sao cô lại có thể tùy ý hôn người khác.
Hay là bản thân cô chính là một người phụ nữ tùy tiện.
Nhưng anh còn chưa kịp tức giận, Khương Tuyết Nhu lảo đảo lắc lư nhích | sang một bên ngã xuống, anh theo bản năng tiếp lấy cô, cô đã say ngất đi.